Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Chương 48
Thanh Thanh Tử Khâm
20/11/2015
Một tuần sau, thành tích thi cuối kỳ cũng ra lò, không nằm ngoài dự kiến
của Cố Ninh, thành tích của cô không chỉ đứng đầu toàn trường, mà tổng
điểm của cô còn cao hơi hạng nhì 25 điểm.
Thành tích thi của Trương Giai Giai cũng không sai, nằm trong top 30.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, gần cuối năm, trên đường trở nên náo nhiệt hơn, nhà họ Trương đều tập trung ở đây không quay lại cố hương, cho nên năm nay hai nhà bọn họ cùng nhau ăn tết.
Hôm nay, Thẩm Lan mang theo Cố Ninh và Trương Giai Giai đi mua sắm chuẩn bị đồ tết. Ba người mang theo bao lớn bao nhỏ từ siêu thị đi ra, lúc đi gần đến nhà, vô tình đụng phải hai người nằm ngoài dự đoán.
Đó là Trần Diễm Hồng và Cố Mai, cũng chính là mẹ và em gái của Cố Xuân Sinh.
Trần Diễm Hồng đã đợi ở đây một lúc, đứng trong gió lạnh khiến cho lưng bà ta hơi còng xuống, nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ con Thẩm Lan, bà ta vội vàng cười tiến lên tiếp đón,
– “Thẩm Lan, mẹ chờ con lâu rồi, con đã về.”
Thẩm Lan có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, bà giật mình tại chỗ, nhưng không nói gì.
Trần Diễm Hồng vội chộp lấy con gà trong tay Cố Mai, đưa tới trước mặt Thẩm Lan:
– “Đây là con gà mái do chính tay mẹ nuôi, vừa vặn đem hầm canh uống bồi bổ, con cầm đi, không phải sắp hết năm rồi sao? Mẹ thấy con gần đây hình như gầy đi nhiều thì phải.”
Cánh gà đập phành phạy giữa không trung, Thẩm Lan lui về sau một bước. Nói thật, thái độ của người mẹ chồng cũ này trước sau tương phản quá lớn, làm cho bà cảm thấy hết sức kinh dị.
Cố Ninh nhìn lão thái bà cười đến nếp nhăn đầy mặt, trong lòng đại khái hiểu rõ nguyên nhân vì sao Trần Diễm Hồng lại đến đây, hắn là vì hai tuần trước, công ty của Cố Xuân Sinh rốt cuộc không thể tiếp tục chống đỡ nổi đã phá sản, phải bồi thường một số tiền lớn, hiện tại Cố Xuân Sinh có thể nói là hai bàn tay trắng. Không có tiền bạc vật chất, hai vợ chồng Cố Xuân Sinh chỉ sợ đã náo loạn thành một đoàn.
Cho nên hai người này hôm nay mới tìm đến đây, xét đến cùng, nguyên nhân không thể thoát khỏi một chữ —— TIỀN.
Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt, mang theo một chút trêu tức hỏi:
– “Nói đi, các người đến đây làm gì?”
Cố Mai ngẩn ra, vội vàng cười một tiếng, giọng điệu ra chiều thân thiết nói:
– “Có làm gì đâu, đứa nhỏ này… nói chuyện sao lại mang theo ý châm biếm như vậy a, không phải đã sắp hết năm rồi sao, cho nên bà nội cháu và cô mới đến thăm một chút, dù sao đi chăng nữa, cũng là bà nội và cô ruột của cháu mà.”
Cố Mai cũng là sau này mới nghe kể về việc xảy ra lúc Cố Xuân Sinh và Thẩm Lan ly hôn, lúc đó lập tức biết được Cố Ninh không đơn giản, tiểu tiện nhân này có thể khó đối phó hơn là mẹ của nó. Cho nên khi Cố Mai nói chuyện cố ý nhỏ nhẹ với Cố Ninh.
Hôm nay bọn họ tới đây, quả thật là có tính toán trước, vốn dĩ bọn họ cho rằng sau khi Cố Xuân Sinh ruồng bỏ Thẩm Lan, về sau sẽ có thể phát triển huy hoàng, không ngờ lại xảy ra vài chuyện không như ý, cha của Dương Mộng Đình ngã ngựa, chẳng những không thể giúp bọn họ trở nên giàu sang, mà còn liên lụy đến công ty của Cố Xuân Sinh, công ty của Cố Xuân Sinh phát triển quá nhanh, căn cơ không ổn định, vì muốn nhận được đầu tư từ bên ngoài, ông ta đã ngầm hứa hẹn với đối tác rất nhiều chánh sách ưu đãi, sau khi Dương Túc rơi đài, những ưu đãi kia tự nhiên là không thể thực hiện, vốn dĩ công ty đã có sẵn khúc mắc về lợi ích, cục diện đột biến, dẫn đến đối tác đầu tư rút lui không chịu hợp tác nữa.
Mấy công trình do công ty Cố Xuân Sinh khởi công đều bị ngừng lại, mỗi ngày đều phải mất tiền ở nơi đó, tổn thất này quả thật rất lớn, sau khi kéo dài được một tuần, nhóm thi công của đối tác đột nhiên rút lui, mang đi tất cả những tài sản vật chất có giá trị, còn treo băng rôn tố cáo công ty của Cố Xuân Sinh thiếu nợ lương của công nhân không trả, cứ như vậy, công trình triệt để trở thành đống rác.
