Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 31: Đất Của Chúng Ta (1)
Thuyên Thạch
10/07/2024
Editor: Kingofbattle
"Tiểu Mã, mày cảm thấy nơi này thế nào?"
Trong lòng thì gọi con khỉ này là kẻ nịnh hót, nhưng để tiện thì gọi nó là "Tiểu Mã", còn mấy tên lính dưới quyền thì tự nhiên là Nhị Mã, Tam Mã và Tứ Mã.
Tên của khỉ đâu cần chính thức làm gì, gọi theo số là được rồi.
Tiểu Mã đâu biết Cô Tứ Duy nói gì, nó chỉ biết Cô Tứ Duy đang nói chuyện với mình, vì vậy nó nhe răng cười, không biết là biểu thị đồng ý hay phản đối.
“Thôi thôi, nói với mày cũng vô ích.”
Cô Tứ Duy khá hài lòng với chỗ này.
Không phải vì đất đai ở đây thích hợp để trồng trọt, càng không phải vì nơi này có nguồn nước, mà vì đây là một thung lũng nhỏ nằm giữa hai dãy núi.
Nói rõ hơn là ở đây có đất đai.
Hắn muốn có đất gần bờ sông, tốt nhất là đất có thể tự động tưới tiêu, nhưng suy nghĩ đó không thực tế.
Nhìn từ đỉnh núi xuống, dưới đáy trông như một cái hồ lô, hai bên là núi, hai dãy núi chạy theo hướng đông tây kẹp lấy chỗ này.
Phía đông lớn hơn, phía tây nhỏ hơn, ở giữa còn có một khe nhỏ, cách sông cũng không xa, gần như là phần lõm của hồ lô, đi xuống khoảng hơn năm mét là đến lòng sông.
Nếu đặt ở mấy chục năm sau, một chiếc bơm nước có thể giải quyết vấn đề cấp nước tưới tiêu, rất tiếc bây giờ rõ ràng chưa có máy bơm, nhưng Cô Tứ Duy biết rằng tổ tiên của mình đã có kinh nghiệm trồng trọt mấy ngàn năm, chắc chắn có cách lấy nước từ dưới đất.
Mà lúc này, chuyện Cô Tứ Duy cần làm là lấy đất, tìm đất mang về, đắp lên khu vực này.
Về diện tích của mảnh đất này, theo suy tính của Cô Tứ Duy cũng không biết nó bao nhiêu mẫu, hắn chỉ cảm thấy không nhỏ là được.
Tất nhiên, cũng không quá lớn, rộng khoảng chừng hai ba sân bóng đá, còn bao nhiêu mẫu thì hắn hoàn toàn không thể ước lượng.
Nơi này trong mắt người khác chắc chắn là vứt đi, vì ở đây không có đất, trên mặt đất vốn có chút đất, nhưng cũng không phải là đất, mà là các loại cành lá mục tích tụ theo năm tháng tạo thành lớp mùn.
Hiện tại Cô Tứ Duy định tìm một chỗ để lấy đất, đắp lên thung lũng này, chẳng phải là có đất rồi sao.
Hơn nữa, điểm tốt của nơi này là, ngoài hắn ra, người khác muốn lên đây vô cùng khó khăn.
Càng nhìn khu đất này, Cô Tứ Duy càng thấy thích.
“Tiểu Mã!”
Cũng không ai nghe Cô Tứ Duy khoe khoang, hiện giờ hắn chỉ có thể nói chuyện với Tiểu Mã.
Vừa kêu một tiếng Tiểu Mã, Cô Tứ Duy nhìn thấy vật trong tay mình, liền sững sờ.
Quả óc chó.
Dù có ngốc đến đâu Cô Tứ Duy cũng biết quả óc chó trông như thế nào, hơn nữa đây không phải loại óc chó trồng từ cây, mà là quả óc chó dại thực sự, tuy kích thước nhỏ hơn so với loại quả óc chó lai tạo sau này, nhưng lại lớn hơn nhiều so với loại trong thôn.
