Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều
Chương 11: CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP
THIÊN BẢN ANH CẢNH NGHIÊM
28/05/2017
Nghe nói
Thập Lục a ca mê muội mất cả lý chí, đi học chơi trò chơi rồi bị phạt
chép sách. Nghe nói hoa dung đạo Thập Lục a ca mang từ ngoài cung về rất thịnh hành giữa chúng a ca, trở thành hàng hoá bị tranh giành, tiếp đó
thì thái phó tức giận, kết quả rất nghiêm trọng, hoa dung đạo bị kiểm
tra và tịch thu tại chỗ, nộp lên Khang Hi, tiếp đó nữa, cũng theo một
nguồn tin lề đường thuật lại, Khang Hi đế sai người làm một một bộ bằng
bạch ngọc y hệt, phía trên không chỉ có tên mà còn có vẽ những bộ mặt
trong kinh kịch tương ứng, bên ngoài bạch ngọc kia cũng được mài dũa
chạm khắc tinh tế, hết sức hoa lệ, nghe vậy nước miếng của mỗ Lan chảy
ròng ròng, quá xa xỉ, thật là quá xa xỉ! Ngẫm lại cái nàng làm chỉ là
mấy khối gỗ thô ráp, dải gỗ dán, còn dùng bút chì viết tên lên, thật sự
là không thể đem ra so sánh mà! Có điều Đông Thục Lan lại thay đổi
suy nghĩ, dùng mấy khối gỗ vụn này đổi lại một bộ Bản thảo cương mục vẫn còn lãi chán. Về phần Tào Tháo trong tay Khang Hi có thể thoát khỏi Hoa Dung Đạo hay không, mỗ Lan thấy không đáng lo, vấn đề là ông ta dùng
mấy bước, nếu như ít hơn ba mươi sáu bước vậy nhất định sẽ được tung hô
không ngớt, nói không chừng còn được ghi vào sử sách, trước đó hẳn là
phải rất bí mật. Bất kể như thế nào, bởi vì hiệu ứng người nổi tiếng, cả kinh thành cũng bắt đầu thịnh hành chơi hoa dung đạo.
Thật ra chuyện là như thế này: sau khi Dận Lộc đem hoa dung đạo về cung, đầu tiên là chơi một mình, sau lại không nhịn được khoe khoang ở trên lớp học, cho nên người người tranh nhau chơi. Cái hoa dung đạo thô ráp này phải chống lại sự hành hạ như thế, cuối cùng bị tan vỡ ở giữa một vòng người tranh ta đoạt, cũng vì vậy tình hình trở nên nghiêm trọng không cách nào cứu vãn được, Dận Lộc lại nhớ Đông cách cách của Tứ a ca đã nói rằng cái hoa dung đạo này nàng chỉ có một, nói cách khác, dù hắn có nhiều sách hơn nữa cũng vô dụng! Lễ vật năm mới của hắn cứ như vậy biến mất? Hắn không cam tâm! Chiến tranh bùng nổ, thái phó tức giận, toàn bộ người gây hoạ bị phạt chép sách, tiểu Thập Lục bị Khang Hi gọi vào thư phòng một mình. Thập Ngũ cùng Dận Lộc chơi đùa thân thiết thì đứng ngoài thư phòng gấp đến độ xoay vòng vòng, không có biện pháp nào.
Trong thư phòng, Khang Hi ngồi trên kháng phê duyệt tấu chương, đầu cũng không ngẩng, Dận Lộc cúi đầu phạt đứng, một câu cũng không dám nói. Một hồi lâu, Khang Hi buông bút lông trên tay ra, nhìn thoáng qua khối gỗ tan nát: “Cái này chính là hoa dung đạo?”
Dận Lộc nâng mắt ngó một cái rồi cung kính trả lời: “Dạ”.
“Ban đầu hình thù thế nào?”
Dận Lộc tiến lên, sắp xếp lại mấy khối gỗ có chữ viết, về phần vỏ ngoài thì đã không còn, vừa nhìn khuôn mặt của Khang Hi, Dận Lộc lập tức cúi đầu lui xuống:
“Hoàng a mã, Dận Lộc biết sai rồi”.
“Vậy ai đưa cho con?”
“Là Đông cách cách trong phủ Tứ a ca”.
“Đông cách cách nhà Lão Tứ?”
“Chính là cách cách lần trước đã cứu tiểu nha đầu trong phủ Thái tử”. Lý Đức Toàn ở bên cạnh nhẹ nhàng thêm một câu.
“Chính là nàng ấy”.
“Thập Lục rất thân với nàng ấy à?”
