Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều
Chương 52: CẦM NGHỆ, KỲ NGHỆ
THIÊN BẢN ANH CẢNH NGHIÊM
28/05/2017
Mặc dù đây
là cuộc so tài giữa công chúa Triều Tiên với thứ phúc tấn của hoàng tử
Đại Thanh, nhưng nói thế nào cũng không gọi là quốc sự, ở trong mắt
Khang Hi gia, cuộc tỷ thí này nhiều lắm cũng chỉ có thể được coi là một
trò tiêu khiển mà thôi. Thế nên ông cũng không hạn chế nhiều, cho phép
tất cả những a ca cảm thấy hứng thú trình diện quan sát, tần phi trong
hậu cung cũng vậy, các a ca được phép mang theo một nữ quyến, cũng bởi
vì người dự thi là Đông Giai Thị Thục Lan cho nên trong số các ngoại
thần, Đông Quốc Cương được Khang Hi đặc biệt ân chuẩn cùng đến xem sự
kiện lần này. Thế nhưng Đông Quốc Cương lại lo sợ bất an, cô cháu gái
này hắn không một chút quen thuộc, không kể đến chuyện nàng là con vợ
lẽ, trước khi xuất giá nàng cũng không có chút gì đặc biệt, ngay cả
tướng mạo của nàng hắn còn không nhớ rõ, không ngờ sau khi nàng được gả
vào phủ Tứ bối lặc lại có được một chút danh tiếng, còn được Hoàng
thượng chú ý tới, chỉ mong lần này nàng không bị đánh hồi nguyên hình mà làm mất thể diện của Đông gia.
Chính vì vậy khi Đông Thục Lan theo Tứ bối lặc và phúc tấn cúi lạy Hoàng thượng, Đông Quốc Cương liền đặc biệt tỉ mỉ đánh giá cô cháu gái nhỏ của mình. Sau đấy hắn liếc nhìn sang một cháu gái khác đang đứng bên Thái tử, về tướng mạo vẫn kém một chút nhưng chắc hẳn tài nghệ cũng xuất chúng.
Lại kể đến Đông Thục Lan, kể từ sau khi nàng xuyên không đến Đại Thanh thì chưa bao giờ được hoan nghênh nhiệt liệt thế này, Thập Ngũ và Thập Lục a ca chờ ở cửa cung muốn cổ vũ cho nàng bằng được; Thập Tam a ca cùng phúc tấn đứng đợi ở con đường duy nhất dẫn tới ngự hoa viên chờ nàng cùng đi vào, điều này làm cho Thục Lan được yêu chiều sinh sợ hãi.
Phúc tấn Quách Lạc La Thị của Bát bối lặc vẫn là bộ dạng lên mặt nạt người như trước: “Ta bảo này Đông Giai Thị, nếu cô công chúa tiểu quốc Triều Tiên kia đã coi thường nữ tử Đại Thanh chúng ta thì ngươi cũng không cần phải khách khí với nàng ta làm gì, hiểu chứ?! Có bao nhiêu bản lĩnh thì lần này cứ thể hiện hết ra, đừng để có người lại nói nữ tử Đại Thanh chúng ta nhát gan sợ phiền phức, cáo bệnh không dám ứng chiến, hay toàn là những kẻ không tài cán gì, bị người ta coi thường”.
“Dạ, Thục Lan nhất định sẽ cố hết sức”. Đông Thục Lan kính cẩn trả lời, trong lòng thì thầm than. Trời đất ơi, cứ phải nghiêm túc như vậy làm gì, mấy nam nhân kia căn bản chỉ coi trận so tài này như một trò tiêu khiển mà thôi. Nàng đang diễn trò giải trí không thu tiền sao?! Thật không hiểu nổi vị công chúa Triều Tiên một đầu toàn cháo đặc kia làm thế nào mà được phong làm tài nữ nữa, tự nàng ta muốn mua vui cho mọi người thì cũng thôi, đằng này lại muốn kéo thêm người khác xuống nước, thật là con mẹ nó, nàng quá là xui xẻo mà!
