Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 3: Dọn nhà
Nam Qua Giáp Tâm
16/10/2023
Cha cô không hổ danh là lính trinh sát chuyển nghề, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi ánh mắt vẫn như điện.
Nghe thấy con gái trả lời, cha Tôn hài lòng gật đầu, lấy một đồng xu in hình Vạn Lý Trưởng Thành từ trong ví ra đưa cho con gái: “Con ở nhà nấu ít chè đậu xanh, chờ sau khi người nhà bà ngoại con đến, lại xuống dưới lầu mua ít kem, thời tiết nóng nực đừng để bọn họ mệt mỏi.”
Tôn Biền nhận lấy tiền xu, vội vàng đồng ý với yêu cầu của cha, biết đây là ông đang trá hình cho mình tiền tiêu vặt.
Dù sao giá kem cũng là cố định, cửa hàng trong tiểu khu này, kem đường có giá hai xu một que, kem đậu xanh ba xu một que, kem bơ năm xu một que, cho dù cô mua mười mấy que cũng không hết một tệ.
Sau khi tiễn cha đi làm, trong nhà cũng chỉ còn một mình Tôn Biền, đầu tiên cô qua nhà bếp mang bát đũa đi rửa sạch, lại quét dọn trong nhà sạch sẽ một lượt.
Lúc quét đến gầm giường em trai, lại không cẩn thận quét ra bản “Đại chúng điện ảnh” được giấu kỹ, cha của cô không thích lúc bọn nhỏ đi học xem mấy thứ không liên quan đến học tập.
Sau khi làm xong hết việc nhà, Tôn Biền về lại phòng mình, đây là căn nhà phúc lợi mà nhà máy điện chia cho công nhân viên chức.
Hiện tại phòng ở của nhà họ Tôn là kiểu ba phòng ngủ một phòng khách, nhưng cũng chỉ có 70 mét vuông, trong đó căn phòng cô có diện tích nhỏ nhất, chỉ khoảng 10 mét vuông.
Nhưng đối với căn phòng này Tôn Biền đã rất hài lòng, dù sao cả nhà năm người, cũng chỉ có mình cô có một phòng đơn.
Cũng may nhà thời đại này, số mét vuông không tính cả diện tích công, nói diện tích nhà bao nhiêu chính là diện tích thực dùng bấy nhiêu.
Cho nên 70 mét vuông này đủ cho một nhà năm người dùng, cho dù có hơi chen chúc cũng đã đủ dùng.
Căn phòng của Tôn Biền không lớn, tường trong phòng được sơn màu vàng xanh chống thấm, bên cạnh tường là một chiếc giường đơn, đối diện giường là một chiếc tủ để đầy áo khoác, chiếm nguyên một mặt tường, cạnh cửa là một chiếc bàn làm việc cộng thêm một chiếc ghế.
Cho dù tính cả bảng nguyên tố mà Tôn Biền dính trên bàn học, liếc mắt một cái trong phòng cũng chỉ có mấy thứ này, mặc dù không khỏi có chút đơn điệu, nhưng Tôn Biền biết, những gia cụ có kiểu dáng đơn giản trong phòng cô kia đều do các cậu nhà ngoại cô tự tay làm, vừa thực dụng lại không nhịn được mà ngắm lại lần hai, dùng cách nói của bà ngoại cô mà nói, giữa lại làm đồ gia truyền cũng không vấn đề gì.
Nhất là chiếc tủ đựng áo chiếm một mặt tường kia, đây chính là thứ bà ngoại yêu cầu mãnh liệt nhất định phải làm cho cô, nói là thứ nhất định phải có trong phòng con gái.
Đồ do ông ngoại và mấy người cậu làm ra rất bền, tuyệt đối không vấn đề gì.
Không nói đến những thứ khác, chỉ nói mấy đồ trong căn phòng cha mẹ, đó là lúc bọn họ kết hôn, ông ngoại dẫn theo mấy cậu tự tay làm đồ cưới cho mẹ, bây giờ dùng đã sắp hai mươi năm, ngoại trừ một chút xước do không may va chạm ra, ngay cả sơn cũng không bị tróc.
Nhờ phúc tay nghề tốt của các cậu, cho đến bây giờ nhà họ Tôn bọn họ chưa từng phải lo lắng về gia cụ.
Ngồi ở trên giường đơn của mình, ánh mắt Tôn Biền chẳng có mục đích liếc qua lại trong phòng.
Năm nay cô 15 tuổi, mới thi xong cấp ba, thành tích xem như không tệ, thi đỗ trường cấp ba trong huyện.
Bên phía trường cấp ba của huyện đưa ra thông báo ngày 31 tháng 8 là ngày học sinh đến báo danh, ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng, nói cách khác Tôn Biền còn có thời gian hơn một tháng vô lo vô nghĩ muốn làm gì thì làm.
Không cần ôn bài không cần làm bài tập, càng không cần tham gia các hoạt động chân tay do trường học tổ chức, Tôn Biền cảm thấy mình giống như một con bồ câu được thả ra, sải cánh bay ở bầu trời xanh bay lượn không mục đích.
Chẳng qua sau mấy ngày quậy cùng đám bạn học, chú bồ câu bay mệt bắt đầu không muốn ra cửa nữa, vì thế đã biến thành “con nhóc lười” trong miệng mẹ Tôn, mỗi ngày ngủ nướng quên sầu.
