Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 10: Đánh Cho Sợ (2)
Thuyên Thạch
09/07/2024
Editor: Kingofbattle
Hầu vương bị đánh, tất cả bầy khỉ đều sợ hãi, từng con rụt lại trên cành cây, nhiều con không dám nhìn thẳng Cô Tứ Duy.
Gần đây, Cô Tứ Duy gặp nhiều chuyện không thể tưởng tượng, tâm trạng vốn không ổn định, dù thể hiện ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, tích tụ ít nhiều oán khí.
Bây giờ con khỉ này đưa mình tới cửa, ngay lập tức khơi dậy chút sát khí tích tụ trong lòng Cô Tứ Duy.
Không may, hầu vương trở thành nơi trút giận.
Bốp!
Nhánh cây nhỏ bằng ngón tay út dưới tay Cô Tứ Duy cũng chịu không nổi, gãy đôi.
Cô Tứ Duy nhìn nhánh cây trong tay, rồi nhìn lại khỉ.
Lúc này hầu vương cũng thấy nhánh cây gãy, nhưng khi nhìn vào mắt Cô Tứ Duy, nó vô thức co người lại, hai tay nắm chạc cây cũng thả lỏng.
Hai tay đặt bên hông, điều này biểu thị nó đã ngoan ngoãn, đầu hàng, chịu thua.
Trông có vẻ từ bỏ đấu tranh.
Tuy nhiên, Cô Tứ Duy chưa từng huấn luyện khỉ, hắn thấy hình ảnh hầu vương lúc này, cảm thấy ít nhất nó không còn hung hăng như trước nữa, vẻ nhe răng dọa nạt có lẽ không còn quay lại.
Nhưng Cô Tứ Duy nghĩ lại, bẻ thêm một nhánh cây nữa, quật thêm mười roi vào người nó.
Hắn nghĩ, dù có dạy dỗ được hay không, đánh thêm một trận để hù doạ cũng tốt.
Buông chạc cây ra, Cô Tứ Duy cẩn thận đề phòng hầu vương vùng dậy.
Nhưng lo lắng của Cô Tứ Duy hơi dư thừa, lúc này hầu vương bị Cô Tứ Duy đánh thê thảm, làm sao còn dám nhe răng với Cô Tứ Duy.
Can đảm không còn, hầu vương đã nhụt chí, không còn ý định phản kháng, chỉ cần Cô Tứ Duy không giết nó, nó cũng không dám chống cự.
Chỉ khi nào hầu vương nghĩ mình có thể đánh bại Cô Tứ Duy, mới nảy sinh ý định phản kháng.
Hiện giờ, nói theo lời trên mạng, Cô Tứ Duy chính là bố.
Bầy khỉ luôn chọn con khỉ hung dữ nhất làm vua, hầu vương cai trị bầy khỉ thuộc hạ, hoàn toàn không có tính chất nói chuyện, chỉ có dùng sức mạnh.
Cách làm theo bản năng phù hợp với tính cách của khỉ.
Tất nhiên, hầu vương cũng phải có chút mưu mẹo, ví dụ như lôi kéo vài con mạnh mẽ cùng bắt nạt khỉ cấp dưới, gọi là mưu kế cũng chỉ đến mức này.
Bị đánh một trận, hơn nữa là đánh rất ác, ngay lập tức khiến hầu vương và tất cả bầy khỉ khiếp sợ.
Cái nhìn hung dữ của Cô Tứ Duy khi đánh hầu vương, vẻ không màng sống chết, đồng thời làm cả bầy khỉ sợ hãi, nhất là cảnh hầu vương bị đánh mà không có chỗ trốn, khiến cả bầy khỉ phải quỳ gối.
Cao lớn, hung dữ bất thường, nếu Cô Tứ Duy là khỉ, bây giờ có lẽ có khỉ cái đến nịnh nọt.
Chỉ là hiện tại không có con khỉ nào dám tiến lên, thậm chí Cô Tứ Duy không lên tiếng, tất cả bầy khỉ đều không dám có động tĩnh, ngồi yên trên cành cây.
Thế giới động vật là vậy, nắm đấm lớn là lý lẽ lớn nhất.
Cái gì mà cảm hóa, cái gì mà lấy đức phục thú hoàn toàn không có tác dụng, thứ này chỉ có thể cảm hóa những kẻ đầu óc có vấn đề thôi.
Động vật?
Hoàn toàn không tác dụng gì, chúng chỉ biết nắm đấm, chỉ nhận nắm đấm, đánh một trận, hiệu quả hơn là cảm hóa cả đời.
Bây giờ hầu vương cũng không dám động, ngoan ngoãn co cổ, ngồi trước mặt Cô Tứ Duy, biểu hiện như một đứa trẻ ngoan.
Cô Tứ Duy thấy đám khỉ đã ngoan, tiếp tục giơ tay hái hồng, tất nhiên, hắn vẫn luôn để ý hầu vương, sợ nó tấn công mình, chơi trò phục thù.
