Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều
Chương 8: CÂU CHUYỆN TIẾP SAU
THIÊN BẢN ANH CẢNH NGHIÊM
28/05/2017
Lại một hồi
thỉnh đại phu, đối đáp với những người nghe kể chuyện đến xem náo nhiệt, giằng co suốt một đêm. Trời vừa sáng, Đông Thục Lan lâu nay chưa từng
thức qua đêm nên đầu có chút nặng. Phúc tấn đã phái người tới tiền viện
thông báo rằng mấy hôm nay nàng không cần đến thỉnh an, đồng thời đưa
tới không ít thuốc bổ. Đông trắc phúc tấn của phủ Thái tử cũng tặng khá
nhiều vật phẩm an ủi.
Chưa đầy hai ngày thì có tin tức truyền đến, nghe nói trắc phúc tấn Lý Giai Thị kia đã bị cấm chân một tháng và trừng phạt công khai. Tiểu Thúy đối với cái chết của Bình Nhi vẫn canh cánh không quên. Sợ nha đầu ngốc này lại để tâm vào chuyện vụn vặt, bất đắc dĩ, hai ngày nay Đông Thục Lan liền bưng đĩa trái cây ngồi ở trong phòng Tiểu Thúy, “khuyên bảo” cô bé.
“Được rồi, đừng đeo bộ mặt mướp đắng nữa, bị đánh thành đầu heo rồi lại còn mang khuôn mặt đau khổ, như vậy càng không thể gặp người”.
“Tiểu thư, Bình Nhi trước kia ở rất gần nhà nô tỳ. Chúng nô tỳ thường xuyên chơi đùa với nhau. Ngạch nương của Bình Nhi chỉ có một cô con gái là nàng nên địa vị trong nhà không cao, mẹ con các nàng luôn bị ức hiếp. Vì thế từ nhỏ Bình Nhi liền thề phải giành lại công bằng cho ngạch nương”.
“Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nữa, dù sao người cũng đã chết. Người chết nơi nơi, ngươi thử ngẫm lại mình xem có thấy may mắn hay không, có phúc khí lắm mới được đi theo chủ tử như ta, thế nên càng phải quý trọng bản thân hơn nữa”. Đây chính là chủ nghĩa cơ hội.
“Nô tỳ hiểu”.
“Không chỉ hiểu mà còn phải nhớ kỹ, chết tử tế không bằng bất chấp sống, người chết trà lạnh, cái gì để trông cậy cũng không còn, ngươi có vấn đề gì thì cứ đi tìm bản tiểu thư, bằng đầu óc của tiểu thư ta thì không có vấn đề gì không thể giải quyết”. Triệt để trưng ra bộ dạng “kẻ tin tưởng ta thì trường sinh bất tử”.
“Nô tỳ biết tiểu thư thông minh gấp trăm lần nô tỳ”.
“Hồi bẩm cách cách, phúc tấn sai người tới truyền lời, nói là Đông trắc phúc tấn phủ Thái tử tới chơi, thỉnh cách cách tới tiền viện”. Một nô tài đứng ngoài cửa hô lên.
Thục Lan đặt quả lê đã cắn một nửa xuống, lau lau miệng, bày ra dáng vẻ chủ tử rồi vén mành ra khỏi cửa phòng Tiểu Thuý: “Ngươi báo lại với phúc tấn là hôm kia ta bị hoảng sợ, thân mình còn chưa nhanh nhẹn. Chờ hôm nào thân thể tốt lên sẽ tới phủ Thái tử bồi tội với trắc phúc tấn”.
“Dạ”.
Thấy tiểu thư lại tiếp tục gặm lê đi dạo vào nhà, Tiểu Thúy vô cùng khó hiểu: “Tiểu thư, tại sao người không đi gặp trắc phúc tấn? Bất kể thế nào lần này trắc phúc tấn cũng coi như là giúp tiểu thư, cứu Tiểu Thuý một mạng”.
