Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều
Chương 71: LẦN ĐẦU NẾM THỬ THẤT BẠI
THIÊN BẢN ANH CẢNH NGHIÊM
28/05/2017
Có quân của
Thập Nhị a ca hộ tống, quãng đường còn lại có thể nói là vô kinh vô
hiểm. Ngày hôm đó, đoàn người rốt cuộc cũng tới nơi mà Đông Thục Lan đã
nghe danh vô số lần nhưng chưa từng đặt chân tới – Nhiệt Hà. Trong sách
tất nhiên có đề cập đến việc Khang Hi cùng Càn Long hay đi tuần Nhiệt
Hà, đặc biệt là đương kim Hoàng thượng, hai năm nay hình như năm nào
cũng tới thăm nơi này một lần vậy mà vẫn chưa thấy chán, có thể nói vùng Nhiệt Hà này cũng có nét độc đáo của riêng nó.
Bởi vì phủ riêng của Tứ bối lặc vẫn chưa được xây dựng nên trong lần đi Nhiệt Hà này, cả đại gia đình liền “chiếm đóng” biệt viện của một vị quan lớn giàu có trong triều. Đương nhiên quy mô cùng độ tinh xảo của nó còn kém xa phủ đệ trong kinh thành. Do nhiều người ít phòng, Đông Giai Thị Thục Lan bị phân đến một tiểu viện gần hoa viên lại cách gian chính rất xa. Cái viện này có vẻ còn nhỏ hơn nơi ở của nàng khi còn là một cách cách, sân nhỏ không phải là vấn đề, dù sao đi thêm mấy bước ra cửa chính là hoa viên, cái Thục Lan quan tâm là phòng có đủ lớn hay không. Vì không biết Tứ a ca sẽ ở lại Nhiệt Hà trong bao lâu nên Đông Thục Lan đã sai người khiêng cả nửa bộ sách bị phá hỏng lần trước đến. Tuy nhiên mục tiêu hàng đầu của nàng là thăm dò xem thư phòng của chủ nhà có chứa cái gì thú vị không, chép sách chỉ là mục tiêu thứ hai mà thôi.
Một phòng ngủ một phòng khách – vừa bước chân vào trong Đông Thục Lan liền nhớ tới cảm giác khi mới xuyên không vào phủ Tứ Tứ làm cách cách. Cái bàn lớn cũng đặt tại vị trí ấy, điểm khác biệt duy nhất chính là bức thi họa treo trên tường, nó không phải mẫu đơn phú quý mà là bức vẽ đứa trẻ chơi đùa dưới hàng rào tre.
Bỗng nhiên có tiếng động lớn bên ngoài làm gián đoạn mạch hồi tưởng của Thục Lan, chỉ thấy Đại tổng quản Khoa Nhĩ Khắc đang chỉ huy đám người khiêng một giá sách lớn vào trong phòng khách. Đông Thục Lan vội vàng nhường đường cho bọn họ.
Khoa Nhĩ Khắc vừa thấy Thục Lan liền mặt mày tươi cười chắp tay chào: “Thứ phúc tấn, bối lặc gia đặc biệt dặn dò tiểu nhân mang giá sách tới đây, ngài nói rằng phúc tấn có việc phải dùng đến”.
“Bối lặc gia có lòng. Xin tổng quản đại nhân thay thiếp thân tạ ơn gia”. Thục Lan mặt mày tươi cười tràn đầy hưng phấn: “Tiểu Thúy, ngươi trước hết cứ để những công việc khác sang một bên, cho người đem hai rương sách kia của ta lại đây”.
“Vâng thưa tiểu thư”.
“Nếu đã xong thì tiểu nhân xin trở về báo cáo lại cho bối lặc gia”.
“Làm phiền ngài rồi, Tiểu Thúy giúp ta tiễn tổng quản đại nhân”.
Có việc để làm thật là tốt. Bạn học Thục Lan bắt đầu mở rương lôi đống sách ra.
Đến tối muộn ngày hôm đó Tứ a ca lại không xuất hiện trong tiểu viện của Thục Lan để “rèn sắt khi còn nóng*” như mọi người vẫn suy đoán. Chuyện này khiến cho mọi người có phần thất vọng, thế nhưng vì trước đó có hai sự việc liên tiếp phát sinh cho nên những người lòng mang thất vọng này cũng kiếm được một cái cớ để tự an ủi mình: Tứ bối lặc quá bận, ngài ấy còn đang phải xử lí những vấn đề còn lại sau khi chạm trán đám giặc cướp trên đường đi.