Dận Lộc lắc đầu: “Không dám lừa gạt Hoàng a mã, nhi thần chỉ gặp qua nàng ấy hai lần, một lần vào ngày đầy tháng tiểu a ca ở phủ Thái tử, còn lần thứ hai chính là khi đến quý phủ Tứ a ca chúc Tết”.
“Vậy hoa dung đạo là hạ lễ đầu năm Đông cách cách tặng con?”
“Không phải vậy, là nhi thần nói với Tứ a ca không cần tiền lì xì năm nay nhưng đổi lại bộ Bản thảo cương mục, tiếp đó lại cầm Bản thảo cương mục này đổi lấy hoa dung đạo”.
“Bản thảo cương mục? Nàng ấy muốn cái đó làm gì?”
“Dận Lộc không biết”.
“Nghe nói con cũng cầm về một chậu thủy tiên rất đặc biệt, cũng là của nàng ấy sao?”
“Vâng, cũng do Dận Lộc lấy sách đổi được”.
“Sách gì?”
“Lịch sử cổ đại của Martino Martini”.
“…Xem ra Đông cách cách này rất thích đọc sách”.
“Hoàng thượng nói rất phải”. Lý Đức Toàn tiếp lời.
“Dận Lộc, ngày mai ngươi nộp một bài cảm nghĩ về Tào Tháo, lui xuống đi”.
“Tạ ơn Hoàng a mã đã không trách tội”. Sau khi lui khỏi thư phòng, Dận Lộc thở phào nhẹ nhõm. Dận Vũ bước lên phía trước: “Sao rồi, Hoàng a mã phạt đệ cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ cần ngày mai nộp bài cảm nghĩ về Tào Tháo”.
“Đệ đúng là quá xúc động, hoa dung đạo này chỉ cần đi xin thêm một lần nữa không phải là ổn rồi sao”.
“Nàng ấy cũng chỉ có một bộ, đã cho đệ rồi”.
“Không có thì thôi, nói không chừng nàng ấy còn có những đồ vật mới mẻ khác ấy chứ”.
“Phải rồi, Thập Ngũ ca nhắc mới nhớ, biết đâu chỗ của Đông cách cách đó còn cái gì hay ho khác nữa”. Cũ không đi, mới sẽ không đến, vữa nghĩ đến chuyện không chừng còn có đồ vật mới mẻ nào khác, Dận Lộc ngay cả ngồi cũng không yên: “Đi, chúng ta đến phủ Tứ ca”.
“Đợi một chút, đệ trước an phận hai ngày, vừa mới bị Hoàng a mã phạt đã đến phủ Tứ ca khẳng định sẽ bị Tứ ca khiển trách, chờ lời đồn qua đi cái đã”.
“À”.
Trong lúc Dận Lộc ở trong cung chịu đựng ngày qua ngày, Đông Thục Lan cũng không hề nhàn rỗi, để thư nguyên của nàng cung ứng không ngừng, trò chơi hữu hiệu nhất chính là bài, kiểu chơi đa dạng, không sợ chán. Nhưng mà loại giấy để làm bài cũng tương đối phiền toái, giấy bình thường không thể làm bài vì đều quá mềm không thể cầm được. Làm sao bây giờ? Người nào đó lần đầu tiên biết cái gì gọi là đến lúc cần dùng tới sách mới hận tri thức mình còn thiếu, ban đầu nàng nghĩ dùng lá cây vì nghe nói bài poker nguyên thủy xuất phát từ ‘Trò chơi lá cây’ của Trung Quốc, nhưng mà nàng lại nghĩ lá cây giòn như vậy, bài còn chưa kịp chia hai lần thì mặt lá đã nát bấy rồi sao? Không được, nàng đi ra gian ngoài hít thở không khí một chút, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bức vẽ Mẫu Đơn phú quý mà trước kia bản thân vẫn luôn làm như không thấy, nàng tiến lên sờ sờ, rất dày, hẳn là dùng được, quyết định dùng giấy bồi để làm bài poker.
Đang lúc Thục Lan chuẩn bị dùng thủ đoạn độc ác để phá hỏng ‘bức tranh’ thì Tiểu Thúy kịp thời tiến lên ngăn cản: “Tiểu Thư, người lại muốn làm cái gì?”
“Ta muốn dùng tranh giấy bồi”.
“Vậy cũng không cần phá hỏng bức tranh này mà, để nô tỳ phái người đến cửa hiệu tranh mua là được”.
“Đúng nha, nhìn ta xem cũng ngớ ngẩn rồi. Ngươi lập tức phái người đi mua, bản tiểu thư muốn bài”.
