Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều
Chương 13: ĐỊNH LUẬT XUI XẺO
THIÊN BẢN ANH CẢNH NGHIÊM
28/05/2017
Lời tác giả: bài poker từ đâu tới? Phát minh ra “Trò chơi lá cây” chính là
nhà thiên văn học nổi tiếng thời Đường Trương Toại (một hoà thượng đức
hạnh), bởi vì quân bài chỉ làm bằng lá cây như vậy nên được gọi là “Trò
chơi lá cây” (gọi là “Bài lá cây”, lớn bằng hai ngón tay, dài 8cm, rộng
2.5cm, dùng tơ lụa và giấy bồi thành, hoa văn là dùng mộc khắc tạo
thành).
Đối với hành vi thu thập sách của người nào đó, vốn Dận Chân cũng từng hỏi thăm tình hình từ chỗ phúc tấn, Ô Lạt Na Lạp Thị ngược lại cảm thấy cũng không có vấn đề gì, trong phủ Tứ gia bây giờ ngay cả a ca cũng không có, rất quạnh quẽ, Thập Ngũ, Thập Lục a ca chạy tới nhiều cũng náo nhiệt hơn một chút, cho nên cũng giúp Đông Thục Lan nói không ít lời tán dương. Sau đó, Ô Lạt Na Lạp Thị cũng dùng giọng nhắc nhở bảo Đông Thục Lan không nên quá náo động, khiến cho bối lặc gia phiền lòng, mọi người không được sống yên ổn. Dĩ nhiên Đông cách cách tuyệt đối khiêm tốn tiếp thu, có điều nếu phúc tấn thích tiểu a ca tới trong phủ chơi thì tự nhiên kế hoạch của nàng không cần sửa lại.
Về phương diện khác, bởi vì việc học tập của Thập Ngũ và Thập Lục chưa hề thụt lùi, hơn nữa khả năng tính nhẩm cùng nhớ số tiến bộ đến mức kinh ngạc, long tâm thánh thượng mừng rỡ, những người khác tự nhiên cũng vui vẻ cho qua. Nhưng mà phúc tấn cùng cách cách ở các phủ khác cũng đang bàn luận nhao nhao, cho rằng vị Đông cách cách phủ Tứ gia này so với đem tâm tư dùng ở trên người Thập Ngũ, Thập Lục thì không bằng cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào để có được tâm của bối lặc gia, tự mình sinh một a ca mới phải.
Trắc phúc tấn, thứ phúc tấn, cách cách và các thị thiếp ở những viện khác trong phủ Tứ gia lại bắt đầu một lòng châm chọc khiêu khích. Đối với chuyện này, Tiểu Thúy cảm thấy oan ức thay cho tiểu thư, tiểu thư nhà nàng chẳng qua là thích đọc sách một chút, yêu thích là thật không giả, vậy mà những người khác lại nói về tiểu thư như một người tâm cơ thâm trầm, không biết xấu hổ lắm vậy. Vì vậy trong thời gian bát quái với Đông Thục Lan, Tiểu Thúy liền dốc hết mọi sự, đông gia nói cái này, tây gia nói cái kia, càng nói Tiểu Thúy càng tức giận. Để tránh không cho tiểu nha đầu trung thành nhà mình bị tức hỏng người (nếu cô bé tức đến ngã bệnh, người xui xẻo nhất là mình), Đông Thục Lan bắt đầu nói năng vớ vẩn. Kết quả của chuyện này rất không ổn, cho nên tự nàng đã chứng minh thêm một định luật xui xẻo nữa của nữ xuyên không — cơm không thể ăn lung tung, nói không thể nói lung tung, kể cả ở địa bàn của mình cũng vậy.
Vào ngày mùa xuân trời trong nắng ấm này, Khang Hi gia bỗng dưng tâm huyết dâng trào, chuẩn bị cải trang xuất cung một chuyến, lại còn gọi Thập Tam, Thập Tứ đến bảo rằng muốn đến phủ lão Tứ ngồi một chút, lão nhân gia kiên quyết không thừa nhận mình sinh ra tò mò đối với Đông cách cách trong lời tiểu Thập Lục, muốn đi nhìn một cái.
Khi Khang Hi gia ra lệnh không cho phép kinh động Đông cách cách, khi tâm tình Dận Chân thấp thỏm bất an, khi Thập Tam Thập Tứ đang hớn hở xem trò vui, đoàn người tiến quân thần tốc đến phủ Tứ bối lặc, viện Đông cách cách.