Quả óc chó trong lòng bàn tay Cô Tứ Duy có chút sần sùi, kích thước khoảng bằng quả bóng bàn, dù nhỏ hơn một chút cũng không đáng kể, đây thực sự là quả óc chó chính hiệu.
“Tiểu Mã, thứ này lấy ở đâu?”
Cô Tứ Duy đưa quả óc chó ra.
Tiểu Mã thấy Cô Tứ Duy đưa về quả óc chó, tưởng Cô Tứ Duy không ăn, liền đưa tay định lấy lại.
Cô Tứ Duy làm sao để Tiểu Mã lấy lại quả óc chó, lúc này liền rụt tay lại, tiếp tục hỏi: “Thứ này từ đâu ra?”
Với sự hiểu biết của Cô Tứ Duy về bầy khỉ này, chắc chắn bọn chúng không chỉ có một quả.
Chỉ tiếc rằng, sự giao tiếp giữa Cô Tứ Duy và Tiểu Mã gặp vấn đề lớn, một người một khỉ trò chuyện như nước đổ đầu vịt.
Cô Tứ Duy cảm thấy con hàng Tiểu Mã này quá ngốc, còn Tiểu Mã cũng nghĩ chủ nhân của nó không thông minh, nó đã nhiều lần ra hiệu thứ này có thể ăn được, nhưng người này vẫn cứ hỏi mãi.
Nếu không sợ bị đánh, Tiểu Mã đã nhảy lên cào vài cái rồi.
Tiểu Mã không dám, nhưng trong lòng nó tức giận, chờ lúc chủ nhân đang suy nghĩ, Tiểu Mã quay lại đánh cho cựu hầu vương một trận để xả giận.
Cô Tứ Duy lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng nghe thấy tiếng khỉ kêu đau đớn, quay lại thấy Tiểu Mã đang đánh cựu hầu vương, liền nhíu mày: “Không có việc gì mày bắt nạt nó làm gì”.
Chít chít!
Tiểu Mã thả cựu hầu vương, chạy đến bên cạnh Cô Tứ Duy, mặt mày hớn hở làm ra vẻ phiên dịch.
Lúc này Cô Tứ Duy đã có ý tưởng, chọn một chỗ dưới chân núi, ném quả óc chó xuống đất, rồi vào không gian, lấy cái gàu múc một gàu nước ra.
Đúng vậy, hiện tại Cô Tứ Duy đã có dụng cụ múc nước mới, không cần dùng mũ Lôi Phong làm gáo nước nữa.
Ra khỏi không gian, Cô Tứ Duy từ từ đổ nước trong gàu xuống quả óc chó.
Rất nhanh, quả óc chó bắt đầu nảy mầm, mọc ra hai lá, rồi bắt đầu vươn cành, không ngừng lớn lên.
Chẳng bao lâu sau, Cô Tứ Duy ngạc nhiên quan sát, hắn đã từng thấy cây óc chó, nhưng cây óc chó bình thường chỉ cao khoảng hai ba mét là cùng.
Nhưng cây óc chó trước mắt lại cao đến hai mươi mấy mét, cách mặt đất khoảng một mét rưỡi đã bắt đầu phân nhánh, mỗi nhánh lại tỏa ra năm cành, tiếp đó mỗi cành lại chia ra nhiều nhánh nhỏ.
Chỉ qua vài lần phân nhánh, trước mắt Cô Tứ Duy là một cây óc chó khổng lồ, đường kính tán cây rộng khoảng hai mươi mét .
Tiếp đó, các cành cây treo đầy những chùm hoa giống như sâu róm, chẳng bao lâu sau, bắt đầu xuất hiện những quả óc chó non xanh.
Rồi những quả óc chó xanh lớn dần, cuối cùng lớp vỏ xanh bên ngoài nứt ra, để lộ những hạt óc chó bên trong, đó chính là những hạt óc chó thường thấy.
Cô Tứ Duy đứng ngây người nhìn, vì hắn chưa bao giờ thấy, ngay cả khi từng thấy cây óc chó, cũng chưa bao giờ thấy toàn bộ quá trình cây óc chó tự nảy mẩm, ra quả rồi rụng xuống.
