Cuộc Sống Ở Tiên Giới Của Hành Nhỏ
Chương 4: Bị coi thường
Ai Đôn Phá Quy Diệu
13/07/2024
Hôm nay lại là một ngày mới tươi đẹp. Những tia nắng mặt trời đầu tiên len lỏi qua từng cọng lá của Hành Nhỏ.
Hành Nhỏ mở mắt ra, nhìn lên bầu trời. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống, như tiếp thêm sức mạnh cho Hành Nhỏ. Hành Nhỏ mỉm cười, tự nhủ thầm: "Ta sẽ làm được!”
Hành trình tu luyện của Hành Nhỏ gặp vô vàn gian nan, thử thách. Một trong những khó khăn lớn nhất mà Hành Nhỏ phải đối mặt là sự trêu chọc và coi thường từ những thực vật khác vì là một cây hành.
Ngay từ những ngày đầu tiên đặt chân đến Thiên Dược Viên, Hành Nhỏ đã nhận ra sự khác biệt giữa mình và những thực vật khác. Họ là những loài thực vật quý hiếm, sở hữu những đặc điểm độc đáo và kỳ diệu. Trong khi đó, Hành Nhỏ chỉ là một loài cây hành bình thường, và chỉ có thể di chuyển trên mặt đất.
"Ngươi thì tu luyện cái gì? Không biết bao giờ mới thành tiên đây" Giọng nói chua chát của Cây Hoa Mẫu Đơn vang lên như tiếng chuông báo hiệu cho một thử thách mới mà Hành Nhỏ sắp phải đối mặt. Cậu bé cúi đầu xuống, cảm thấy hơi chùn bước trước lời thách thức đầy nghi ngờ đó.
Hành Nhỏ biết rằng, Cây Hoa Mẫu Đơn không hoàn toàn sai. Tuy nhiên, Hành Nhỏ không hề nản lòng. Cậu bé nhớ lại lời dạy của Bạch Vân Tiên Nhân: "Con đường tu luyện sẽ không hề dễ dàng, nhưng hãy luôn kiên trì và nỗ lực. Chỉ cần con có ý chí và quyết tâm, con sẽ đạt được mục tiêu của mình."
Hành Nhỏ nắm chặt tay, tự nhủ thầm: "Ta sẽ không bỏ cuộc. Ta nhất định sẽ trở thành tiên!"
Hành Nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cây Hoa Mẫu Đơn và nói một cách dõng dạc: "Ta tu luyện ý chí và nghị lực của bản thân. Ta tin rằng, với sự kiên trì và nỗ lực, ta sẽ đạt được mục tiêu của mình, dù con đường đó có gian nan đến đâu."
Lời nói của Hành Nhỏ khiến Cây Hoa Mẫu Đơn có chút bất ngờ. Nó nhìn Hành Nhỏ với ánh mắt tò mò, xen lẫn chút nghi ngờ.
"Hừm, ý chí và nghị lực ư? Ngươi nói hay lắm. Nhưng liệu ngươi có đủ khả năng để biến lời nói thành hiện thực hay không? Con đường tu luyện đầy rẫy những khó khăn, thử thách. Liệu ngươi có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả hay không?” Mẫu Đơn phản bác Hành Nhỏ.
"Ta không biết ta có đủ sức mạnh hay không, nhưng ta sẽ cố gắng hết mình. Ta tin rằng, với sự kiên trì và nỗ lực, ta sẽ đạt được mục tiêu của mình.” Hành Nhỏ trả lời bằng giọng kiên cường.
"Ta sẽ chống mắt lên chờ xem.” Giọng nói chua chát của Cây Hoa Mẫu Đơn vang lên.
Hành Nhỏ không nói thêm lời nào nữa. Hành Nhỏ quay trở lại với việc tu luyện của mình, tập trung hơn bao giờ hết vào việc rèn luyện ý chí và nghị lực. Hành Nhỏ biết rằng, chỉ có hành động mới có thể chứng minh lời nói của mình.
Hành Nhỏ nhắm mắt lại, tập trung vào hơi thở của mình. Mỗi lần hít vào, Hành Nhỏ cảm nhận được năng lượng tràn đầy cơ thể. Mỗi lần thở ra, Hành Nhỏ cảm thấy những lo lắng, nghi ngờ tan biến dần.
Hành Nhỏ tập trung vào cảm giác của cơ thể, cảm nhận sự chuyển động của rễ cây. Hành Nhỏ cảm nhận được ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi lên mình, cảm nhận được gió thổi qua lá. Hành Nhỏ tập trung vào âm thanh xung quanh, tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng rả rích, tiếng nước chảy róc rách.
Dần dần, Hành Nhỏ chìm sâu vào tu luyện. Hành Nhỏ quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại bản thân và hơi thở. Hành Nhỏ cảm thấy như mình đang hòa mình vào thiên nhiên, trở thành một phần của vũ trụ.