Chuyện này là do Cô Tứ Duy nghĩ quá nhiều, khỉ còn chưa tiến hóa đến mức dùng ba mươi sáu kế.
Thấy Cô Tứ Duy hái hồng, rất nhanh có con khỉ lanh lợi hiểu ý, mặt tươi cười tiến đến gần Cô Tứ Duy.
Bạn đã từng thấy khỉ mặt dày như liếm cẩu chưa?
Cô Tứ Duy tưởng khỉ không có biểu cảm khuôn mặt và cử chỉ phong phú như vậy.
Nhưng Cô Tứ Duy đã sai, con khỉ trước mặt với biểu cảm mặt dày, giống hệt quan chức thời Thanh khi gặp cấp trên, chỉ thiếu bộ đồ cương thi thôi.
“Cái này... mẹ nó”
Cô Tứ Duy cũng ngớ người.
Một biểu cảm giống hệt thông dịch viên của kẻ xâm lược, con khỉ này hái một quả hồng từ trên cây mang đến trước mặt Cô Tứ Duy, đồng thời kêu chít chít nịnh nọt.
“Mày... mẹ nó là khỉ tài!”
Cô Tứ Duy cảm thấy tam quan của mình vốn đã không nhiều lúc này tan vỡ, tan thành từng mảnh.
Có khỉ tiến đến gần mình, rõ ràng là muốn gia nhập tổ chức của mình, dù hơi mặt dày, dù hơi đê tiện, nhưng! Đó là mặt tích cực!
Chọn một quả hồng nhỏ nhất trước mặt mình, đưa cho con khỉ này, tiện tay xoa đầu nó một cái.
Chỉ thiếu nói một câu: Con khỉ này là đồng chí tốt, tao rất thưởng thức.
Con khỉ được Cô Tứ Duy thưởng rất đắc ý, cầm quả hồng nhỏ kêu vài tiếng với bầy khỉ, còn nhe răng với hầu vương.
Cô Tứ Duy thấy lạ, vì hầu vương lại chịu đựng, trước con khỉ nhỏ hơn hai vòng, y hệt ninja rùa.
Chít chít!
Khỉ kêu vài tiếng nịnh nọt, bây giờ tất cả bầy khỉ đều tiến đến.
Khỉ nhiều sức cũng lớn, chưa đến hai, ba phút, cả cây hồng không còn một quả.
Đưa quả vào không gian, chọn ra những quả nhỏ hỏng phát cho mỗi con khỉ một quả, Cô Tứ Duy chui vào không gian chuẩn bị trồng một gốc hồng trong không gian.
Hầu vương bị đánh, tất cả bầy khỉ đều sợ hãi, từng con rụt lại trên cành cây, nhiều con không dám nhìn thẳng Cô Tứ Duy.
Gần đây, Cô Tứ Duy gặp nhiều chuyện không thể tưởng tượng, tâm trạng vốn không ổn định, dù thể hiện ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, tích tụ ít nhiều oán khí.
Bây giờ con khỉ này đưa mình tới cửa, ngay lập tức khơi dậy chút sát khí tích tụ trong lòng Cô Tứ Duy.
Không may, hầu vương trở thành nơi trút giận.
Bốp!
Nhánh cây nhỏ bằng ngón tay út dưới tay Cô Tứ Duy cũng chịu không nổi, gãy đôi.
Cô Tứ Duy nhìn nhánh cây trong tay, rồi nhìn lại khỉ.
Lúc này hầu vương cũng thấy nhánh cây gãy, nhưng khi nhìn vào mắt Cô Tứ Duy, nó vô thức co người lại, hai tay nắm chạc cây cũng thả lỏng.
Hai tay đặt bên hông, điều này biểu thị nó đã ngoan ngoãn, đầu hàng, chịu thua.
Trông có vẻ từ bỏ đấu tranh.
Tuy nhiên, Cô Tứ Duy chưa từng huấn luyện khỉ, hắn thấy hình ảnh hầu vương lúc này, cảm thấy ít nhất nó không còn hung hăng như trước nữa, vẻ nhe răng dọa nạt có lẽ không còn quay lại.
Nhưng Cô Tứ Duy nghĩ lại, bẻ thêm một nhánh cây nữa, quật thêm mười roi vào người nó.
Hắn nghĩ, dù có dạy dỗ được hay không, đánh thêm một trận để hù doạ cũng tốt.
Buông chạc cây ra, Cô Tứ Duy cẩn thận đề phòng hầu vương vùng dậy.
Nhưng lo lắng của Cô Tứ Duy hơi dư thừa, lúc này hầu vương bị Cô Tứ Duy đánh thê thảm, làm sao còn dám nhe răng với Cô Tứ Duy.
Can đảm không còn, hầu vương đã nhụt chí, không còn ý định phản kháng, chỉ cần Cô Tứ Duy không giết nó, nó cũng không dám chống cự.
Chỉ khi nào hầu vương nghĩ mình có thể đánh bại Cô Tứ Duy, mới nảy sinh ý định phản kháng.
