Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 26: Định Cư (2)
Thuyên Thạch
10/07/2024
Editor: Kingofbattle
Lời của Tôn Lễ Mạch làm Cô Tứ Duy choáng váng.
Hắn thật không ngờ, mình muốn xây nhà lại phức tạp đến vậy.
Bất tri bất giác, Cô Tứ Duy đã mang suy nghĩ của người hiện đại đến đây, hắn nghĩ xây nhà thì phải dùng gạch, xi măng, nhưng bây giờ những thứ này thật sự không dễ kiếm, cả nước là kinh tế theo kế hoạch, cần một viên gạch thì phải sản xuất một viên, cho dù bây giờ Cô Tứ Duy cầm USD đến xưởng gạch mua gạch, người ta cũng không bán cho hắn.
Nghe xong lời của Tôn Lễ Mạch, Cô Tứ Duy hiểu ra, xây nhà bằng gạch lúc này là không thể, phải dùng bùn, hoặc dùng gỗ cũng được.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến gỗ, Cô Tứ Duy lập tức phấn chấn, nghĩ: Đúng rồi, không có gạch thì dùng gỗ, dù sao bây giờ gỗ không tốn tiền, chỉ cần tự mình chặt rồi thả theo dòng sông, chẳng phải là vật liệu xây dựng sao.
Nghĩ đến đây, Cô Tứ Duy cảm thấy vẫn phải xác nhận lại với mọi người, đừng để đến lúc đó chặt gỗ lại là phạm pháp.
“Vậy có thể dùng gỗ xây nhà không?” Cô Tứ Duy hỏi.
Tôn Lễ Mạch nghe vậy định phản bác, nhưng lại nhớ đến hai lần Cô Tứ Duy thả bè gỗ xuống, liền cười nói: “Việc này người khác không làm được, nhưng có lẽ cậu có thể làm được, chỉ là bây giờ không dễ tìm thợ giỏi”.
Cô Tứ Duy nghe vậy lại ngẩn ra, thầm nghĩ: mình cần thợ giỏi làm gì?
Ở điểm này, Cô Tứ Duy và Tôn Lễ Mạch lại nghĩ khác nhau, Cô Tứ Duy định xây một ngôi nhà gỗ, nghĩ là làm kiểu nhà của người Nga, nhưng Tôn Lễ Mạch lại nghĩ Cô Tứ Duy định xây kiểu nhà cổ Trung Quốc.
Còn về việc có thuộc về Tứ Cựu hay không, cần phải phá bỏ hay không, người trong thôn không quan tâm.
(Tứ cựu bao gồm: cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán, phá Tứ Cựu là một chiến dịch được Mao Trạch Đông phát động vào những năm cách mạng văn hoá 1966)
Cô Tứ Duy không giải thích, Tôn Lễ Mạch cũng không hỏi thêm.
Tiếp tục nói về việc xây nhà.
Tôn Lễ Mạch nói: “Nhà tôi còn cái giường nhỏ, cũ một chút, nếu cậu không chê thì lát nữa tôi mang qua cho cậu”.
“Vậy thì tốt quá, tôi đang thiếu cái này” Cô Tứ Duy liên tục cảm ơn.
“Tôi sẽ mang thêm hai cái ghế đẩu cho cậu, mấy thứ này không biết sao lại bị lấy hết, đến cái ghế cũng không còn”.
(ghế đẩu: loại ghế cổ xưa dùng để ngồi, đặc điểm khác biệt là nó không có tay vịn hay lưng ghế)
Ban đầu trong nhà này chắc chắn có đồ nội thất, bây giờ trống trơn là do bị người ta lấy hết, chuyện này ở nông thôn không lạ, lấy đồ nhà bỏ hoang là chuyện thường, huống hồ là trong tình huống này.
Sau khi bàn bạc một hồi, Cô Tứ Duy theo Tôn Lễ Mạch về nhà mang giường, Lưu Phúc Lâm và Lưu Đức Trụ thì về nhà mang ghế cho Cô Tứ Duy, sau đó còn mang cho hắn một cái bàn nhỏ.
Ngoài hai nhà này ra, còn có nhà Dương Truyền Ngũ mang cho hắn một tấm chăn mới, chăn hơi mỏng, chỉ khoảng hai ba cân, nhưng lúc này mang chăn cho Cô Tứ Duy cũng là có lòng rồi.
Đa số hàng xóm đều mang chút đồ, có cái không đáng giá, nhưng cũng là thể hiện tấm lòng.
Bất quá không phải ai trong thôn cũng thích Cô Tứ Duy định cư ở đây, nếu không phải Cô Tứ Duy có con lợn rừng to làm nền móng, chắc chắn sẽ có người phàn nàn.
Dù bây giờ bọn họ bị chặn miệng, nhưng khi về nhà một số người vẫn không nhịn được mà nói vài câu.
