Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế
Chương 5: Ra cửa gặp may
Pizza Nương Tử
07/07/2019
Tiếng xe rầm rập thu hút zombie ở xung quanh, bọn họ như hoa hướng dương lúc nào cũng cười rạng rỡ hướng về ánh mặt trời, đuổi theo phía sau chiếc xe quân đội. Trừ tui đang vui vẻ quan sát đám zombie đua nhau đuổi theo, những người khác coi như không thấy gì, vô cùng bình tĩnh.
Tui chọt Kiều Yến, bất mãn liếc nó một cái: Mau nhìn mấy bé hoa đi.
Kiều Yến quay đầu sang hướng khác, ra vẻ khinh bỉ không muốn để ý tới tui.
Không biết thưởng thức. Tuy hoa nở ra toàn là hoa tàn, nhưng không phải có cách nói “vẻ đẹp tàn lụi” sao?
“Cái này không giống.” Kiều Yến từ chối bị tui tẩy não.
Ngô Vĩnh Hà thấy những hành động giữa tui và Kiều Yến, ra vẻ hứng thú hỏi: “Nhóc nhìn vào mắt chị liền biết cô ấy nghĩ gì à?”
Kiều Yến đè cái tay muốn chọc ghẹo zombie của tui lại sau đó mới trả lời: “...Quen rồi ạ.”
Trong xe có một thanh niên tên là Trâu Nham Hào lấy thuốc ra hút.
Cửa xe mở ra, khói thuốc bị thổi bay ra ngoài.
“....Sao?” Thấy tui nhìn anh ta chằm chằm, Trâu Nham Hào nhướn mày khiêu khích: “Nhìn không vừa mắt à?”
“Chị em muốn hỏi...anh có thể thổi khói thành vòng được không?” Kiều Yến nói.
Mấy người trong xe bật cười. Trâu Nham Hào cũng chẳng biết làm sao, gã không nhìn tui mà quay đầu hỏi Kiều Yến: “Đầu chị nhóc có vấn đề à?”
“Anh nói chuyện cẩn thận một chút!” Mặt Kiều Yến lập tức đổi sắc.
“Tao không cẩn thận đó thì sao? Mày muốn gì? Nhóc con, còn chưa tỉnh ngủ à? Anh Vưu có lòng tốt mới thu nhận tụi bây, nếu không bằng mấy câu này của mày, thì ông đây....”
Không đợi gã nói xong, tui đột nhiên ra tay chặt đứt hai chân gã, sau đó ném gã ra khỏi xe quân dụng trong tiếng kêu thảm thiết.
“Cô làm gì đó!”
Vưu Bằng Siêu chĩa súng vào đầu tui. Súng của Ngô Vĩnh Hà cũng đặt lên ót Kiều Yến ngay sau đó.
“Anh Bưu! Mau dừng xe!” Chú Giang ở đằng trước hét lớn.
“Thiểm...Thực Giả..” Tui cố sức phun ra từng từ một trong cổ họng.
Kiều Yến phản ứng nhanh nhất, nó điên cuồng hét lên: “Nhanh lái xe đi! Lái xe! Có Thiểm Thực Giả đang đuổi theo!”
“Nói dối.” Vưu Bằng Siêu dùng súng đẩy đầu tui một chút.
Có tin hay không? Không tin thì cá đi, tui thử trừng to mắt.
Như cố ý phối hợp với tui, gần đó quả thật truyền đến tiếng gầm gừ của riêng Thiểm Thực Giả.
Hiển nhiên Trâu Nham Hào cũng nghe thấy, gã vừa lăn xuống đường, sau khi nghe tiếng của Thiểm Thực Giả, tiếng gào của gã càng thêm thảm thiết: “Anh Vưu! Cứu em! Cứu em với!”
Xe đã dừng lại, Ngô Vĩnh Hà định mở của xe: “Anh Vưu, em đi cứu…”
“Lái xe! Lão Bưu, đạp ga đi! Nhanh!” Vưu Bằng Siêu rống lớn một câu.