Hành Nhỏ không biết đã tu luyện bao lâu, nhưng khi Hành Nhỏ mở lá ra, Hành Nhỏ cảm thấy như được tái sinh.
Hành Nhỏ mở mắt ra, nhìn lên bầu trời. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống, như tiếp thêm sức mạnh cho Hành Nhỏ. Hành Nhỏ mỉm cười, tự nhủ thầm: "Ta sẽ làm được!”
Hành trình tu luyện của Hành Nhỏ gặp vô vàn gian nan, thử thách. Một trong những khó khăn lớn nhất mà Hành Nhỏ phải đối mặt là sự trêu chọc và coi thường từ những thực vật khác vì là một cây hành.
Ngay từ những ngày đầu tiên đặt chân đến Thiên Dược Viên, Hành Nhỏ đã nhận ra sự khác biệt giữa mình và những thực vật khác. Họ là những loài thực vật quý hiếm, sở hữu những đặc điểm độc đáo và kỳ diệu. Trong khi đó, Hành Nhỏ chỉ là một loài cây hành bình thường, và chỉ có thể di chuyển trên mặt đất.
"Ngươi thì tu luyện cái gì? Không biết bao giờ mới thành tiên đây" Giọng nói chua chát của Cây Hoa Mẫu Đơn vang lên như tiếng chuông báo hiệu cho một thử thách mới mà Hành Nhỏ sắp phải đối mặt. Cậu bé cúi đầu xuống, cảm thấy hơi chùn bước trước lời thách thức đầy nghi ngờ đó.
Hành Nhỏ biết rằng, Cây Hoa Mẫu Đơn không hoàn toàn sai. Tuy nhiên, Hành Nhỏ không hề nản lòng. Cậu bé nhớ lại lời dạy của Bạch Vân Tiên Nhân: "Con đường tu luyện sẽ không hề dễ dàng, nhưng hãy luôn kiên trì và nỗ lực. Chỉ cần con có ý chí và quyết tâm, con sẽ đạt được mục tiêu của mình."
Hành Nhỏ nắm chặt tay, tự nhủ thầm: "Ta sẽ không bỏ cuộc. Ta nhất định sẽ trở thành tiên!"
Hành Nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cây Hoa Mẫu Đơn và nói một cách dõng dạc: "Ta tu luyện ý chí và nghị lực của bản thân. Ta tin rằng, với sự kiên trì và nỗ lực, ta sẽ đạt được mục tiêu của mình, dù con đường đó có gian nan đến đâu."
Lời nói của Hành Nhỏ khiến Cây Hoa Mẫu Đơn có chút bất ngờ. Nó nhìn Hành Nhỏ với ánh mắt tò mò, xen lẫn chút nghi ngờ.
"Hừm, ý chí và nghị lực ư? Ngươi nói hay lắm. Nhưng liệu ngươi có đủ khả năng để biến lời nói thành hiện thực hay không? Con đường tu luyện đầy rẫy những khó khăn, thử thách. Liệu ngươi có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả hay không?” Mẫu Đơn phản bác Hành Nhỏ.
"Ta không biết ta có đủ sức mạnh hay không, nhưng ta sẽ cố gắng hết mình. Ta tin rằng, với sự kiên trì và nỗ lực, ta sẽ đạt được mục tiêu của mình.” Hành Nhỏ trả lời bằng giọng kiên cường.
"Ta sẽ chống mắt lên chờ xem.” Giọng nói chua chát của Cây Hoa Mẫu Đơn vang lên.
Hành Nhỏ không nói thêm lời nào nữa. Hành Nhỏ quay trở lại với việc tu luyện của mình, tập trung hơn bao giờ hết vào việc rèn luyện ý chí và nghị lực. Hành Nhỏ biết rằng, chỉ có hành động mới có thể chứng minh lời nói của mình.
Hành Nhỏ nhắm mắt lại, tập trung vào hơi thở của mình. Mỗi lần hít vào, Hành Nhỏ cảm nhận được năng lượng tràn đầy cơ thể. Mỗi lần thở ra, Hành Nhỏ cảm thấy những lo lắng, nghi ngờ tan biến dần.
Hành Nhỏ tập trung vào cảm giác của cơ thể, cảm nhận sự chuyển động của rễ cây. Hành Nhỏ cảm nhận được ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi lên mình, cảm nhận được gió thổi qua lá. Hành Nhỏ tập trung vào âm thanh xung quanh, tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng rả rích, tiếng nước chảy róc rách.
Dần dần, Hành Nhỏ chìm sâu vào tu luyện. Hành Nhỏ quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại bản thân và hơi thở. Hành Nhỏ cảm thấy như mình đang hòa mình vào thiên nhiên, trở thành một phần của vũ trụ.
Hành Nhỏ không biết đã tu luyện bao lâu, nhưng khi Hành Nhỏ mở lá ra, Hành Nhỏ cảm thấy như được tái sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.