"Tiểu Mã, mày cảm thấy nơi này thế nào?"
Trong lòng thì gọi con khỉ này là kẻ nịnh hót, nhưng để tiện thì gọi nó là "Tiểu Mã", còn mấy tên lính dưới quyền thì tự nhiên là Nhị Mã, Tam Mã và Tứ Mã.
Tên của khỉ đâu cần chính thức làm gì, gọi theo số là được rồi.
Tiểu Mã đâu biết Cô Tứ Duy nói gì, nó chỉ biết Cô Tứ Duy đang nói chuyện với mình, vì vậy nó nhe răng cười, không biết là biểu thị đồng ý hay phản đối.
“Thôi thôi, nói với mày cũng vô ích.”
Cô Tứ Duy khá hài lòng với chỗ này.
Không phải vì đất đai ở đây thích hợp để trồng trọt, càng không phải vì nơi này có nguồn nước, mà vì đây là một thung lũng nhỏ nằm giữa hai dãy núi.
Nói rõ hơn là ở đây có đất đai.
Hắn muốn có đất gần bờ sông, tốt nhất là đất có thể tự động tưới tiêu, nhưng suy nghĩ đó không thực tế.
Nhìn từ đỉnh núi xuống, dưới đáy trông như một cái hồ lô, hai bên là núi, hai dãy núi chạy theo hướng đông tây kẹp lấy chỗ này.
Phía đông lớn hơn, phía tây nhỏ hơn, ở giữa còn có một khe nhỏ, cách sông cũng không xa, gần như là phần lõm của hồ lô, đi xuống khoảng hơn năm mét là đến lòng sông.
Nếu đặt ở mấy chục năm sau, một chiếc bơm nước có thể giải quyết vấn đề cấp nước tưới tiêu, rất tiếc bây giờ rõ ràng chưa có máy bơm, nhưng Cô Tứ Duy biết rằng tổ tiên của mình đã có kinh nghiệm trồng trọt mấy ngàn năm, chắc chắn có cách lấy nước từ dưới đất.
Mà lúc này, chuyện Cô Tứ Duy cần làm là lấy đất, tìm đất mang về, đắp lên khu vực này.
Về diện tích của mảnh đất này, theo suy tính của Cô Tứ Duy cũng không biết nó bao nhiêu mẫu, hắn chỉ cảm thấy không nhỏ là được.
Tất nhiên, cũng không quá lớn, rộng khoảng chừng hai ba sân bóng đá, còn bao nhiêu mẫu thì hắn hoàn toàn không thể ước lượng.
Nơi này trong mắt người khác chắc chắn là vứt đi, vì ở đây không có đất, trên mặt đất vốn có chút đất, nhưng cũng không phải là đất, mà là các loại cành lá mục tích tụ theo năm tháng tạo thành lớp mùn.
Hiện tại Cô Tứ Duy định tìm một chỗ để lấy đất, đắp lên thung lũng này, chẳng phải là có đất rồi sao.
Hơn nữa, điểm tốt của nơi này là, ngoài hắn ra, người khác muốn lên đây vô cùng khó khăn.
Càng nhìn khu đất này, Cô Tứ Duy càng thấy thích.
“Tiểu Mã!”
Cũng không ai nghe Cô Tứ Duy khoe khoang, hiện giờ hắn chỉ có thể nói chuyện với Tiểu Mã.
Vừa kêu một tiếng Tiểu Mã, Cô Tứ Duy nhìn thấy vật trong tay mình, liền sững sờ.
Quả óc chó.
Dù có ngốc đến đâu Cô Tứ Duy cũng biết quả óc chó trông như thế nào, hơn nữa đây không phải loại óc chó trồng từ cây, mà là quả óc chó dại thực sự, tuy kích thước nhỏ hơn so với loại quả óc chó lai tạo sau này, nhưng lại lớn hơn nhiều so với loại trong thôn.