Ngô Vĩnh Hà sửng sốt, tay vẫn còn đặt tên chỗ mở cửa, xe quân đội phóng nhanh như tên rời cung.
“Đừng mà! Anh Bưu, đừng đi!! Anh Vưu! Anh Vưu! Cút ngay...cút đi...A...!”
Trong xe không một ai lên tiếng. Súng của Vưu Bằng Siêu vẫn chĩa vào đầu tui, tui phát hiện trên người Kiều Yến đã có một tầng mồ hôi lạnh. Nó nắm chặt tay tui, không nói câu nào đối mặt với họng súng đen ngòm.
Không nói thì không nói, vốn hoạt động ban ngày đã rất mệt rồi, không bằng để tui ngủ đã.
“Cô nghĩ tôi không dám giết cô à?” Giọng của Vưu Bằng Siêu cho thấy anh ta đang căng thẳng.
Không phải vấn đề nằm ở chỗ dám hay không, mà là vấn đề ở chỗ có thể hay không.
Tui xoa bàn tay lạnh như băng của Kiều Yến.
“Chị mệt rồi, có vấn đề gì anh có thể nói với em.” Dưới sự uy hiếp của súng ống, thằng bé vẫn giả bộ bình tĩnh.
“Thành thật khai báo, hai người là ai?”
“Ân nhân của mấy người.”,|)ien~ Đa`n Le^ Quy" ĐO^n
“Ân nhân? Nhóc có biết chuyện gì đã xảy ra không?” Vưu Bằng Siêu giống như nghe thấy chuyện gì rất đáng cười, anh ta cười lạnh vài tiếng: “Tôi bất chấp nguy hiểm thu nhận hai người, cô lại giết người của tôi, ân nhân vậy đó hả?”
“Các anh nên tự biết nếu không có Trâu Nham Hào kéo dài thời gian, mấy anh có thể thoát khỏi tay của Thiểm Thực Giả ư? Các anh đặt tay lên ngực tự hỏi thử xem thế này có phải là tổn thất ở mức thấp nhất rồi không?”
Ngô Vĩnh Hà mấp máy môi, lại im lặng, sau đó đỏ mắt thu súng trên đầu Kiều Yến về, đau khổ ôm lấy đầu mình.
Trong xe không còn ai lên tiếng nữa.
Sau một phen vùng vẫy giữa lương tâm và sinh tồn, một thanh niên khác trên xe cất giọng run rẩy hỏi: “....Tại sao lại là A Trâu?”
Lời này hỏi ra đã trúng đích, không phải gã thì còn ai vào đây?
Tui nhéo nó.
Kiều Yến nhìn tui một cái sau đó trả lời: “Thuốc lá.”
“Thì ra là thuốc lá! Thuốc lá, vì thuốc lá! Cho nên....mẹ kiếp! Sao cô không nói sớm?” Vưu Bằng Siêu nổi giận khiến tui hoài nghi cây súng sau đầu tui sắp phun đạn luôn.
Tui lại nhéo.
.....Nhắc nhở anh đã là nể mặt anh rồi, còn muốn sao nữa? Có gan nhào vô cắn tui nè?
“....Chị em lúc sau mới để ý tới, các anh không phải cũng không để ý chút nào sao?”
Khốn thật! Dám thay đổi mục đích của tui!
Tui dùng tay đẩy cây súng của Vưu Bằng Siêu đi, trừng mắt nhìn Kiều Yến.
Do không khống chế sức lực dẫn đến cây súng lục của Vưu Bừng Sưu trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.
Yên tĩnh...yên tĩnh đến bất thường.
Kiều Yến ho khan một tiếng: “....Chị của em thật sự không phải cố ý đâu.”