“Tiểu Thúy à! Ngươi đúng là quá lương thiện! May mà nha đầu đôi mắt thành thực như ngươi đi theo tiểu thư ta, bằng không ngay cả sắp chết còn nói cảm ơn với hung thủ. Ngươi thật là…” Đông Thục Lan lắc đầu, bày ra bộ dạng không thuốc nào cứu được: “Ngươi thử nghĩ xem tại sao vào đúng lúc Bình Nhi đưa bạc cho ngươi thì ngoài cửa có người xông vào? Tại sao trong cái bao gì kia lại có đồ trang sức đeo tay của Lý Giai Thị? Cái này rõ ràng là gài tang vật hãm hại, đặt sẵn thòng lọng để người ta tự chui đầu vào. Ngươi cũng phải suy nghĩ một chuyện: người cuối cùng được lợi là ai? Đông Mặc Lan! Tiểu ngu ngốc! Chính ngươi đã nói thời điểm ở Đông phủ hai chúng ta không thân thiết, nàng là đích tiểu thư, ta là thứ xuất. Nàng đột nhiên lấy lòng, có thể không khiến cho người ta thấy nghi ngờ sao? May mà bản tiểu thư ta thông minh, kiên quyết không cùng nàng nói chuyện lén lút, không để nàng ta có cơ hội lợi dụng”.
“Tiểu thư có phải lầm rồi hay không? Tam tiểu thư trước kia không như vậy…”
“Người xấu trên mặt sẽ không viết hai chữ người xấu. Hơn nữa còn có một đống lớn lý do để thuyết phục người khác, làm chuyện xấu là bất đắc dĩ như vậy đấy”. Thấy ánh mắt hoài nghi của Tiểu Thúy, Thục Lan liền nêu ví dụ chứng minh: “Đường triều Võ Tắc Thiên còn bóp chết con gái đẻ của chính mình rồi mưu hại Vương Hoàng hậu đương thời. Loại chuyện này nghe nhiều nhìn nhiều. Nhà chúng ta thái bình cũng nhờ phúc phận của Tứ bối lặc cùng phúc tấn, mà chủ tử ta đây, không ôm chí lớn, chỉ muốn chuẩn bị ở chỗ này ăn rồi chờ chết, cho nên chúng ta không đi chọc bọn họ, cũng hi vọng bọn họ không cần tới chọc chúng ta”. Đề tài lại chuyển: “Không tán dóc nữa, đại phu quy định thời gian nghỉ ngơi của ngươi đã đến”.
“Tiểu thư, nô tỳ còn chưa buồn ngủ”.
“Không buồn ngủ cũng phải ngủ, bản tiểu thư sẽ nghiêm khắc chấp hành dặn dò của đại phu, luôn luôn giám sát ngươi, để ngươi bình phục với tốc độ nhanh nhất. Ngươi không biết mấy ngày qua ta mệt thế nào đâu, chuyện gì cũng phải tới hỏi ta”. Cuối cùng… giấu đầu cũng lòi đuôi.
“Nhưng chính tiểu thư cũng không nghe lời của đại phu, không uống thuốc an thần ông ấy kê”. Tiểu Thúy yếu ớt nói.
“Sao lại không?”
“Thái Cách sắp xếp tiểu viện cũng phải oán trách rằng tiểu thư luôn lấy thuốc an thần tưới hoa, mấy bông hoa kia sắp bị tiểu thư giết chết rồi”.
“Có chuyện đó sao?”
“Có”.
“À, có thể là do thang thuốc nồng độ quá cao, lần sau ta sẽ nhớ trước lúc tưới hoa phải pha loãng, pha loãng”. Thấy ánh mắt bất mãn mãnh liệt của Tiểu Thúy, người nào đó cãi chày cãi cối: “Thuốc an thần này ngấm vào đất, được rễ cây hấp thụ, sau đó lại truyền đến các nơi, rồi khi chúng nở hoa, kết quả thì bên trong những trái cây kia sẽ có thành phần thuốc an thần, ta đây ăn trái cây thì cũng như uống thuốc. Không nói nữa, ngươi mau ngủ đi”. Đông cách cách từ trong phòng của nha hoàn mình chạy trối chết.