Thế giới này luôn có những người như vậy, dù người khác không xâm phạm lợi ích của bọn họ, bọn họ vẫn phải nói vài lời mỉa mai, như thể không nói thì rất khó chịu.
Hiện giờ Cô Tứ Duy không bận tâm đến những người này, hắn chỉ nhớ những người đã giúp mình, chờ cơ hội nhất định sẽ trả ơn.
Dù không thể trả ân tình lớn lao, nhưng trong khả năng của mình, Cô Tứ Duy vẫn muốn báo đáp.
Tính cách lão Cô có chút ngốc nghếch, nhưng là người biết ơn!
Bận rộn cả ngày, Cô Tứ Duy nằm trên giường của mình.
Giường là giường gỗ đơn giản, khi nằm xuống chỉ cần trở mình là sẽ kêu kẽo kẹt.
Nhưng hiện tại không phải lúc để Cô Tứ Duy kén cá chọn canh, Tôn Lễ Mạch mang giường cho hắn chính là ủng hộ Cô Tứ Duy, điều này được hắn ghi nhớ.
Giường dù cũ, vẫn hơn nằm dưới đất.
Nằm trên giường, dưới người là lớp chiếu làm từ rơm lúa mạch, để giữ ấm, chiếu rơm còn được lót hai lớp, bên trên là một tấm vải giường rách, là của Quách Hương Bình, lão Quách mang cho.
Đồ rách nát này vài chục năm sau vứt như rác, nhưng bây giờ nó là sự ủng hộ, muốn mua vải? Cần có phiếu vải, thứ này cả thôn cũng không kiếm ra hai thước.
Vốn đã xin trợ cấp, mỗi năm được cấp phiếu, mua vải là để may quần áo cho trẻ con, hoặc dùng làm miếng vá, đâu có tấm vải giường nào mang cho Cô Tứ Duy.
Đồ đắp còn có chút hình dáng, là cái chăn mỏng của vợ chồng Dương Truyền Ngũ cho, phía trên là chiếc áo đại quân cũ của Cô Tứ Duy.
Gối tất nhiên là chiếc mũ Lôi Phong của hắn.
Dù những thứ này không có giá trị, nhưng có ưu điểm là sạch sẽ, không bị chấy rận.
Có thể nói, đêm nay là đêm Cô Tứ Duy ngủ ngon nhất từ khi đến đây.
Mở mắt, Cô Tứ Duy theo phản xạ đưa tay sờ một hồi, rồi mới nhận ra hiện tại bản thân không có di động, tất nhiên là không xem được giờ.
Lời của Tôn Lễ Mạch làm Cô Tứ Duy choáng váng.
Hắn thật không ngờ, mình muốn xây nhà lại phức tạp đến vậy.
Bất tri bất giác, Cô Tứ Duy đã mang suy nghĩ của người hiện đại đến đây, hắn nghĩ xây nhà thì phải dùng gạch, xi măng, nhưng bây giờ những thứ này thật sự không dễ kiếm, cả nước là kinh tế theo kế hoạch, cần một viên gạch thì phải sản xuất một viên, cho dù bây giờ Cô Tứ Duy cầm USD đến xưởng gạch mua gạch, người ta cũng không bán cho hắn.
Nghe xong lời của Tôn Lễ Mạch, Cô Tứ Duy hiểu ra, xây nhà bằng gạch lúc này là không thể, phải dùng bùn, hoặc dùng gỗ cũng được.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến gỗ, Cô Tứ Duy lập tức phấn chấn, nghĩ: Đúng rồi, không có gạch thì dùng gỗ, dù sao bây giờ gỗ không tốn tiền, chỉ cần tự mình chặt rồi thả theo dòng sông, chẳng phải là vật liệu xây dựng sao.
Nghĩ đến đây, Cô Tứ Duy cảm thấy vẫn phải xác nhận lại với mọi người, đừng để đến lúc đó chặt gỗ lại là phạm pháp.
“Vậy có thể dùng gỗ xây nhà không?” Cô Tứ Duy hỏi.
Tôn Lễ Mạch nghe vậy định phản bác, nhưng lại nhớ đến hai lần Cô Tứ Duy thả bè gỗ xuống, liền cười nói: “Việc này người khác không làm được, nhưng có lẽ cậu có thể làm được, chỉ là bây giờ không dễ tìm thợ giỏi”.
Cô Tứ Duy nghe vậy lại ngẩn ra, thầm nghĩ: mình cần thợ giỏi làm gì?
Ở điểm này, Cô Tứ Duy và Tôn Lễ Mạch lại nghĩ khác nhau, Cô Tứ Duy định xây một ngôi nhà gỗ, nghĩ là làm kiểu nhà của người Nga, nhưng Tôn Lễ Mạch lại nghĩ Cô Tứ Duy định xây kiểu nhà cổ Trung Quốc.
Còn về việc có thuộc về Tứ Cựu hay không, cần phải phá bỏ hay không, người trong thôn không quan tâm.