Vưu Bằng Siêu giống như đã buông xuôi, suy sụp ngồi xuống, không ngừng cười lạnh: “Ha....chị của nhóc ghê gớm thật. Có thể dùng tay không chặt ngang xương đùi người ta, mạnh mẽ như vậy còn cần đi cùng đội xe làm gì? Một mình cũng có thể càn quét nha!”
Ăn hiếp cương thi à! Anh nghĩ tui không biết đi xe nhanh hơn đi bộ à? IQ bao nhiêu vậy!
“I...Q...”
Tui còn chưa nói xong Kiều Yến đã đưa tay lên khép cằm tui lại.
“Tôi nói trước, sau khi đến căn cứ của người sống sót kế tiếp, chúng ta ai đi đường nấy. Tôi đã hết lòng giúp đỡ rồi.” Vưu Bằng Siêu nói.
Căn cứ người sống sót? Tui thích! Tui muốn đi!
Khi mặt trời xuống núi, tui trở nên hoạt bát, nhóm người sống lại dừng xe chuẩn bị ngủ.
Xe quân đội đã rời khỏi thành phố Đan Phù, nơi tui sinh ra. Trên đường cao tốc có đầy những chiếc ô tô đã sớm bị vứt bỏ, bọn tui đang trên con đường lớn ở nông thôn. Xe quân dụng dừng ở ven đường, những người trên xe cầm súng lần lượt xuống xe cho thoáng gió. Ngay cả Vưu Bằng Siêu bị tui hất bay súng cũng vậy. Chẳng biết anh ta lấy đâu ra thêm một cây súng khác.
Chỉ có anh Bưu lái xe vẫn còn ngồi trên ghế, gác chân ngồi uống bia.
Vưu Bằng Siêu tiến hành phân phát thức ăn, mỗi người có một thanh chocolate và một lọ thức ăn đóng hộp. Đến chỗ tui và Kiều Yến thì biến thành hai người chia nhau một hộp đồ ăn.
Lấy đồ trog nhà tui rồi chia ngược lại cho tui ít nhất á? Đồ ăn vặt bình thường của Kiều Yến còn cao cấp hơn mấy thứ đồ này.
Kiều Yến biết tui không ăn, cầm hộp thức ăn của mình không nói tiếng nào mà ăn luôn. Tui đang chán gần chết thì người ngồi kế bên tui, Ngô Vĩnh Hà âm thầm đưa chocolate cho tui.
Vưu Bằng Siêu ở bên kia hừ lạnh.
Tui ném cục c*t Ngô Vĩnh Hà đưa tui cho Kiều Yến, Ngô Vĩnh Hà lắc đầu thở dài.
Đợi họ ăn cơm xong thì muốn kiểm tra trên người tui và Kiều Yến có bị cắn hay không. Mọi người ngầm thỏa thuận xong, Ngô Vĩnh Hà sẽ là người kiểm tra cho tui và Kiều Yến. Không khó để nhìn ra mọi người trong đội rất tin tưởng ông ấy.
Trên người tui và thằng bé đương nhiên không có bị thương, nhưng người hai đứa còn dơ hơn mấy người đàn ông mỗi ngày vào sinh ra tử này. Vậy cũng dễ nhận thấy tui và Kiều Yến chưa từng bị zombie công kích, cũng không có hiện tượng gì lạ.
Sau khi kiểm tra xong, nhóm người sống cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ. Tui có lòng tốt muốn gác đêm thay, nhưng chó cắn Lã Đồng Tân, đám người đó đều tỏ vẻ hoàn toàn không tin.
Hừ!
Tui cảm thấy người sống tốt thì có tốt, nhưng gây phiền phức cho người khác còn nhiều hơn. Đặc biệt là tui phát hiện, thì ra không phải người sống nào cũng nghe lời như nhóc con.
Quả nhiên thú cưng vẫn nên nuôi từ nhỏ thì hơn!
Tui nổi ác tâm, hỏi Kiều Yến: Nếu chị biến cái xe này thành của cưng, cưng có đi không?