Mỗi ngày Cố Xuân Sinh đều bận rộn giải quyết đến sứt đầu mẻ trán, chẳng những phải đối phó với những chủ nợ đến náo loạn, bạn bè trước kia đối với ông ta rất tốt nay cũng quay lưng, Cố Xuân Sinh đem tất cả nhà, xe, tài sản mà ông ta sở hữu, cùng với cổ phần của công ty đều bán hết ra ngoài, thật vất vả mới bù được vào phần lỗ tài chính để giải quyết đống nợ nần. Đồng thời cũng triệt để biến thành kẻ trắng tay.
Dương Mộng Đình là loại người có thể đồng cam nhưng không thể cộng khổ, bà ta ẩn nhẫn những vẫn sống trong nhung lụa suốt mười mấy năm qua, lúc này chất lượng sinh hoạt của cuộc sống đột nhiên hạ xuống nhanh chóng, tự nhiên có rất nhiều oán giận, mỗi ngày hai người đều tranh cãi ở nhà.
Người của nhà họ Cố, trước kia còn e ngại cha của Dương Mộng Đình, cho nên đối xử với bà luôn phải khép nép khiêm nhường, nhưng hiện tại điều kiện tiên quyết đã không còn nữa, tự nhiên không cần thiết phải nhún nhường như vậy.
Dương Mộng Đình không thể so sánh với Thẩm Lan, vốn dĩ trong lòng bà ta đã bốc hỏa, bà ta cảm thấy công ty của Cố Xuân Sinh phá sản, cùng với việc cha bà ta bị cắt chức phục vụ điều tra, đều là bởi vì người nhà họ Cố không thu phục được vợ trước của Cố Xuân Sinh, cho nên bà ta không chịu nhượng bộ một chút nào. Mỗi ngày nhà họ Cố đều trình diễn màn khẩu chiến nảy lửa, xé rách mặt nhau cái gì cũng có thể mắng ra.
Mỗi ngày Trần Diễm Hồng đều cảm thấy đau đầu ghê gớm, con trai của mình sao lại lấy một người đàn bà bưu hãn như vậy, mỗi khi xảy ra đại chiến, trong lòng bà ta luôn âm thầm đặt Dương Mộng Đình chua ngoa đanh đá và Thẩm Lan nhu nhược nhẫn nhịn lên bàn cân so sánh, quả thật quá đối lập mà, vì vậy bà ta thường xuyên cảm thấy hối hận.
Ngày hôm qua, đột nhiên bà ta nghe người cùng thôn nói rằng, hiện tại Thẩm Lan sống rất tốt, mới qua nửa năm ngắn ngủi, đã mở được 10 cửa hàng, hơn nữa buôn bán của mỗi cửa hàng đều rất tốt.
Hôm đó Thẩm Lan có mặt trong ngày đại thọ của bà ta, náo loạn đến mức khó coi như vậy, thiếu chút nữa không thu thập được cục diện, người trong thôn đều nhìn ở trong mắt. Ai cũng cảm thấy người nhà họ Cố làm việc quá thiếu đạo đức, lúc trước nếu không phải nhờ cô con dâu đem tất cả tiền tích cóp đều lấy ra cho Cố Xuân Sinh đi làm ăn, thì làm sao Cố Xuân Sinh có thể phất lên nhanh chóng như vậy, làm ra chuyện như thế không phải vong ân phụ nghĩa sao?
Những lời này, là có người cố ý nói cho lão thái thái nhà họ Cố nghe được.
Trần Diễm Hồng nghe xong những lời này, đúng là thấy không thoải mái, trong lòng càng không biết có tư vị gì, bà ta trằn trọc, trăn trở không ngủ hết một đêm, ngày hôm sau bàn bạc với con gái út mình, hai người thương lượng, bắt hai con gà ở sân sau nhà mình, rồi đi đến chỗ Thẩm Lan xem xét.
Hai người bọn họ tính toán, nếu như Cố Xuân Sinh và Dương Mộng Đình ly hôn, rồi kết hôn lại với Thẩm Lan, thì hết thảy mọi chuyện không phải êm đẹp rồi sao? Những cửa hàng kia của Thẩm Lan đều biến thành tài sản sở hữu chung của hai vợ chồng.
Trong lòng Trần Diễm Hồng đánh bàn tính đến vang tiếng đùng đùng, bà ta cảm thấy Cố Xuân Sinh và Thẩm Lan đã có cảm tình vợ chồng mười mấy năm, lại có một con gái là Cố Ninh, sau khi ly hôn Thẩm Lan cũng không tái giá, trong lòng nhất định vẫn còn có con trai của bà ta.
Đàn bà nha, đều là như vậy, luôn mềm lòng, nói ngọt là được rồi, cùng lắm thì lần này bọn họ hạ thấp mình một chút thì tất cả sẽ ổn.
