Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 29: Báo Ơn
Nam Qua Giáp Tâm
20/04/2024
Chị dâu cả Điền nghe vậy, bèn nói: “Rộng chút cũng tốt, lên cân cũng đi được, hơn nữa đây là giày mùa xuân, chờ lúc lạnh đi tất vào cũng không còn rộng nữa.”
Bây giờ kết hôn thịnh hành đi giày da, đáng tiếc giày da màu đỏ không thường thấy ở cửa hàng, loại giày da bằng nhựa plastic thì thường gặp hơn.
Cho nên dù là mùa hè, cô dâu cũng sẽ đi giày bầu, có gót hay không có gót, chỉ cần màu đỏ là được.
Điền Thục Phân đi đôi giày mới đắc ý đi qua đi lại, càng đi càng thích, đôi này da này tốt thật đó, bước đi không bị vấp chân, thoáng khi, trời nóng như vậy đi vào không chút cảm giác bí chân.
“Chị ơi, đôi giày da này mua quá ưng, bao nhiêu tiền vậy, em trả cho chị.”
Điền Thục Lệ nghe vậy cười một tiếng: “Không cần đâu, xem như chị và anh rể tặng cho em làm quà tân hôn.”
“Chị đừng vậy, em nhờ chị mua giúp cũng không có ý đó, một đôi giày da này phải mười mấy tệ, thôn chúng ta nào có quà tân hôn lớn như thế.”
“Em đừng vội, đôi giày này không chỉ riêng là chị tặng, còn cả chị cả và anh rể cả nhà bọn chị tặng cho em, em nhận đi.”
Bây giờ kết hôn rất coi trọng quà, nhưng không quá nhiều tiền, chỉ là năm hào, một đồng, quan hệ thân thiết mới có thể trên hai đồng, dù sao tiền lương mọi người thấp, mỗi tháng cũng chỉ mười mấy đồng mà thôi.
Hơn nữa phần lớn người đi tiền là đồng chí nam, phần lớn nhóm đồng chí nữ sẽ gom tiền lại cùng nhau mua cho vợ chồng mới cưới mấy đồ thực tế, ví dụ như vỏ gối, chậu nhựa, ống nhổ, tóm lại bọn họ cho rằng tặng mấy thứ này càng có lòng hơn đưa tiền.
Nhưng cho dù có là hai nhà cùng nhau tặng, đôi giày da mười mấy đồng cũng xem như một món đồ lớn.
Sở dĩ chị em nhà họ Điền tặng quà lớn như vậy cho cô em họ không cùng chi, thật ra là trả lại nhân tình cho nhà chú hai bọn họ.
Điền gia thôn có truyền thống như thế này, nếu trong nhà sinh con cháu, cho dù là trai hay gái, cha đứa nhỏ đều sẽ gieo trồng mấy hạt giống có thể lớn thành cây đại thụ ở trước và sau nhà.
Chờ đến khi đứa nhỏ trưởng thành cưới gả, sẽ chặt những cây đại thụ đã lớn kia, nam thì dùng làm xà nhà cho phòng tân hôn, nữ thì dùng làm đồ cưới trong nhà.
Năm đó lúc chị em nhà họ Điền lấy chồng, đúng là lúc năm mất mùa, mấy cây mà nhà chuẩn bị cho bọn họ đã sớm chặt đi đổi lấy lương thực.
Là nhà chú hai chặt cây nhãn lồng sau nhà làm đồ cưới cho chị em họ.
Cảnh tượng năm đó chú hai đốn cây, hai chị em họ vẫn luôn nhớ rõ, cũng luôn muốn dùng cách nào đấy để báo đáp, nhưng lúc anh họ, em họ nhà chú hai kết hôn, thế đạo loạn lạc, nhà nhà đều nghèo, mọi người có lòng cũng bất lực.
Bây giờ đôi giày da cho em họ, chẳng qua chỉ là một chút tấm lòng của hai chị em nhà họ Điền, chỉ hy vọng lúc đối phương lấy chồng có thể vẻ vang hơn, như vậy chú hai bà nhất định vui vẻ.
Ngay lúc hai chị em nhà họ Điền đang đưa đưa đẩy đẩy thì trước sân nhà của Điền Thục Phân đột nhiên có một bà già đứng dựa vào bức tường, hướng về phía sân cũ nhà họ Điền nói lớn: “Thục Phân, sao con còn chưa về? Về nhà mau, họ hàng đến nhà rồi.”
Người nói là mẹ của Thục Phân, mặc dù bây giờ đường xá dễ đi, cũng có xe hơi, nhưng vì để không phải làm lỡ chuyện, những họ hàng ở xa vẫn sẽ đến sớm một ngày.
Vì thế hôm nay có không ít họ hàng đến nhà Điền Thục Phân chúc mừng, giúp đỡ này kia, đa số đều là họ hàng bên nhà mẹ bà ấy.
Nghe thấy mẹ gọi, Điền Thục Phân cũng không chối từ nữa, nhanh chóng cất đôi giày da xinh đẹp lại, ôm trong lòng và nói: “Vậy em xin nhận tấm lòng của hai chị, bên nhà quả thực còn nhiều việc phải chuẩn bị, đợi đến khi lại mặt, em sẽ trò chuyện đàng hoàng với các chị.”