“Nếu chị muốn về, giờ chúng ta về vẫn còn kịp.” Kiều Yến thì thầm nói.
Đừng mà! Về nhà chán lắm!
Vậy tui đành phải tiếp tục nhẫn nhịn thôi.
Tui chọt Kiều Yến, bất mãn liếc nó một cái: Mau nhìn mấy bé hoa đi.
Kiều Yến quay đầu sang hướng khác, ra vẻ khinh bỉ không muốn để ý tới tui.
Không biết thưởng thức. Tuy hoa nở ra toàn là hoa tàn, nhưng không phải có cách nói “vẻ đẹp tàn lụi” sao?
“Cái này không giống.” Kiều Yến từ chối bị tui tẩy não.
Ngô Vĩnh Hà thấy những hành động giữa tui và Kiều Yến, ra vẻ hứng thú hỏi: “Nhóc nhìn vào mắt chị liền biết cô ấy nghĩ gì à?”
Kiều Yến đè cái tay muốn chọc ghẹo zombie của tui lại sau đó mới trả lời: “...Quen rồi ạ.”
Trong xe có một thanh niên tên là Trâu Nham Hào lấy thuốc ra hút.
Cửa xe mở ra, khói thuốc bị thổi bay ra ngoài.
“....Sao?” Thấy tui nhìn anh ta chằm chằm, Trâu Nham Hào nhướn mày khiêu khích: “Nhìn không vừa mắt à?”
“Chị em muốn hỏi...anh có thể thổi khói thành vòng được không?” Kiều Yến nói.
Mấy người trong xe bật cười. Trâu Nham Hào cũng chẳng biết làm sao, gã không nhìn tui mà quay đầu hỏi Kiều Yến: “Đầu chị nhóc có vấn đề à?”
“Anh nói chuyện cẩn thận một chút!” Mặt Kiều Yến lập tức đổi sắc.
“Tao không cẩn thận đó thì sao? Mày muốn gì? Nhóc con, còn chưa tỉnh ngủ à? Anh Vưu có lòng tốt mới thu nhận tụi bây, nếu không bằng mấy câu này của mày, thì ông đây....”
Không đợi gã nói xong, tui đột nhiên ra tay chặt đứt hai chân gã, sau đó ném gã ra khỏi xe quân dụng trong tiếng kêu thảm thiết.
“Cô làm gì đó!”
Vưu Bằng Siêu chĩa súng vào đầu tui. Súng của Ngô Vĩnh Hà cũng đặt lên ót Kiều Yến ngay sau đó.
“Anh Bưu! Mau dừng xe!” Chú Giang ở đằng trước hét lớn.
“Thiểm...Thực Giả..” Tui cố sức phun ra từng từ một trong cổ họng.
Kiều Yến phản ứng nhanh nhất, nó điên cuồng hét lên: “Nhanh lái xe đi! Lái xe! Có Thiểm Thực Giả đang đuổi theo!”
“Nói dối.” Vưu Bằng Siêu dùng súng đẩy đầu tui một chút.
Có tin hay không? Không tin thì cá đi, tui thử trừng to mắt.
Như cố ý phối hợp với tui, gần đó quả thật truyền đến tiếng gầm gừ của riêng Thiểm Thực Giả.
Hiển nhiên Trâu Nham Hào cũng nghe thấy, gã vừa lăn xuống đường, sau khi nghe tiếng của Thiểm Thực Giả, tiếng gào của gã càng thêm thảm thiết: “Anh Vưu! Cứu em! Cứu em với!”
Xe đã dừng lại, Ngô Vĩnh Hà định mở của xe: “Anh Vưu, em đi cứu…”
“Lái xe! Lão Bưu, đạp ga đi! Nhanh!” Vưu Bằng Siêu rống lớn một câu.
Ngô Vĩnh Hà sửng sốt, tay vẫn còn đặt tên chỗ mở cửa, xe quân đội phóng nhanh như tên rời cung.
