Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 29: Các Người Quá Gian (1)
Thuyên Thạch
10/07/2024
Editor: Kingofbattle
Lưu Phúc Lâm nhìn Cô Tứ Duy nói: "Đứa nhỏ này cũng quá thật thà rồi, nhà khác thỉnh thoảng vẫn vụng trộm nấu đồ ăn ban đêm..."
Ối đệch!
Cô Tứ Duy nghe mà ngớ người ra, trong lòng chửi thầm: Mình vừa khen mọi người trong thôn này đều thật thà, bây giờ nhìn lại ai nấy đều tinh ranh như hồ ly, đúng là chỉ dính thêm lông là thành khỉ.
Mặc dù theo lời Lưu Phúc Lâm nói chỉ là nướng khoai lang, hoặc là luộc chút đậu, nhưng bản thân tôi cũng đã nhịn đói gần một tuần rồi.
Mỗi ngày hai bữa, toàn là cháo loãng, mấy ngày đó gần như đêm nào Cô Tứ Duy cũng tỉnh giấc vì đói, có lần kiếm được ít quả hồng trong rừng thì mới ngủ được.
Ban đầu tưởng ai cũng như mình, tối nào cũng chịu đựng.
Nhưng giờ mới biết, đám người này mỗi đêm nửa khuya đều lén nấu đồ ăn.
Nhân tâm bất cổ!
Thực ra Cô Tứ Duy cũng đoán sai rồi, phần lớn đồ ăn của đám nông dân này lén ăn, chưa chắc hắn ta đã nuốt nổi, khoai lang nướng là loại khoai lang khô, vài chục năm sau bọn trẻ nghe thấy chắc chắn sẽ phản ứng: ối mẹ ơi, món này ngon thế.
Bắt người ăn cơm mỗi ngày, người ta còn khó chịu, huống chi là ăn khoai lang khô.
Còn có một số đậu, thứ này cũng không thể ăn nhiều, mà muốn ăn cũng chẳng có, bữa đêm chủ yếu là bột ngô, hoặc là khoai lang khô luộc.
Cho dù là mấy thứ đó, muốn ăn no cũng khó, hôm nay ăn no, mấy ngày sau cả nhà sẽ đói.
"Lão thúc ngài cũng nấu lén ban đêm sao? Kiếm đâu ra nồi?" Cô Tứ Duy hỏi.
Lưu Phúc Lâm xua tay nói: "Nhà tôi không nấu, nhà tôi đúng là không có nồi, tôi qua nhà em trai Phúc Bình ăn, toàn là đồ tạp nham, lúc thì là khoai lang nướng, lúc thì là hạt óc chó nhặt được trong rừng".
Cô Tứ Duy cạn lời, nghĩ bụng: Không có gì ngon, mà ngài ăn quả óc chó!
Không phải Lưu Phúc Lâm muốn khoe khoang, mà hạt óc chó trong rừng không phải là óc chó thật, không ngon, không những đắng mà còn chát, không giống như thứ Cô Tứ Duy nghĩ là loại đã chế biến thơm ngon có thể ép dầu.
Hạt óc chó rừng ở đây một là không có dầu, hai là nhỏ, chỉ to bằng quả trứng cút, hễ có lương thực, dù chỉ là bánh ngô, người trong thôn cũng không muốn ăn thứ đó.
Cũng giống như trên, dù thế vẫn không đủ no, chỉ là ăn tạm để đỡ đói, ngủ cho say giấc.
"Nghĩa là, gần như trong thôn nhà nào cũng có nồi?" Cô Tứ Duy hỏi.
Lưu Phúc Lâm gật đầu: "Gần một nửa nhà trong thôn là có, mấy năm trước luyện thép đưa lên một lô, nhưng vẫn còn lại không ít, gần như hai nhà xài chung một cái, đều là nồi nhỏ".
Nghe Lưu Phúc Lâm nói, Cô Tứ Duy cảm thấy mình phải đánh giá lại thôn dân trong thôn, ban đầu hắn ta nghĩ mình có lợi thế tâm lý hơn bọn họ, nhưng bây giờ xem ra, đám nông dân này không phải loại người không có học thức mặc cho người khác khống chế.
Trong mắt Cô Tứ Duy, thời đại này phần lớn mọi người đều là người bình thường, bọn họ không phân biệt được đúng sai, hễ có khẩu hiệu hô lên, họ đều đi theo.
Nhưng bây giờ đám nông dân này đã cho hắn ta một cú sốc không nhỏ.
Thực ra Cô Tứ Duy nghĩ đơn giản quá, người càng ở sâu trong núi, thì càng khó ảnh hưởng bởi những chuyện bên ngoài.
Ở chỗ này, từ cổ chí kim chỉ có một cuộc đấu tranh: đó là làm sao để sống sót.