* Tận dụng thời cơ để làm một việc gì đó. Ở đây mọi người đoán là anh Tứ sẽ nhân cơ hội Thục Lan đang vui vẻ mà xuất hiện để làm lành.
Nghe nói mấy vị quân y đến xem bệnh cho Niên trắc phúc tấn đều phải chịu tội danh vắng mặt khi chưa được phép, ấn theo quân pháp để xử phạt. Thật đáng thương! – Đây là đánh giá của bạn học Thục Lan. Chắc có một vài vị quân y rời đi vì mĩ sắc, vì sợ chết, hoặc là họ biết Niên trắc phúc tấn là nữ nhân rất được Tứ bối lặc sủng ái, bọn họ không muốn đắc tội với người trên cao, miễn cho Niên thị lại thì thầm cái gì bên gối Tứ a ca khiến bọn họ bị vướng vào rắc rối, vì bất đắc dĩ nên mới phải đi theo. Không ngờ kết quả lại… Cái này gọi là “đã là phúc thì không thể là họa, đã là họa thì muốn tránh cũng không nổi”. Nếu như bọn họ đã từng đi lính hay đánh giặc dưới quyền của Tứ Tứ thì rất có thể kết quả ngày hôm nay đã khác, thật là đáng thương mà!
Nghe nói đại nha hoàn bên người của Niên trắc phúc tấn là Hạ Hà cũng vì sự việc quân y này mà bị phúc tấn hội thẩm tại đại đường, hành hình tại chỗ, cho loạn côn đánh chết. Bệnh tình Niên thị lại càng nặng thêm, nằm trên giường không dậy nổi. Nhóm nô tài cùng nha hoàn ở các viện lập tức trở nên thu liễm cùng quy củ rất nhiều. Có thể thấy hành động giết gà dọa khỉ của phúc tấn cũng có tác dụng nhất định.
Có lẽ cùng là đại nha hoàn hầu hạ chủ tử nên Tiểu Thúy khá buồn lòng trước cái chết của Hạ Hà, làm chuyện gì cũng thiếu đi sinh lực.
“Chuyện gì mà buồn bã ỉu xìu vậy?” Đông Thục Lan nhét một quả anh đào vào trong miệng.
“Nô tỳ đáng chết”. Tiểu Thúy vội vàng quỳ hai gối xuống nền đất, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
“Xem ngươi kìa. Nói ta xem chuyện tày trời nào mà có thể dọa ngươi thành cái bộ dạng này?”
“Hạ Hà nàng ấy…” Tiểu Thúy muốn nói lại thôi.
“Nàng ta đáng chết”. Câu trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Dạ”. Tiểu Thúy cúi đầu.
“Sao lại không phục?” Thục Lan nhíu mày.
“Tiểu Thúy không dám nghi ngờ quyết định của phúc tấn”. Nước mắt của Tiểu Thúy lại có dấu hiệu sắp trào ra.
Đông Thục Lan nhìn tiểu nha đầu đang quỳ trước mặt mình mà âm thầm thở dài, tiểu nha đầu này đã đi theo nàng lâu rồi mà sao vẫn tràn đầy lòng cảm thông như vậy được nhỉ?! Nàng lắc đầu bất đắc dĩ: “Có lẽ ngươi nghĩ rằng việc Hạ Hà làm lúc ấy là vì lo lắng cho bệnh tình của trắc phúc tấn, về tình có thể tha. Thế nhưng cái mà phúc tấn nhìn thấy lại là một nô tài không biết nặng nhẹ dám đưa bối lặc gia vào trong vòng nguy hiểm. Ngươi phải hiểu chức trách của quân y là cứu trị cho binh lính bị thương, những binh lính bị thương nhẹ nếu được trị liệu kịp thời còn có thể tiếp tục chiến đấu. Hạ Hà đưa quân y đi cũng đồng nghĩa với việc làm suy yếu sức chiến đấu của quân đội, khiến cho bối lặc gia lâm vào nguy hiểm. Đây là điều mà phúc tấn không bao giờ cho phép! Trong phủ ít đi một nữ nhân cũng chẳng là gì to tát, đặc biệt là những nữ nhân giống như ta với ngươi, nếu chúng ta biến mất nói không chừng còn có cả một đống người vỗ tay hoan hô, Đông gia cũng sẽ không đợi qua 49 ngày mà cho người đến bàn bạc để nhét một nữ nhân khác vào phủ lấp đầy vị trí của ta”.