“Dạ”.
“Chờ một chút, nói cho bọn họ biết, phải dày hai tầng, một tầng thì quá mềm”.
“Dạ”.
Thế là, khi Đông cách cách động khẩu, Tiểu Thúy động thủ, dưới sự hợp tác chặt chẽ của hai người, bộ bài hiện đại đầu tiên rốt cuộc đã ra đời! Mặc dù Thục Lan vẫn chưa hài lòng lắm với độ dai của giấy nhưng vẫn phải chấp nhận, dù sao người chơi cũng không phải là nàng. Bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông là Dận Lộc kia, hơn nữa có thể đoán được người tới không chỉ có mình hắn, bài này nhiều người chơi mới vui, nhiều người, sách tiến cống nàng nhận được cũng nhiều hơn, đây mới là quan trọng nhất.
Quả nhiên, sau khoảng thời gian ngắn hơn so với dự tính của Đông Thục Lan, Dận Lộc đã mang theo Thập Ngũ a ca tới bái phỏng.
“Đông cách cách”.
“Thập Ngũ a ca cát tường, Thập Lục a ca cát tường”.
“Cách cách không cần cát tường nữa, lần trước hoa dung đạo bị bọn họ làm hỏng, ngươi có còn trò chơi mới nào không?”
“Có chứ, quy định cũ”.
“Muốn sách đúng không, được rồi, ngươi nói đi”.
“Đừng mạnh miệng như vậy, Vĩnh Lạc đại điển ngươi có thể lấy được mấy phần?”
“Tại sao ngươi lại muốn loại sách này?”
“Ngươi quản ta làm gì, chỉ cần chuẩn bị một phần là được rồi, còn có một quy định mới nữa, ngươi muốn dẫn người đến chơi cũng được nhưng điều kiện của bọn họ cũng như vậy”.
Dận Lộc quay đầu nhìn về phía Thập Ngũ a ca, hắn nặng nề gật đầu một cái: “Được”.
Đông Thục Lan lấy ra bài poker tự chế: “Ở đây chỉ có một bộ, không thể cho ngươi, vậy nên các ngươi chỉ có thể chơi ở đây. Hôm nay là lần đầu tiên nên miễn phí, lần sau phải đem sách ta cần đến, nếu không thì không được chơi”.
“Biết rồi, dạy nhanh lên một chút, thời gian xuất cung của chúng ta cũng không thể quá dài”.
Trước dạy cái đơn giản – trò hai mươi tư điểm, có thể rèn luyện khả năng tính nhẩm của bọn họ. Dạy xong thì để cho hai đứa trẻ bên ngoài phòng vỗ bàn (hai mươi tư điểm lấy vỗ bàn để giành quyền trả lời), Tiểu Thúy ở một bên hầu hạ, thật ra cũng không cần nàng nữa, hai a ca cũng mang đến một đống lớn ma ma, thị vệ rồi. Đông Thục Lan nghĩ đến cảm giác tốt đẹp sau này được ngủ gục ở trên một đống sách, thật là quá sung sướng, nàng vừa dệt mộng đẹp vừa lắc lư vào gian trong xem sách của mình, thả lỏng không quan tâm. Lại còn có âm thanh đập bàn càng ngày càng vang ở ngoài phòng phối nhạc, cuộc sống thật là tốt đẹp biết bao!
Thật ra chuyện là như thế này: sau khi Dận Lộc đem hoa dung đạo về cung, đầu tiên là chơi một mình, sau lại không nhịn được khoe khoang ở trên lớp học, cho nên người người tranh nhau chơi. Cái hoa dung đạo thô ráp này phải chống lại sự hành hạ như thế, cuối cùng bị tan vỡ ở giữa một vòng người tranh ta đoạt, cũng vì vậy tình hình trở nên nghiêm trọng không cách nào cứu vãn được, Dận Lộc lại nhớ Đông cách cách của Tứ a ca đã nói rằng cái hoa dung đạo này nàng chỉ có một, nói cách khác, dù hắn có nhiều sách hơn nữa cũng vô dụng! Lễ vật năm mới của hắn cứ như vậy biến mất? Hắn không cam tâm! Chiến tranh bùng nổ, thái phó tức giận, toàn bộ người gây hoạ bị phạt chép sách, tiểu Thập Lục bị Khang Hi gọi vào thư phòng một mình. Thập Ngũ cùng Dận Lộc chơi đùa thân thiết thì đứng ngoài thư phòng gấp đến độ xoay vòng vòng, không có biện pháp nào.