Hiện giờ, nói theo lời trên mạng, Cô Tứ Duy chính là bố.
Bầy khỉ luôn chọn con khỉ hung dữ nhất làm vua, hầu vương cai trị bầy khỉ thuộc hạ, hoàn toàn không có tính chất nói chuyện, chỉ có dùng sức mạnh.
Cách làm theo bản năng phù hợp với tính cách của khỉ.
Tất nhiên, hầu vương cũng phải có chút mưu mẹo, ví dụ như lôi kéo vài con mạnh mẽ cùng bắt nạt khỉ cấp dưới, gọi là mưu kế cũng chỉ đến mức này.
Bị đánh một trận, hơn nữa là đánh rất ác, ngay lập tức khiến hầu vương và tất cả bầy khỉ khiếp sợ.
Cái nhìn hung dữ của Cô Tứ Duy khi đánh hầu vương, vẻ không màng sống chết, đồng thời làm cả bầy khỉ sợ hãi, nhất là cảnh hầu vương bị đánh mà không có chỗ trốn, khiến cả bầy khỉ phải quỳ gối.
Cao lớn, hung dữ bất thường, nếu Cô Tứ Duy là khỉ, bây giờ có lẽ có khỉ cái đến nịnh nọt.
Chỉ là hiện tại không có con khỉ nào dám tiến lên, thậm chí Cô Tứ Duy không lên tiếng, tất cả bầy khỉ đều không dám có động tĩnh, ngồi yên trên cành cây.
Thế giới động vật là vậy, nắm đấm lớn là lý lẽ lớn nhất.
Cái gì mà cảm hóa, cái gì mà lấy đức phục thú hoàn toàn không có tác dụng, thứ này chỉ có thể cảm hóa những kẻ đầu óc có vấn đề thôi.
Động vật?
Hoàn toàn không tác dụng gì, chúng chỉ biết nắm đấm, chỉ nhận nắm đấm, đánh một trận, hiệu quả hơn là cảm hóa cả đời.
Bây giờ hầu vương cũng không dám động, ngoan ngoãn co cổ, ngồi trước mặt Cô Tứ Duy, biểu hiện như một đứa trẻ ngoan.
Cô Tứ Duy thấy đám khỉ đã ngoan, tiếp tục giơ tay hái hồng, tất nhiên, hắn vẫn luôn để ý hầu vương, sợ nó tấn công mình, chơi trò phục thù.
Chuyện này là do Cô Tứ Duy nghĩ quá nhiều, khỉ còn chưa tiến hóa đến mức dùng ba mươi sáu kế.
Thấy Cô Tứ Duy hái hồng, rất nhanh có con khỉ lanh lợi hiểu ý, mặt tươi cười tiến đến gần Cô Tứ Duy.
Bạn đã từng thấy khỉ mặt dày như liếm cẩu chưa?
Cô Tứ Duy tưởng khỉ không có biểu cảm khuôn mặt và cử chỉ phong phú như vậy.
Nhưng Cô Tứ Duy đã sai, con khỉ trước mặt với biểu cảm mặt dày, giống hệt quan chức thời Thanh khi gặp cấp trên, chỉ thiếu bộ đồ cương thi thôi.
“Cái này... mẹ nó”
Cô Tứ Duy cũng ngớ người.
Một biểu cảm giống hệt thông dịch viên của kẻ xâm lược, con khỉ này hái một quả hồng từ trên cây mang đến trước mặt Cô Tứ Duy, đồng thời kêu chít chít nịnh nọt.
“Mày... mẹ nó là khỉ tài!”
Cô Tứ Duy cảm thấy tam quan của mình vốn đã không nhiều lúc này tan vỡ, tan thành từng mảnh.
Có khỉ tiến đến gần mình, rõ ràng là muốn gia nhập tổ chức của mình, dù hơi mặt dày, dù hơi đê tiện, nhưng! Đó là mặt tích cực!
Chọn một quả hồng nhỏ nhất trước mặt mình, đưa cho con khỉ này, tiện tay xoa đầu nó một cái.
Chỉ thiếu nói một câu: Con khỉ này là đồng chí tốt, tao rất thưởng thức.
Con khỉ được Cô Tứ Duy thưởng rất đắc ý, cầm quả hồng nhỏ kêu vài tiếng với bầy khỉ, còn nhe răng với hầu vương.
Cô Tứ Duy thấy lạ, vì hầu vương lại chịu đựng, trước con khỉ nhỏ hơn hai vòng, y hệt ninja rùa.
Chít chít!
Khỉ kêu vài tiếng nịnh nọt, bây giờ tất cả bầy khỉ đều tiến đến.
Khỉ nhiều sức cũng lớn, chưa đến hai, ba phút, cả cây hồng không còn một quả.
Đưa quả vào không gian, chọn ra những quả nhỏ hỏng phát cho mỗi con khỉ một quả, Cô Tứ Duy chui vào không gian chuẩn bị trồng một gốc hồng trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.