“Tiểu thư đừng nói như vậy!”
“Đây là sự thật. Cho nên nhất định không được tự đặt bản thân mình lên quá cao. Hơn nữa, chẳng phải những vị quân y được truyền tới đều đã bị xử trí theo quân pháp rồi? Chuyện là từ trong phủ mà ra, nếu như phúc tấn không xử lí thì gia sao có thể lĩnh quân, sao có thể lập uy trong quân đội? Ngươi phải biết rằng tất cả những vị quân y bị xử phạt đều đang chờ xem phúc tấn sẽ làm gì”.
“Nhưng mà… trắc phúc tấn còn không nói giúp cho Hạ Hà một câu. So với việc tiểu thư liều mình cứu Tiểu Thúy ở phủ Thái tử, người ngoài đều nói Niên trắc phúc tấn quá…”
“Cầu tình ư? Nếu là ta thì đã sớm cho vả miệng rồi. Cái tên ‘Hạ Hà’ này được đặt rất đúng, khi không lại mò mẫm can thiệp vào chuyện không nên! Lần này nhị ca Niên gia tới cứu viện vốn có thể coi là một đại công, thế nhưng bị vụ việc này ảnh hưởng, một đại công đã bị phá không còn gì, trắc phúc tấn trong lòng các ngươi còn phải mang thêm ác danh bội tình bạc nghĩa, không phải sao? Vết xe đổ tàn khốc này ngươi cũng đã thấy rõ ràng, vậy nên sau này có chuyện gì đều phải hỏi ta trước, nhất định không được tự quyết”.
“Tiểu Thúy đã rõ”.
Có lẽ con người ta đều rất nhanh quên, chỉ vài ngày sau đó, sự việc của Hạ Hà đã biến mất trong những cuộc nói chuyện của mọi người, thay vào đó là đủ loại bát quái trên trời dưới biển. Ví dụ như mấy lời Thục Lan sắp nói trong tiểu viện của nàng, nếu kể ra ngoài chắc cũng có thể tạo ra vô số lời đồn đại.
Gian phòng khách vốn nhỏ lại bị kê thêm một cái giá sách, bây giờ thì lại nhiều thêm mấy nam nhân, cả phòng khách liền có vẻ chật chội đến khó chịu. Dận Chân ngồi bên cạnh chiếc bàn tròn lớn, Lỗ Thái cùng Đại tổng quản Khoa Nhĩ Khắc đứng ở phía sau Tứ bối lặc, Chu Lan Thái đứng một bên, trong tay còn bê một cái hộp.
Chờ Thục Lan cùng nha hoàn hành lễ xong, Chu Lan Thái tươi cười dâng cái hộp lên: “Đa tạ thứ phúc tấn đã cho mượn hỏa súng tương trợ”.
“Việc nên làm”. Thục Lan nhìn qua đằng sau, Tiểu Thúy liền bước lên phía trước nhận lấy cái hộp. Đông Thục Lan mở nắp hộp ra nhìn, miệng bỗng chu lên: “Chu Lan Thái, ngươi có biết cái gì gọi là ‘tích thủy chi ân đương dũng tuyền dĩ báo*’ không?”
* Ơn như giọt nước nhưng phải đáp lễ bằng một dòng sông.
“Khụ, có biết thưa thứ phúc tấn”. Chu Lan Thái không tươi cười nữa mà cúi đầu trả lời.
“Ta cho ngươi hai mươi viên đạn, ngươi tự nói xem mình đã trả lại cho ta được mấy viên?” Cái tên Chu Lan Thái này có gan đào bẫy dụ nàng nhảy xuống, không cho hắn biết thế nào là lợi hại thì không được.
“Hai mươi viên”.
“Bối lặc gia ~” Đông Thục Lan tự mình rét lạnh, hình như bao nhiêu da gà trên tay nàng đều đã nổi hết lên, rất may nàng mặc áo dài tay nên nhìn không ra. Da mặt Khoa Nhĩ Khắc co lại, lão cũng khẽ khàng run lên hai cái.
Chén trà trong tay Dận Chân cũng rung động, hắn nhìn về phía Đông Thục Lan với vẻ mặt lạ lùng, âm thanh lúc nãy nhất định không thể phát ra từ trong miệng nữ nhân đang đứng trước mặt hắn được!