Sau khi suy nghĩ như vậy một lần, trong lòng Trần Diễm Hồng như tăng thêm sức mạnh, tiếp tục mở miệng nói:
– “Con dâu à, mẹ đã nửa năm không có nhìn thấy con. Hay là tết năm nay con về ăn tết cùng gia đình chúng ta đi, người nhiều thì thêm phần náo nhiệt, con và Cố Ninh chỉ có hai mẹ con ăn tết làm sao được, chuyện giữa hai vợ chồng con, là do con trai mẹ không tốt, làm ra chuyện sai quấy, hiện tại nó cũng biết bản thân sai lầm rồi, con xem, có thể cho nó thêm một cơ hội nữa hay không?”
Thẩm Lan vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới người nhà họ Cố lại có thể da mặt dày đến loại trình độ này, bất quá hiện tại suy nghĩ cho kỹ, cũng có thể lý giải được vì sao thái độ của hai mẹ con trước mắt này lại khác với khi xưa như vậy.
Thẩm Lan cất giọng nhàn nhạt, mang theo ba phần xa cách:
– “Tôi cho rằng bà nhớ lầm rồi, tôi không còn là con dâu của bà nữa, nửa năm trước tôi đã ly hôn với con trai Cố Xuân Sinh của bà rồi.”
Nụ cười trên mặt Trần Diễm Hồng cứng ngắt, Cố Mai vội vàng chữa cháy:
– “Thẩm Lan, sao chị có thể nói như vậy, con gái của hai người đã lớn như vậy, tuy anh Xuân Sinh có sai, nhưng hiện tại anh ấy đã hối hận rồi, biết sai mà sửa là tốt nhất, người ta nói đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, chị cần cho anh ấy một cơ hội nữa mới đúng, cuộc đời còn dài như vậy, nên có người bầu bạn để san sẻ với nhau, hai người ở cùng một chỗ ai cũng không thể chê trách gì được.”
Cố Ninh lạnh lùng nhìn Cố Mai, giọng nói của cô không có lấy một chút độ ấm nào:
– “Lúc Cố Xuân Sinh ly hôn, không hề xem mẹ tôi là vợ của ông ta, cũng không hề xem tôi là con gái, bạc bẽo tuyệt tình, hiện tại tay trắng, thì nhớ đến chúng tôi ư? Muốn chúng tôi đến thu dọn cục diện rối rắm của ông ta sao? Đi đến đâu cũng không có loại đạo lý này, chúng tôi cũng không phải xe rác, không có trách nhiệm phải thu dọn rác rưởi.”
Hai người Trần Diễm Hồng bị Cố Ninh trách móc một trận như vậy, những lời muốn nói đều mắc nghẹn nơi cổ họng.
Mặt Cố Mai lúc đỏ lúc trắng nhưng vẫn cắn chặt không tha:
– “Dù sao ông ấy cũng là ba của con, Cố Ninh, sao con có thể nói thế?”
– “Hiện tại không còn như vậy nữa.”
Thẩm Lan nhìn mẹ con Trần Diễm Hồng, lạnh lùng đáp trả:
– “Trước khi hai người các người nói ra những lời này, có từng nghĩ khi rơi vào trong lỗ tai sẽ bị người chê cười hay không? Tôi và Cố Xuân Sinh ly hôn hoàn toàn chính là giải thoát, về sau hai mẹ con tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, các người về đi.” Nói xong lời này, Thẩm Lan cũng lười nhìn biểu tình trên mặt của hai người bọn họ, bà nói với Cố Ninh: “Bên ngoài trời lạnh như thế, chúng ta về nhà thôi.”
Cố Mai thấy ba mẹ con Thẩm Lan muốn bỏ đi, tiến lên một bước chắn trước mặt của Thẩm Lan, bắt gặp Thẩm Lan quyết tâm tuyệt tình như vậy, không chút nào dao động, cho nên có chút nóng nảy nói:
– “Lúc ly hôn, cô đã lấy đi nhiều tài sản như vậy, hiện tại anh trai tôi đã lụn bại, chẳng lẽ cô không giúp anh ấy được chút nào sao?”
Thẩm Lan cười ra tiếng, bà mỉa mai:
– “Thì ra các người tới đây chỉ vì tiền a.” Dừng một chút, bà cất cao giọng nói tiếp: “Lúc ly hôn, những gì thuộc về tôi đương nhiên tôi phải lấy, anh trai cô đi ngoại tình, cho dù có náo đến tòa án cũng sẽ bị phán như vậy, hơn nữa anh ta còn phạm tội trùng hôn, nếu như thật sự kéo nhau đến toà án, chỉ sợ bây giờ còn phải ngồi trong tù bóc lịch đấy.”
– “Con đàn bà này… thật ác độc! Ngay cả chồng mình cũng đem ra tính kế.” Mắt thấy tính toán của mình hoàn toàn tan biến, Trần Diễm Hồng oán độc nhìn Thẩm Lan quát.
Thẩm Lan thật sự là cảm thấy buồn cười, 2 đứa nhỏ đều ở chỗ này, cho nên bà không muốn tiếp tục đứng đây tranh luận với hai kẻ vô liêm sỉ này, hơn nữa bà cũng hiểu rõ, tranh luận với hạng người như vậy cũng chỉ vô dụng.
