Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 1: Gia đình nhà họ Tôn
Nam Qua Giáp Tâm
16/10/2023
Ánh nắng mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên chiếc giường đơn bên cạnh cửa sổ, kiểu dáng của chiếc giường gỗ kia cực kỳ mộc mạc nhưng chất lượng lại rất tốt.
Tôn Biền kéo chiếc chăn hoa màu xanh bị giặt đến có phần trắng bệch, chăn này chỉ có vỏ không có ruột, che lại mắt, nhắm mắt lẩm bẩm một câu: “Ai mà sáng sớm đã đến kéo rèm cửa ra vậy?”
Cô còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng la quen thuộc ở cửa phòng: “Nhanh dậy đi, con gái con đứa bao lớn rồi còn nằm ỳ ra đó?”
Tôn Biền vừa nghe thấy thế bèn kéo chiếc vỏ chăn đang che trên mặt mình xuống, trả lời người phụ nữ xinh đẹp để kiểu tóc xoăn thời thượng đeo tạp dề đứng ở cửa phòng.
“Mẹ à, bây giờ là nghỉ hè, hiếm khi con mới có được ngày nghỉ không cần làm bài, mẹ để con vui sướng một lát không được sao?”
“Vui sướng? Từ lúc con biết kết quả thi xong có khác gì con ngựa thoát cương không? Còn không mau khôi phục lại sinh hoạt, nhanh dậy ăn sáng, cả nhà chỉ chờ mỗi mình con thôi.”
Tôn Biền nghe vậy ôm chăn lăn lộn trên giường đơn mấy lần, sau khi cào mái tóc ổ gà của mình càng thêm lộn xộn, bất đắc dĩ từ trên giường bò dậy.
Đi dép lên hà hơi một cái, Tôn Biền từ trong phòng mình đi ra, vừa vào phòng khách đã thấy em trai cô và cha cô đã sớm ngồi ở bên cạnh chiếc bàn ăn hình tròn.
Cha cô có dáng người cao lớn làn da ngăm đen, mặt chữ điền, mày rậm, dáng dấp có đặc trưng của người đàn ông phương Bắc đang nghiêng người điều chỉnh máy radio trên bàn.
Đó là một chiếc radio hiệu Hồng Đăng, đã dùng được mười mấy năm rồi.
Chẳng qua do người dùng tỉ mỉ giữ gìn, hiện tại dáng vẻ của nó không cũ chút nào, vỏ kim loại màu đen được lau đến bóng loáng sáng ngời, mỗi một nút xoay ở ngoài, cho dù là khe hở cũng không có một hạt bụi nào.
Nhìn con gái tóc tai bù xù từ trong phòng đi ra, cha Tôn chỉ liếc mắt một cái lại không nói gì, tiếp tục điều chỉnh nút xoay của radio, tiếng sột soạt vang lên, tìm kiếm đài mình muốn nghe.
Ở bên cạnh cha Tôn là một thằng nhóc có chút mập mạp, mày rậm mắt to, lẳng lặng nháy mắt ra hiệu với Tôn Biền, nhìn dáng vẻ kỳ dị này khiến Tôn Biền không nhịn được mà bật cười.
Mẹ Tôn bưng rau đi ra trừng mắt nhìn con gái mình một cái: “Tóc tai như ổ gà, còn không nhanh đi chải lại.”
Tôn Tuấn theo sát mẹ đi ra, trên tay còn bưng một đĩa dưa muối trộn, nghe vậy thì cười ngây ngô nói với em gái mình: “Anh chuẩn bị nước ấm cho em rồi, nhân lúc còn ấm nhanh đi rửa mặt đi.”
Tôn Biền nghe vậy vội vàng nói cảm ơn với anh trai, dưới ánh mặt giận dữ của mẹ, hai ba bước vọt vào trong nhà bếp.
Hiện tại trong nhà họ Tôn chỉ có mỗi một chiếc vòi nước, ở ngay trong nhà bếp, ngày thường nếu như mọi người nhà họ Tôn muốn rửa mặt đều phải ở chỗ này dùng chậu tráng men hứng nước sau đó bưng ra chỗ tiếp giáp giữa phòng khách và nhà bếp, ở đó có một chỗ nhỏ để vệ sinh.
Nhanh chóng rửa mặt, lại nhanh chóng xử lý mái tóc ổ gà của mình tử tế, cô lấy một ít kem dưỡng da Hữu Nghị ở trên giá để đồ bôi lên mặt mình, Tôn Biền vừa bôi vừa đi về phía bàn ăn.
Từ trước đến giờ mẹ Tôn luôn là người nhanh nhẹn đã sớm chia cháo xong cho mọi người. Cha Tôn điều chỉnh xong radio, đang cầm chiếc cốc sứ có in mấy chữ “Vì dân phục vụ” cúi đầu uống nước, mà hai đứa con trai của ông đang ngậm bánh bột ngô, thổi phù phù húp cháo.
Không phải ngày tết, thức ăn trên bàn nhà họ Tôn mười năm như một ngày, cũng chỉ có chút rau xanh xào, hoặc là rau củ hầm theo mùa.
Từ khi nông thôn bắt đầu chế độ giao khoán cho hộ gia đình, thời đại này việc ăn cơm no đã không phải chuyện gì khó, nhưng muốn ăn cơm trắng vẫn không phải chuyện đơn giản như cũ.
Sau khi Tôn Biền ngồi xuống, cảm giác được anh trai ở bên cạnh thi thoảng lại dùng cùi chỏ lặng lẽ huých mình mấy lần, quay đầu lại đã nhìn thấy anh ấy đang hướng về phía mình nháy mắt.