Trong thư phòng, Khang Hi ngồi trên kháng phê duyệt tấu chương, đầu cũng không ngẩng, Dận Lộc cúi đầu phạt đứng, một câu cũng không dám nói. Một hồi lâu, Khang Hi buông bút lông trên tay ra, nhìn thoáng qua khối gỗ tan nát: “Cái này chính là hoa dung đạo?”
Dận Lộc nâng mắt ngó một cái rồi cung kính trả lời: “Dạ”.
“Ban đầu hình thù thế nào?”
Dận Lộc tiến lên, sắp xếp lại mấy khối gỗ có chữ viết, về phần vỏ ngoài thì đã không còn, vừa nhìn khuôn mặt của Khang Hi, Dận Lộc lập tức cúi đầu lui xuống:
“Hoàng a mã, Dận Lộc biết sai rồi”.
“Vậy ai đưa cho con?”
“Là Đông cách cách trong phủ Tứ a ca”.
“Đông cách cách nhà Lão Tứ?”
“Chính là cách cách lần trước đã cứu tiểu nha đầu trong phủ Thái tử”. Lý Đức Toàn ở bên cạnh nhẹ nhàng thêm một câu.
“Chính là nàng ấy”.
“Thập Lục rất thân với nàng ấy à?”
Dận Lộc lắc đầu: “Không dám lừa gạt Hoàng a mã, nhi thần chỉ gặp qua nàng ấy hai lần, một lần vào ngày đầy tháng tiểu a ca ở phủ Thái tử, còn lần thứ hai chính là khi đến quý phủ Tứ a ca chúc Tết”.
“Vậy hoa dung đạo là hạ lễ đầu năm Đông cách cách tặng con?”
“Không phải vậy, là nhi thần nói với Tứ a ca không cần tiền lì xì năm nay nhưng đổi lại bộ Bản thảo cương mục, tiếp đó lại cầm Bản thảo cương mục này đổi lấy hoa dung đạo”.
“Bản thảo cương mục? Nàng ấy muốn cái đó làm gì?”
“Dận Lộc không biết”.
“Nghe nói con cũng cầm về một chậu thủy tiên rất đặc biệt, cũng là của nàng ấy sao?”
“Vâng, cũng do Dận Lộc lấy sách đổi được”.
“Sách gì?”
“Lịch sử cổ đại của Martino Martini”.
“…Xem ra Đông cách cách này rất thích đọc sách”.
“Hoàng thượng nói rất phải”. Lý Đức Toàn tiếp lời.
“Dận Lộc, ngày mai ngươi nộp một bài cảm nghĩ về Tào Tháo, lui xuống đi”.
“Tạ ơn Hoàng a mã đã không trách tội”. Sau khi lui khỏi thư phòng, Dận Lộc thở phào nhẹ nhõm. Dận Vũ bước lên phía trước: “Sao rồi, Hoàng a mã phạt đệ cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ cần ngày mai nộp bài cảm nghĩ về Tào Tháo”.
“Đệ đúng là quá xúc động, hoa dung đạo này chỉ cần đi xin thêm một lần nữa không phải là ổn rồi sao”.
“Nàng ấy cũng chỉ có một bộ, đã cho đệ rồi”.
“Không có thì thôi, nói không chừng nàng ấy còn có những đồ vật mới mẻ khác ấy chứ”.
“Phải rồi, Thập Ngũ ca nhắc mới nhớ, biết đâu chỗ của Đông cách cách đó còn cái gì hay ho khác nữa”. Cũ không đi, mới sẽ không đến, vữa nghĩ đến chuyện không chừng còn có đồ vật mới mẻ nào khác, Dận Lộc ngay cả ngồi cũng không yên: “Đi, chúng ta đến phủ Tứ ca”.
“Đợi một chút, đệ trước an phận hai ngày, vừa mới bị Hoàng a mã phạt đã đến phủ Tứ ca khẳng định sẽ bị Tứ ca khiển trách, chờ lời đồn qua đi cái đã”.
“À”.