Bước vào gian ngoài, chứng kiến phòng khách đã hoàn toàn thay đổi, Khang Hi gia nhíu mày, liếc nhìn Tứ a ca, đang định tới bên giá sách nhìn một chút xem có những loại sách gì thì tiếng nói chuyện phiếm ở gian trong truyền ra, mỗ Lan đang lúc “khuyên răn” Tiểu Thúy. Cái này gọi là ý trời, trốn cũng trốn không thoát.
“Được rồi, Tiểu Thúy đừng tức giận phồng cả mặt nữa…cười một cái xem nào”.
“Tiểu thư! Bọn họ nói người bụng dạ khó lường, cố ý dùng chơi bài để trói chân Thập Ngũ và Thập Lục a ca, muốn được Tứ gia chú ý, hơn nữa còn muốn để cho người trong cung lưu tâm”.
Thập Tam cùng Thập Tứ ở gian ngoài gật đầu, một chút cũng không sai. Khang Hi gia bắt đầu hứng thú, ngồi xuống bên cạnh bàn tròn, ra hiệu cho lão Tứ, Thập Tam, Thập Tứ cũng ngồi xuống, lại dùng ngón tay điểm điểm vào chén trà được úp ngược ở giữa mặt bàn. Lý Đức Toàn cơ trí lập tức pha trà, không tạo ra một chút tiếng động khiến cho người bên trong phát hiện. Thập Tứ nhanh chóng ngồi xuống chỗ dựa gần cửa gian trong nhất, Dận Chân hơi đen mặt, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
“Nếu như đương kim thánh thượng có thể để cho ta tuỳ ý đọc sách trong tàng thư các thì ta cũng sẽ không ngại được người chú ý, mặc dù đây đúng là nằm mơ”.
“Tiểu thư!” Tiểu Thúy có chút nhụt chí: “Người nghe thế cũng không tức giận sao? Một chút xíu cũng không?”
“Tiểu Thúy, tại sao ta lại cảm thấy ta không tức giận thì ngươi rất thất vọng nhỉ? Ngươi hi vọng ta tức giận sao?” Giọng rất vô tội hỏi.
“Người bình thường nào nghe xong cũng sẽ tức giận thôi!”
“Nhưng mà tiểu thư ta không nghĩ ra lý do nào để tức giận đó chứ”.
“Bọn họ hiểu nhầm người như vậy, còn nói năng linh tinh, toàn là những lời khó nghe”.
“Mỗi người nhìn sự vật ở một phương diện khác nhau, không thể nói ai đúng ai sai, ngươi không thể đòi hỏi tất cả mọi người đều đồng ý với quan điểm của ngươi, cũng giống như là không thể khiến tất cả mọi người đều thích ngươi. Phải biết rằng chúng ta đối với yêu cầu sống khác nhau, không cùng chí hướng không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, có hiểu hay không?”
Lắc đầu.
“Ngươi thử nghĩ xem, cả đời này ngươi sống vì cái gì chứ? Người bình thường ăn no mặc ấm, có một nơi che gió che mưa; khá hơn một chút thì ăn sung mặc sướng, ở nhà lớn, có người hầu hạ. Vậy đến cuối cùng thì sao? Sau trăm tuổi, chẳng phải tiểu thư ta cũng giống ngươi, đều thành một đống xương trắng? Sinh không mang theo gì, chết cũng không thể mang gì theo, dù vật bồi táng của ta nhiều hơn ngươi một chút thì cũng chỉ lợi cho mấy kẻ trộm mộ mà thôi”.
“Tiểu thư, ai lại nói như vậy”. Tiểu Thúy cuối cùng cũng bị chọc cười.
“Vốn là thế. Ngươi thử nghĩ đi, người làm ruộng phải đến ruộng cày cấy mới có lương thực, người buôn bán thì phải bôn ba khắp nơi quanh năm mới có thể nuôi cả nhà sống qua ngày, kể cả là các bối lặc gia cũng phải làm quan trong triều, vì một chút bổng lộc mà phải bận rộn cả ngày từ sáng sớm đến tối muộn. Bây giờ nhìn lại tiểu thư ta xem, có cái gì không tốt, quần áo tới đưa tay, cơm tới mở miệng, nhàn rỗi thì đọc một ít sách, có bao nhiêu tiêu dao tự tại, tại sao phải dại dột dùng hết kế sách này đến kế sách khác, đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh giành công việc thể lực kia? Chẳng những tìm không thấy một điểm tốt nào, còn thỉnh thoảng nguy hiểm đến tính mạng”.