Thấy tất cả mọi người đều tỏ thái độ như vậy, Thục Lan có chút nhụt chí, thôi quên đi, cái chiêu làm nũng này còn phải tùy người, không phải ai giở ra cũng được, nàng không cần làm khó chính mình làm gì! Giọng điệu Thục Lan lại biến trở về bình thường, nàng quay sang Chu Lan Thái nói: “Mượn xong rồi trả là chuyện tất nhiên, nhưng ngươi cũng phải biết ý cho người ta thêm chút lợi tức chứ, nếu không sau này ai thèm cho ngươi mượn đồ nữa”.
“Nhưng thưa thứ phúc tấn, hỏa súng không được sử dụng thường xuyên thì rất dễ dàng bị rỉ, thuộc hạ làm thế này không phải là giúp người chăm sóc sao?”
Suy nghĩ lanh lợi đấy, Đông Thục Lan lấy ngón trỏ đập đập vào tay, “Ban đầu ta nghĩ muốn năm mươi viên, nhưng vì xét đến việc phải ‘chăm sóc’ cho nên bây giờ ta chỉ cần bốn mươi lăm viên đạn mà thôi. Trừ hai mươi viên trong này thì ngươi chỉ cần đưa ta thêm hai mươi lăm viên đạn nữa là được rồi”.
“Cho hai mươi được bốn mươi lăm, đây đâu phải là lợi tức, phải là cho vay nặng lãi mới đúng!” Chu Lan Thái quay sang nhìn bối lặc gia cầu cứu.
“Đâu có?! Nhưng thôi ta cũng dễ tính lắm. Nếu như ngươi không có đạn thì có thể đổi thành bạc trả cũng được, nếu như bạc cũng không có thì có thể đem vài quyển sách ta thấy hứng thú đến, bản thứ phúc tấn không ngại”.
“Khoa Nhĩ Khắc ngày mai xuống kho lấy hai mươi lăm viên đạn cho thứ phúc tấn”. Dận Chân gõ nhịp trên bàn.
“Dạ”. Khoa Nhĩ Khắc đáp lời.
“Tạ ơn bối lặc gia”. Đông Thục Lan hướng về phía Dận Chân khẽ nhún gối, sau đấy lại quay sang Chu Lan Thái: “Thấy không, phải như gia thì sau này người ta mới có thể vui vẻ cho ngươi mượn đồ được”.
“Thục Lan”. Dận Chân mở miệng.
“Thiếp thân ở đây. Gia có việc gì phân phó?” Bao nhiêu lực chú ý của Đông Thục Lan lập tức được chuyển hết lên người Tứ Tứ.
“Lần này có công cho mượn súng, nàng muốn được ban thưởng cái gì?”
“Ủa, hôm đầu tiên gia đã đặc biệt cho tổng quản đại nhân đưa tới một cái giá sách rất to, đó không phải là phần thưởng sao?” Đông Thục Lan khó hiểu chớp chớp mắt hai cái.
Khoa Nhĩ Khắc không dám nhìn vào mắt của Tứ a ca, lão cúi đầu thầm than: việc này rõ ràng là để chứng tỏ trong lòng gia cũng có thứ phúc tấn, cũng chú ý tới những việc vụn vặt trong sinh hoạt của nàng. Thứ phúc tấn tại sao không chịu hiểu, hơn nữa còn nghĩ rằng đây là phần thưởng vì trước đó nàng đã cho mượn một khẩu hỏa súng? Chẳng lẽ là tại lão lúc đó nói chưa đủ rõ ràng? Phải biết rằng đây là lần đầu tiên bối lặc gia chủ động hỏi tới mấy việc lặt vặt như thế này, ngay đến cả hai vị trắc phúc tấn, nếu cần cái gì đều phải chủ động mở lời thì gia mới phân phó người đi làm.
“Nàng đã nói như vậy thì cứ tính đó là phần thưởng đi”. Âm điệu của Tứ a ca không có gì thay đổi, thế nhưng Khoa Nhĩ Khắc – người đã làm việc lâu năm dưới trướng bối lặc gia lại nghe ra một chút thất bại trong giọng nói ấy. Sau lưng của lão rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, xem ra chuyện đưa giá sách này bị lão làm hỏng rồi!