(Tứ cựu bao gồm: cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán, phá Tứ Cựu là một chiến dịch được Mao Trạch Đông phát động vào những năm cách mạng văn hoá 1966)
Cô Tứ Duy không giải thích, Tôn Lễ Mạch cũng không hỏi thêm.
Tiếp tục nói về việc xây nhà.
Tôn Lễ Mạch nói: “Nhà tôi còn cái giường nhỏ, cũ một chút, nếu cậu không chê thì lát nữa tôi mang qua cho cậu”.
“Vậy thì tốt quá, tôi đang thiếu cái này” Cô Tứ Duy liên tục cảm ơn.
“Tôi sẽ mang thêm hai cái ghế đẩu cho cậu, mấy thứ này không biết sao lại bị lấy hết, đến cái ghế cũng không còn”.
(ghế đẩu: loại ghế cổ xưa dùng để ngồi, đặc điểm khác biệt là nó không có tay vịn hay lưng ghế)
Ban đầu trong nhà này chắc chắn có đồ nội thất, bây giờ trống trơn là do bị người ta lấy hết, chuyện này ở nông thôn không lạ, lấy đồ nhà bỏ hoang là chuyện thường, huống hồ là trong tình huống này.
Sau khi bàn bạc một hồi, Cô Tứ Duy theo Tôn Lễ Mạch về nhà mang giường, Lưu Phúc Lâm và Lưu Đức Trụ thì về nhà mang ghế cho Cô Tứ Duy, sau đó còn mang cho hắn một cái bàn nhỏ.
Ngoài hai nhà này ra, còn có nhà Dương Truyền Ngũ mang cho hắn một tấm chăn mới, chăn hơi mỏng, chỉ khoảng hai ba cân, nhưng lúc này mang chăn cho Cô Tứ Duy cũng là có lòng rồi.
Đa số hàng xóm đều mang chút đồ, có cái không đáng giá, nhưng cũng là thể hiện tấm lòng.
Bất quá không phải ai trong thôn cũng thích Cô Tứ Duy định cư ở đây, nếu không phải Cô Tứ Duy có con lợn rừng to làm nền móng, chắc chắn sẽ có người phàn nàn.
Dù bây giờ bọn họ bị chặn miệng, nhưng khi về nhà một số người vẫn không nhịn được mà nói vài câu.
Thế giới này luôn có những người như vậy, dù người khác không xâm phạm lợi ích của bọn họ, bọn họ vẫn phải nói vài lời mỉa mai, như thể không nói thì rất khó chịu.
Hiện giờ Cô Tứ Duy không bận tâm đến những người này, hắn chỉ nhớ những người đã giúp mình, chờ cơ hội nhất định sẽ trả ơn.
Dù không thể trả ân tình lớn lao, nhưng trong khả năng của mình, Cô Tứ Duy vẫn muốn báo đáp.
Tính cách lão Cô có chút ngốc nghếch, nhưng là người biết ơn!
Bận rộn cả ngày, Cô Tứ Duy nằm trên giường của mình.
Giường là giường gỗ đơn giản, khi nằm xuống chỉ cần trở mình là sẽ kêu kẽo kẹt.
Nhưng hiện tại không phải lúc để Cô Tứ Duy kén cá chọn canh, Tôn Lễ Mạch mang giường cho hắn chính là ủng hộ Cô Tứ Duy, điều này được hắn ghi nhớ.
Giường dù cũ, vẫn hơn nằm dưới đất.
Nằm trên giường, dưới người là lớp chiếu làm từ rơm lúa mạch, để giữ ấm, chiếu rơm còn được lót hai lớp, bên trên là một tấm vải giường rách, là của Quách Hương Bình, lão Quách mang cho.
Đồ rách nát này vài chục năm sau vứt như rác, nhưng bây giờ nó là sự ủng hộ, muốn mua vải? Cần có phiếu vải, thứ này cả thôn cũng không kiếm ra hai thước.
Vốn đã xin trợ cấp, mỗi năm được cấp phiếu, mua vải là để may quần áo cho trẻ con, hoặc dùng làm miếng vá, đâu có tấm vải giường nào mang cho Cô Tứ Duy.
Đồ đắp còn có chút hình dáng, là cái chăn mỏng của vợ chồng Dương Truyền Ngũ cho, phía trên là chiếc áo đại quân cũ của Cô Tứ Duy.
Gối tất nhiên là chiếc mũ Lôi Phong của hắn.
Dù những thứ này không có giá trị, nhưng có ưu điểm là sạch sẽ, không bị chấy rận.
Có thể nói, đêm nay là đêm Cô Tứ Duy ngủ ngon nhất từ khi đến đây.
Mở mắt, Cô Tứ Duy theo phản xạ đưa tay sờ một hồi, rồi mới nhận ra hiện tại bản thân không có di động, tất nhiên là không xem được giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.