Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 12
Thâm Bích Sắc
01/06/2020
Vân Nùng không nói một lời, đi vòng lại đường cũ, sắc
mặt tái nhợt.
Thúy Kiều hoảng hốt, nghi ngờ thân thể nàng không khỏe, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, sợ quấy nhiễu nàng.
Lúc lên núi, nàng đi lên một đoạn thì muốn nghỉ một lát, nhưng lúc này lại dọc theo con đường gập ghềnh, không dừng một bước, hăng hái đi xuyên qua rừng trúc rồi mới dừng bước.
Cho đến lúc này, nàng mới thấy vài phần mệt mỏi, bực tức trong lòng mới nguôi đi một chút.
Vừa nghe được những lời đó thì nàng lập tức tức giận. Nhưng nhớ rằng nàng và Cố Tu Nguyên cũng không thề non hẹn biển, cũng không có ước định chung thân, chỉ vài câu ngọt ngào thì sao có thể nói gì được.
Nàng không nên để bụng.
Lúc trước là do nàng say rượu mới mang Cố Tu Nguyên về, bây giờ đành phải tự chịu.
“Tiểu thư?”
Thúy Kiều dè dặt cẩn trọng mở miệng hỏi:
“Người làm sao vậy?”
Vân Nùng nhẹ giọng nói:
“Không có gì, chẳng qua là bị mèo cào thôi.”
Thúy Kiều không hiểu:
“Hả? Người có nuôi mèo sao?”
Vân Nùng đương nhiên sẽ không giải thích, nàng vân vê xiêm y:
“Trở về thôi.”
Thúy Kiều đành phải lo lắng đi theo sau lưng nàng, ngoài miệng không dám hỏi nhiều nữa, đáy lòng hận không thể lại đến chính điện thắp nén hương.
Vân Nùng dọc đường đi ra cửa, có đi qua tàng kinh lâu, lại thấy đúng lúc tàng kinh lâu mở cửa đón người, không khỏi tò mò nhìn vào.
Đó là một công tử khoác chiếc áo choàng màu trắng, tướng mạo anh tuấn, trên mặt mang theo ý cười, thoạt nhìn tính tình có vẻ bình dị gần gũi. Chân hắn hình như không tiện, đi lên bậc thang cũng cần một người đỡ.
Thúy Kiều theo bản năng hỏi:
“Vị quý nhân đó là?”
“Là Sở Huyền Thần”
Vân Nùng thu hồi ánh mắt, đi về phía trước thấp giọng nói:
“Vị đại công tử Sở gia kia từ nhỏ chân đã bị tật, cho nên không được làm quan, nhưng học vấn rất cao, cũng rất có khiếu nghệ thuật.”
Thúy Kiều nhỏ giọng cảm khái nói:
“Đầy người học vấn tài năng nhưng lại không có cách nào mở rộng hoài bão, thật là đáng tiếc.”
Đa số nam nhân trên thế gian này đều có khát vọng phong hầu bái tướng như vậy. Vân Nùng lúc trước cảm thấy Cố Tu Nguyên rất khác những người này, rõ ràng là có cơ hội lớn nhưng lại không nguyện vào triều làm quan.
Nhưng hiện tại nghĩ lại thì rõ ràng lúc đó nàng bị mù mắt rồi!
Đến Hộ Quốc Tự là vì cầu phúc, nhưng vận khí năm sau như thế nào khó mà nói trước được. Thân thể của Vân Nùng vốn không được tốt, sau khi đi một ngày như vậy thì trở về liền ngã bệnh.
Cũng may là không bị bệnh gì nặng, chỉ là cảm phong hàn thông thường, uống thuốc rồi an tâm tĩnh dưỡng là ổn rồi.
“Cái này gọi là phúc đến thì ít, họa vô dồn dập.”
Vân Nùng đau khổ cầm bát thuốc, oán giận nói:
“Năm sau nếu vận khí không tốt thì ta sẽ không bao giờ đi Hộ Quốc Tự nữa.”
Chúc ma ma thấy vậy liền khuyên nhủ:
“Này chưa qua năm mới mà, cũng không thể nói như vậy.”