“Công việc thể lực? Tiểu thư phải làm công việc cực nhọc nào ư?”
“Tứ bối lặc gia ít nhất cũng chừng trăm cân*, khẳng định nặng hơn chúng ta”.
* đơn vị đo khối lượng cổ, 1 cân = 500g.
“Đúng vậy, thì sao ạ?”
“Ngươi thử nghĩ xem, sức nặng chừng trăm cân này đè lên người ngươi, còn muốn cùng ngươi làm vận động, đây không phải là công việc thể lực sao? Đây chính là công việc thể lực siêu nặng!”
Thập Tứ ở gian ngoài dùng cả hai tay để che miệng mình lại, suýt chút nữa thì cười đến mức ngã lăn trên mặt đất.
Thập Tam phát hiện gân xanh trên trán Tứ ca đang thình thịch đập loạn.
“Còn phải nhớ kết quả sau này của công việc thể lực là cái gì nữa, liều mạng nha, sinh con chính là công việc liều mạng, thế mà mọi người còn tranh giành vỡ đầu”.
“Nhưng… nuôi con để dưỡng già nữa”.
“Ngươi đúng là thật thà mà. Ngươi thử nghĩ xem, tại sao những câu chuyện về đạo hiếu lại được ngợi ca rộng rãi như vậy, tại sao truyền đến truyền đi cũng chỉ có mấy chuyện xưa đó? Bởi vì chúng quá ít ỏi, Tiểu Thúy của ta, nếu mà người người coi trọng đạo hiếu thì những chuyện xưa kia sẽ không được người người kể, bởi vì chúng không hiếm lạ. Ta còn nghe một số lão nhân nói qua, khoản nợ của nữ nhân là con cái, bất kể sinh con trai hay sinh con gái đều là đến để đòi nợ, đòi khoản nợ kiếp trước ngươi còn thiếu”.
“Đâu có đáng sợ như tiểu thư nói, Thập Ngũ và Thập Lục a ca đều rất dễ thương”.
“Đúng rồi, người khác sinh, người khác nuôi, chúng ta chơi cùng, chờ đến khi bọn họ trưởng thành, không còn thú vị, cũng có chính kiến, những thứ phải học rất nhiều, sẽ không tới nơi này của chúng ta nữa, chúng ta cũng có thể dùng những thứ đồ tương tự để chơi với các a ca khác, ngươi xem tương lai tốt đẹp biết bao”.
Khang Hi nghe được thì hai hàng lông mày nâng rất cao, nhìn thoáng qua đứa con trai thứ tư của mình.
“…Tiểu thư, người có được tính là không làm mà hưởng không?”
“Ta cũng không cướp nhi tử nhà ai”.
“Nô tỳ đúng là thế nào cũng không nói lại tiểu thư. Nghe đại nha hoàn Thúy Châu bên cạnh phúc tấn nói, phúc tấn cũng hy vọng tiểu thư có thể mượn cơ hội này để làm cho bối lặc gia chú ý, xem ra ấn tượng của phúc tấn đối với tiểu thư vẫn rất tốt”.
“Ngươi chắc không?”
“Ơ?”
“Ngươi dám chắc chuyện này không phải vì phúc tấn ghét bỏ kỹ thuật của Tứ bối lặc gia quá kém, vậy nên luôn đá ngài ấy vào lòng nữ nhân khác để ngài ấy rèn luyện nhiều hơn?”
Dận Chân nghe thấy tiếng dây thần kinh tên là lý trí trong đầu mình đứt “phựt” một cái; Dận Trinh cũng “huỵch” một tiếng, nhịn không được ngã lăn trên mặt đất, mở miệng cười điên cuồng; Thập Tam coi như vẫn giữ lại chút thể diện cho Tứ ca, không cười thành tiếng, có điều hai bả vai run rẩy cũng thật lợi hại, cả người cơ hồ đều muốn chui xuống gầm bàn.
Nghe thấy tiếng cười, hai kẻ ở phòng trong vội lao ra, vừa nhìn thấy có người, hai chân liền nhún xuống theo thói quen: “Hoàng thượng cát tường, Tứ bối lặc cát tường, Thập Tam a ca cát tường, Thập Tứ a ca cát tường”.