Mà Đông Thục Lan – người lúc này đang đứng trước mặt Dận Chân lại chỉ biết ảo não, giống như chỉ tại bản thân nói linh tinh mà làm mất một cơ hội được ban thưởng. Có điều ngẫm lại thì thấy nàng không đặc biệt cần cái gì, lần nào cũng phải giết chết mấy tế bào não vì mấy chuyện ban thưởng này thật là phiền hết sức. Hay là lần sau nàng trực tiếp nói với bối lặc gia cứ ấn theo công lao lớn nhỏ mà thưởng bạc, hoặc là nàng sẽ liệt kê ra một loạt sách để hắn đem thưởng cho nàng?
Bởi vì phủ riêng của Tứ bối lặc vẫn chưa được xây dựng nên trong lần đi Nhiệt Hà này, cả đại gia đình liền “chiếm đóng” biệt viện của một vị quan lớn giàu có trong triều. Đương nhiên quy mô cùng độ tinh xảo của nó còn kém xa phủ đệ trong kinh thành. Do nhiều người ít phòng, Đông Giai Thị Thục Lan bị phân đến một tiểu viện gần hoa viên lại cách gian chính rất xa. Cái viện này có vẻ còn nhỏ hơn nơi ở của nàng khi còn là một cách cách, sân nhỏ không phải là vấn đề, dù sao đi thêm mấy bước ra cửa chính là hoa viên, cái Thục Lan quan tâm là phòng có đủ lớn hay không. Vì không biết Tứ a ca sẽ ở lại Nhiệt Hà trong bao lâu nên Đông Thục Lan đã sai người khiêng cả nửa bộ sách bị phá hỏng lần trước đến. Tuy nhiên mục tiêu hàng đầu của nàng là thăm dò xem thư phòng của chủ nhà có chứa cái gì thú vị không, chép sách chỉ là mục tiêu thứ hai mà thôi.
Một phòng ngủ một phòng khách – vừa bước chân vào trong Đông Thục Lan liền nhớ tới cảm giác khi mới xuyên không vào phủ Tứ Tứ làm cách cách. Cái bàn lớn cũng đặt tại vị trí ấy, điểm khác biệt duy nhất chính là bức thi họa treo trên tường, nó không phải mẫu đơn phú quý mà là bức vẽ đứa trẻ chơi đùa dưới hàng rào tre.
Bỗng nhiên có tiếng động lớn bên ngoài làm gián đoạn mạch hồi tưởng của Thục Lan, chỉ thấy Đại tổng quản Khoa Nhĩ Khắc đang chỉ huy đám người khiêng một giá sách lớn vào trong phòng khách. Đông Thục Lan vội vàng nhường đường cho bọn họ.
Khoa Nhĩ Khắc vừa thấy Thục Lan liền mặt mày tươi cười chắp tay chào: “Thứ phúc tấn, bối lặc gia đặc biệt dặn dò tiểu nhân mang giá sách tới đây, ngài nói rằng phúc tấn có việc phải dùng đến”.
“Bối lặc gia có lòng. Xin tổng quản đại nhân thay thiếp thân tạ ơn gia”. Thục Lan mặt mày tươi cười tràn đầy hưng phấn: “Tiểu Thúy, ngươi trước hết cứ để những công việc khác sang một bên, cho người đem hai rương sách kia của ta lại đây”.
“Vâng thưa tiểu thư”.
“Nếu đã xong thì tiểu nhân xin trở về báo cáo lại cho bối lặc gia”.
“Làm phiền ngài rồi, Tiểu Thúy giúp ta tiễn tổng quản đại nhân”.
Có việc để làm thật là tốt. Bạn học Thục Lan bắt đầu mở rương lôi đống sách ra.
Đến tối muộn ngày hôm đó Tứ a ca lại không xuất hiện trong tiểu viện của Thục Lan để “rèn sắt khi còn nóng*” như mọi người vẫn suy đoán. Chuyện này khiến cho mọi người có phần thất vọng, thế nhưng vì trước đó có hai sự việc liên tiếp phát sinh cho nên những người lòng mang thất vọng này cũng kiếm được một cái cớ để tự an ủi mình: Tứ bối lặc quá bận, ngài ấy còn đang phải xử lí những vấn đề còn lại sau khi chạm trán đám giặc cướp trên đường đi.
* Tận dụng thời cơ để làm một việc gì đó. Ở đây mọi người đoán là anh Tứ sẽ nhân cơ hội Thục Lan đang vui vẻ mà xuất hiện để làm lành.