‘Nhưng mà cũng không phải không tốt.”
Vân Nùng mua vui trong đau khổ:
“Ít nhất không cần phải tham gia yến tiệc, các tiệc lớn nhỏ trước hay sau tết cũng không cần đi nhiều.”
Chúc ma ma thở dài, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Đối với các thế hệ trước thì chuyện này là không tốt, ngày đầu năm phải vui vẻ không được bệnh tật gì.
Vân Nùng và Thúy Kiều nhìn nhau rồi cười nhẹ, sau đó nói:
“Ta muốn ngủ lại. Lát nữa hoàng thành sẽ bắn pháo bông, nếu các ngươi muốn xem thì cứ đi đi.”
Vân Nùng biết Chúc ma ma muốn nói cái gì, từ lúc nàng từ chối yêu cầu Liễu thị, quản gia chu cấp cho phòng của nàng ít đồ đi rất nhiều. Mặc dù nàng không hỏi qua việc này nhưng nhìn than củi trong phòng ít đi rất nhiều, vẫn có thể nhìn ra.
Việc này Liễu thị cũng không dám tự tiện quyết định, tất nhiên là ý của lão thái thái. Chỉ là không biết lão thái thái cảm thấy nàng không còn giá trị lợi dụng thì vẫn muốn dùng biện pháp này để bức nàng đi vào khuôn khổ sao?
Vân Nùng cảm thấy có lẽ đã tới lúc chuyển ra khỏi Từ gia.
Thân chủ này cũng không có tình cảm gì với Từ gia, nói gì đến Vân Nùng, nàng chưa hề nghĩ sẽ phải dựa giẫm vào Từ gia, chuyển ra ngoài cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua là tìm một nguyên do thích hợp mà thôi.
Sang năm mới, nhà cao nhà thấp đều cực kỳ náo nhiệt.
Bệnh tình của Vân Nùng tái phát, nên ngoài việc đến thỉnh an lão thái thái thì cũng không ra khỏi cửa, an tâm ở trong phòng dưỡng bệnh, học một chút sổ sách buôn bán.
Từ lúc nàng cùng Từ Tư Xảo thảo luận về chuyện buôn bán, quan hệ hai người có chút thân thiết hơn.
Từ Tư Xảo thường xuyên đến chơi và tán gẫu với Vân Nùng. Vào hôm mùng mười, nàng vừa vào cửa liền nói:
“Lần này đến ta có một tin tốt muốn nói cho tỷ tỷ.”
Vân Nùng ánh mắt sáng ngời, lập tức hỏi:
“Là chuyện làm ăn sao?”
“Đúng rồi.”
Từ Tư Xảo ngồi xuống, cười khanh khách nói,
"Di nương hôm nay trở về thăm người thân, vừa mới trở về liền nói với ta, nói là hương liệu mà ngươi gởi bán ở cửa hàng đã hết, còn có người gấp gáp hỏi còn không."
Nói xong, nàng đem giấy tờ kiểm kê cùng với ngân phiếu đưa cho Vân Nùng.
Việc buôn bán thuận lợi, thật là đại hỷ sự, Vân Nùng nhìn đống giấy tờ, nhìn về phía Từ Tư Xảo cảm ơn, rồi sau đó rút tấm ngân phiếu coi như tạ lễ cho nàng.
Vân Nùng ngày thường luôn là bộ dáng lười nhát, trên mặt cười cũng nhạt nhẽo thật sự. Bây giờ mặt cũng cong cong, môi hơi vểnh lên, ánh mắt sáng lấp lánh, xinh đẹp cực kì.
Từ Tư Xảo nhìn thấy run sợ trong thoáng chốc, rồi đẩy ngân phiếu trở lại, nói:
“Ta cũng không làm cái gì, không dám kể công. Hương liệu này là do ngươi điều chế tốt, trong yến tiệc tất nhiên sẽ có người hỏi, ta chỉ nói địa chỉ cửa hàng mà thôi. Về phần phía di nương, người đến mua hàng của bà ấy cũng nhiều lên, cảm ơn ngươi còn không hết, sao có thể lấy tiền của ngươi nữa chứ?”