“Đừng mà! Anh Bưu, đừng đi!! Anh Vưu! Anh Vưu! Cút ngay...cút đi...A...!”
Trong xe không một ai lên tiếng. Súng của Vưu Bằng Siêu vẫn chĩa vào đầu tui, tui phát hiện trên người Kiều Yến đã có một tầng mồ hôi lạnh. Nó nắm chặt tay tui, không nói câu nào đối mặt với họng súng đen ngòm.
Không nói thì không nói, vốn hoạt động ban ngày đã rất mệt rồi, không bằng để tui ngủ đã.
“Cô nghĩ tôi không dám giết cô à?” Giọng của Vưu Bằng Siêu cho thấy anh ta đang căng thẳng.
Không phải vấn đề nằm ở chỗ dám hay không, mà là vấn đề ở chỗ có thể hay không.
Tui xoa bàn tay lạnh như băng của Kiều Yến.
“Chị mệt rồi, có vấn đề gì anh có thể nói với em.” Dưới sự uy hiếp của súng ống, thằng bé vẫn giả bộ bình tĩnh.
“Thành thật khai báo, hai người là ai?”
“Ân nhân của mấy người.”,|)ien~ Đa`n Le^ Quy" ĐO^n
“Ân nhân? Nhóc có biết chuyện gì đã xảy ra không?” Vưu Bằng Siêu giống như nghe thấy chuyện gì rất đáng cười, anh ta cười lạnh vài tiếng: “Tôi bất chấp nguy hiểm thu nhận hai người, cô lại giết người của tôi, ân nhân vậy đó hả?”
“Các anh nên tự biết nếu không có Trâu Nham Hào kéo dài thời gian, mấy anh có thể thoát khỏi tay của Thiểm Thực Giả ư? Các anh đặt tay lên ngực tự hỏi thử xem thế này có phải là tổn thất ở mức thấp nhất rồi không?”
Ngô Vĩnh Hà mấp máy môi, lại im lặng, sau đó đỏ mắt thu súng trên đầu Kiều Yến về, đau khổ ôm lấy đầu mình.
Trong xe không còn ai lên tiếng nữa.
Sau một phen vùng vẫy giữa lương tâm và sinh tồn, một thanh niên khác trên xe cất giọng run rẩy hỏi: “....Tại sao lại là A Trâu?”
Lời này hỏi ra đã trúng đích, không phải gã thì còn ai vào đây?
Tui nhéo nó.
Kiều Yến nhìn tui một cái sau đó trả lời: “Thuốc lá.”
“Thì ra là thuốc lá! Thuốc lá, vì thuốc lá! Cho nên....mẹ kiếp! Sao cô không nói sớm?” Vưu Bằng Siêu nổi giận khiến tui hoài nghi cây súng sau đầu tui sắp phun đạn luôn.
Tui lại nhéo.
.....Nhắc nhở anh đã là nể mặt anh rồi, còn muốn sao nữa? Có gan nhào vô cắn tui nè?
“....Chị em lúc sau mới để ý tới, các anh không phải cũng không để ý chút nào sao?”
Khốn thật! Dám thay đổi mục đích của tui!
Tui dùng tay đẩy cây súng của Vưu Bằng Siêu đi, trừng mắt nhìn Kiều Yến.
Do không khống chế sức lực dẫn đến cây súng lục của Vưu Bừng Sưu trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.
Yên tĩnh...yên tĩnh đến bất thường.
Kiều Yến ho khan một tiếng: “....Chị của em thật sự không phải cố ý đâu.”
Vưu Bằng Siêu giống như đã buông xuôi, suy sụp ngồi xuống, không ngừng cười lạnh: “Ha....chị của nhóc ghê gớm thật. Có thể dùng tay không chặt ngang xương đùi người ta, mạnh mẽ như vậy còn cần đi cùng đội xe làm gì? Một mình cũng có thể càn quét nha!”