“Đệ muội yên tâm, Thục Lan sẽ cố gắng, hai ngày nay nàng đều chăm chỉ chuẩn bị”. Ô Lạt Na Lạp Thị vội vàng giải vây cho Thục Lan rồi cười híp mắt kéo Quách Lạc La Thị đi chào hỏi những tỷ muội khác.
Một lát sau, người càng ngày càng nhiều, Đông Thục Lan len lén liếc qua một cái, hầu như tất cả a ca đều tới tham gia vụ náo nhiệt này, bọn họ đúng là nhàn rỗi.
Khi giọng nói lanh lảnh của tiểu thái giám vang lên, tiếng nghị luận sôi nổi của mọi người trong ngự hoa viên thoáng chốc biến mất, tiếp đó là từng đợt hương thơm hun người, y phục rực rỡ sắc màu chọc người hoa mắt xuất hiện, Kim Hoa công chúa của Triều Tiên thì theo sát đằng sau Khang Hi, căn cứ vào nguồn đáng tin cậy trong cung truyền ra thì Hoàng thượng dung túng vị công chúa này hoàn toàn vì tính tình của nàng giống với Tứ công chúa đã xuất giá phương xa, vì vậy thái độ của mọi người đối với nàng cũng không dè chừng như trước. Xem ra số tần phi trong cung đến xem náo nhiệt cũng không ít!
Quả nhiên tất cả mọi người đều rất nhàn rỗi!
Sau khi chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình Lý Đức Toàn mới vung phất trần: “Cuộc tỷ thí bắt đầu”.
Đông Giai Thị và Kim Hoa công chúa bước ra khỏi hàng hành lễ với Khang Hi.
“Trận đầu tiên là cầm nghệ”.
Tiểu nha hoàn bên người Kim Hoa công chúa vội vã bày cây đàn mà công chúa yêu thích nhất ra, thế nhưng trước mặt Đông Thục Lan ngồi bên cạnh nàng lại trống không như vùng hoang dã. Ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều tập trung lên người Thục Lan.
“Trận tỷ thí đầu tiên…nô tỳ nhận thua”. Thục Lan tiếp tục thi lễ.
Khang Hi gia sửng sốt, mọi người trong bữa tiệc cũng bàn luận xôn xao.
“Xin Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ không biết đánh đàn”. Đông Thục Lan khấu đầu trước Khang Hi.
“Hoàng thượng, người nào cũng có những thứ am hiểu và không am hiểu, chuyện thứ phúc tấn không thông thạo đánh đàn cũng không lạ, có lẽ nàng lại am hiểu một thể loại khác”. Sứ giả Triều Tiên vội quỳ xuống thưa, hắn vạn lần phản đối cuộc tỷ thí lần này. Lúc trước vừa thoát khỏi một cạm bẫy như vậy mà công chúa vẫn còn tùy hứng.
Khang Hi còn chưa mở lời, Kim Hoa đã nói trước: “Vậy ngươi biết dùng nhạc cụ gì? Tỳ bà hay sáo? Ta đều có thể phụng bồi”.
“Cảm tạ công chúa đã khoan dung độ lượng, chỉ tiếc là thiếp thân loại nhạc cụ nào cũng không biết chơi”. Thục Lan nhìn thẳng vào Kim Hoa công chúa. “Vậy nên trận tỷ thí đầu tiên này Thục Lan nhận thua”.
“Định đùa gì vậy!” Kim Hoa công chúa thoắt cái đứng lên, quay mặt về phía Dận Chân: “Tứ bối lặc, ngươi xem thường ta sao? Lại để cho một kẻ cái gì cũng không biết tỷ thí với ta?”
Bàn tiệc thoáng chốc yên tĩnh lại, ai cũng muốn nhìn xem Tứ a ca sẽ giải quyết thế nào. Đông Quốc Cương cúi đầu không dám nhìn Khang Hi đế, quá mất thể diện, trong bao nhiêu nữ tử xuất thân từ Đông gia mà lại có một người không biết chơi đàn, sau khi trở về nhất định phải răn dạy bọn họ cho tốt! Dận Chân mặt không đổi sắc, rất trấn tĩnh cầm chén trà nhẹ nhàng thổi thổi rồi uống một ngụm.