Nghe nói mấy vị quân y đến xem bệnh cho Niên trắc phúc tấn đều phải chịu tội danh vắng mặt khi chưa được phép, ấn theo quân pháp để xử phạt. Thật đáng thương! – Đây là đánh giá của bạn học Thục Lan. Chắc có một vài vị quân y rời đi vì mĩ sắc, vì sợ chết, hoặc là họ biết Niên trắc phúc tấn là nữ nhân rất được Tứ bối lặc sủng ái, bọn họ không muốn đắc tội với người trên cao, miễn cho Niên thị lại thì thầm cái gì bên gối Tứ a ca khiến bọn họ bị vướng vào rắc rối, vì bất đắc dĩ nên mới phải đi theo. Không ngờ kết quả lại… Cái này gọi là “đã là phúc thì không thể là họa, đã là họa thì muốn tránh cũng không nổi”. Nếu như bọn họ đã từng đi lính hay đánh giặc dưới quyền của Tứ Tứ thì rất có thể kết quả ngày hôm nay đã khác, thật là đáng thương mà!
Nghe nói đại nha hoàn bên người của Niên trắc phúc tấn là Hạ Hà cũng vì sự việc quân y này mà bị phúc tấn hội thẩm tại đại đường, hành hình tại chỗ, cho loạn côn đánh chết. Bệnh tình Niên thị lại càng nặng thêm, nằm trên giường không dậy nổi. Nhóm nô tài cùng nha hoàn ở các viện lập tức trở nên thu liễm cùng quy củ rất nhiều. Có thể thấy hành động giết gà dọa khỉ của phúc tấn cũng có tác dụng nhất định.
Có lẽ cùng là đại nha hoàn hầu hạ chủ tử nên Tiểu Thúy khá buồn lòng trước cái chết của Hạ Hà, làm chuyện gì cũng thiếu đi sinh lực.
“Chuyện gì mà buồn bã ỉu xìu vậy?” Đông Thục Lan nhét một quả anh đào vào trong miệng.
“Nô tỳ đáng chết”. Tiểu Thúy vội vàng quỳ hai gối xuống nền đất, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
“Xem ngươi kìa. Nói ta xem chuyện tày trời nào mà có thể dọa ngươi thành cái bộ dạng này?”
“Hạ Hà nàng ấy…” Tiểu Thúy muốn nói lại thôi.
“Nàng ta đáng chết”. Câu trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Dạ”. Tiểu Thúy cúi đầu.
“Sao lại không phục?” Thục Lan nhíu mày.
“Tiểu Thúy không dám nghi ngờ quyết định của phúc tấn”. Nước mắt của Tiểu Thúy lại có dấu hiệu sắp trào ra.
Đông Thục Lan nhìn tiểu nha đầu đang quỳ trước mặt mình mà âm thầm thở dài, tiểu nha đầu này đã đi theo nàng lâu rồi mà sao vẫn tràn đầy lòng cảm thông như vậy được nhỉ?! Nàng lắc đầu bất đắc dĩ: “Có lẽ ngươi nghĩ rằng việc Hạ Hà làm lúc ấy là vì lo lắng cho bệnh tình của trắc phúc tấn, về tình có thể tha. Thế nhưng cái mà phúc tấn nhìn thấy lại là một nô tài không biết nặng nhẹ dám đưa bối lặc gia vào trong vòng nguy hiểm. Ngươi phải hiểu chức trách của quân y là cứu trị cho binh lính bị thương, những binh lính bị thương nhẹ nếu được trị liệu kịp thời còn có thể tiếp tục chiến đấu. Hạ Hà đưa quân y đi cũng đồng nghĩa với việc làm suy yếu sức chiến đấu của quân đội, khiến cho bối lặc gia lâm vào nguy hiểm. Đây là điều mà phúc tấn không bao giờ cho phép! Trong phủ ít đi một nữ nhân cũng chẳng là gì to tát, đặc biệt là những nữ nhân giống như ta với ngươi, nếu chúng ta biến mất nói không chừng còn có cả một đống người vỗ tay hoan hô, Đông gia cũng sẽ không đợi qua 49 ngày mà cho người đến bàn bạc để nhét một nữ nhân khác vào phủ lấp đầy vị trí của ta”.
“Tiểu thư đừng nói như vậy!”
“Đây là sự thật. Cho nên nhất định không được tự đặt bản thân mình lên quá cao. Hơn nữa, chẳng phải những vị quân y được truyền tới đều đã bị xử trí theo quân pháp rồi? Chuyện là từ trong phủ mà ra, nếu như phúc tấn không xử lí thì gia sao có thể lĩnh quân, sao có thể lập uy trong quân đội? Ngươi phải biết rằng tất cả những vị quân y bị xử phạt đều đang chờ xem phúc tấn sẽ làm gì”.