Điều kiện sinh tồn khắc nghiệt, không chỉ là vấn đề của thời đại này, từ khi tổ tiên của bọn họ bước chân vào đây, vấn đề này cũng xuất hiện.
"Chuyện này cháu không được nói với người khác, cháu nói ra chúng tôi cũng không thừa nhận, không những không thừa nhận, đến lúc đó chúng tôi còn đồng lòng đấu tố cháu là phần tử xấu, là gián điệp do bên kia phái tới..." Lưu Phúc Lâm nhìn Cô Tứ Duy cười nói.
Cô Tứ Duy hiểu, đây là Lưu lão thúc đang đe dọa mình, bảo mình đừng đi nói lung tung.
"Các ngài cũng biết sợ hay sao?" Cô Tứ Duy cười nói.
Lưu Phúc Lâm cười sảng khoái nói: "Chúng tôi không sợ, chỉ là sợ phiền phức, cùng lắm là chui vào rừng, không phải tôi coi thường đám tiểu tướng bên ngoài, chỉ cần chúng tôi ăn no một chút, tới bao nhiêu chúng ta có thể giết bấy nhiêu".
Sơn dân tự có bản lĩnh của mình, với điều kiện hiện tại, thật sự không có biện pháp nào trừng trị mấy người dân trong núi.
"Thế nào, có hối hận vì ở lại không?" Lưu Phúc Lâm cười nói.
Cô Tứ Duy nghe xong cười ha ha: "Nói thật, cháu thật sự có chút thích nơi này rồi".
Câu này làm Lưu Phúc Lâm ngẩn ra, rồi cười nói: "Cháu thích là tốt, nếu cháu còn có thú săn muốn đổi, cứ bảo Đức Trụ dẫn cậu đi".
"Nó luôn nghĩ cháu là gián điệp".
Nghĩ đến Lưu Đức Trụ, Cô Tứ Duy cười nói.
Lưu Phúc Lâm nghe vậy, thở dài một hơi: "Nếu một ngày nào đó tôi không còn, xin cháu nể mặt tôi mà giúp đỡ nó một chút".
"Không phải ngài có em trai hay sao?" Cô Tứ Duy hơi khó hiểu.
Ngài có em trai ruột, còn có cháu ruột, sao lại nhờ người ngoài?
Lưu Phúc Lâm nhìn Cô Tứ Duy một lúc rồi thở dài, không biết nói với cậu ta thế nào.
"Sau này có thời gian sẽ nói với cháu".
Lưu Phúc Lâm nhìn Cô Tứ Duy nói: "Đứa nhỏ này cũng quá thật thà rồi, nhà khác thỉnh thoảng vẫn vụng trộm nấu đồ ăn ban đêm..."
Ối đệch!
Cô Tứ Duy nghe mà ngớ người ra, trong lòng chửi thầm: Mình vừa khen mọi người trong thôn này đều thật thà, bây giờ nhìn lại ai nấy đều tinh ranh như hồ ly, đúng là chỉ dính thêm lông là thành khỉ.
Mặc dù theo lời Lưu Phúc Lâm nói chỉ là nướng khoai lang, hoặc là luộc chút đậu, nhưng bản thân tôi cũng đã nhịn đói gần một tuần rồi.
Mỗi ngày hai bữa, toàn là cháo loãng, mấy ngày đó gần như đêm nào Cô Tứ Duy cũng tỉnh giấc vì đói, có lần kiếm được ít quả hồng trong rừng thì mới ngủ được.
Ban đầu tưởng ai cũng như mình, tối nào cũng chịu đựng.
Nhưng giờ mới biết, đám người này mỗi đêm nửa khuya đều lén nấu đồ ăn.
Nhân tâm bất cổ!
Thực ra Cô Tứ Duy cũng đoán sai rồi, phần lớn đồ ăn của đám nông dân này lén ăn, chưa chắc hắn ta đã nuốt nổi, khoai lang nướng là loại khoai lang khô, vài chục năm sau bọn trẻ nghe thấy chắc chắn sẽ phản ứng: ối mẹ ơi, món này ngon thế.
Bắt người ăn cơm mỗi ngày, người ta còn khó chịu, huống chi là ăn khoai lang khô.
Còn có một số đậu, thứ này cũng không thể ăn nhiều, mà muốn ăn cũng chẳng có, bữa đêm chủ yếu là bột ngô, hoặc là khoai lang khô luộc.
Cho dù là mấy thứ đó, muốn ăn no cũng khó, hôm nay ăn no, mấy ngày sau cả nhà sẽ đói.
"Lão thúc ngài cũng nấu lén ban đêm sao? Kiếm đâu ra nồi?" Cô Tứ Duy hỏi.