Nghe thấy con gái trả lời, cha Tôn hài lòng gật đầu, lấy một đồng xu in hình Vạn Lý Trưởng Thành từ trong ví ra đưa cho con gái: “Con ở nhà nấu ít chè đậu xanh, chờ sau khi người nhà bà ngoại con đến, lại xuống dưới lầu mua ít kem, thời tiết nóng nực đừng để bọn họ mệt mỏi.”
Tôn Biền nhận lấy tiền xu, vội vàng đồng ý với yêu cầu của cha, biết đây là ông đang trá hình cho mình tiền tiêu vặt.
Dù sao giá kem cũng là cố định, cửa hàng trong tiểu khu này, kem đường có giá hai xu một que, kem đậu xanh ba xu một que, kem bơ năm xu một que, cho dù cô mua mười mấy que cũng không hết một tệ.
Sau khi tiễn cha đi làm, trong nhà cũng chỉ còn một mình Tôn Biền, đầu tiên cô qua nhà bếp mang bát đũa đi rửa sạch, lại quét dọn trong nhà sạch sẽ một lượt.
Lúc quét đến gầm giường em trai, lại không cẩn thận quét ra bản “Đại chúng điện ảnh” được giấu kỹ, cha của cô không thích lúc bọn nhỏ đi học xem mấy thứ không liên quan đến học tập.
Sau khi làm xong hết việc nhà, Tôn Biền về lại phòng mình, đây là căn nhà phúc lợi mà nhà máy điện chia cho công nhân viên chức.
Hiện tại phòng ở của nhà họ Tôn là kiểu ba phòng ngủ một phòng khách, nhưng cũng chỉ có 70 mét vuông, trong đó căn phòng cô có diện tích nhỏ nhất, chỉ khoảng 10 mét vuông.
Nhưng đối với căn phòng này Tôn Biền đã rất hài lòng, dù sao cả nhà năm người, cũng chỉ có mình cô có một phòng đơn.
Cũng may nhà thời đại này, số mét vuông không tính cả diện tích công, nói diện tích nhà bao nhiêu chính là diện tích thực dùng bấy nhiêu.
Cho nên 70 mét vuông này đủ cho một nhà năm người dùng, cho dù có hơi chen chúc cũng đã đủ dùng.
Căn phòng của Tôn Biền không lớn, tường trong phòng được sơn màu vàng xanh chống thấm, bên cạnh tường là một chiếc giường đơn, đối diện giường là một chiếc tủ để đầy áo khoác, chiếm nguyên một mặt tường, cạnh cửa là một chiếc bàn làm việc cộng thêm một chiếc ghế.
Cho dù tính cả bảng nguyên tố mà Tôn Biền dính trên bàn học, liếc mắt một cái trong phòng cũng chỉ có mấy thứ này, mặc dù không khỏi có chút đơn điệu, nhưng Tôn Biền biết, những gia cụ có kiểu dáng đơn giản trong phòng cô kia đều do các cậu nhà ngoại cô tự tay làm, vừa thực dụng lại không nhịn được mà ngắm lại lần hai, dùng cách nói của bà ngoại cô mà nói, giữa lại làm đồ gia truyền cũng không vấn đề gì.
Nhất là chiếc tủ đựng áo chiếm một mặt tường kia, đây chính là thứ bà ngoại yêu cầu mãnh liệt nhất định phải làm cho cô, nói là thứ nhất định phải có trong phòng con gái.
Đồ do ông ngoại và mấy người cậu làm ra rất bền, tuyệt đối không vấn đề gì.
Không nói đến những thứ khác, chỉ nói mấy đồ trong căn phòng cha mẹ, đó là lúc bọn họ kết hôn, ông ngoại dẫn theo mấy cậu tự tay làm đồ cưới cho mẹ, bây giờ dùng đã sắp hai mươi năm, ngoại trừ một chút xước do không may va chạm ra, ngay cả sơn cũng không bị tróc.
Nhờ phúc tay nghề tốt của các cậu, cho đến bây giờ nhà họ Tôn bọn họ chưa từng phải lo lắng về gia cụ.
Ngồi ở trên giường đơn của mình, ánh mắt Tôn Biền chẳng có mục đích liếc qua lại trong phòng.
Năm nay cô 15 tuổi, mới thi xong cấp ba, thành tích xem như không tệ, thi đỗ trường cấp ba trong huyện.
Bên phía trường cấp ba của huyện đưa ra thông báo ngày 31 tháng 8 là ngày học sinh đến báo danh, ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng, nói cách khác Tôn Biền còn có thời gian hơn một tháng vô lo vô nghĩ muốn làm gì thì làm.
Không cần ôn bài không cần làm bài tập, càng không cần tham gia các hoạt động chân tay do trường học tổ chức, Tôn Biền cảm thấy mình giống như một con bồ câu được thả ra, sải cánh bay ở bầu trời xanh bay lượn không mục đích.
Chẳng qua sau mấy ngày quậy cùng đám bạn học, chú bồ câu bay mệt bắt đầu không muốn ra cửa nữa, vì thế đã biến thành “con nhóc lười” trong miệng mẹ Tôn, mỗi ngày ngủ nướng quên sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.