Do dự một lát, Vân Nùng cất lại ngân phiếu, cười nói:
“Để hôm khác ta lại đưa cho muội muội hương liệu khác.”
Từ Tư Xảo có tâm thì nàng cũng không thể vô tâm quên đi được, dù sao không có người hỗ trợ thì việc buôn bán cũng không thuận lợi như vậy.
Từ Tư Xảo không để ý lắm, nói:
“Ngươi cũng không cần lo lắng, bữa nào cho ta một chút hương liệu nữa là được rồi.”
“Đương nhiên rồi.”
Vân Nùng đem giấy tờ và ngân phiếu để qua một bên,
“Chờ thân thể ta khỏe lại thì sẽ điều chế thêm hương liệu, đến lúc đó lại làm phiền mọi người rồi.”
Từ Tư Xảo khéo léo nhận lời.
Vân Nùng đãi nàng một bữa cơm chiều, sau khi tiễn bước mới cẩn thận nhìn vào giấy tờ.
Trừ đi phí mua nguyên liệu thì lần này cũng bán lời được chừng ba trăm lượng bạc, đối với Hoài Chiêu quận chúa ở kiếp trước thì số bạc này cũng không nhằm nhò gì, nhưng đối với tình hình hiện tại thì đó cũng là một số bạc lớn rồi.
Thúy Kiều nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nhìn mãi đống ngân phiếu, khó có thể tin, nói:
“Không phải đang nằm mơ chứ?”
“Không phải đâu.”
Tầm tình Vân Nùng rất tốt,
“Đây là do chúng ta kiếm được, vàng thật bạc trắng.”
Nếu cứ thế này thì tương lai có thể còn rất tốt.
Thế gian này mọi người rất thích theo phong trào, một khi có một cái gì đó nổi tiếng lên thì không được bao lâu, tất cả mọi người sẽ biết, sau đó sẽ bắt chước làm theo.
Bất kể là xiêm y vải dệt, hay là kiểu dáng trang sức, hoặc là son bột nước.
Tâm Tư của phần lớn cô nương gia là như thế, nàng cũng là một trong số đó cho nên rất hiểu.
Việc cấp bách trước mắt chính là điều chế hương liệu mới để đem gởi bán. Hiện tại nàng đã có nhiều tiền hơn, có thể mua nguyên liệu đắt tiền hơn, càng chế được nhiều hương liệu hơn, như vậy cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Vân Nùng tràn đầy phấn khởi tính toán, liên tiếp mấy ngày tâm tình đều cực tốt.
Sau việc ở Hồ Quốc Tự, mặc dù Vân Nùng luôn cố gắng không để ý chuyện khác, nhưng không có cách nào giải thoát chính mình. Hiện tại nàng đã khỏe lại, không tự chủ lại nhớ tới Cố Tu Nguyên.
Vân Nùng vốn là không để mọi chuyện trong lòng, Cố Tu Nguyên miễn cưỡng xem như là ngoại lệ, hiện tại đã làm cho nàng khổ sở, cứ không quan tâm nữa là được, không cần thiết lại phải lãng phí nhiều tình cảm.
Cho tới bây giờ, điều khiến nàng tò mò nhất chính là ai đã hạ lệnh giết nàng vào biến cố năm đó.
Cố Tu Nguyên là chủ mưu hay là đồng lõa.
Cả tháng giêng, Vân Nùng đem những hương liệu mới điều chế giao cho Từ Tư Xảo, thân thể nàng cũng tốt lên rất nhiều, không cần dùng thuốc nữa.
Thúy Kiều và Chúc ma ma nhắc tới sự linh nghiệm của Hồ Quốc Tự, còn nói phải đi lễ tạ mới tốt.
Vân Nùng đang muốn cân nhắc có nên đi hay không thì gặp phải hai phiền toái.
Thứ nhất là đúng như dự đoán, Sở gia muốn từ hôn.
