Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 24: Cho Nên Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Nam Qua Giáp Tâm
17/10/2023
Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đại khái là vì ánh mắt khiếp sợ của Tôn Biền quá mức rõ ràng, cầm quyển sách vật lý mà mình vất vả lắm mới từ dưới giường tìm thấy, Tôn Tuấn nhỏ giọng nói.
“À, sư phụ của anh nói, bọn anh làm về kiểm tra sửa chữa máy móc, thì phải hiểu chúng, muốn hiểu máy móc thì phải hiểu rõ mạng lưới cấu tạo của nó, anh muốn đọc thêm nhiều sách, học tập cũng có thể nhanh hơn.”
Tôn Biền rất muốn nói những thứ ở nhà máy điện đó nhất định khác biệt những sơ đồ mạch điện trên sách vật lý bọn họ, nhưng nhìn đôi mắt sáng long lanh của anh trai mình, đôi mắt mang theo lòng hiếu kỳ và dục vọng khám phá, cô quả quyết lật túi sách ra, tìm hộp đựng bút, hai anh em xúm vào cùng bắt đầu giải đề.
Cho dù là vì nguyên nhân nào, anh trai cô chịu học tập cũng là chuyện tốt, chẳng trách mọi người luôn nói hứng thú là người thầy tốt nhất, trải nghiệm qua sự thay đổi của anh trai, Tôn Biền cảm thấy câu nói này một chút không sai.
Không tin nhìn anh trai cô đi, đi làm chưa được mấy ngày, thế mà đã bắt đầu chủ động học tập, học còn là môn vật lý luôn khiến anh ấy nhức đầu nhất.
Ngày mùng 9 tháng 8 là thứ bảy, buổi chiều người nhà họ Tôn tan làm đều về nhà sớm, bởi vì bọn họ định đến Điền gia thôn tham gia hôn lễ.
Dì út Thục Phân trong miệng mẹ Tôn Biền nhắc đến là con gái út của nhà ông hai bọn họ, con gái trưởng thành lấy chồng là chuyện vui, nhất là người này còn là con gái út trong nhà, cô ấy gả đi xem như việc vui của cả gia đình.
Con gái út và con trai út ở thời đại này cũng không có ý tứ gièm pha gì, chúng đơn thuần chỉ là danh từ, chỉ người con gái hoặc con trai nhỏ nhất trong nhà.
Giống như Tôn Ký nhà họ Tôn, chính là con út trong nhà.
Bên Đông Bắc có một câu nói đùa dí dỏm, nói là con út và cháu trai trưởng là mạng sống của bà, ý chính là như vậy.
Bởi vì đã nói từ sớm, cho nên sau khi tan làm, người nhà họ Tôn đều sớm trở về, mẹ Tôn không ngừng nhét đồ vào bao tải, bao tải này là lần trước người mẹ đẻ bà đến, em trai bà bỏ trái cây mang tới.
“Mẹ, rốt cuộc dì út nhờ mẹ mang gì về vậy? Sao nhiều đồ như thế?” Tôn Biền nhìn thấy chiếc bao tải đã sắp đầy, nhưng mẹ cô vẫn còn không ngừng nhét đồ vào bên trong, không khỏi hỏi.
“Rất nhiều thứ, con cho rằng kết hôn là chuyện đơn giản hả? Hả, sao con còn ở nơi này vậy? Không phải mẹ bảo mấy đứa nhanh đi thay quần áo sao?”
Bận đến mức trên trán đều mồ hôi, mẹ Tôn nhìn con gái thế mà vẫn mặc quần áo cũ trong nhà, lập tức vội vàng bảo con gái đi thay quần áo.
Ngay lúc Tôn Biền vào nhà, hai người Tôn Tuấn và Tôn Ký đã thay đồ xong đi ra.
Trang phục của Tôn Tuấn rất đơn giản, chính là bộ quần áo lao động nhân viên nhà máy điện mà mình mới nhận.
Bộ đồ công nhân màu xanh da trời hơi rộng mặc ở trên người Tôn Tuấn cao gầy lộ ra rất không vừa vặn, nhưng chuyện này không phải vấn đề, bởi vì chỉ cần mặc bộ đồ này trên người, vừa nhìn là biết anh ấy là công nhân viên chức nhà máy điện, mọi người sẽ chỉ hâm mộ, có ai quan tâm quần áo có vừa hay không.
Quần áo của Tôn Ký cũng rất đơn giản, áo sơ mi màu trắng tay ngắn cùng với quần màu xanh quân đội, trên chân là đôi giày vải, mặc dù người bị phơi đến hơi đen một cút, nhưng mặc bộ đồ này lên có chút tinh thần khác biệt.
Sợi tổng hợp là một thứ rất thời thượng bây giờ, bởi vì chắc chắn lại bền, không dễ biến dạng, mặc lên người phẳng phiu, lúc giặt cũng không dễ bị bạc màu, đủ loại đặc điểm này nên được mọi người hoan nghênh.
Loại sợi tổng hợp này cực kỳ đắt, trung tâm thương mại trong thành phố bán với giá bảy đồng một mét, đây là loại thuần sắc, nếu nhuộm màu sẽ càng đắt hơn.
Giá cả như vậy cho dù là nhà họ Tôn cũng không phải muốn mặc là mặc được, đây là do mấy năm nay cuộc sống khấm khá hơn, nhà họ Tôn mới có thêm mấy bộ đồ bằng sợi tổng hợp.