“Được lắm, được lắm”. Khang Hi cười đến mức không ngừng được, khoát khoát tay, “Sắc trời không còn sớm, trẫm cũng nên hồi cung”. Khang Hi không đợi hai người đứng lên, tự mình đứng dậy rời đi.
“Cung tiễn Hoàng thượng”.
Duỗi dài cổ, thấy tất cả mọi người đã ra khỏi cổng viện, Tiểu Thúy sắp khóc: “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Tứ bối lặc gia giận đen cả mặt rồi”.
“Còn có thể làm sao? Không biết hắn có đánh lão bà hay không?”
“Nô tỳ chưa nghe nói, có điều, có điều trong phủ cũng không ai dám nói Tứ gia như vậy! Cho nên nô tỳ cũng không biết”.
“Thừa dịp Tứ gia còn chưa trở lại, trước ăn no, chết là không có khả năng rồi, chịu phạt thì trốn cũng không thoát đâu. Cho nên ăn no mới có sức lực mà chịu phạt”.
“Nô tỳ đi chuẩn bị ngay”. Tiểu Thúy nghe tiểu thư nói rất có đạo lý, bắt đầu chạy về phía phòng bếp nhỏ trong viện.
“Không cần chuẩn bị, có cái gì ăn cái đó, không có thời gian đâu”.
“Dạ”.
Cùng lúc đó, Dận Chân đang tiễn Khang Hi trên đường xuất phủ, Khang Hi gia cười nói: “Lão Tứ à, đúng là phí của trời”.
“Xin Hoàng a mã giáng tội”.
“Đông cách cách của ngươi chơi nhi tử của trẫm, phải chăng trẫm cũng nên bắt nàng ấy sinh mấy hoàng tôn để trẫm vui đùa cho công bằng?”
Thập Tam, Thập Tứ quay đầu, tiếp tục bật cười.
“Hoàng a mã nói rất đúng”.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, Thập Ngũ, Thập Lục đúng là tiến bộ không ít, Đông cách cách coi như cũng có công dạy, liền thăng làm thứ phúc tấn”.
“Nhi thần tuân chỉ”.
“Trẫm mệt mỏi, hồi cung thôi, lão Tứ cũng không cần tiễn nữa”.
“Nhi thần cung tiễn Hoàng a mã”.
Đợi đến khi không nhìn thấy hoàng liễn của thánh thượng nữa, Dận Chân mới hít sâu một hơi, vung tay áo, nhanh chóng đi về phía viện của Đông Thục Lan.
Đối với hành vi thu thập sách của người nào đó, vốn Dận Chân cũng từng hỏi thăm tình hình từ chỗ phúc tấn, Ô Lạt Na Lạp Thị ngược lại cảm thấy cũng không có vấn đề gì, trong phủ Tứ gia bây giờ ngay cả a ca cũng không có, rất quạnh quẽ, Thập Ngũ, Thập Lục a ca chạy tới nhiều cũng náo nhiệt hơn một chút, cho nên cũng giúp Đông Thục Lan nói không ít lời tán dương. Sau đó, Ô Lạt Na Lạp Thị cũng dùng giọng nhắc nhở bảo Đông Thục Lan không nên quá náo động, khiến cho bối lặc gia phiền lòng, mọi người không được sống yên ổn. Dĩ nhiên Đông cách cách tuyệt đối khiêm tốn tiếp thu, có điều nếu phúc tấn thích tiểu a ca tới trong phủ chơi thì tự nhiên kế hoạch của nàng không cần sửa lại.
Về phương diện khác, bởi vì việc học tập của Thập Ngũ và Thập Lục chưa hề thụt lùi, hơn nữa khả năng tính nhẩm cùng nhớ số tiến bộ đến mức kinh ngạc, long tâm thánh thượng mừng rỡ, những người khác tự nhiên cũng vui vẻ cho qua. Nhưng mà phúc tấn cùng cách cách ở các phủ khác cũng đang bàn luận nhao nhao, cho rằng vị Đông cách cách phủ Tứ gia này so với đem tâm tư dùng ở trên người Thập Ngũ, Thập Lục thì không bằng cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào để có được tâm của bối lặc gia, tự mình sinh một a ca mới phải.