“Công chúa, mặc dù Tứ bối lặc nổi danh là cần kiệm nhưng khi muốn nghe đàn cũng sẽ dùng tiền để mời nhạc công, vậy nên trong phủ Tứ bối lặc cũng có nhạc cụ, chủ yếu là để mua vui cho bản thân chứ không dùng. Huống chi hiện tại mới là trận tỷ thí đầu tiên, còn những ba trận nữa, thắng bại thế nào vẫn chưa biết được”.
Khang Hi gia nở nụ cười, nghiêng người sang bên cạnh: “Quốc Cương, tiểu nha đầu nhà ngươi đúng là mồm mép đấy”.
Đông Quốc Cương vội vã đứng dậy khom lưng: “Hoàng thượng quá khen rồi”.
Khang Hi lại dựa lưng vào ghế, nhìn qua Lý Đức Toàn một cái, Lý Đức Toàn liền hiểu ý: “Trận tỷ thí đầu tiên – cầm nghệ, Kim Hoa công chúa thắng. Tiếp theo sẽ là trận tỷ thí thứ hai – đánh cờ”.
Các tiểu thái giám vội mang bàn cờ ra, đặt quân cờ vào chính giữa.
Đông Thục Lan lần thứ ba thi lễ trước Hoàng thượng, nàng đã đoán trước được hôm nay hai cái chân này sẽ không thuộc về nàng, “Hoàng thượng, nếu như kỳ phùng địch thủ cùng đấu cờ vây thì sẽ tốn thời gian vô cùng, khẩn cầu Hoàng thượng đổi thể loại khác đơn giản mà tốn ít thời gian hơn”. Nói xong, nàng quay người lại, đối diện với công chúa Triều Tiên: “Công chúa điện hạ, bất luận là ngũ tử tiên châu, cờ tướng Sở hà Hán giới, mặc sắc quân kỳ, hay thậm chí là xúc cúc, thiếp thân đều có thể đấu cùng công chúa”.
“Xúc cúc?” Trăm miệng một lời. Nhóm sứ giả Triều Tiên từ trước tới giờ chỉ biết xúc cúc là một trò chơi vận động của nam nhân, chưa nghe thấy nó có thể chơi trên bàn cờ; kiến thức của nhóm phúc tấn cùng Đại a ca về khả năng chơi bời của Đông Giai Thị lại tăng thêm một bậc, nữ nhân này đã biết đủ kiểu chơi bài, không ngờ nhắc đến cờ cũng chẳng kém chút nào, có thể kiếm ra đủ thể loại trên trời dưới biển; các tiểu a ca đều mắt sáng như sao, Thập Ngũ hỏi đệ đệ bên cạnh: “Thập Lục, đệ biết chứ?”
Dận Lộc mắt đang lòe sao cũng lắc đầu: “Căn bản đệ không biết kỳ nghệ của thứ phúc tấn lại lợi hại như vậy, biết chơi đủ thể loại. Lần sau nhất định đệ phải bắt nàng dạy bằng được mới thôi”.
Thập Thất a ca nhanh nhảu ôm cứng lấy tay Dận Lộc: “Thập Lục ca, khi nào huynh đến phủ Tứ ca thì nhất định phải báo cho đệ một tiếng đó, đệ muốn đi cùng huynh!”
“Ngũ tử liên châu với xúc cúc đều là do ngươi tự bịa ra thôi”. Công chúa Triều Tiên nghẹn một hồi lâu, cảnh tượng này chính là một phiên bản hoàn hảo của những gì mới xảy ra trước đó, có điều địa vị đã bị hoán đổi. Chỉ bằng việc liệt kê một loạt những cách chơi nàng chưa từng nghe mà muốn nàng nhận thua là tuyệt không có khả năng.