Lưu Phúc Lâm xua tay nói: "Nhà tôi không nấu, nhà tôi đúng là không có nồi, tôi qua nhà em trai Phúc Bình ăn, toàn là đồ tạp nham, lúc thì là khoai lang nướng, lúc thì là hạt óc chó nhặt được trong rừng".
Cô Tứ Duy cạn lời, nghĩ bụng: Không có gì ngon, mà ngài ăn quả óc chó!
Không phải Lưu Phúc Lâm muốn khoe khoang, mà hạt óc chó trong rừng không phải là óc chó thật, không ngon, không những đắng mà còn chát, không giống như thứ Cô Tứ Duy nghĩ là loại đã chế biến thơm ngon có thể ép dầu.
Hạt óc chó rừng ở đây một là không có dầu, hai là nhỏ, chỉ to bằng quả trứng cút, hễ có lương thực, dù chỉ là bánh ngô, người trong thôn cũng không muốn ăn thứ đó.
Cũng giống như trên, dù thế vẫn không đủ no, chỉ là ăn tạm để đỡ đói, ngủ cho say giấc.
"Nghĩa là, gần như trong thôn nhà nào cũng có nồi?" Cô Tứ Duy hỏi.
Lưu Phúc Lâm gật đầu: "Gần một nửa nhà trong thôn là có, mấy năm trước luyện thép đưa lên một lô, nhưng vẫn còn lại không ít, gần như hai nhà xài chung một cái, đều là nồi nhỏ".
Nghe Lưu Phúc Lâm nói, Cô Tứ Duy cảm thấy mình phải đánh giá lại thôn dân trong thôn, ban đầu hắn ta nghĩ mình có lợi thế tâm lý hơn bọn họ, nhưng bây giờ xem ra, đám nông dân này không phải loại người không có học thức mặc cho người khác khống chế.
Trong mắt Cô Tứ Duy, thời đại này phần lớn mọi người đều là người bình thường, bọn họ không phân biệt được đúng sai, hễ có khẩu hiệu hô lên, họ đều đi theo.
Nhưng bây giờ đám nông dân này đã cho hắn ta một cú sốc không nhỏ.
Thực ra Cô Tứ Duy nghĩ đơn giản quá, người càng ở sâu trong núi, thì càng khó ảnh hưởng bởi những chuyện bên ngoài.
Ở chỗ này, từ cổ chí kim chỉ có một cuộc đấu tranh: đó là làm sao để sống sót.
Điều kiện sinh tồn khắc nghiệt, không chỉ là vấn đề của thời đại này, từ khi tổ tiên của bọn họ bước chân vào đây, vấn đề này cũng xuất hiện.
"Chuyện này cháu không được nói với người khác, cháu nói ra chúng tôi cũng không thừa nhận, không những không thừa nhận, đến lúc đó chúng tôi còn đồng lòng đấu tố cháu là phần tử xấu, là gián điệp do bên kia phái tới..." Lưu Phúc Lâm nhìn Cô Tứ Duy cười nói.
Cô Tứ Duy hiểu, đây là Lưu lão thúc đang đe dọa mình, bảo mình đừng đi nói lung tung.
"Các ngài cũng biết sợ hay sao?" Cô Tứ Duy cười nói.
Lưu Phúc Lâm cười sảng khoái nói: "Chúng tôi không sợ, chỉ là sợ phiền phức, cùng lắm là chui vào rừng, không phải tôi coi thường đám tiểu tướng bên ngoài, chỉ cần chúng tôi ăn no một chút, tới bao nhiêu chúng ta có thể giết bấy nhiêu".
Sơn dân tự có bản lĩnh của mình, với điều kiện hiện tại, thật sự không có biện pháp nào trừng trị mấy người dân trong núi.
"Thế nào, có hối hận vì ở lại không?" Lưu Phúc Lâm cười nói.
Cô Tứ Duy nghe xong cười ha ha: "Nói thật, cháu thật sự có chút thích nơi này rồi".
Câu này làm Lưu Phúc Lâm ngẩn ra, rồi cười nói: "Cháu thích là tốt, nếu cháu còn có thú săn muốn đổi, cứ bảo Đức Trụ dẫn cậu đi".
"Nó luôn nghĩ cháu là gián điệp".
Nghĩ đến Lưu Đức Trụ, Cô Tứ Duy cười nói.
Lưu Phúc Lâm nghe vậy, thở dài một hơi: "Nếu một ngày nào đó tôi không còn, xin cháu nể mặt tôi mà giúp đỡ nó một chút".
"Không phải ngài có em trai hay sao?" Cô Tứ Duy hơi khó hiểu.
Ngài có em trai ruột, còn có cháu ruột, sao lại nhờ người ngoài?
Lưu Phúc Lâm nhìn Cô Tứ Duy một lúc rồi thở dài, không biết nói với cậu ta thế nào.
"Sau này có thời gian sẽ nói với cháu".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.