Trắc phúc tấn, thứ phúc tấn, cách cách và các thị thiếp ở những viện khác trong phủ Tứ gia lại bắt đầu một lòng châm chọc khiêu khích. Đối với chuyện này, Tiểu Thúy cảm thấy oan ức thay cho tiểu thư, tiểu thư nhà nàng chẳng qua là thích đọc sách một chút, yêu thích là thật không giả, vậy mà những người khác lại nói về tiểu thư như một người tâm cơ thâm trầm, không biết xấu hổ lắm vậy. Vì vậy trong thời gian bát quái với Đông Thục Lan, Tiểu Thúy liền dốc hết mọi sự, đông gia nói cái này, tây gia nói cái kia, càng nói Tiểu Thúy càng tức giận. Để tránh không cho tiểu nha đầu trung thành nhà mình bị tức hỏng người (nếu cô bé tức đến ngã bệnh, người xui xẻo nhất là mình), Đông Thục Lan bắt đầu nói năng vớ vẩn. Kết quả của chuyện này rất không ổn, cho nên tự nàng đã chứng minh thêm một định luật xui xẻo nữa của nữ xuyên không — cơm không thể ăn lung tung, nói không thể nói lung tung, kể cả ở địa bàn của mình cũng vậy.
Vào ngày mùa xuân trời trong nắng ấm này, Khang Hi gia bỗng dưng tâm huyết dâng trào, chuẩn bị cải trang xuất cung một chuyến, lại còn gọi Thập Tam, Thập Tứ đến bảo rằng muốn đến phủ lão Tứ ngồi một chút, lão nhân gia kiên quyết không thừa nhận mình sinh ra tò mò đối với Đông cách cách trong lời tiểu Thập Lục, muốn đi nhìn một cái.
Khi Khang Hi gia ra lệnh không cho phép kinh động Đông cách cách, khi tâm tình Dận Chân thấp thỏm bất an, khi Thập Tam Thập Tứ đang hớn hở xem trò vui, đoàn người tiến quân thần tốc đến phủ Tứ bối lặc, viện Đông cách cách.
Bước vào gian ngoài, chứng kiến phòng khách đã hoàn toàn thay đổi, Khang Hi gia nhíu mày, liếc nhìn Tứ a ca, đang định tới bên giá sách nhìn một chút xem có những loại sách gì thì tiếng nói chuyện phiếm ở gian trong truyền ra, mỗ Lan đang lúc “khuyên răn” Tiểu Thúy. Cái này gọi là ý trời, trốn cũng trốn không thoát.
“Được rồi, Tiểu Thúy đừng tức giận phồng cả mặt nữa…cười một cái xem nào”.
“Tiểu thư! Bọn họ nói người bụng dạ khó lường, cố ý dùng chơi bài để trói chân Thập Ngũ và Thập Lục a ca, muốn được Tứ gia chú ý, hơn nữa còn muốn để cho người trong cung lưu tâm”.
Thập Tam cùng Thập Tứ ở gian ngoài gật đầu, một chút cũng không sai. Khang Hi gia bắt đầu hứng thú, ngồi xuống bên cạnh bàn tròn, ra hiệu cho lão Tứ, Thập Tam, Thập Tứ cũng ngồi xuống, lại dùng ngón tay điểm điểm vào chén trà được úp ngược ở giữa mặt bàn. Lý Đức Toàn cơ trí lập tức pha trà, không tạo ra một chút tiếng động khiến cho người bên trong phát hiện. Thập Tứ nhanh chóng ngồi xuống chỗ dựa gần cửa gian trong nhất, Dận Chân hơi đen mặt, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
“Nếu như đương kim thánh thượng có thể để cho ta tuỳ ý đọc sách trong tàng thư các thì ta cũng sẽ không ngại được người chú ý, mặc dù đây đúng là nằm mơ”.
“Tiểu thư!” Tiểu Thúy có chút nhụt chí: “Người nghe thế cũng không tức giận sao? Một chút xíu cũng không?”
“Tiểu Thúy, tại sao ta lại cảm thấy ta không tức giận thì ngươi rất thất vọng nhỉ? Ngươi hi vọng ta tức giận sao?” Giọng rất vô tội hỏi.
“Người bình thường nào nghe xong cũng sẽ tức giận thôi!”
“Nhưng mà tiểu thư ta không nghĩ ra lý do nào để tức giận đó chứ”.
“Bọn họ hiểu nhầm người như vậy, còn nói năng linh tinh, toàn là những lời khó nghe”.