Thứ hai là ngoài dự đoán, Cố Tu Nguyên gởi thư muốn phương pháp điều chế hương liệu kia.
Thúy Kiều hoảng hốt, nghi ngờ thân thể nàng không khỏe, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, sợ quấy nhiễu nàng.
Lúc lên núi, nàng đi lên một đoạn thì muốn nghỉ một lát, nhưng lúc này lại dọc theo con đường gập ghềnh, không dừng một bước, hăng hái đi xuyên qua rừng trúc rồi mới dừng bước.
Cho đến lúc này, nàng mới thấy vài phần mệt mỏi, bực tức trong lòng mới nguôi đi một chút.
Vừa nghe được những lời đó thì nàng lập tức tức giận. Nhưng nhớ rằng nàng và Cố Tu Nguyên cũng không thề non hẹn biển, cũng không có ước định chung thân, chỉ vài câu ngọt ngào thì sao có thể nói gì được.
Nàng không nên để bụng.
Lúc trước là do nàng say rượu mới mang Cố Tu Nguyên về, bây giờ đành phải tự chịu.
“Tiểu thư?”
Thúy Kiều dè dặt cẩn trọng mở miệng hỏi:
“Người làm sao vậy?”
Vân Nùng nhẹ giọng nói:
“Không có gì, chẳng qua là bị mèo cào thôi.”
Thúy Kiều không hiểu:
“Hả? Người có nuôi mèo sao?”
Vân Nùng đương nhiên sẽ không giải thích, nàng vân vê xiêm y:
“Trở về thôi.”
Thúy Kiều đành phải lo lắng đi theo sau lưng nàng, ngoài miệng không dám hỏi nhiều nữa, đáy lòng hận không thể lại đến chính điện thắp nén hương.
Vân Nùng dọc đường đi ra cửa, có đi qua tàng kinh lâu, lại thấy đúng lúc tàng kinh lâu mở cửa đón người, không khỏi tò mò nhìn vào.
Đó là một công tử khoác chiếc áo choàng màu trắng, tướng mạo anh tuấn, trên mặt mang theo ý cười, thoạt nhìn tính tình có vẻ bình dị gần gũi. Chân hắn hình như không tiện, đi lên bậc thang cũng cần một người đỡ.
Thúy Kiều theo bản năng hỏi:
“Vị quý nhân đó là?”
“Là Sở Huyền Thần”
Vân Nùng thu hồi ánh mắt, đi về phía trước thấp giọng nói:
“Vị đại công tử Sở gia kia từ nhỏ chân đã bị tật, cho nên không được làm quan, nhưng học vấn rất cao, cũng rất có khiếu nghệ thuật.”
Thúy Kiều nhỏ giọng cảm khái nói:
“Đầy người học vấn tài năng nhưng lại không có cách nào mở rộng hoài bão, thật là đáng tiếc.”
Đa số nam nhân trên thế gian này đều có khát vọng phong hầu bái tướng như vậy. Vân Nùng lúc trước cảm thấy Cố Tu Nguyên rất khác những người này, rõ ràng là có cơ hội lớn nhưng lại không nguyện vào triều làm quan.
Nhưng hiện tại nghĩ lại thì rõ ràng lúc đó nàng bị mù mắt rồi!
Đến Hộ Quốc Tự là vì cầu phúc, nhưng vận khí năm sau như thế nào khó mà nói trước được. Thân thể của Vân Nùng vốn không được tốt, sau khi đi một ngày như vậy thì trở về liền ngã bệnh.
Cũng may là không bị bệnh gì nặng, chỉ là cảm phong hàn thông thường, uống thuốc rồi an tâm tĩnh dưỡng là ổn rồi.
“Cái này gọi là phúc đến thì ít, họa vô dồn dập.”
Vân Nùng đau khổ cầm bát thuốc, oán giận nói:
“Năm sau nếu vận khí không tốt thì ta sẽ không bao giờ đi Hộ Quốc Tự nữa.”
Chúc ma ma thấy vậy liền khuyên nhủ:
“Này chưa qua năm mới mà, cũng không thể nói như vậy.”