Bây giờ kết hôn thịnh hành đi giày da, đáng tiếc giày da màu đỏ không thường thấy ở cửa hàng, loại giày da bằng nhựa plastic thì thường gặp hơn.
Cho nên dù là mùa hè, cô dâu cũng sẽ đi giày bầu, có gót hay không có gót, chỉ cần màu đỏ là được.
Điền Thục Phân đi đôi giày mới đắc ý đi qua đi lại, càng đi càng thích, đôi này da này tốt thật đó, bước đi không bị vấp chân, thoáng khi, trời nóng như vậy đi vào không chút cảm giác bí chân.
“Chị ơi, đôi giày da này mua quá ưng, bao nhiêu tiền vậy, em trả cho chị.”
Điền Thục Lệ nghe vậy cười một tiếng: “Không cần đâu, xem như chị và anh rể tặng cho em làm quà tân hôn.”
“Chị đừng vậy, em nhờ chị mua giúp cũng không có ý đó, một đôi giày da này phải mười mấy tệ, thôn chúng ta nào có quà tân hôn lớn như thế.”
“Em đừng vội, đôi giày này không chỉ riêng là chị tặng, còn cả chị cả và anh rể cả nhà bọn chị tặng cho em, em nhận đi.”
Bây giờ kết hôn rất coi trọng quà, nhưng không quá nhiều tiền, chỉ là năm hào, một đồng, quan hệ thân thiết mới có thể trên hai đồng, dù sao tiền lương mọi người thấp, mỗi tháng cũng chỉ mười mấy đồng mà thôi.
Hơn nữa phần lớn người đi tiền là đồng chí nam, phần lớn nhóm đồng chí nữ sẽ gom tiền lại cùng nhau mua cho vợ chồng mới cưới mấy đồ thực tế, ví dụ như vỏ gối, chậu nhựa, ống nhổ, tóm lại bọn họ cho rằng tặng mấy thứ này càng có lòng hơn đưa tiền.
Nhưng cho dù có là hai nhà cùng nhau tặng, đôi giày da mười mấy đồng cũng xem như một món đồ lớn.
Sở dĩ chị em nhà họ Điền tặng quà lớn như vậy cho cô em họ không cùng chi, thật ra là trả lại nhân tình cho nhà chú hai bọn họ.
Điền gia thôn có truyền thống như thế này, nếu trong nhà sinh con cháu, cho dù là trai hay gái, cha đứa nhỏ đều sẽ gieo trồng mấy hạt giống có thể lớn thành cây đại thụ ở trước và sau nhà.
Chờ đến khi đứa nhỏ trưởng thành cưới gả, sẽ chặt những cây đại thụ đã lớn kia, nam thì dùng làm xà nhà cho phòng tân hôn, nữ thì dùng làm đồ cưới trong nhà.
Năm đó lúc chị em nhà họ Điền lấy chồng, đúng là lúc năm mất mùa, mấy cây mà nhà chuẩn bị cho bọn họ đã sớm chặt đi đổi lấy lương thực.
Là nhà chú hai chặt cây nhãn lồng sau nhà làm đồ cưới cho chị em họ.
Cảnh tượng năm đó chú hai đốn cây, hai chị em họ vẫn luôn nhớ rõ, cũng luôn muốn dùng cách nào đấy để báo đáp, nhưng lúc anh họ, em họ nhà chú hai kết hôn, thế đạo loạn lạc, nhà nhà đều nghèo, mọi người có lòng cũng bất lực.
Bây giờ đôi giày da cho em họ, chẳng qua chỉ là một chút tấm lòng của hai chị em nhà họ Điền, chỉ hy vọng lúc đối phương lấy chồng có thể vẻ vang hơn, như vậy chú hai bà nhất định vui vẻ.
Ngay lúc hai chị em nhà họ Điền đang đưa đưa đẩy đẩy thì trước sân nhà của Điền Thục Phân đột nhiên có một bà già đứng dựa vào bức tường, hướng về phía sân cũ nhà họ Điền nói lớn: “Thục Phân, sao con còn chưa về? Về nhà mau, họ hàng đến nhà rồi.”
Người nói là mẹ của Thục Phân, mặc dù bây giờ đường xá dễ đi, cũng có xe hơi, nhưng vì để không phải làm lỡ chuyện, những họ hàng ở xa vẫn sẽ đến sớm một ngày.
Vì thế hôm nay có không ít họ hàng đến nhà Điền Thục Phân chúc mừng, giúp đỡ này kia, đa số đều là họ hàng bên nhà mẹ bà ấy.
Nghe thấy mẹ gọi, Điền Thục Phân cũng không chối từ nữa, nhanh chóng cất đôi giày da xinh đẹp lại, ôm trong lòng và nói: “Vậy em xin nhận tấm lòng của hai chị, bên nhà quả thực còn nhiều việc phải chuẩn bị, đợi đến khi lại mặt, em sẽ trò chuyện đàng hoàng với các chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.