Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 36: Gập Ghềnh (2)
Thuyên Thạch
11/07/2024
Editor: Kingofbattle
Lưu Phúc Lâm cười nói: “Hơn trăm cân, có mấy loại dầu trong làng, còn có hạt óc chó cậu mang cho nhà Truyền Ngũ, tổng cộng khoảng một trăm hai mươi cân.”
Lưu Phúc Lâm ngồi trên tảng đá bên đường, trả lời nhẹ nhàng như không phải nói về trọng lượng giỏ, mà là chuyện thường ngày.
Nhìn giỏ của lão Lưu, lại nhìn giỏ của mình, trong đó chỉ có vài quả hồng, vài hạt óc chó, cộng lại chưa đến hai mươi cân.
Chỉ mang bấy nhiêu, đi hơn một tiếng, Cô Tứ Duy đã thấy cảm thấy hai vai đau như bị cắt, khó mà tưởng tượng Lưu Phúc Lâm mang nhiều thế, mà vẫn không hề hấn gì.
Có vẻ nhận ra suy nghĩ của Cô Tứ Duy, Lưu Phúc Lâm cười nói: “Cháu đi vài lần sẽ quen, quen rồi thì không sao, người xưa có câu: không có nỗi khổ nào mà con người không vượt qua được”.
Ha ha!
Cô Tứ Duy cười ngượng, hắn ta không có chút ý định chịu khổ, người ta quay về quá khứ đều ăn ngon mặc đẹp, phụ nữ bên cạnh không phải mỹ nhân tổng tài thì cũng là thiên kim hào môn, nếu không thì cũng là góa phụ trẻ ngàn tỷ, tại sao đến lượt mình lại phải mang giỏ đồ trăm cân chịu khổ?
Không thể,
Tuyệt đối không thể,
Hoàn toàn là ảo giác!
Ảo giác hay không thì chưa biết, sau khi Lưu Phúc Lâm hút hết một điếu thuốc, hai người lại khoác giỏ lên đường.
Không chỉ mang đồ, đường đi còn gập gềnh khó đi, nhiều đoạn phải bám vào vách đá, gọi là đường nhưng chỉ là lối nhỏ rộng hơn mét, do người đi tạo thành, không có ai tu sửa.
Cô Tứ Duy nghĩ rằng đây là con đường tệ nhất rồi, không ngờ đến chiều, Lưu Phúc Lâm bắt đầu dẫn hắn leo núi.
Lúc này rừng rất ẩm, chẳng mấy chốc mà cả người ướt đẫm, kỳ thật không phải lạnh, mang đồ thế này đi xa, chỉ dựa vào sức người, làm sao mà lạnh cho được, không chỉ chẳng lạnh mà còn thấy nóng.
Nhưng nóng và ẩm đan xen, chỉ có khó chịu và khó chịu.
Lúc này không thể nghỉ, Cô Tứ Duy muốn nghỉ nhưng Lưu Phúc Lâm không cho dừng quá thời gian hút nửa điếu thuốc, chỉ khoảng hai ba phút.
May mắn thay, ý chí của Cô Tứ Duy vẫn tạm được, vượt qua ba bốn đỉnh núi, Cô Tứ Duy dù muốn chết, nhưng cuối cùng cũng chịu được.
Đến gần bờ sông, tai nghe tiếng nước chảy róc rách, khi Lưu Phúc Lâm nói muốn nghỉ ngơi, Cô Tứ Duy liền ngồi phịch xuống đất, không quan tâm dưới mông toàn đá cuội lớn nhỏ.
Lúc này, trong mắt ông Lưu Phúc Lâm nhìn Tứ Duy lại có chút tán thưởng, mặc dù lão đồng ý với Quách Hương Bình là Cô Tứ Duy là người kỳ lạ, nhưng không ngờ Cô Tứ Duy da dẻ mỏng manh thực sự đi được.
Dù Cô Tứ Duy chỉ mang ít đồ, nhưng đi cùng lão suốt con đường, khiến Lưu Phúc Lâm phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
“Cô Tứ Duy, cháu giỏi đấy, đi được cả quãng đường này” Lưu Phúc Lâm khen.
Cô Tứ Duy thả tay, thở hổn hển muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng lại đổi thành hơi thở, liền vẫy tay tiếp tục ngồi trên đá thở.
Lưu Phúc Lâm nghỉ ngơi một lúc, bắt đầu tìm cành cây xung quanh, chất đống đốt lửa, khi lửa lên, liền lấy ra một miếng thịt heo muối, thêm hai bánh ngô, nướng bên cạnh nhúm lửa.