‘Nhưng mà cũng không phải không tốt.”
Vân Nùng mua vui trong đau khổ:
“Ít nhất không cần phải tham gia yến tiệc, các tiệc lớn nhỏ trước hay sau tết cũng không cần đi nhiều.”
Chúc ma ma thở dài, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Đối với các thế hệ trước thì chuyện này là không tốt, ngày đầu năm phải vui vẻ không được bệnh tật gì.
Vân Nùng và Thúy Kiều nhìn nhau rồi cười nhẹ, sau đó nói:
“Ta muốn ngủ lại. Lát nữa hoàng thành sẽ bắn pháo bông, nếu các ngươi muốn xem thì cứ đi đi.”
Vân Nùng biết Chúc ma ma muốn nói cái gì, từ lúc nàng từ chối yêu cầu Liễu thị, quản gia chu cấp cho phòng của nàng ít đồ đi rất nhiều. Mặc dù nàng không hỏi qua việc này nhưng nhìn than củi trong phòng ít đi rất nhiều, vẫn có thể nhìn ra.
Việc này Liễu thị cũng không dám tự tiện quyết định, tất nhiên là ý của lão thái thái. Chỉ là không biết lão thái thái cảm thấy nàng không còn giá trị lợi dụng thì vẫn muốn dùng biện pháp này để bức nàng đi vào khuôn khổ sao?
Vân Nùng cảm thấy có lẽ đã tới lúc chuyển ra khỏi Từ gia.
Thân chủ này cũng không có tình cảm gì với Từ gia, nói gì đến Vân Nùng, nàng chưa hề nghĩ sẽ phải dựa giẫm vào Từ gia, chuyển ra ngoài cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua là tìm một nguyên do thích hợp mà thôi.
Sang năm mới, nhà cao nhà thấp đều cực kỳ náo nhiệt.
Bệnh tình của Vân Nùng tái phát, nên ngoài việc đến thỉnh an lão thái thái thì cũng không ra khỏi cửa, an tâm ở trong phòng dưỡng bệnh, học một chút sổ sách buôn bán.
Từ lúc nàng cùng Từ Tư Xảo thảo luận về chuyện buôn bán, quan hệ hai người có chút thân thiết hơn.
Từ Tư Xảo thường xuyên đến chơi và tán gẫu với Vân Nùng. Vào hôm mùng mười, nàng vừa vào cửa liền nói:
“Lần này đến ta có một tin tốt muốn nói cho tỷ tỷ.”
Vân Nùng ánh mắt sáng ngời, lập tức hỏi:
“Là chuyện làm ăn sao?”
“Đúng rồi.”
Từ Tư Xảo ngồi xuống, cười khanh khách nói,
"Di nương hôm nay trở về thăm người thân, vừa mới trở về liền nói với ta, nói là hương liệu mà ngươi gởi bán ở cửa hàng đã hết, còn có người gấp gáp hỏi còn không."
Nói xong, nàng đem giấy tờ kiểm kê cùng với ngân phiếu đưa cho Vân Nùng.
Việc buôn bán thuận lợi, thật là đại hỷ sự, Vân Nùng nhìn đống giấy tờ, nhìn về phía Từ Tư Xảo cảm ơn, rồi sau đó rút tấm ngân phiếu coi như tạ lễ cho nàng.
Vân Nùng ngày thường luôn là bộ dáng lười nhát, trên mặt cười cũng nhạt nhẽo thật sự. Bây giờ mặt cũng cong cong, môi hơi vểnh lên, ánh mắt sáng lấp lánh, xinh đẹp cực kì.
Từ Tư Xảo nhìn thấy run sợ trong thoáng chốc, rồi đẩy ngân phiếu trở lại, nói:
“Ta cũng không làm cái gì, không dám kể công. Hương liệu này là do ngươi điều chế tốt, trong yến tiệc tất nhiên sẽ có người hỏi, ta chỉ nói địa chỉ cửa hàng mà thôi. Về phần phía di nương, người đến mua hàng của bà ấy cũng nhiều lên, cảm ơn ngươi còn không hết, sao có thể lấy tiền của ngươi nữa chứ?”