“Nhưng mà… trắc phúc tấn còn không nói giúp cho Hạ Hà một câu. So với việc tiểu thư liều mình cứu Tiểu Thúy ở phủ Thái tử, người ngoài đều nói Niên trắc phúc tấn quá…”
“Cầu tình ư? Nếu là ta thì đã sớm cho vả miệng rồi. Cái tên ‘Hạ Hà’ này được đặt rất đúng, khi không lại mò mẫm can thiệp vào chuyện không nên! Lần này nhị ca Niên gia tới cứu viện vốn có thể coi là một đại công, thế nhưng bị vụ việc này ảnh hưởng, một đại công đã bị phá không còn gì, trắc phúc tấn trong lòng các ngươi còn phải mang thêm ác danh bội tình bạc nghĩa, không phải sao? Vết xe đổ tàn khốc này ngươi cũng đã thấy rõ ràng, vậy nên sau này có chuyện gì đều phải hỏi ta trước, nhất định không được tự quyết”.
“Tiểu Thúy đã rõ”.
Có lẽ con người ta đều rất nhanh quên, chỉ vài ngày sau đó, sự việc của Hạ Hà đã biến mất trong những cuộc nói chuyện của mọi người, thay vào đó là đủ loại bát quái trên trời dưới biển. Ví dụ như mấy lời Thục Lan sắp nói trong tiểu viện của nàng, nếu kể ra ngoài chắc cũng có thể tạo ra vô số lời đồn đại.
Gian phòng khách vốn nhỏ lại bị kê thêm một cái giá sách, bây giờ thì lại nhiều thêm mấy nam nhân, cả phòng khách liền có vẻ chật chội đến khó chịu. Dận Chân ngồi bên cạnh chiếc bàn tròn lớn, Lỗ Thái cùng Đại tổng quản Khoa Nhĩ Khắc đứng ở phía sau Tứ bối lặc, Chu Lan Thái đứng một bên, trong tay còn bê một cái hộp.
Chờ Thục Lan cùng nha hoàn hành lễ xong, Chu Lan Thái tươi cười dâng cái hộp lên: “Đa tạ thứ phúc tấn đã cho mượn hỏa súng tương trợ”.
“Việc nên làm”. Thục Lan nhìn qua đằng sau, Tiểu Thúy liền bước lên phía trước nhận lấy cái hộp. Đông Thục Lan mở nắp hộp ra nhìn, miệng bỗng chu lên: “Chu Lan Thái, ngươi có biết cái gì gọi là ‘tích thủy chi ân đương dũng tuyền dĩ báo*’ không?”
* Ơn như giọt nước nhưng phải đáp lễ bằng một dòng sông.
“Khụ, có biết thưa thứ phúc tấn”. Chu Lan Thái không tươi cười nữa mà cúi đầu trả lời.
“Ta cho ngươi hai mươi viên đạn, ngươi tự nói xem mình đã trả lại cho ta được mấy viên?” Cái tên Chu Lan Thái này có gan đào bẫy dụ nàng nhảy xuống, không cho hắn biết thế nào là lợi hại thì không được.
“Hai mươi viên”.
“Bối lặc gia ~” Đông Thục Lan tự mình rét lạnh, hình như bao nhiêu da gà trên tay nàng đều đã nổi hết lên, rất may nàng mặc áo dài tay nên nhìn không ra. Da mặt Khoa Nhĩ Khắc co lại, lão cũng khẽ khàng run lên hai cái.
Chén trà trong tay Dận Chân cũng rung động, hắn nhìn về phía Đông Thục Lan với vẻ mặt lạ lùng, âm thanh lúc nãy nhất định không thể phát ra từ trong miệng nữ nhân đang đứng trước mặt hắn được!
Thấy tất cả mọi người đều tỏ thái độ như vậy, Thục Lan có chút nhụt chí, thôi quên đi, cái chiêu làm nũng này còn phải tùy người, không phải ai giở ra cũng được, nàng không cần làm khó chính mình làm gì! Giọng điệu Thục Lan lại biến trở về bình thường, nàng quay sang Chu Lan Thái nói: “Mượn xong rồi trả là chuyện tất nhiên, nhưng ngươi cũng phải biết ý cho người ta thêm chút lợi tức chứ, nếu không sau này ai thèm cho ngươi mượn đồ nữa”.