– “Các người cứ tùy tiện đi, muốn nghĩ thế nào cũng được, Cố Ninh, Giai Giai, chúng ta về nhà thôi.”
Lần này hai mẹ con Trần Diễm Hồng ngược lại không đuổi theo, sau khi trở về nhà, Thẩm Lan nhẹ nhàng thở ra.
Trương Giai Giai thấp giọng nói với Cố Ninh:
– “Hai người vừa nãy, chính là thân thích của cha bạn đó hả, so với tưởng tượng của mình thì còn ác liệt hơn, có hạng người không biết xấu hổ như vậy sao?”
Trước kia, Cố Ninh đã từng kể đại khái nguyên nhân ly hôn của cha mẹ mình cho cô biết, hôm nay tận mắt gặp được người nhà họ Cố, Trương Giai Giai mới biết được so với những gì mà Cố Ninh đã kể, quả thực là gặp được sư phụ. Cố Ninh thật là quá hiền lành, nói giảm đi rất nhiều so với thực tế!
Ngược lại tâm tình của Thẩm Lan không vì việc này mà bị ảnh hưởng, hôm nay Cố Xuân Sinh có phá sản hay không, có phải chịu báo ứng hay không đều không can hệ gì đến bà. Từ lúc hai người đặt bút kí vào tờ đơn ly hôn kia, tất cả đã chấm dứt.
Sau lần đó, hai mẹ con Trần Diễm Hồng rốt cuộc cũng không xuất hiện nữa, Thẩm Lan cảm thấy may mắn, cứ như vậy, rốt cuộc cũng có thể tránh khỏi rất nhiều chuyện phiền phức.
Thẩm Lan không biết, chuyện lần đó hai mẹ con Trần Diễm Hồng đến tìm bà, sau này không biết sao lại bị Dương Mộng Đình biết được, tuy rằng Dương Mộng Đình không biết nội dung của cuộc nói chuyện, nhưng bà ta cảm thấy mẹ con Trần Diễm Hồng cúi thấp đầu trước Thẩm Lan làm cho bà ta bị mất mặt mũi, cho nên nổi giận đùng đùng náo loạn một trận, kết quả là một cuộc đại chiến lại bùng nổ. Hai bên đều ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đối phương.
Cuối cùng còn đánh nhau một trận, Dương Mộng Đình tự nhiên là đánh không lại người phụ nữ nông thôn Trần Diễm Hồng, huống chi, Trần Diễm Hồng còn có một đứa con gái đứng ra giúp đỡ, tình hình chiến sự hoàn toàn nghiêng về một phía.
Sau khi nhận được đòn ra tay sát thủ, Dương Mộng Đình khóc lóc chạy đi mách với Cố Xuân Sinh, Cố Xuân Sinh thì đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, chỗ nào có dư thừa hơi sức đi quản mấy chuyện bát nháo này, ngược lại ông ta còn chỉ trích Dương Mộng Đình không hiểu chuyện, sau khi hai người tan rã trong không vui, Dương Mộng Đình lập tức mang theo con trai trở về nhà mẹ đẻ.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Chẳng qua, Trần Diễm Hồng cũng không thể xem như thắng cuộc, chung quy nháo một trận lớn như vậy, trong thôn có không ít người đến xem náo nhiệt, sau lưng còn nhận thêm không ít lời bàn tán chỉ trỏ, trước kia lúc Cố Xuân Sinh mở công ty ngày càng ăn nên làm ra, Trần Diễm Hồng luôn luôn mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng thấy không có tiền đồ bằng con trai bà ta, lúc nói chuyện thường huênh hoang tự đắc, bởi vậy đắc tội với không ít người. Hiện tại biến thành như vậy, Trần Diễm Hồng sợ bị người ta chê cười, mỗi ngày đều trốn trong nhà không dám ra ngoài. Trong lòng bà ta vô cùng khó chịu.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tết năm nay nhà họ Cố trôi qua vô cùng ảm đạm.
Bên nhà họ Cố gà bay chó sủa loạn thành một đoàn, bên Thẩm Lan lại là một mảnh an bình im lặng.
Nửa đêm, khi kim giờ và kim phút hợp lại thành một đường thẳng. Một giây sau, bầu trời tỏa ra muôn ngàn ánh sáng đủ màu sắc.
Cố Ninh nhìn pháo hoa nở rộ.
– “Chúc mừng năm mới.”
Mùng bốn, Cố Ninh và Trương Giai Giai cùng đi đến nhà chủ nhiệm lớp chúc tết, đồng hành với hai người họ còn có thêm vài học sinh cùng lớp khác.
Nghe thấy Cố Ninh nói muốn nhảy lớp, kỳ thật Tiêu Cúc một điểm cũng không thấy ngoài ý muốn, cô đã mơ hồ có loại dự cảm này, thành tích thi của Cố Ninh đứng nhất toàn trường, so với hạng nhì còn cao hơn 25 điểm, mà chênh lệch giữa hạng nhì với top 10 còn xa hơn.