Ăn hiếp cương thi à! Anh nghĩ tui không biết đi xe nhanh hơn đi bộ à? IQ bao nhiêu vậy!
“I...Q...”
Tui còn chưa nói xong Kiều Yến đã đưa tay lên khép cằm tui lại.
“Tôi nói trước, sau khi đến căn cứ của người sống sót kế tiếp, chúng ta ai đi đường nấy. Tôi đã hết lòng giúp đỡ rồi.” Vưu Bằng Siêu nói.
Căn cứ người sống sót? Tui thích! Tui muốn đi!
Khi mặt trời xuống núi, tui trở nên hoạt bát, nhóm người sống lại dừng xe chuẩn bị ngủ.
Xe quân đội đã rời khỏi thành phố Đan Phù, nơi tui sinh ra. Trên đường cao tốc có đầy những chiếc ô tô đã sớm bị vứt bỏ, bọn tui đang trên con đường lớn ở nông thôn. Xe quân dụng dừng ở ven đường, những người trên xe cầm súng lần lượt xuống xe cho thoáng gió. Ngay cả Vưu Bằng Siêu bị tui hất bay súng cũng vậy. Chẳng biết anh ta lấy đâu ra thêm một cây súng khác.
Chỉ có anh Bưu lái xe vẫn còn ngồi trên ghế, gác chân ngồi uống bia.
Vưu Bằng Siêu tiến hành phân phát thức ăn, mỗi người có một thanh chocolate và một lọ thức ăn đóng hộp. Đến chỗ tui và Kiều Yến thì biến thành hai người chia nhau một hộp đồ ăn.
Lấy đồ trog nhà tui rồi chia ngược lại cho tui ít nhất á? Đồ ăn vặt bình thường của Kiều Yến còn cao cấp hơn mấy thứ đồ này.
Kiều Yến biết tui không ăn, cầm hộp thức ăn của mình không nói tiếng nào mà ăn luôn. Tui đang chán gần chết thì người ngồi kế bên tui, Ngô Vĩnh Hà âm thầm đưa chocolate cho tui.
Vưu Bằng Siêu ở bên kia hừ lạnh.
Tui ném cục c*t Ngô Vĩnh Hà đưa tui cho Kiều Yến, Ngô Vĩnh Hà lắc đầu thở dài.
Đợi họ ăn cơm xong thì muốn kiểm tra trên người tui và Kiều Yến có bị cắn hay không. Mọi người ngầm thỏa thuận xong, Ngô Vĩnh Hà sẽ là người kiểm tra cho tui và Kiều Yến. Không khó để nhìn ra mọi người trong đội rất tin tưởng ông ấy.
Trên người tui và thằng bé đương nhiên không có bị thương, nhưng người hai đứa còn dơ hơn mấy người đàn ông mỗi ngày vào sinh ra tử này. Vậy cũng dễ nhận thấy tui và Kiều Yến chưa từng bị zombie công kích, cũng không có hiện tượng gì lạ.
Sau khi kiểm tra xong, nhóm người sống cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ. Tui có lòng tốt muốn gác đêm thay, nhưng chó cắn Lã Đồng Tân, đám người đó đều tỏ vẻ hoàn toàn không tin.
Hừ!
Tui cảm thấy người sống tốt thì có tốt, nhưng gây phiền phức cho người khác còn nhiều hơn. Đặc biệt là tui phát hiện, thì ra không phải người sống nào cũng nghe lời như nhóc con.
Quả nhiên thú cưng vẫn nên nuôi từ nhỏ thì hơn!
Tui nổi ác tâm, hỏi Kiều Yến: Nếu chị biến cái xe này thành của cưng, cưng có đi không?
“Nếu chị muốn về, giờ chúng ta về vẫn còn kịp.” Kiều Yến thì thầm nói.
Đừng mà! Về nhà chán lắm!
Vậy tui đành phải tiếp tục nhẫn nhịn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.