“Nhưng thưa thứ phúc tấn, hỏa súng không được sử dụng thường xuyên thì rất dễ dàng bị rỉ, thuộc hạ làm thế này không phải là giúp người chăm sóc sao?”
Suy nghĩ lanh lợi đấy, Đông Thục Lan lấy ngón trỏ đập đập vào tay, “Ban đầu ta nghĩ muốn năm mươi viên, nhưng vì xét đến việc phải ‘chăm sóc’ cho nên bây giờ ta chỉ cần bốn mươi lăm viên đạn mà thôi. Trừ hai mươi viên trong này thì ngươi chỉ cần đưa ta thêm hai mươi lăm viên đạn nữa là được rồi”.
“Cho hai mươi được bốn mươi lăm, đây đâu phải là lợi tức, phải là cho vay nặng lãi mới đúng!” Chu Lan Thái quay sang nhìn bối lặc gia cầu cứu.
“Đâu có?! Nhưng thôi ta cũng dễ tính lắm. Nếu như ngươi không có đạn thì có thể đổi thành bạc trả cũng được, nếu như bạc cũng không có thì có thể đem vài quyển sách ta thấy hứng thú đến, bản thứ phúc tấn không ngại”.
“Khoa Nhĩ Khắc ngày mai xuống kho lấy hai mươi lăm viên đạn cho thứ phúc tấn”. Dận Chân gõ nhịp trên bàn.
“Dạ”. Khoa Nhĩ Khắc đáp lời.
“Tạ ơn bối lặc gia”. Đông Thục Lan hướng về phía Dận Chân khẽ nhún gối, sau đấy lại quay sang Chu Lan Thái: “Thấy không, phải như gia thì sau này người ta mới có thể vui vẻ cho ngươi mượn đồ được”.
“Thục Lan”. Dận Chân mở miệng.
“Thiếp thân ở đây. Gia có việc gì phân phó?” Bao nhiêu lực chú ý của Đông Thục Lan lập tức được chuyển hết lên người Tứ Tứ.
“Lần này có công cho mượn súng, nàng muốn được ban thưởng cái gì?”
“Ủa, hôm đầu tiên gia đã đặc biệt cho tổng quản đại nhân đưa tới một cái giá sách rất to, đó không phải là phần thưởng sao?” Đông Thục Lan khó hiểu chớp chớp mắt hai cái.
Khoa Nhĩ Khắc không dám nhìn vào mắt của Tứ a ca, lão cúi đầu thầm than: việc này rõ ràng là để chứng tỏ trong lòng gia cũng có thứ phúc tấn, cũng chú ý tới những việc vụn vặt trong sinh hoạt của nàng. Thứ phúc tấn tại sao không chịu hiểu, hơn nữa còn nghĩ rằng đây là phần thưởng vì trước đó nàng đã cho mượn một khẩu hỏa súng? Chẳng lẽ là tại lão lúc đó nói chưa đủ rõ ràng? Phải biết rằng đây là lần đầu tiên bối lặc gia chủ động hỏi tới mấy việc lặt vặt như thế này, ngay đến cả hai vị trắc phúc tấn, nếu cần cái gì đều phải chủ động mở lời thì gia mới phân phó người đi làm.
“Nàng đã nói như vậy thì cứ tính đó là phần thưởng đi”. Âm điệu của Tứ a ca không có gì thay đổi, thế nhưng Khoa Nhĩ Khắc – người đã làm việc lâu năm dưới trướng bối lặc gia lại nghe ra một chút thất bại trong giọng nói ấy. Sau lưng của lão rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, xem ra chuyện đưa giá sách này bị lão làm hỏng rồi!
Mà Đông Thục Lan – người lúc này đang đứng trước mặt Dận Chân lại chỉ biết ảo não, giống như chỉ tại bản thân nói linh tinh mà làm mất một cơ hội được ban thưởng. Có điều ngẫm lại thì thấy nàng không đặc biệt cần cái gì, lần nào cũng phải giết chết mấy tế bào não vì mấy chuyện ban thưởng này thật là phiền hết sức. Hay là lần sau nàng trực tiếp nói với bối lặc gia cứ ấn theo công lao lớn nhỏ mà thưởng bạc, hoặc là nàng sẽ liệt kê ra một loạt sách để hắn đem thưởng cho nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.