“Mỗi người nhìn sự vật ở một phương diện khác nhau, không thể nói ai đúng ai sai, ngươi không thể đòi hỏi tất cả mọi người đều đồng ý với quan điểm của ngươi, cũng giống như là không thể khiến tất cả mọi người đều thích ngươi. Phải biết rằng chúng ta đối với yêu cầu sống khác nhau, không cùng chí hướng không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, có hiểu hay không?”
Lắc đầu.
“Ngươi thử nghĩ xem, cả đời này ngươi sống vì cái gì chứ? Người bình thường ăn no mặc ấm, có một nơi che gió che mưa; khá hơn một chút thì ăn sung mặc sướng, ở nhà lớn, có người hầu hạ. Vậy đến cuối cùng thì sao? Sau trăm tuổi, chẳng phải tiểu thư ta cũng giống ngươi, đều thành một đống xương trắng? Sinh không mang theo gì, chết cũng không thể mang gì theo, dù vật bồi táng của ta nhiều hơn ngươi một chút thì cũng chỉ lợi cho mấy kẻ trộm mộ mà thôi”.
“Tiểu thư, ai lại nói như vậy”. Tiểu Thúy cuối cùng cũng bị chọc cười.
“Vốn là thế. Ngươi thử nghĩ đi, người làm ruộng phải đến ruộng cày cấy mới có lương thực, người buôn bán thì phải bôn ba khắp nơi quanh năm mới có thể nuôi cả nhà sống qua ngày, kể cả là các bối lặc gia cũng phải làm quan trong triều, vì một chút bổng lộc mà phải bận rộn cả ngày từ sáng sớm đến tối muộn. Bây giờ nhìn lại tiểu thư ta xem, có cái gì không tốt, quần áo tới đưa tay, cơm tới mở miệng, nhàn rỗi thì đọc một ít sách, có bao nhiêu tiêu dao tự tại, tại sao phải dại dột dùng hết kế sách này đến kế sách khác, đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh giành công việc thể lực kia? Chẳng những tìm không thấy một điểm tốt nào, còn thỉnh thoảng nguy hiểm đến tính mạng”.
“Công việc thể lực? Tiểu thư phải làm công việc cực nhọc nào ư?”
“Tứ bối lặc gia ít nhất cũng chừng trăm cân*, khẳng định nặng hơn chúng ta”.
* đơn vị đo khối lượng cổ, 1 cân = 500g.
“Đúng vậy, thì sao ạ?”
“Ngươi thử nghĩ xem, sức nặng chừng trăm cân này đè lên người ngươi, còn muốn cùng ngươi làm vận động, đây không phải là công việc thể lực sao? Đây chính là công việc thể lực siêu nặng!”
Thập Tứ ở gian ngoài dùng cả hai tay để che miệng mình lại, suýt chút nữa thì cười đến mức ngã lăn trên mặt đất.
Thập Tam phát hiện gân xanh trên trán Tứ ca đang thình thịch đập loạn.
“Còn phải nhớ kết quả sau này của công việc thể lực là cái gì nữa, liều mạng nha, sinh con chính là công việc liều mạng, thế mà mọi người còn tranh giành vỡ đầu”.
“Nhưng… nuôi con để dưỡng già nữa”.
“Ngươi đúng là thật thà mà. Ngươi thử nghĩ xem, tại sao những câu chuyện về đạo hiếu lại được ngợi ca rộng rãi như vậy, tại sao truyền đến truyền đi cũng chỉ có mấy chuyện xưa đó? Bởi vì chúng quá ít ỏi, Tiểu Thúy của ta, nếu mà người người coi trọng đạo hiếu thì những chuyện xưa kia sẽ không được người người kể, bởi vì chúng không hiếm lạ. Ta còn nghe một số lão nhân nói qua, khoản nợ của nữ nhân là con cái, bất kể sinh con trai hay sinh con gái đều là đến để đòi nợ, đòi khoản nợ kiếp trước ngươi còn thiếu”.
“Đâu có đáng sợ như tiểu thư nói, Thập Ngũ và Thập Lục a ca đều rất dễ thương”.
“Đúng rồi, người khác sinh, người khác nuôi, chúng ta chơi cùng, chờ đến khi bọn họ trưởng thành, không còn thú vị, cũng có chính kiến, những thứ phải học rất nhiều, sẽ không tới nơi này của chúng ta nữa, chúng ta cũng có thể dùng những thứ đồ tương tự để chơi với các a ca khác, ngươi xem tương lai tốt đẹp biết bao”.