Trong lúc Dận Lộc ở trong cung chịu đựng ngày qua ngày, Đông Thục Lan cũng không hề nhàn rỗi, để thư nguyên của nàng cung ứng không ngừng, trò chơi hữu hiệu nhất chính là bài, kiểu chơi đa dạng, không sợ chán. Nhưng mà loại giấy để làm bài cũng tương đối phiền toái, giấy bình thường không thể làm bài vì đều quá mềm không thể cầm được. Làm sao bây giờ? Người nào đó lần đầu tiên biết cái gì gọi là đến lúc cần dùng tới sách mới hận tri thức mình còn thiếu, ban đầu nàng nghĩ dùng lá cây vì nghe nói bài poker nguyên thủy xuất phát từ ‘Trò chơi lá cây’ của Trung Quốc, nhưng mà nàng lại nghĩ lá cây giòn như vậy, bài còn chưa kịp chia hai lần thì mặt lá đã nát bấy rồi sao? Không được, nàng đi ra gian ngoài hít thở không khí một chút, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bức vẽ Mẫu Đơn phú quý mà trước kia bản thân vẫn luôn làm như không thấy, nàng tiến lên sờ sờ, rất dày, hẳn là dùng được, quyết định dùng giấy bồi để làm bài poker.
Đang lúc Thục Lan chuẩn bị dùng thủ đoạn độc ác để phá hỏng ‘bức tranh’ thì Tiểu Thúy kịp thời tiến lên ngăn cản: “Tiểu Thư, người lại muốn làm cái gì?”
“Ta muốn dùng tranh giấy bồi”.
“Vậy cũng không cần phá hỏng bức tranh này mà, để nô tỳ phái người đến cửa hiệu tranh mua là được”.
“Đúng nha, nhìn ta xem cũng ngớ ngẩn rồi. Ngươi lập tức phái người đi mua, bản tiểu thư muốn bài”.
“Dạ”.
“Chờ một chút, nói cho bọn họ biết, phải dày hai tầng, một tầng thì quá mềm”.
“Dạ”.
Thế là, khi Đông cách cách động khẩu, Tiểu Thúy động thủ, dưới sự hợp tác chặt chẽ của hai người, bộ bài hiện đại đầu tiên rốt cuộc đã ra đời! Mặc dù Thục Lan vẫn chưa hài lòng lắm với độ dai của giấy nhưng vẫn phải chấp nhận, dù sao người chơi cũng không phải là nàng. Bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông là Dận Lộc kia, hơn nữa có thể đoán được người tới không chỉ có mình hắn, bài này nhiều người chơi mới vui, nhiều người, sách tiến cống nàng nhận được cũng nhiều hơn, đây mới là quan trọng nhất.
Quả nhiên, sau khoảng thời gian ngắn hơn so với dự tính của Đông Thục Lan, Dận Lộc đã mang theo Thập Ngũ a ca tới bái phỏng.
“Đông cách cách”.
“Thập Ngũ a ca cát tường, Thập Lục a ca cát tường”.
“Cách cách không cần cát tường nữa, lần trước hoa dung đạo bị bọn họ làm hỏng, ngươi có còn trò chơi mới nào không?”
“Có chứ, quy định cũ”.
“Muốn sách đúng không, được rồi, ngươi nói đi”.
“Đừng mạnh miệng như vậy, Vĩnh Lạc đại điển ngươi có thể lấy được mấy phần?”
“Tại sao ngươi lại muốn loại sách này?”
“Ngươi quản ta làm gì, chỉ cần chuẩn bị một phần là được rồi, còn có một quy định mới nữa, ngươi muốn dẫn người đến chơi cũng được nhưng điều kiện của bọn họ cũng như vậy”.
Dận Lộc quay đầu nhìn về phía Thập Ngũ a ca, hắn nặng nề gật đầu một cái: “Được”.
Đông Thục Lan lấy ra bài poker tự chế: “Ở đây chỉ có một bộ, không thể cho ngươi, vậy nên các ngươi chỉ có thể chơi ở đây. Hôm nay là lần đầu tiên nên miễn phí, lần sau phải đem sách ta cần đến, nếu không thì không được chơi”.
“Biết rồi, dạy nhanh lên một chút, thời gian xuất cung của chúng ta cũng không thể quá dài”.
Trước dạy cái đơn giản – trò hai mươi tư điểm, có thể rèn luyện khả năng tính nhẩm của bọn họ. Dạy xong thì để cho hai đứa trẻ bên ngoài phòng vỗ bàn (hai mươi tư điểm lấy vỗ bàn để giành quyền trả lời), Tiểu Thúy ở một bên hầu hạ, thật ra cũng không cần nàng nữa, hai a ca cũng mang đến một đống lớn ma ma, thị vệ rồi. Đông Thục Lan nghĩ đến cảm giác tốt đẹp sau này được ngủ gục ở trên một đống sách, thật là quá sung sướng, nàng vừa dệt mộng đẹp vừa lắc lư vào gian trong xem sách của mình, thả lỏng không quan tâm. Lại còn có âm thanh đập bàn càng ngày càng vang ở ngoài phòng phối nhạc, cuộc sống thật là tốt đẹp biết bao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.