Chung quy vẫn chỉ mới qua một học kỳ đầu tiên, nhân tài trong đám học sinh tạm thời vẫn chưa nhìn ra được chênh lệch rõ ràng lắm, nhưng thành tích của Cố Ninh hoàn hảo như vậy, rõ ràng đã bỏ xa chúng bạn đồng lứa.
Thành tích thi của Trương Giai Giai cũng không sai, nằm trong top 30.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, gần cuối năm, trên đường trở nên náo nhiệt hơn, nhà họ Trương đều tập trung ở đây không quay lại cố hương, cho nên năm nay hai nhà bọn họ cùng nhau ăn tết.
Hôm nay, Thẩm Lan mang theo Cố Ninh và Trương Giai Giai đi mua sắm chuẩn bị đồ tết. Ba người mang theo bao lớn bao nhỏ từ siêu thị đi ra, lúc đi gần đến nhà, vô tình đụng phải hai người nằm ngoài dự đoán.
Đó là Trần Diễm Hồng và Cố Mai, cũng chính là mẹ và em gái của Cố Xuân Sinh.
Trần Diễm Hồng đã đợi ở đây một lúc, đứng trong gió lạnh khiến cho lưng bà ta hơi còng xuống, nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ con Thẩm Lan, bà ta vội vàng cười tiến lên tiếp đón,
– “Thẩm Lan, mẹ chờ con lâu rồi, con đã về.”
Thẩm Lan có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, bà giật mình tại chỗ, nhưng không nói gì.
Trần Diễm Hồng vội chộp lấy con gà trong tay Cố Mai, đưa tới trước mặt Thẩm Lan:
– “Đây là con gà mái do chính tay mẹ nuôi, vừa vặn đem hầm canh uống bồi bổ, con cầm đi, không phải sắp hết năm rồi sao? Mẹ thấy con gần đây hình như gầy đi nhiều thì phải.”
Cánh gà đập phành phạy giữa không trung, Thẩm Lan lui về sau một bước. Nói thật, thái độ của người mẹ chồng cũ này trước sau tương phản quá lớn, làm cho bà cảm thấy hết sức kinh dị.
Cố Ninh nhìn lão thái bà cười đến nếp nhăn đầy mặt, trong lòng đại khái hiểu rõ nguyên nhân vì sao Trần Diễm Hồng lại đến đây, hắn là vì hai tuần trước, công ty của Cố Xuân Sinh rốt cuộc không thể tiếp tục chống đỡ nổi đã phá sản, phải bồi thường một số tiền lớn, hiện tại Cố Xuân Sinh có thể nói là hai bàn tay trắng. Không có tiền bạc vật chất, hai vợ chồng Cố Xuân Sinh chỉ sợ đã náo loạn thành một đoàn.
Cho nên hai người này hôm nay mới tìm đến đây, xét đến cùng, nguyên nhân không thể thoát khỏi một chữ —— TIỀN.
Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt, mang theo một chút trêu tức hỏi:
– “Nói đi, các người đến đây làm gì?”
Cố Mai ngẩn ra, vội vàng cười một tiếng, giọng điệu ra chiều thân thiết nói:
– “Có làm gì đâu, đứa nhỏ này… nói chuyện sao lại mang theo ý châm biếm như vậy a, không phải đã sắp hết năm rồi sao, cho nên bà nội cháu và cô mới đến thăm một chút, dù sao đi chăng nữa, cũng là bà nội và cô ruột của cháu mà.”
Cố Mai cũng là sau này mới nghe kể về việc xảy ra lúc Cố Xuân Sinh và Thẩm Lan ly hôn, lúc đó lập tức biết được Cố Ninh không đơn giản, tiểu tiện nhân này có thể khó đối phó hơn là mẹ của nó. Cho nên khi Cố Mai nói chuyện cố ý nhỏ nhẹ với Cố Ninh.
Hôm nay bọn họ tới đây, quả thật là có tính toán trước, vốn dĩ bọn họ cho rằng sau khi Cố Xuân Sinh ruồng bỏ Thẩm Lan, về sau sẽ có thể phát triển huy hoàng, không ngờ lại xảy ra vài chuyện không như ý, cha của Dương Mộng Đình ngã ngựa, chẳng những không thể giúp bọn họ trở nên giàu sang, mà còn liên lụy đến công ty của Cố Xuân Sinh, công ty của Cố Xuân Sinh phát triển quá nhanh, căn cơ không ổn định, vì muốn nhận được đầu tư từ bên ngoài, ông ta đã ngầm hứa hẹn với đối tác rất nhiều chánh sách ưu đãi, sau khi Dương Túc rơi đài, những ưu đãi kia tự nhiên là không thể thực hiện, vốn dĩ công ty đã có sẵn khúc mắc về lợi ích, cục diện đột biến, dẫn đến đối tác đầu tư rút lui không chịu hợp tác nữa.
Mấy công trình do công ty Cố Xuân Sinh khởi công đều bị ngừng lại, mỗi ngày đều phải mất tiền ở nơi đó, tổn thất này quả thật rất lớn, sau khi kéo dài được một tuần, nhóm thi công của đối tác đột nhiên rút lui, mang đi tất cả những tài sản vật chất có giá trị, còn treo băng rôn tố cáo công ty của Cố Xuân Sinh thiếu nợ lương của công nhân không trả, cứ như vậy, công trình triệt để trở thành đống rác.