Do dự một lát, Vân Nùng cất lại ngân phiếu, cười nói:
“Để hôm khác ta lại đưa cho muội muội hương liệu khác.”
Từ Tư Xảo có tâm thì nàng cũng không thể vô tâm quên đi được, dù sao không có người hỗ trợ thì việc buôn bán cũng không thuận lợi như vậy.
Từ Tư Xảo không để ý lắm, nói:
“Ngươi cũng không cần lo lắng, bữa nào cho ta một chút hương liệu nữa là được rồi.”
“Đương nhiên rồi.”
Vân Nùng đem giấy tờ và ngân phiếu để qua một bên,
“Chờ thân thể ta khỏe lại thì sẽ điều chế thêm hương liệu, đến lúc đó lại làm phiền mọi người rồi.”
Từ Tư Xảo khéo léo nhận lời.
Vân Nùng đãi nàng một bữa cơm chiều, sau khi tiễn bước mới cẩn thận nhìn vào giấy tờ.
Trừ đi phí mua nguyên liệu thì lần này cũng bán lời được chừng ba trăm lượng bạc, đối với Hoài Chiêu quận chúa ở kiếp trước thì số bạc này cũng không nhằm nhò gì, nhưng đối với tình hình hiện tại thì đó cũng là một số bạc lớn rồi.
Thúy Kiều nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nhìn mãi đống ngân phiếu, khó có thể tin, nói:
“Không phải đang nằm mơ chứ?”
“Không phải đâu.”
Tầm tình Vân Nùng rất tốt,
“Đây là do chúng ta kiếm được, vàng thật bạc trắng.”
Nếu cứ thế này thì tương lai có thể còn rất tốt.
Thế gian này mọi người rất thích theo phong trào, một khi có một cái gì đó nổi tiếng lên thì không được bao lâu, tất cả mọi người sẽ biết, sau đó sẽ bắt chước làm theo.
Bất kể là xiêm y vải dệt, hay là kiểu dáng trang sức, hoặc là son bột nước.
Tâm Tư của phần lớn cô nương gia là như thế, nàng cũng là một trong số đó cho nên rất hiểu.
Việc cấp bách trước mắt chính là điều chế hương liệu mới để đem gởi bán. Hiện tại nàng đã có nhiều tiền hơn, có thể mua nguyên liệu đắt tiền hơn, càng chế được nhiều hương liệu hơn, như vậy cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Vân Nùng tràn đầy phấn khởi tính toán, liên tiếp mấy ngày tâm tình đều cực tốt.
Sau việc ở Hồ Quốc Tự, mặc dù Vân Nùng luôn cố gắng không để ý chuyện khác, nhưng không có cách nào giải thoát chính mình. Hiện tại nàng đã khỏe lại, không tự chủ lại nhớ tới Cố Tu Nguyên.
Vân Nùng vốn là không để mọi chuyện trong lòng, Cố Tu Nguyên miễn cưỡng xem như là ngoại lệ, hiện tại đã làm cho nàng khổ sở, cứ không quan tâm nữa là được, không cần thiết lại phải lãng phí nhiều tình cảm.
Cho tới bây giờ, điều khiến nàng tò mò nhất chính là ai đã hạ lệnh giết nàng vào biến cố năm đó.
Cố Tu Nguyên là chủ mưu hay là đồng lõa.
Cả tháng giêng, Vân Nùng đem những hương liệu mới điều chế giao cho Từ Tư Xảo, thân thể nàng cũng tốt lên rất nhiều, không cần dùng thuốc nữa.
Thúy Kiều và Chúc ma ma nhắc tới sự linh nghiệm của Hồ Quốc Tự, còn nói phải đi lễ tạ mới tốt.
Vân Nùng đang muốn cân nhắc có nên đi hay không thì gặp phải hai phiền toái.
Thứ nhất là đúng như dự đoán, Sở gia muốn từ hôn.
Thứ hai là ngoài dự đoán, Cố Tu Nguyên gởi thư muốn phương pháp điều chế hương liệu kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.