“Là do ngươi kiến thức nông cạn thì có!” Tiểu Thập Lục nhảy dựng lên, hắn không thích nghe người khác nói Đông Giai Thị bịa đặt, hắn biết thứ phúc tấn thích chơi ngũ tử liên châu, dù Dận Lộc cũng chưa từng nghe nói có thể chơi xúc cúc trên bàn cờ, nhưng mà chỉ cần thứ phúc tấn nói biết thì nhất định đó là sự thật, nàng sẽ không lừa gạt người khác.
“Được thôi, thưa Hoàng thượng, nếu như ngay bây giờ thứ phúc tấn có thể đem quy tắc cùng cách chơi của ngũ tử liên châu, cờ tướng Sở hà Hán giới, mặc sắc quân kỳ và xúc cúc biểu diễn một lần thì ván này ta sẽ nhận thua. Nếu trong số đó có bất kỳ một thể loại nào không biểu diễn được…”
“Nếu có bất kỳ một thể loại nào không biểu diễn được…ván này coi như công chúa thắng”.
“Một lời đã định”.
Đông Thục Lan gật đầu, toàn trường hưng phấn. Tất cả mọi người hăng hái bừng bừng nghe Đông Giai Thị Thục Lan giới thiệu quy tắc chơi cờ, sau đó tự thực hành, nếu có chỗ không hiểu thì hỏi lại Thục Lan. Lý Đức Toàn rất cơ trí, đã sớm sắp sẵn bàn cờ trước mặt Khang Hi.
Đông Quốc Cương lại âm thầm lau đi một phen mồ hôi, lúc trước nghe nói cô cháu gái này văn dốt võ nát, chỉ nhờ lừa ăn lừa chơi mà trèo cao, hắn còn không tin, nhưng bây giờ xem ra…không có lửa thì làm sao có khói.
Trong cuộc trấn định nhất sợ rằng chỉ có Dận Chân và phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị, hai người nhìn thoáng qua nhau, trao đổi bằng ánh mắt.
“Không ngờ Đông Giai Thị này biết chơi nhiều thể loại như vậy. Nhưng càng không ngờ Hoàng thượng cũng cảm thấy hứng thú”. Ô Lạt Na Lạp Thị thầm than trong đầu.
Hai cuộc tỷ thí tiếp theo nhất thời bị quên đi, mãi cho đến khi sắc trời có chút tối, mọi người mới phát giác là đã qua hai canh giờ. Nếu tiếp tục tiến hành hai trận tỷ thí tiếp theo thì hình như có hơi muộn. Trên bàn dù sao cũng còn một đống lớn tấu chương đang chờ Hoàng thượng phê duyệt, vì thế mà hai cuộc tỷ thí tiếp theo được lùi sang ngày hôm sau, mà Tam bối lặc cùng Tứ bối lặc đáng thương thì bất đắc dĩ phải ở trong cung làm việc tăng ca, thay Hoàng thượng phân ưu giải nạn.
Chính vì vậy khi Đông Thục Lan theo Tứ bối lặc và phúc tấn cúi lạy Hoàng thượng, Đông Quốc Cương liền đặc biệt tỉ mỉ đánh giá cô cháu gái nhỏ của mình. Sau đấy hắn liếc nhìn sang một cháu gái khác đang đứng bên Thái tử, về tướng mạo vẫn kém một chút nhưng chắc hẳn tài nghệ cũng xuất chúng.
Lại kể đến Đông Thục Lan, kể từ sau khi nàng xuyên không đến Đại Thanh thì chưa bao giờ được hoan nghênh nhiệt liệt thế này, Thập Ngũ và Thập Lục a ca chờ ở cửa cung muốn cổ vũ cho nàng bằng được; Thập Tam a ca cùng phúc tấn đứng đợi ở con đường duy nhất dẫn tới ngự hoa viên chờ nàng cùng đi vào, điều này làm cho Thục Lan được yêu chiều sinh sợ hãi.