Quả óc chó trong lòng bàn tay Cô Tứ Duy có chút sần sùi, kích thước khoảng bằng quả bóng bàn, dù nhỏ hơn một chút cũng không đáng kể, đây thực sự là quả óc chó chính hiệu.
“Tiểu Mã, thứ này lấy ở đâu?”
Cô Tứ Duy đưa quả óc chó ra.
Tiểu Mã thấy Cô Tứ Duy đưa về quả óc chó, tưởng Cô Tứ Duy không ăn, liền đưa tay định lấy lại.
Cô Tứ Duy làm sao để Tiểu Mã lấy lại quả óc chó, lúc này liền rụt tay lại, tiếp tục hỏi: “Thứ này từ đâu ra?”
Với sự hiểu biết của Cô Tứ Duy về bầy khỉ này, chắc chắn bọn chúng không chỉ có một quả.
Chỉ tiếc rằng, sự giao tiếp giữa Cô Tứ Duy và Tiểu Mã gặp vấn đề lớn, một người một khỉ trò chuyện như nước đổ đầu vịt.
Cô Tứ Duy cảm thấy con hàng Tiểu Mã này quá ngốc, còn Tiểu Mã cũng nghĩ chủ nhân của nó không thông minh, nó đã nhiều lần ra hiệu thứ này có thể ăn được, nhưng người này vẫn cứ hỏi mãi.
Nếu không sợ bị đánh, Tiểu Mã đã nhảy lên cào vài cái rồi.
Tiểu Mã không dám, nhưng trong lòng nó tức giận, chờ lúc chủ nhân đang suy nghĩ, Tiểu Mã quay lại đánh cho cựu hầu vương một trận để xả giận.
Cô Tứ Duy lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng nghe thấy tiếng khỉ kêu đau đớn, quay lại thấy Tiểu Mã đang đánh cựu hầu vương, liền nhíu mày: “Không có việc gì mày bắt nạt nó làm gì”.
Chít chít!
Tiểu Mã thả cựu hầu vương, chạy đến bên cạnh Cô Tứ Duy, mặt mày hớn hở làm ra vẻ phiên dịch.
Lúc này Cô Tứ Duy đã có ý tưởng, chọn một chỗ dưới chân núi, ném quả óc chó xuống đất, rồi vào không gian, lấy cái gàu múc một gàu nước ra.
Đúng vậy, hiện tại Cô Tứ Duy đã có dụng cụ múc nước mới, không cần dùng mũ Lôi Phong làm gáo nước nữa.
Ra khỏi không gian, Cô Tứ Duy từ từ đổ nước trong gàu xuống quả óc chó.
Rất nhanh, quả óc chó bắt đầu nảy mầm, mọc ra hai lá, rồi bắt đầu vươn cành, không ngừng lớn lên.
Chẳng bao lâu sau, Cô Tứ Duy ngạc nhiên quan sát, hắn đã từng thấy cây óc chó, nhưng cây óc chó bình thường chỉ cao khoảng hai ba mét là cùng.
Nhưng cây óc chó trước mắt lại cao đến hai mươi mấy mét, cách mặt đất khoảng một mét rưỡi đã bắt đầu phân nhánh, mỗi nhánh lại tỏa ra năm cành, tiếp đó mỗi cành lại chia ra nhiều nhánh nhỏ.
Chỉ qua vài lần phân nhánh, trước mắt Cô Tứ Duy là một cây óc chó khổng lồ, đường kính tán cây rộng khoảng hai mươi mét .
Tiếp đó, các cành cây treo đầy những chùm hoa giống như sâu róm, chẳng bao lâu sau, bắt đầu xuất hiện những quả óc chó non xanh.
Rồi những quả óc chó xanh lớn dần, cuối cùng lớp vỏ xanh bên ngoài nứt ra, để lộ những hạt óc chó bên trong, đó chính là những hạt óc chó thường thấy.
Cô Tứ Duy đứng ngây người nhìn, vì hắn chưa bao giờ thấy, ngay cả khi từng thấy cây óc chó, cũng chưa bao giờ thấy toàn bộ quá trình cây óc chó tự nảy mẩm, ra quả rồi rụng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.