Mỗi ngày Cố Xuân Sinh đều bận rộn giải quyết đến sứt đầu mẻ trán, chẳng những phải đối phó với những chủ nợ đến náo loạn, bạn bè trước kia đối với ông ta rất tốt nay cũng quay lưng, Cố Xuân Sinh đem tất cả nhà, xe, tài sản mà ông ta sở hữu, cùng với cổ phần của công ty đều bán hết ra ngoài, thật vất vả mới bù được vào phần lỗ tài chính để giải quyết đống nợ nần. Đồng thời cũng triệt để biến thành kẻ trắng tay.
Dương Mộng Đình là loại người có thể đồng cam nhưng không thể cộng khổ, bà ta ẩn nhẫn những vẫn sống trong nhung lụa suốt mười mấy năm qua, lúc này chất lượng sinh hoạt của cuộc sống đột nhiên hạ xuống nhanh chóng, tự nhiên có rất nhiều oán giận, mỗi ngày hai người đều tranh cãi ở nhà.
Người của nhà họ Cố, trước kia còn e ngại cha của Dương Mộng Đình, cho nên đối xử với bà luôn phải khép nép khiêm nhường, nhưng hiện tại điều kiện tiên quyết đã không còn nữa, tự nhiên không cần thiết phải nhún nhường như vậy.
Dương Mộng Đình không thể so sánh với Thẩm Lan, vốn dĩ trong lòng bà ta đã bốc hỏa, bà ta cảm thấy công ty của Cố Xuân Sinh phá sản, cùng với việc cha bà ta bị cắt chức phục vụ điều tra, đều là bởi vì người nhà họ Cố không thu phục được vợ trước của Cố Xuân Sinh, cho nên bà ta không chịu nhượng bộ một chút nào. Mỗi ngày nhà họ Cố đều trình diễn màn khẩu chiến nảy lửa, xé rách mặt nhau cái gì cũng có thể mắng ra.
Mỗi ngày Trần Diễm Hồng đều cảm thấy đau đầu ghê gớm, con trai của mình sao lại lấy một người đàn bà bưu hãn như vậy, mỗi khi xảy ra đại chiến, trong lòng bà ta luôn âm thầm đặt Dương Mộng Đình chua ngoa đanh đá và Thẩm Lan nhu nhược nhẫn nhịn lên bàn cân so sánh, quả thật quá đối lập mà, vì vậy bà ta thường xuyên cảm thấy hối hận.
Ngày hôm qua, đột nhiên bà ta nghe người cùng thôn nói rằng, hiện tại Thẩm Lan sống rất tốt, mới qua nửa năm ngắn ngủi, đã mở được 10 cửa hàng, hơn nữa buôn bán của mỗi cửa hàng đều rất tốt.
Hôm đó Thẩm Lan có mặt trong ngày đại thọ của bà ta, náo loạn đến mức khó coi như vậy, thiếu chút nữa không thu thập được cục diện, người trong thôn đều nhìn ở trong mắt. Ai cũng cảm thấy người nhà họ Cố làm việc quá thiếu đạo đức, lúc trước nếu không phải nhờ cô con dâu đem tất cả tiền tích cóp đều lấy ra cho Cố Xuân Sinh đi làm ăn, thì làm sao Cố Xuân Sinh có thể phất lên nhanh chóng như vậy, làm ra chuyện như thế không phải vong ân phụ nghĩa sao?
Những lời này, là có người cố ý nói cho lão thái thái nhà họ Cố nghe được.
Trần Diễm Hồng nghe xong những lời này, đúng là thấy không thoải mái, trong lòng càng không biết có tư vị gì, bà ta trằn trọc, trăn trở không ngủ hết một đêm, ngày hôm sau bàn bạc với con gái út mình, hai người thương lượng, bắt hai con gà ở sân sau nhà mình, rồi đi đến chỗ Thẩm Lan xem xét.
Hai người bọn họ tính toán, nếu như Cố Xuân Sinh và Dương Mộng Đình ly hôn, rồi kết hôn lại với Thẩm Lan, thì hết thảy mọi chuyện không phải êm đẹp rồi sao? Những cửa hàng kia của Thẩm Lan đều biến thành tài sản sở hữu chung của hai vợ chồng.
Trong lòng Trần Diễm Hồng đánh bàn tính đến vang tiếng đùng đùng, bà ta cảm thấy Cố Xuân Sinh và Thẩm Lan đã có cảm tình vợ chồng mười mấy năm, lại có một con gái là Cố Ninh, sau khi ly hôn Thẩm Lan cũng không tái giá, trong lòng nhất định vẫn còn có con trai của bà ta.
Đàn bà nha, đều là như vậy, luôn mềm lòng, nói ngọt là được rồi, cùng lắm thì lần này bọn họ hạ thấp mình một chút thì tất cả sẽ ổn.