Nàng vén rèm, vừa mới bước vào cửa phòng mình đã thấy hai pho tượng thần giữ cửa đang vây xung quanh bàn tròn uống trà.
Trên mặt Thục Lan cứng đờ, lấy khăn ra vung: “Tứ bối lặc gia cát tường, Thập Tam a ca cát tường”.
Dận Tường cười đáp lễ: “Đông cách cách đấy à, nghe nói cách cách hoảng sợ ngã bệnh, tiểu đệ đặc biệt tới thăm”.
“Thiếp thân không dám nhận, Thập Tam gia có lòng”.
Một vị khác thì đang mở đèn pha, lia nhanh từ trên xuống dưới, thấy vậy Thục Lan cả người đều không thoải mái, một lúc lâu sau người đó mới mở miệng: “Vừa rồi còn nghe nói ngươi bệnh nằm trên giường, thế nào nhanh như vậy đã khỏe rồi?”
“Sao có thể được. Chỉ cần nghĩ tới chuyện ngày hôm đó tim thiếp thân liền đập nhanh, mồ hôi lạnh túa ra, hai ngày nay buổi tối đều ngủ không ngon. Thiếp thân vừa rồi chẳng qua là lo lắng cho Tiểu Thúy nên mới đi thăm nàng, rồi cùng nàng hàn huyên một lát”.
“Lá gan ngươi ngày hôm đó không phải rất lớn sao, thế nào bây giờ lại bị hù doạ thành như vậy?”
“Bối lặc gia, ngài nói cái gì đó, thiếp thân vẫn luôn nhát gan. Chỉ là chó bị ép cũng nhảy tường, người bị ép cũng sẽ có một chút điên rồ như vậy đấy”.
“À…” Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu khiến cho tim Thục Lan đập gia tốc.
“Đông cách cách, lần này chúng ta tới để nói tiếng xin lỗi thay Thái tử”. Thập Tam tốt bụng giải vây.
“Thiếp thân không dám nhận”.
“Trong ngày đầy tháng tiểu a ca lại có một người chết một người bị thương, còn liên luỵ đến nha hoàn của cách cách, giống như cách cách đã nói, thật sự là điềm xấu. Vậy nên Thái tử đã có trừng phạt thích hợp với Lý trắc phúc tấn, thỉnh cách cách đừng ghi nhớ chuyện này trong lòng làm gì”.
“Thiếp thân không dám, thiếp thân đa tạ sự ưu ái của Thái tử”.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi”. Dận Chân đứng dậy.
“Cung tiễn Tứ bối lặc, cung tiễn Thập Tam a ca”. Đưa mắt nhìn thấy bọn họ ra khỏi cổng viện của mình, Đông Thục Lan mới thở hắt ra một hơi lớn rồi ngồi phịch xuống ghế, hồi lâu không nhúc nhích.
Ở một nơi khác, Dận Tường vừa đi vừa trò chuyện: “Người sáng suốt vừa nhìn vào màn kịch này liền hiểu rõ người thắng là Đông gia, hình như hai tỷ muội cùng liên thủ, một người là vì Thái tử, một người là muốn cho Tứ ca chú ý, đúng là một mũi tên trúng hai đích. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, một tặng lễ, tỏ ra thân cận, một cự tuyệt không gặp, phủi sạch quan hệ, lời vừa rồi còn nói được một giọt nước không lọt. Thật sự không thể xem thường bất cứ nữ nhân nào của Đông gia này”.
“Hừ!”
“Có điều nếu không nhờ màn kịch này thì đúng là không thể biết tài ăn nói của Đông cách cách kia lại tốt như vậy! Không tính hạ một Lý Giai Thị, còn tiện đường làm tổn hại đến Thái tử phi. Huynh biết Hoàng a mã nói gì không?”
“Hoàng a mã cũng biết?” Dận Chân nhíu mày.
“Náo loạn lớn như vậy, lại là trong cung, Hoàng a mã sao có thể không biết?!”
“Vậy Hoàng a mã nói như thế nào?”