Phúc tấn Quách Lạc La Thị của Bát bối lặc vẫn là bộ dạng lên mặt nạt người như trước: “Ta bảo này Đông Giai Thị, nếu cô công chúa tiểu quốc Triều Tiên kia đã coi thường nữ tử Đại Thanh chúng ta thì ngươi cũng không cần phải khách khí với nàng ta làm gì, hiểu chứ?! Có bao nhiêu bản lĩnh thì lần này cứ thể hiện hết ra, đừng để có người lại nói nữ tử Đại Thanh chúng ta nhát gan sợ phiền phức, cáo bệnh không dám ứng chiến, hay toàn là những kẻ không tài cán gì, bị người ta coi thường”.
“Dạ, Thục Lan nhất định sẽ cố hết sức”. Đông Thục Lan kính cẩn trả lời, trong lòng thì thầm than. Trời đất ơi, cứ phải nghiêm túc như vậy làm gì, mấy nam nhân kia căn bản chỉ coi trận so tài này như một trò tiêu khiển mà thôi. Nàng đang diễn trò giải trí không thu tiền sao?! Thật không hiểu nổi vị công chúa Triều Tiên một đầu toàn cháo đặc kia làm thế nào mà được phong làm tài nữ nữa, tự nàng ta muốn mua vui cho mọi người thì cũng thôi, đằng này lại muốn kéo thêm người khác xuống nước, thật là con mẹ nó, nàng quá là xui xẻo mà!
“Đệ muội yên tâm, Thục Lan sẽ cố gắng, hai ngày nay nàng đều chăm chỉ chuẩn bị”. Ô Lạt Na Lạp Thị vội vàng giải vây cho Thục Lan rồi cười híp mắt kéo Quách Lạc La Thị đi chào hỏi những tỷ muội khác.
Một lát sau, người càng ngày càng nhiều, Đông Thục Lan len lén liếc qua một cái, hầu như tất cả a ca đều tới tham gia vụ náo nhiệt này, bọn họ đúng là nhàn rỗi.
Khi giọng nói lanh lảnh của tiểu thái giám vang lên, tiếng nghị luận sôi nổi của mọi người trong ngự hoa viên thoáng chốc biến mất, tiếp đó là từng đợt hương thơm hun người, y phục rực rỡ sắc màu chọc người hoa mắt xuất hiện, Kim Hoa công chúa của Triều Tiên thì theo sát đằng sau Khang Hi, căn cứ vào nguồn đáng tin cậy trong cung truyền ra thì Hoàng thượng dung túng vị công chúa này hoàn toàn vì tính tình của nàng giống với Tứ công chúa đã xuất giá phương xa, vì vậy thái độ của mọi người đối với nàng cũng không dè chừng như trước. Xem ra số tần phi trong cung đến xem náo nhiệt cũng không ít!
Quả nhiên tất cả mọi người đều rất nhàn rỗi!
Sau khi chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình Lý Đức Toàn mới vung phất trần: “Cuộc tỷ thí bắt đầu”.
Đông Giai Thị và Kim Hoa công chúa bước ra khỏi hàng hành lễ với Khang Hi.
“Trận đầu tiên là cầm nghệ”.
Tiểu nha hoàn bên người Kim Hoa công chúa vội vã bày cây đàn mà công chúa yêu thích nhất ra, thế nhưng trước mặt Đông Thục Lan ngồi bên cạnh nàng lại trống không như vùng hoang dã. Ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều tập trung lên người Thục Lan.
“Trận tỷ thí đầu tiên…nô tỳ nhận thua”. Thục Lan tiếp tục thi lễ.
Khang Hi gia sửng sốt, mọi người trong bữa tiệc cũng bàn luận xôn xao.
“Xin Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ không biết đánh đàn”. Đông Thục Lan khấu đầu trước Khang Hi.
“Hoàng thượng, người nào cũng có những thứ am hiểu và không am hiểu, chuyện thứ phúc tấn không thông thạo đánh đàn cũng không lạ, có lẽ nàng lại am hiểu một thể loại khác”. Sứ giả Triều Tiên vội quỳ xuống thưa, hắn vạn lần phản đối cuộc tỷ thí lần này. Lúc trước vừa thoát khỏi một cạm bẫy như vậy mà công chúa vẫn còn tùy hứng.