Sau khi suy nghĩ như vậy một lần, trong lòng Trần Diễm Hồng như tăng thêm sức mạnh, tiếp tục mở miệng nói:
– “Con dâu à, mẹ đã nửa năm không có nhìn thấy con. Hay là tết năm nay con về ăn tết cùng gia đình chúng ta đi, người nhiều thì thêm phần náo nhiệt, con và Cố Ninh chỉ có hai mẹ con ăn tết làm sao được, chuyện giữa hai vợ chồng con, là do con trai mẹ không tốt, làm ra chuyện sai quấy, hiện tại nó cũng biết bản thân sai lầm rồi, con xem, có thể cho nó thêm một cơ hội nữa hay không?”
Thẩm Lan vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới người nhà họ Cố lại có thể da mặt dày đến loại trình độ này, bất quá hiện tại suy nghĩ cho kỹ, cũng có thể lý giải được vì sao thái độ của hai mẹ con trước mắt này lại khác với khi xưa như vậy.
Thẩm Lan cất giọng nhàn nhạt, mang theo ba phần xa cách:
– “Tôi cho rằng bà nhớ lầm rồi, tôi không còn là con dâu của bà nữa, nửa năm trước tôi đã ly hôn với con trai Cố Xuân Sinh của bà rồi.”
Nụ cười trên mặt Trần Diễm Hồng cứng ngắt, Cố Mai vội vàng chữa cháy:
– “Thẩm Lan, sao chị có thể nói như vậy, con gái của hai người đã lớn như vậy, tuy anh Xuân Sinh có sai, nhưng hiện tại anh ấy đã hối hận rồi, biết sai mà sửa là tốt nhất, người ta nói đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, chị cần cho anh ấy một cơ hội nữa mới đúng, cuộc đời còn dài như vậy, nên có người bầu bạn để san sẻ với nhau, hai người ở cùng một chỗ ai cũng không thể chê trách gì được.”
Cố Ninh lạnh lùng nhìn Cố Mai, giọng nói của cô không có lấy một chút độ ấm nào:
– “Lúc Cố Xuân Sinh ly hôn, không hề xem mẹ tôi là vợ của ông ta, cũng không hề xem tôi là con gái, bạc bẽo tuyệt tình, hiện tại tay trắng, thì nhớ đến chúng tôi ư? Muốn chúng tôi đến thu dọn cục diện rối rắm của ông ta sao? Đi đến đâu cũng không có loại đạo lý này, chúng tôi cũng không phải xe rác, không có trách nhiệm phải thu dọn rác rưởi.”
Hai người Trần Diễm Hồng bị Cố Ninh trách móc một trận như vậy, những lời muốn nói đều mắc nghẹn nơi cổ họng.
Mặt Cố Mai lúc đỏ lúc trắng nhưng vẫn cắn chặt không tha:
– “Dù sao ông ấy cũng là ba của con, Cố Ninh, sao con có thể nói thế?”
– “Hiện tại không còn như vậy nữa.”
Thẩm Lan nhìn mẹ con Trần Diễm Hồng, lạnh lùng đáp trả:
– “Trước khi hai người các người nói ra những lời này, có từng nghĩ khi rơi vào trong lỗ tai sẽ bị người chê cười hay không? Tôi và Cố Xuân Sinh ly hôn hoàn toàn chính là giải thoát, về sau hai mẹ con tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, các người về đi.” Nói xong lời này, Thẩm Lan cũng lười nhìn biểu tình trên mặt của hai người bọn họ, bà nói với Cố Ninh: “Bên ngoài trời lạnh như thế, chúng ta về nhà thôi.”
Cố Mai thấy ba mẹ con Thẩm Lan muốn bỏ đi, tiến lên một bước chắn trước mặt của Thẩm Lan, bắt gặp Thẩm Lan quyết tâm tuyệt tình như vậy, không chút nào dao động, cho nên có chút nóng nảy nói:
– “Lúc ly hôn, cô đã lấy đi nhiều tài sản như vậy, hiện tại anh trai tôi đã lụn bại, chẳng lẽ cô không giúp anh ấy được chút nào sao?”
Thẩm Lan cười ra tiếng, bà mỉa mai:
– “Thì ra các người tới đây chỉ vì tiền a.” Dừng một chút, bà cất cao giọng nói tiếp: “Lúc ly hôn, những gì thuộc về tôi đương nhiên tôi phải lấy, anh trai cô đi ngoại tình, cho dù có náo đến tòa án cũng sẽ bị phán như vậy, hơn nữa anh ta còn phạm tội trùng hôn, nếu như thật sự kéo nhau đến toà án, chỉ sợ bây giờ còn phải ngồi trong tù bóc lịch đấy.”
– “Con đàn bà này… thật ác độc! Ngay cả chồng mình cũng đem ra tính kế.” Mắt thấy tính toán của mình hoàn toàn tan biến, Trần Diễm Hồng oán độc nhìn Thẩm Lan quát.
Thẩm Lan thật sự là cảm thấy buồn cười, 2 đứa nhỏ đều ở chỗ này, cho nên bà không muốn tiếp tục đứng đây tranh luận với hai kẻ vô liêm sỉ này, hơn nữa bà cũng hiểu rõ, tranh luận với hạng người như vậy cũng chỉ vô dụng.
– “Các người cứ tùy tiện đi, muốn nghĩ thế nào cũng được, Cố Ninh, Giai Giai, chúng ta về nhà thôi.”