“Người nói Đông cách cách này gan dạ sáng suốt, không tệ”.
Dận Chân vượt qua Dận Tường rồi liếc mắt một cái, “Nơi này là phủ Tứ bối lặc, nếu như nàng ta muốn giở thủ đoạn thì ta sẽ cho nàng ta biết cái gì gọi là gan dạ sáng suốt chân chính”.
Chưa đầy hai ngày thì có tin tức truyền đến, nghe nói trắc phúc tấn Lý Giai Thị kia đã bị cấm chân một tháng và trừng phạt công khai. Tiểu Thúy đối với cái chết của Bình Nhi vẫn canh cánh không quên. Sợ nha đầu ngốc này lại để tâm vào chuyện vụn vặt, bất đắc dĩ, hai ngày nay Đông Thục Lan liền bưng đĩa trái cây ngồi ở trong phòng Tiểu Thúy, “khuyên bảo” cô bé.
“Được rồi, đừng đeo bộ mặt mướp đắng nữa, bị đánh thành đầu heo rồi lại còn mang khuôn mặt đau khổ, như vậy càng không thể gặp người”.
“Tiểu thư, Bình Nhi trước kia ở rất gần nhà nô tỳ. Chúng nô tỳ thường xuyên chơi đùa với nhau. Ngạch nương của Bình Nhi chỉ có một cô con gái là nàng nên địa vị trong nhà không cao, mẹ con các nàng luôn bị ức hiếp. Vì thế từ nhỏ Bình Nhi liền thề phải giành lại công bằng cho ngạch nương”.
“Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nữa, dù sao người cũng đã chết. Người chết nơi nơi, ngươi thử ngẫm lại mình xem có thấy may mắn hay không, có phúc khí lắm mới được đi theo chủ tử như ta, thế nên càng phải quý trọng bản thân hơn nữa”. Đây chính là chủ nghĩa cơ hội.
“Nô tỳ hiểu”.
“Không chỉ hiểu mà còn phải nhớ kỹ, chết tử tế không bằng bất chấp sống, người chết trà lạnh, cái gì để trông cậy cũng không còn, ngươi có vấn đề gì thì cứ đi tìm bản tiểu thư, bằng đầu óc của tiểu thư ta thì không có vấn đề gì không thể giải quyết”. Triệt để trưng ra bộ dạng “kẻ tin tưởng ta thì trường sinh bất tử”.
“Nô tỳ biết tiểu thư thông minh gấp trăm lần nô tỳ”.
“Hồi bẩm cách cách, phúc tấn sai người tới truyền lời, nói là Đông trắc phúc tấn phủ Thái tử tới chơi, thỉnh cách cách tới tiền viện”. Một nô tài đứng ngoài cửa hô lên.
Thục Lan đặt quả lê đã cắn một nửa xuống, lau lau miệng, bày ra dáng vẻ chủ tử rồi vén mành ra khỏi cửa phòng Tiểu Thuý: “Ngươi báo lại với phúc tấn là hôm kia ta bị hoảng sợ, thân mình còn chưa nhanh nhẹn. Chờ hôm nào thân thể tốt lên sẽ tới phủ Thái tử bồi tội với trắc phúc tấn”.
“Dạ”.
Thấy tiểu thư lại tiếp tục gặm lê đi dạo vào nhà, Tiểu Thúy vô cùng khó hiểu: “Tiểu thư, tại sao người không đi gặp trắc phúc tấn? Bất kể thế nào lần này trắc phúc tấn cũng coi như là giúp tiểu thư, cứu Tiểu Thuý một mạng”.