Khang Hi còn chưa mở lời, Kim Hoa đã nói trước: “Vậy ngươi biết dùng nhạc cụ gì? Tỳ bà hay sáo? Ta đều có thể phụng bồi”.
“Cảm tạ công chúa đã khoan dung độ lượng, chỉ tiếc là thiếp thân loại nhạc cụ nào cũng không biết chơi”. Thục Lan nhìn thẳng vào Kim Hoa công chúa. “Vậy nên trận tỷ thí đầu tiên này Thục Lan nhận thua”.
“Định đùa gì vậy!” Kim Hoa công chúa thoắt cái đứng lên, quay mặt về phía Dận Chân: “Tứ bối lặc, ngươi xem thường ta sao? Lại để cho một kẻ cái gì cũng không biết tỷ thí với ta?”
Bàn tiệc thoáng chốc yên tĩnh lại, ai cũng muốn nhìn xem Tứ a ca sẽ giải quyết thế nào. Đông Quốc Cương cúi đầu không dám nhìn Khang Hi đế, quá mất thể diện, trong bao nhiêu nữ tử xuất thân từ Đông gia mà lại có một người không biết chơi đàn, sau khi trở về nhất định phải răn dạy bọn họ cho tốt! Dận Chân mặt không đổi sắc, rất trấn tĩnh cầm chén trà nhẹ nhàng thổi thổi rồi uống một ngụm.
“Công chúa, mặc dù Tứ bối lặc nổi danh là cần kiệm nhưng khi muốn nghe đàn cũng sẽ dùng tiền để mời nhạc công, vậy nên trong phủ Tứ bối lặc cũng có nhạc cụ, chủ yếu là để mua vui cho bản thân chứ không dùng. Huống chi hiện tại mới là trận tỷ thí đầu tiên, còn những ba trận nữa, thắng bại thế nào vẫn chưa biết được”.
Khang Hi gia nở nụ cười, nghiêng người sang bên cạnh: “Quốc Cương, tiểu nha đầu nhà ngươi đúng là mồm mép đấy”.
Đông Quốc Cương vội vã đứng dậy khom lưng: “Hoàng thượng quá khen rồi”.
Khang Hi lại dựa lưng vào ghế, nhìn qua Lý Đức Toàn một cái, Lý Đức Toàn liền hiểu ý: “Trận tỷ thí đầu tiên – cầm nghệ, Kim Hoa công chúa thắng. Tiếp theo sẽ là trận tỷ thí thứ hai – đánh cờ”.
Các tiểu thái giám vội mang bàn cờ ra, đặt quân cờ vào chính giữa.
Đông Thục Lan lần thứ ba thi lễ trước Hoàng thượng, nàng đã đoán trước được hôm nay hai cái chân này sẽ không thuộc về nàng, “Hoàng thượng, nếu như kỳ phùng địch thủ cùng đấu cờ vây thì sẽ tốn thời gian vô cùng, khẩn cầu Hoàng thượng đổi thể loại khác đơn giản mà tốn ít thời gian hơn”. Nói xong, nàng quay người lại, đối diện với công chúa Triều Tiên: “Công chúa điện hạ, bất luận là ngũ tử tiên châu, cờ tướng Sở hà Hán giới, mặc sắc quân kỳ, hay thậm chí là xúc cúc, thiếp thân đều có thể đấu cùng công chúa”.
“Xúc cúc?” Trăm miệng một lời. Nhóm sứ giả Triều Tiên từ trước tới giờ chỉ biết xúc cúc là một trò chơi vận động của nam nhân, chưa nghe thấy nó có thể chơi trên bàn cờ; kiến thức của nhóm phúc tấn cùng Đại a ca về khả năng chơi bời của Đông Giai Thị lại tăng thêm một bậc, nữ nhân này đã biết đủ kiểu chơi bài, không ngờ nhắc đến cờ cũng chẳng kém chút nào, có thể kiếm ra đủ thể loại trên trời dưới biển; các tiểu a ca đều mắt sáng như sao, Thập Ngũ hỏi đệ đệ bên cạnh: “Thập Lục, đệ biết chứ?”