Cô theo ánh mắt đối phương nhìn lên bàn cơm, dưa muối trộn? Anh cả cô bảo cô nhìn thứ này làm gì?
Tôn Biền kéo chiếc chăn hoa màu xanh bị giặt đến có phần trắng bệch, chăn này chỉ có vỏ không có ruột, che lại mắt, nhắm mắt lẩm bẩm một câu: “Ai mà sáng sớm đã đến kéo rèm cửa ra vậy?”
Cô còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng la quen thuộc ở cửa phòng: “Nhanh dậy đi, con gái con đứa bao lớn rồi còn nằm ỳ ra đó?”
Tôn Biền vừa nghe thấy thế bèn kéo chiếc vỏ chăn đang che trên mặt mình xuống, trả lời người phụ nữ xinh đẹp để kiểu tóc xoăn thời thượng đeo tạp dề đứng ở cửa phòng.
“Mẹ à, bây giờ là nghỉ hè, hiếm khi con mới có được ngày nghỉ không cần làm bài, mẹ để con vui sướng một lát không được sao?”
“Vui sướng? Từ lúc con biết kết quả thi xong có khác gì con ngựa thoát cương không? Còn không mau khôi phục lại sinh hoạt, nhanh dậy ăn sáng, cả nhà chỉ chờ mỗi mình con thôi.”
Tôn Biền nghe vậy ôm chăn lăn lộn trên giường đơn mấy lần, sau khi cào mái tóc ổ gà của mình càng thêm lộn xộn, bất đắc dĩ từ trên giường bò dậy.
Đi dép lên hà hơi một cái, Tôn Biền từ trong phòng mình đi ra, vừa vào phòng khách đã thấy em trai cô và cha cô đã sớm ngồi ở bên cạnh chiếc bàn ăn hình tròn.
Cha cô có dáng người cao lớn làn da ngăm đen, mặt chữ điền, mày rậm, dáng dấp có đặc trưng của người đàn ông phương Bắc đang nghiêng người điều chỉnh máy radio trên bàn.
Đó là một chiếc radio hiệu Hồng Đăng, đã dùng được mười mấy năm rồi.
Chẳng qua do người dùng tỉ mỉ giữ gìn, hiện tại dáng vẻ của nó không cũ chút nào, vỏ kim loại màu đen được lau đến bóng loáng sáng ngời, mỗi một nút xoay ở ngoài, cho dù là khe hở cũng không có một hạt bụi nào.
Nhìn con gái tóc tai bù xù từ trong phòng đi ra, cha Tôn chỉ liếc mắt một cái lại không nói gì, tiếp tục điều chỉnh nút xoay của radio, tiếng sột soạt vang lên, tìm kiếm đài mình muốn nghe.
Ở bên cạnh cha Tôn là một thằng nhóc có chút mập mạp, mày rậm mắt to, lẳng lặng nháy mắt ra hiệu với Tôn Biền, nhìn dáng vẻ kỳ dị này khiến Tôn Biền không nhịn được mà bật cười.
Mẹ Tôn bưng rau đi ra trừng mắt nhìn con gái mình một cái: “Tóc tai như ổ gà, còn không nhanh đi chải lại.”
Tôn Tuấn theo sát mẹ đi ra, trên tay còn bưng một đĩa dưa muối trộn, nghe vậy thì cười ngây ngô nói với em gái mình: “Anh chuẩn bị nước ấm cho em rồi, nhân lúc còn ấm nhanh đi rửa mặt đi.”
Tôn Biền nghe vậy vội vàng nói cảm ơn với anh trai, dưới ánh mặt giận dữ của mẹ, hai ba bước vọt vào trong nhà bếp.
Hiện tại trong nhà họ Tôn chỉ có mỗi một chiếc vòi nước, ở ngay trong nhà bếp, ngày thường nếu như mọi người nhà họ Tôn muốn rửa mặt đều phải ở chỗ này dùng chậu tráng men hứng nước sau đó bưng ra chỗ tiếp giáp giữa phòng khách và nhà bếp, ở đó có một chỗ nhỏ để vệ sinh.
Nhanh chóng rửa mặt, lại nhanh chóng xử lý mái tóc ổ gà của mình tử tế, cô lấy một ít kem dưỡng da Hữu Nghị ở trên giá để đồ bôi lên mặt mình, Tôn Biền vừa bôi vừa đi về phía bàn ăn.
Từ trước đến giờ mẹ Tôn luôn là người nhanh nhẹn đã sớm chia cháo xong cho mọi người. Cha Tôn điều chỉnh xong radio, đang cầm chiếc cốc sứ có in mấy chữ “Vì dân phục vụ” cúi đầu uống nước, mà hai đứa con trai của ông đang ngậm bánh bột ngô, thổi phù phù húp cháo.
Không phải ngày tết, thức ăn trên bàn nhà họ Tôn mười năm như một ngày, cũng chỉ có chút rau xanh xào, hoặc là rau củ hầm theo mùa.
Từ khi nông thôn bắt đầu chế độ giao khoán cho hộ gia đình, thời đại này việc ăn cơm no đã không phải chuyện gì khó, nhưng muốn ăn cơm trắng vẫn không phải chuyện đơn giản như cũ.
Sau khi Tôn Biền ngồi xuống, cảm giác được anh trai ở bên cạnh thi thoảng lại dùng cùi chỏ lặng lẽ huých mình mấy lần, quay đầu lại đã nhìn thấy anh ấy đang hướng về phía mình nháy mắt.
Cô theo ánh mắt đối phương nhìn lên bàn cơm, dưa muối trộn? Anh cả cô bảo cô nhìn thứ này làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.