“Tiểu Thúy à! Ngươi đúng là quá lương thiện! May mà nha đầu đôi mắt thành thực như ngươi đi theo tiểu thư ta, bằng không ngay cả sắp chết còn nói cảm ơn với hung thủ. Ngươi thật là…” Đông Thục Lan lắc đầu, bày ra bộ dạng không thuốc nào cứu được: “Ngươi thử nghĩ xem tại sao vào đúng lúc Bình Nhi đưa bạc cho ngươi thì ngoài cửa có người xông vào? Tại sao trong cái bao gì kia lại có đồ trang sức đeo tay của Lý Giai Thị? Cái này rõ ràng là gài tang vật hãm hại, đặt sẵn thòng lọng để người ta tự chui đầu vào. Ngươi cũng phải suy nghĩ một chuyện: người cuối cùng được lợi là ai? Đông Mặc Lan! Tiểu ngu ngốc! Chính ngươi đã nói thời điểm ở Đông phủ hai chúng ta không thân thiết, nàng là đích tiểu thư, ta là thứ xuất. Nàng đột nhiên lấy lòng, có thể không khiến cho người ta thấy nghi ngờ sao? May mà bản tiểu thư ta thông minh, kiên quyết không cùng nàng nói chuyện lén lút, không để nàng ta có cơ hội lợi dụng”.
“Tiểu thư có phải lầm rồi hay không? Tam tiểu thư trước kia không như vậy…”
“Người xấu trên mặt sẽ không viết hai chữ người xấu. Hơn nữa còn có một đống lớn lý do để thuyết phục người khác, làm chuyện xấu là bất đắc dĩ như vậy đấy”. Thấy ánh mắt hoài nghi của Tiểu Thúy, Thục Lan liền nêu ví dụ chứng minh: “Đường triều Võ Tắc Thiên còn bóp chết con gái đẻ của chính mình rồi mưu hại Vương Hoàng hậu đương thời. Loại chuyện này nghe nhiều nhìn nhiều. Nhà chúng ta thái bình cũng nhờ phúc phận của Tứ bối lặc cùng phúc tấn, mà chủ tử ta đây, không ôm chí lớn, chỉ muốn chuẩn bị ở chỗ này ăn rồi chờ chết, cho nên chúng ta không đi chọc bọn họ, cũng hi vọng bọn họ không cần tới chọc chúng ta”. Đề tài lại chuyển: “Không tán dóc nữa, đại phu quy định thời gian nghỉ ngơi của ngươi đã đến”.
“Tiểu thư, nô tỳ còn chưa buồn ngủ”.
“Không buồn ngủ cũng phải ngủ, bản tiểu thư sẽ nghiêm khắc chấp hành dặn dò của đại phu, luôn luôn giám sát ngươi, để ngươi bình phục với tốc độ nhanh nhất. Ngươi không biết mấy ngày qua ta mệt thế nào đâu, chuyện gì cũng phải tới hỏi ta”. Cuối cùng… giấu đầu cũng lòi đuôi.
“Nhưng chính tiểu thư cũng không nghe lời của đại phu, không uống thuốc an thần ông ấy kê”. Tiểu Thúy yếu ớt nói.
“Sao lại không?”
“Thái Cách sắp xếp tiểu viện cũng phải oán trách rằng tiểu thư luôn lấy thuốc an thần tưới hoa, mấy bông hoa kia sắp bị tiểu thư giết chết rồi”.
“Có chuyện đó sao?”
“Có”.
“À, có thể là do thang thuốc nồng độ quá cao, lần sau ta sẽ nhớ trước lúc tưới hoa phải pha loãng, pha loãng”. Thấy ánh mắt bất mãn mãnh liệt của Tiểu Thúy, người nào đó cãi chày cãi cối: “Thuốc an thần này ngấm vào đất, được rễ cây hấp thụ, sau đó lại truyền đến các nơi, rồi khi chúng nở hoa, kết quả thì bên trong những trái cây kia sẽ có thành phần thuốc an thần, ta đây ăn trái cây thì cũng như uống thuốc. Không nói nữa, ngươi mau ngủ đi”. Đông cách cách từ trong phòng của nha hoàn mình chạy trối chết.
Nàng vén rèm, vừa mới bước vào cửa phòng mình đã thấy hai pho tượng thần giữ cửa đang vây xung quanh bàn tròn uống trà.
Trên mặt Thục Lan cứng đờ, lấy khăn ra vung: “Tứ bối lặc gia cát tường, Thập Tam a ca cát tường”.