Dận Lộc mắt đang lòe sao cũng lắc đầu: “Căn bản đệ không biết kỳ nghệ của thứ phúc tấn lại lợi hại như vậy, biết chơi đủ thể loại. Lần sau nhất định đệ phải bắt nàng dạy bằng được mới thôi”.
Thập Thất a ca nhanh nhảu ôm cứng lấy tay Dận Lộc: “Thập Lục ca, khi nào huynh đến phủ Tứ ca thì nhất định phải báo cho đệ một tiếng đó, đệ muốn đi cùng huynh!”
“Ngũ tử liên châu với xúc cúc đều là do ngươi tự bịa ra thôi”. Công chúa Triều Tiên nghẹn một hồi lâu, cảnh tượng này chính là một phiên bản hoàn hảo của những gì mới xảy ra trước đó, có điều địa vị đã bị hoán đổi. Chỉ bằng việc liệt kê một loạt những cách chơi nàng chưa từng nghe mà muốn nàng nhận thua là tuyệt không có khả năng.
“Là do ngươi kiến thức nông cạn thì có!” Tiểu Thập Lục nhảy dựng lên, hắn không thích nghe người khác nói Đông Giai Thị bịa đặt, hắn biết thứ phúc tấn thích chơi ngũ tử liên châu, dù Dận Lộc cũng chưa từng nghe nói có thể chơi xúc cúc trên bàn cờ, nhưng mà chỉ cần thứ phúc tấn nói biết thì nhất định đó là sự thật, nàng sẽ không lừa gạt người khác.
“Được thôi, thưa Hoàng thượng, nếu như ngay bây giờ thứ phúc tấn có thể đem quy tắc cùng cách chơi của ngũ tử liên châu, cờ tướng Sở hà Hán giới, mặc sắc quân kỳ và xúc cúc biểu diễn một lần thì ván này ta sẽ nhận thua. Nếu trong số đó có bất kỳ một thể loại nào không biểu diễn được…”
“Nếu có bất kỳ một thể loại nào không biểu diễn được…ván này coi như công chúa thắng”.
“Một lời đã định”.
Đông Thục Lan gật đầu, toàn trường hưng phấn. Tất cả mọi người hăng hái bừng bừng nghe Đông Giai Thị Thục Lan giới thiệu quy tắc chơi cờ, sau đó tự thực hành, nếu có chỗ không hiểu thì hỏi lại Thục Lan. Lý Đức Toàn rất cơ trí, đã sớm sắp sẵn bàn cờ trước mặt Khang Hi.
Đông Quốc Cương lại âm thầm lau đi một phen mồ hôi, lúc trước nghe nói cô cháu gái này văn dốt võ nát, chỉ nhờ lừa ăn lừa chơi mà trèo cao, hắn còn không tin, nhưng bây giờ xem ra…không có lửa thì làm sao có khói.
Trong cuộc trấn định nhất sợ rằng chỉ có Dận Chân và phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị, hai người nhìn thoáng qua nhau, trao đổi bằng ánh mắt.
“Không ngờ Đông Giai Thị này biết chơi nhiều thể loại như vậy. Nhưng càng không ngờ Hoàng thượng cũng cảm thấy hứng thú”. Ô Lạt Na Lạp Thị thầm than trong đầu.
Hai cuộc tỷ thí tiếp theo nhất thời bị quên đi, mãi cho đến khi sắc trời có chút tối, mọi người mới phát giác là đã qua hai canh giờ. Nếu tiếp tục tiến hành hai trận tỷ thí tiếp theo thì hình như có hơi muộn. Trên bàn dù sao cũng còn một đống lớn tấu chương đang chờ Hoàng thượng phê duyệt, vì thế mà hai cuộc tỷ thí tiếp theo được lùi sang ngày hôm sau, mà Tam bối lặc cùng Tứ bối lặc đáng thương thì bất đắc dĩ phải ở trong cung làm việc tăng ca, thay Hoàng thượng phân ưu giải nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.