Lần này hai mẹ con Trần Diễm Hồng ngược lại không đuổi theo, sau khi trở về nhà, Thẩm Lan nhẹ nhàng thở ra.
Trương Giai Giai thấp giọng nói với Cố Ninh:
– “Hai người vừa nãy, chính là thân thích của cha bạn đó hả, so với tưởng tượng của mình thì còn ác liệt hơn, có hạng người không biết xấu hổ như vậy sao?”
Trước kia, Cố Ninh đã từng kể đại khái nguyên nhân ly hôn của cha mẹ mình cho cô biết, hôm nay tận mắt gặp được người nhà họ Cố, Trương Giai Giai mới biết được so với những gì mà Cố Ninh đã kể, quả thực là gặp được sư phụ. Cố Ninh thật là quá hiền lành, nói giảm đi rất nhiều so với thực tế!
Ngược lại tâm tình của Thẩm Lan không vì việc này mà bị ảnh hưởng, hôm nay Cố Xuân Sinh có phá sản hay không, có phải chịu báo ứng hay không đều không can hệ gì đến bà. Từ lúc hai người đặt bút kí vào tờ đơn ly hôn kia, tất cả đã chấm dứt.
Sau lần đó, hai mẹ con Trần Diễm Hồng rốt cuộc cũng không xuất hiện nữa, Thẩm Lan cảm thấy may mắn, cứ như vậy, rốt cuộc cũng có thể tránh khỏi rất nhiều chuyện phiền phức.
Thẩm Lan không biết, chuyện lần đó hai mẹ con Trần Diễm Hồng đến tìm bà, sau này không biết sao lại bị Dương Mộng Đình biết được, tuy rằng Dương Mộng Đình không biết nội dung của cuộc nói chuyện, nhưng bà ta cảm thấy mẹ con Trần Diễm Hồng cúi thấp đầu trước Thẩm Lan làm cho bà ta bị mất mặt mũi, cho nên nổi giận đùng đùng náo loạn một trận, kết quả là một cuộc đại chiến lại bùng nổ. Hai bên đều ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đối phương.
Cuối cùng còn đánh nhau một trận, Dương Mộng Đình tự nhiên là đánh không lại người phụ nữ nông thôn Trần Diễm Hồng, huống chi, Trần Diễm Hồng còn có một đứa con gái đứng ra giúp đỡ, tình hình chiến sự hoàn toàn nghiêng về một phía.
Sau khi nhận được đòn ra tay sát thủ, Dương Mộng Đình khóc lóc chạy đi mách với Cố Xuân Sinh, Cố Xuân Sinh thì đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, chỗ nào có dư thừa hơi sức đi quản mấy chuyện bát nháo này, ngược lại ông ta còn chỉ trích Dương Mộng Đình không hiểu chuyện, sau khi hai người tan rã trong không vui, Dương Mộng Đình lập tức mang theo con trai trở về nhà mẹ đẻ.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Chẳng qua, Trần Diễm Hồng cũng không thể xem như thắng cuộc, chung quy nháo một trận lớn như vậy, trong thôn có không ít người đến xem náo nhiệt, sau lưng còn nhận thêm không ít lời bàn tán chỉ trỏ, trước kia lúc Cố Xuân Sinh mở công ty ngày càng ăn nên làm ra, Trần Diễm Hồng luôn luôn mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng thấy không có tiền đồ bằng con trai bà ta, lúc nói chuyện thường huênh hoang tự đắc, bởi vậy đắc tội với không ít người. Hiện tại biến thành như vậy, Trần Diễm Hồng sợ bị người ta chê cười, mỗi ngày đều trốn trong nhà không dám ra ngoài. Trong lòng bà ta vô cùng khó chịu.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tết năm nay nhà họ Cố trôi qua vô cùng ảm đạm.
Bên nhà họ Cố gà bay chó sủa loạn thành một đoàn, bên Thẩm Lan lại là một mảnh an bình im lặng.
Nửa đêm, khi kim giờ và kim phút hợp lại thành một đường thẳng. Một giây sau, bầu trời tỏa ra muôn ngàn ánh sáng đủ màu sắc.
Cố Ninh nhìn pháo hoa nở rộ.
– “Chúc mừng năm mới.”
Mùng bốn, Cố Ninh và Trương Giai Giai cùng đi đến nhà chủ nhiệm lớp chúc tết, đồng hành với hai người họ còn có thêm vài học sinh cùng lớp khác.
Nghe thấy Cố Ninh nói muốn nhảy lớp, kỳ thật Tiêu Cúc một điểm cũng không thấy ngoài ý muốn, cô đã mơ hồ có loại dự cảm này, thành tích thi của Cố Ninh đứng nhất toàn trường, so với hạng nhì còn cao hơn 25 điểm, mà chênh lệch giữa hạng nhì với top 10 còn xa hơn.
Chung quy vẫn chỉ mới qua một học kỳ đầu tiên, nhân tài trong đám học sinh tạm thời vẫn chưa nhìn ra được chênh lệch rõ ràng lắm, nhưng thành tích của Cố Ninh hoàn hảo như vậy, rõ ràng đã bỏ xa chúng bạn đồng lứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.