Dận Tường cười đáp lễ: “Đông cách cách đấy à, nghe nói cách cách hoảng sợ ngã bệnh, tiểu đệ đặc biệt tới thăm”.
“Thiếp thân không dám nhận, Thập Tam gia có lòng”.
Một vị khác thì đang mở đèn pha, lia nhanh từ trên xuống dưới, thấy vậy Thục Lan cả người đều không thoải mái, một lúc lâu sau người đó mới mở miệng: “Vừa rồi còn nghe nói ngươi bệnh nằm trên giường, thế nào nhanh như vậy đã khỏe rồi?”
“Sao có thể được. Chỉ cần nghĩ tới chuyện ngày hôm đó tim thiếp thân liền đập nhanh, mồ hôi lạnh túa ra, hai ngày nay buổi tối đều ngủ không ngon. Thiếp thân vừa rồi chẳng qua là lo lắng cho Tiểu Thúy nên mới đi thăm nàng, rồi cùng nàng hàn huyên một lát”.
“Lá gan ngươi ngày hôm đó không phải rất lớn sao, thế nào bây giờ lại bị hù doạ thành như vậy?”
“Bối lặc gia, ngài nói cái gì đó, thiếp thân vẫn luôn nhát gan. Chỉ là chó bị ép cũng nhảy tường, người bị ép cũng sẽ có một chút điên rồ như vậy đấy”.
“À…” Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu khiến cho tim Thục Lan đập gia tốc.
“Đông cách cách, lần này chúng ta tới để nói tiếng xin lỗi thay Thái tử”. Thập Tam tốt bụng giải vây.
“Thiếp thân không dám nhận”.
“Trong ngày đầy tháng tiểu a ca lại có một người chết một người bị thương, còn liên luỵ đến nha hoàn của cách cách, giống như cách cách đã nói, thật sự là điềm xấu. Vậy nên Thái tử đã có trừng phạt thích hợp với Lý trắc phúc tấn, thỉnh cách cách đừng ghi nhớ chuyện này trong lòng làm gì”.
“Thiếp thân không dám, thiếp thân đa tạ sự ưu ái của Thái tử”.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi”. Dận Chân đứng dậy.
“Cung tiễn Tứ bối lặc, cung tiễn Thập Tam a ca”. Đưa mắt nhìn thấy bọn họ ra khỏi cổng viện của mình, Đông Thục Lan mới thở hắt ra một hơi lớn rồi ngồi phịch xuống ghế, hồi lâu không nhúc nhích.
Ở một nơi khác, Dận Tường vừa đi vừa trò chuyện: “Người sáng suốt vừa nhìn vào màn kịch này liền hiểu rõ người thắng là Đông gia, hình như hai tỷ muội cùng liên thủ, một người là vì Thái tử, một người là muốn cho Tứ ca chú ý, đúng là một mũi tên trúng hai đích. Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, một tặng lễ, tỏ ra thân cận, một cự tuyệt không gặp, phủi sạch quan hệ, lời vừa rồi còn nói được một giọt nước không lọt. Thật sự không thể xem thường bất cứ nữ nhân nào của Đông gia này”.
“Hừ!”
“Có điều nếu không nhờ màn kịch này thì đúng là không thể biết tài ăn nói của Đông cách cách kia lại tốt như vậy! Không tính hạ một Lý Giai Thị, còn tiện đường làm tổn hại đến Thái tử phi. Huynh biết Hoàng a mã nói gì không?”
“Hoàng a mã cũng biết?” Dận Chân nhíu mày.
“Náo loạn lớn như vậy, lại là trong cung, Hoàng a mã sao có thể không biết?!”
“Vậy Hoàng a mã nói như thế nào?”
“Người nói Đông cách cách này gan dạ sáng suốt, không tệ”.
Dận Chân vượt qua Dận Tường rồi liếc mắt một cái, “Nơi này là phủ Tứ bối lặc, nếu như nàng ta muốn giở thủ đoạn thì ta sẽ cho nàng ta biết cái gì gọi là gan dạ sáng suốt chân chính”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.