Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 5: Nhà ngoại đến chơi
Nam Qua Giáp Tâm
16/10/2023
Một giấc ngủ này, cô ngủ rất an ổn. Nếu không phải tiếng ve sầu bên ngoài kêu thật sự ầm ĩ phiền người, đoán chừng cô còn có thể ngủ lâu hơn nữa.
Dùng tay cào qua mái tóc của mình, kiếp này chất tóc của cô giống cha, vừa đen lại khỏe, lại không có chút nào mềm mại, may mắn dáng dấp của cô giống mẹ, nếu không một cô gái có gương mặt chữ quốc, đoán chừng Tôn Biền có thể phiền muộn cả đời.
Không đợi đến khi Tôn Biền chỉnh lại đầu tóc mình xong, cô thính tai đã nghe thấy con đường cái dưới lầu truyền đến tiếng chuông.
Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc này, Tôn Biền lập tức mở cửa sổ kéo rèm ra thò người từ trên lầu nhìn xuống.
Nhà bọn họ ở tầng năm, độ cao này Tôn Biền có thể nhìn ra xa.
Xa xa Tôn Biền thấy được một chiếc xe lừa kéo ở chỗ dốc, thị lực tốt, Tôn Biền vừa nhìn cái đã nhận ra, đó là xe lừa của ông ngoại cô, người trên xe không cần nói cũng biết, nhất định là đám người ông bà ngoại cô đã đến.
Sau khi xác nhận mục tiêu, Tôn Biền đeo chìa khóa lên cổ, đến nhà bếp lấy một chiếc chậu sắt nhỏ chạy xuống dưới lầu, ở dưới lầu cách nhà cô không xa có một cửa hàng Thanh Niên, hưởng phúc lợi lớn từ nhà máy điện, vật tư bên chỗ cửa hàng Thanh Niên này không thua kém ở thành phố.
Người bán hàng trung niên ở đó cũng là người thân của công nhân viên chức trong xưởng, thấy Tôn Biền thở hồng hộc chạy vào, trong lòng tự nhủ không phải ngày thường đứa nhỏ nảy rất dịu dàng sao?
Sao hôm nay lại lạ vậy?
Lại nhìn chậu sắt nhỏ trong tay Tôn Biền, chưa cần Tôn Biền mở miệng người bán hàng đã biết cô muốn mua gì, dù sao bên chỗ bọn họ, thứ mua mà phải dùng chậu sắt đựng cũng không nhiều.
“Tiểu Biền muốn mua đá sao? Mua kem hay mua đá? Sáng nay mới có hàng mới, đồ đầy đủ, không cần vội thế.”
Nói xong người bán hàng để chiếc khăn cổ đang đan dở xuống, đứng dậy đến chỗ tủ lạnh lấy đồ cho Tôn Biền.
Đổi lại là người bên ngoài, người bán hàng này cũng không nhiệt tình như thế, nhưng Tôn Biền là bạn học của con gái bà ấy, quan hệ của hai đứa nhỏ cực kỳ tốt, hai nhà ở cùng một khu, bản thân người bán hàng cũng cực kỳ thích cô.
Tôn Biền thấy thế cầm chậu sắt đi theo người bán hàng đến chỗ tủ lạnh, vừa đi còn vừa nói: “Dì Hứa, cho cháu mười chiếc kem đường, thêm cả sáu chiếc kem bơ.”
Người bán hàng nghe vậy vừa mở tủ lạnh ra lấy đồ cho Tôn Biền, vừa nói: “Mua nhiều vậy à? Trong nhà cháu có khách ư?”
“Dạ vâng, ông bà ngoại cháu, còn cả mấy người cậu cháu đến chơi.”
Hàn huyên qua mấy câu, bởi vì còn định ra ngoài đón người, cho nên Tôn Biền cũng không nói thêm gì nữa, sau khi lấy đồ xong thì thoải mái trả tiền.
Chẳng qua sau khi lấy lại tiền thừa thì cô hơi ngạc nhiên, bởi vì dì Hứa tính nhầm, cho cô thêm năm xu.
“Dì Hứa…”
Không đợi Tôn Biền nói hết, người bán hàng đã phất tay nói: “Thứ như kem này không cần phiếu, ai biết một ngày bán được bao nhiêu chứ? Cho dù nhập hàng có số lượng, thời tiết nóng thứ này tan ra không phải rất bình thường à, kem chảy phải xử lý, đó là quy định ở đây, xem như dì nhờ cháu giúp một tay, giúp đỡ xử lý thứ phẩm bị chảy ra.”
Tôn Biền nghe vậy thì không còn gì để nói, trong lòng tự nhủ chẳng trách bây giờ nhân viên bán hàng là nghề đứng đầu, so với những nghề khác, nó béo bở đủ lo cho cuộc sống, nói ra cũng rất có thể diện.
“Tiểu Biền, có phải xe lừa kia là nhà ông ngoại cháu không? Sao dì thấy người ngồi ở chỗ đánh xe giống như cậu cả cháu?”
Tôn Biền nghe vậy vội vàng nhìn qua, quả nhiên xe lừa nhà ông ngoại đã đến gần, cô vội vàng nói với người bán hàng: “Cháu cảm ơn dì.”
Sau đó bưng chậu đựng kem và đá lạnh đi đón người.
Tiếng chuông lục lạc buộc dưới cổ con lừa không ngừng kêu leng keng, Điền Canh Địa ngồi ngoài cùng bên trái xe lừa là người đầu tiên nhìn thấy Tôn Biền đứng ở ven đường, Điền Canh Địa cẩn thận huých vào eo mẹ, vui vẻ chỉ bên kia: “Mẹ nhìn kìa, Tiểu Biền, con bé ra đón chúng ta kìa.”