Đại khái là vì ánh mắt khiếp sợ của Tôn Biền quá mức rõ ràng, cầm quyển sách vật lý mà mình vất vả lắm mới từ dưới giường tìm thấy, Tôn Tuấn nhỏ giọng nói.
“À, sư phụ của anh nói, bọn anh làm về kiểm tra sửa chữa máy móc, thì phải hiểu chúng, muốn hiểu máy móc thì phải hiểu rõ mạng lưới cấu tạo của nó, anh muốn đọc thêm nhiều sách, học tập cũng có thể nhanh hơn.”
Tôn Biền rất muốn nói những thứ ở nhà máy điện đó nhất định khác biệt những sơ đồ mạch điện trên sách vật lý bọn họ, nhưng nhìn đôi mắt sáng long lanh của anh trai mình, đôi mắt mang theo lòng hiếu kỳ và dục vọng khám phá, cô quả quyết lật túi sách ra, tìm hộp đựng bút, hai anh em xúm vào cùng bắt đầu giải đề.
Cho dù là vì nguyên nhân nào, anh trai cô chịu học tập cũng là chuyện tốt, chẳng trách mọi người luôn nói hứng thú là người thầy tốt nhất, trải nghiệm qua sự thay đổi của anh trai, Tôn Biền cảm thấy câu nói này một chút không sai.
Không tin nhìn anh trai cô đi, đi làm chưa được mấy ngày, thế mà đã bắt đầu chủ động học tập, học còn là môn vật lý luôn khiến anh ấy nhức đầu nhất.
Ngày mùng 9 tháng 8 là thứ bảy, buổi chiều người nhà họ Tôn tan làm đều về nhà sớm, bởi vì bọn họ định đến Điền gia thôn tham gia hôn lễ.
Dì út Thục Phân trong miệng mẹ Tôn Biền nhắc đến là con gái út của nhà ông hai bọn họ, con gái trưởng thành lấy chồng là chuyện vui, nhất là người này còn là con gái út trong nhà, cô ấy gả đi xem như việc vui của cả gia đình.
Con gái út và con trai út ở thời đại này cũng không có ý tứ gièm pha gì, chúng đơn thuần chỉ là danh từ, chỉ người con gái hoặc con trai nhỏ nhất trong nhà.
Giống như Tôn Ký nhà họ Tôn, chính là con út trong nhà.
Bên Đông Bắc có một câu nói đùa dí dỏm, nói là con út và cháu trai trưởng là mạng sống của bà, ý chính là như vậy.
Bởi vì đã nói từ sớm, cho nên sau khi tan làm, người nhà họ Tôn đều sớm trở về, mẹ Tôn không ngừng nhét đồ vào bao tải, bao tải này là lần trước người mẹ đẻ bà đến, em trai bà bỏ trái cây mang tới.
“Mẹ, rốt cuộc dì út nhờ mẹ mang gì về vậy? Sao nhiều đồ như thế?” Tôn Biền nhìn thấy chiếc bao tải đã sắp đầy, nhưng mẹ cô vẫn còn không ngừng nhét đồ vào bên trong, không khỏi hỏi.
“Rất nhiều thứ, con cho rằng kết hôn là chuyện đơn giản hả? Hả, sao con còn ở nơi này vậy? Không phải mẹ bảo mấy đứa nhanh đi thay quần áo sao?”
Bận đến mức trên trán đều mồ hôi, mẹ Tôn nhìn con gái thế mà vẫn mặc quần áo cũ trong nhà, lập tức vội vàng bảo con gái đi thay quần áo.
Ngay lúc Tôn Biền vào nhà, hai người Tôn Tuấn và Tôn Ký đã thay đồ xong đi ra.
Trang phục của Tôn Tuấn rất đơn giản, chính là bộ quần áo lao động nhân viên nhà máy điện mà mình mới nhận.
Bộ đồ công nhân màu xanh da trời hơi rộng mặc ở trên người Tôn Tuấn cao gầy lộ ra rất không vừa vặn, nhưng chuyện này không phải vấn đề, bởi vì chỉ cần mặc bộ đồ này trên người, vừa nhìn là biết anh ấy là công nhân viên chức nhà máy điện, mọi người sẽ chỉ hâm mộ, có ai quan tâm quần áo có vừa hay không.
Quần áo của Tôn Ký cũng rất đơn giản, áo sơ mi màu trắng tay ngắn cùng với quần màu xanh quân đội, trên chân là đôi giày vải, mặc dù người bị phơi đến hơi đen một cút, nhưng mặc bộ đồ này lên có chút tinh thần khác biệt.
Sợi tổng hợp là một thứ rất thời thượng bây giờ, bởi vì chắc chắn lại bền, không dễ biến dạng, mặc lên người phẳng phiu, lúc giặt cũng không dễ bị bạc màu, đủ loại đặc điểm này nên được mọi người hoan nghênh.
Loại sợi tổng hợp này cực kỳ đắt, trung tâm thương mại trong thành phố bán với giá bảy đồng một mét, đây là loại thuần sắc, nếu nhuộm màu sẽ càng đắt hơn.
Giá cả như vậy cho dù là nhà họ Tôn cũng không phải muốn mặc là mặc được, đây là do mấy năm nay cuộc sống khấm khá hơn, nhà họ Tôn mới có thêm mấy bộ đồ bằng sợi tổng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.