Khang Hi nghe được thì hai hàng lông mày nâng rất cao, nhìn thoáng qua đứa con trai thứ tư của mình.
“…Tiểu thư, người có được tính là không làm mà hưởng không?”
“Ta cũng không cướp nhi tử nhà ai”.
“Nô tỳ đúng là thế nào cũng không nói lại tiểu thư. Nghe đại nha hoàn Thúy Châu bên cạnh phúc tấn nói, phúc tấn cũng hy vọng tiểu thư có thể mượn cơ hội này để làm cho bối lặc gia chú ý, xem ra ấn tượng của phúc tấn đối với tiểu thư vẫn rất tốt”.
“Ngươi chắc không?”
“Ơ?”
“Ngươi dám chắc chuyện này không phải vì phúc tấn ghét bỏ kỹ thuật của Tứ bối lặc gia quá kém, vậy nên luôn đá ngài ấy vào lòng nữ nhân khác để ngài ấy rèn luyện nhiều hơn?”
Dận Chân nghe thấy tiếng dây thần kinh tên là lý trí trong đầu mình đứt “phựt” một cái; Dận Trinh cũng “huỵch” một tiếng, nhịn không được ngã lăn trên mặt đất, mở miệng cười điên cuồng; Thập Tam coi như vẫn giữ lại chút thể diện cho Tứ ca, không cười thành tiếng, có điều hai bả vai run rẩy cũng thật lợi hại, cả người cơ hồ đều muốn chui xuống gầm bàn.
Nghe thấy tiếng cười, hai kẻ ở phòng trong vội lao ra, vừa nhìn thấy có người, hai chân liền nhún xuống theo thói quen: “Hoàng thượng cát tường, Tứ bối lặc cát tường, Thập Tam a ca cát tường, Thập Tứ a ca cát tường”.
“Được lắm, được lắm”. Khang Hi cười đến mức không ngừng được, khoát khoát tay, “Sắc trời không còn sớm, trẫm cũng nên hồi cung”. Khang Hi không đợi hai người đứng lên, tự mình đứng dậy rời đi.
“Cung tiễn Hoàng thượng”.
Duỗi dài cổ, thấy tất cả mọi người đã ra khỏi cổng viện, Tiểu Thúy sắp khóc: “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Tứ bối lặc gia giận đen cả mặt rồi”.
“Còn có thể làm sao? Không biết hắn có đánh lão bà hay không?”
“Nô tỳ chưa nghe nói, có điều, có điều trong phủ cũng không ai dám nói Tứ gia như vậy! Cho nên nô tỳ cũng không biết”.
“Thừa dịp Tứ gia còn chưa trở lại, trước ăn no, chết là không có khả năng rồi, chịu phạt thì trốn cũng không thoát đâu. Cho nên ăn no mới có sức lực mà chịu phạt”.
“Nô tỳ đi chuẩn bị ngay”. Tiểu Thúy nghe tiểu thư nói rất có đạo lý, bắt đầu chạy về phía phòng bếp nhỏ trong viện.
“Không cần chuẩn bị, có cái gì ăn cái đó, không có thời gian đâu”.
“Dạ”.
Cùng lúc đó, Dận Chân đang tiễn Khang Hi trên đường xuất phủ, Khang Hi gia cười nói: “Lão Tứ à, đúng là phí của trời”.
“Xin Hoàng a mã giáng tội”.
“Đông cách cách của ngươi chơi nhi tử của trẫm, phải chăng trẫm cũng nên bắt nàng ấy sinh mấy hoàng tôn để trẫm vui đùa cho công bằng?”
Thập Tam, Thập Tứ quay đầu, tiếp tục bật cười.
“Hoàng a mã nói rất đúng”.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, Thập Ngũ, Thập Lục đúng là tiến bộ không ít, Đông cách cách coi như cũng có công dạy, liền thăng làm thứ phúc tấn”.
“Nhi thần tuân chỉ”.
“Trẫm mệt mỏi, hồi cung thôi, lão Tứ cũng không cần tiễn nữa”.
“Nhi thần cung tiễn Hoàng a mã”.
Đợi đến khi không nhìn thấy hoàng liễn của thánh thượng nữa, Dận Chân mới hít sâu một hơi, vung tay áo, nhanh chóng đi về phía viện của Đông Thục Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.