Dùng tay cào qua mái tóc của mình, kiếp này chất tóc của cô giống cha, vừa đen lại khỏe, lại không có chút nào mềm mại, may mắn dáng dấp của cô giống mẹ, nếu không một cô gái có gương mặt chữ quốc, đoán chừng Tôn Biền có thể phiền muộn cả đời.
Không đợi đến khi Tôn Biền chỉnh lại đầu tóc mình xong, cô thính tai đã nghe thấy con đường cái dưới lầu truyền đến tiếng chuông.
Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc này, Tôn Biền lập tức mở cửa sổ kéo rèm ra thò người từ trên lầu nhìn xuống.
Nhà bọn họ ở tầng năm, độ cao này Tôn Biền có thể nhìn ra xa.
Xa xa Tôn Biền thấy được một chiếc xe lừa kéo ở chỗ dốc, thị lực tốt, Tôn Biền vừa nhìn cái đã nhận ra, đó là xe lừa của ông ngoại cô, người trên xe không cần nói cũng biết, nhất định là đám người ông bà ngoại cô đã đến.
Sau khi xác nhận mục tiêu, Tôn Biền đeo chìa khóa lên cổ, đến nhà bếp lấy một chiếc chậu sắt nhỏ chạy xuống dưới lầu, ở dưới lầu cách nhà cô không xa có một cửa hàng Thanh Niên, hưởng phúc lợi lớn từ nhà máy điện, vật tư bên chỗ cửa hàng Thanh Niên này không thua kém ở thành phố.
Người bán hàng trung niên ở đó cũng là người thân của công nhân viên chức trong xưởng, thấy Tôn Biền thở hồng hộc chạy vào, trong lòng tự nhủ không phải ngày thường đứa nhỏ nảy rất dịu dàng sao?
Sao hôm nay lại lạ vậy?
Lại nhìn chậu sắt nhỏ trong tay Tôn Biền, chưa cần Tôn Biền mở miệng người bán hàng đã biết cô muốn mua gì, dù sao bên chỗ bọn họ, thứ mua mà phải dùng chậu sắt đựng cũng không nhiều.
“Tiểu Biền muốn mua đá sao? Mua kem hay mua đá? Sáng nay mới có hàng mới, đồ đầy đủ, không cần vội thế.”
Nói xong người bán hàng để chiếc khăn cổ đang đan dở xuống, đứng dậy đến chỗ tủ lạnh lấy đồ cho Tôn Biền.
Đổi lại là người bên ngoài, người bán hàng này cũng không nhiệt tình như thế, nhưng Tôn Biền là bạn học của con gái bà ấy, quan hệ của hai đứa nhỏ cực kỳ tốt, hai nhà ở cùng một khu, bản thân người bán hàng cũng cực kỳ thích cô.
Tôn Biền thấy thế cầm chậu sắt đi theo người bán hàng đến chỗ tủ lạnh, vừa đi còn vừa nói: “Dì Hứa, cho cháu mười chiếc kem đường, thêm cả sáu chiếc kem bơ.”
Người bán hàng nghe vậy vừa mở tủ lạnh ra lấy đồ cho Tôn Biền, vừa nói: “Mua nhiều vậy à? Trong nhà cháu có khách ư?”
“Dạ vâng, ông bà ngoại cháu, còn cả mấy người cậu cháu đến chơi.”
Hàn huyên qua mấy câu, bởi vì còn định ra ngoài đón người, cho nên Tôn Biền cũng không nói thêm gì nữa, sau khi lấy đồ xong thì thoải mái trả tiền.
Chẳng qua sau khi lấy lại tiền thừa thì cô hơi ngạc nhiên, bởi vì dì Hứa tính nhầm, cho cô thêm năm xu.
“Dì Hứa…”
Không đợi Tôn Biền nói hết, người bán hàng đã phất tay nói: “Thứ như kem này không cần phiếu, ai biết một ngày bán được bao nhiêu chứ? Cho dù nhập hàng có số lượng, thời tiết nóng thứ này tan ra không phải rất bình thường à, kem chảy phải xử lý, đó là quy định ở đây, xem như dì nhờ cháu giúp một tay, giúp đỡ xử lý thứ phẩm bị chảy ra.”
Tôn Biền nghe vậy thì không còn gì để nói, trong lòng tự nhủ chẳng trách bây giờ nhân viên bán hàng là nghề đứng đầu, so với những nghề khác, nó béo bở đủ lo cho cuộc sống, nói ra cũng rất có thể diện.
“Tiểu Biền, có phải xe lừa kia là nhà ông ngoại cháu không? Sao dì thấy người ngồi ở chỗ đánh xe giống như cậu cả cháu?”
Tôn Biền nghe vậy vội vàng nhìn qua, quả nhiên xe lừa nhà ông ngoại đã đến gần, cô vội vàng nói với người bán hàng: “Cháu cảm ơn dì.”
Sau đó bưng chậu đựng kem và đá lạnh đi đón người.
Tiếng chuông lục lạc buộc dưới cổ con lừa không ngừng kêu leng keng, Điền Canh Địa ngồi ngoài cùng bên trái xe lừa là người đầu tiên nhìn thấy Tôn Biền đứng ở ven đường, Điền Canh Địa cẩn thận huých vào eo mẹ, vui vẻ chỉ bên kia: “Mẹ nhìn kìa, Tiểu Biền, con bé ra đón chúng ta kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.