Khi Lưu Phúc Lâm làm xong, Cô Tứ Duy cũng dần hồi sức, không còn thở hổn hển như ban đầu.
“Ăn chút đi”.
Ông Lưu đưa đồ ăn nướng cho Tứ Duy.
“Cảm ơn”.
Nhận lấy bánh ngô, cắn một miếng kèm thịt heo muối, Tứ Duy cảm thấy ngon lạ thường.
Ăn hết một cái bánh, một miếng thịt heo muối, nghỉ thêm khoảng nửa tiếng, hai người lại đứng dậy lên đường.
Con đường tiếp theo dễ đi hơn nhiều, đi dọc theo sông, địa hình cũng không có nhiều gập ghềnh, nhưng lúc này Cô Tứ Duy đã đi theo Lưu Phúc Lâm một cách máy móc, chân gần như không nghe lời.
Khi mặt trời sắp lặn, cuối cùng hai người cũng lần lượt rời khỏi núi, trước mắt là một vùng đồi núi, tuy là đồi nhưng khác với trong núi, bên này có lớp đất dày, nhìn khắp nơi toàn là ruộng đồng, phần lớn đồng ruộng đã trồng lúa mì, dù là mùa đông, mặt đất cũng phủ một lớp xanh, điểm này thôi đã khác hẳn với đất đai trong làng.
Vào thị trấn.
Xung quanh tối đen như mực, đặt vào mấy chục năm sau, bây giờ mới hơn 8 giờ, đâu đâu cũng có đèn sáng.
Nhưng lúc này cả thị trấn đều chưa có đèn điện, đèn đường cũng không có, đừng nói là đèn, e rằng gần chục dặm quanh đây cũng không thấy bóng dáng cây cột điện nào.
Nếu để Cô Tứ Duy phán, thì cả thị trấn này giống như một thị trấn ma.
“Lưu lão bá, chúng ta ở khách sạn chứ?” Cô Tứ Duy vô thức hỏi một câu.
“Khách sạn?”
Lưu Phúc Lâm không hiểu, đối với Lưu Phúc Lâm mà nói thì chưa hiểu khái niệm khách sạn là gì, trong đầu lão chỉ có "quán trọ".
Ở cũng là dạng giường chung lớn, dĩ nhiên trong tâm trí của Cô Tứ Duy, đi ra ngoài ở khách sạn ít nhất cũng phải là dạng bốn mùa gì đó, giường chung lớn? Thứ đó hắn chưa từng nghe qua.
“Ồ, cháu nói ở quán trọ à, chúng ta không ở đó” Lưu Phúc Lâm cười nói.
Cô Tứ Duy vừa định hỏi, chẳng lẽ chúng ta ngủ ở lề đường.
Nếu là mùa hè, Lưu Phúc Lâm thực sự có thể dẫn Cô Tứ Duy ngủ ngoài trời một đêm, nhưng mùa rét này thì không thể chịu được.
“Dẫn cháu đến nhà biểu thúc của tôi ở một đêm” Lưu Phúc Lâm nói: “Đợi lát nữa vào nhà, cháu đừng nói gì, cứ nghe tôi là được”.
Lưu Phúc Lâm cười nói: “Hơn trăm cân, có mấy loại dầu trong làng, còn có hạt óc chó cậu mang cho nhà Truyền Ngũ, tổng cộng khoảng một trăm hai mươi cân.”
Lưu Phúc Lâm ngồi trên tảng đá bên đường, trả lời nhẹ nhàng như không phải nói về trọng lượng giỏ, mà là chuyện thường ngày.
Nhìn giỏ của lão Lưu, lại nhìn giỏ của mình, trong đó chỉ có vài quả hồng, vài hạt óc chó, cộng lại chưa đến hai mươi cân.
Chỉ mang bấy nhiêu, đi hơn một tiếng, Cô Tứ Duy đã thấy cảm thấy hai vai đau như bị cắt, khó mà tưởng tượng Lưu Phúc Lâm mang nhiều thế, mà vẫn không hề hấn gì.
Có vẻ nhận ra suy nghĩ của Cô Tứ Duy, Lưu Phúc Lâm cười nói: “Cháu đi vài lần sẽ quen, quen rồi thì không sao, người xưa có câu: không có nỗi khổ nào mà con người không vượt qua được”.
Ha ha!
Cô Tứ Duy cười ngượng, hắn ta không có chút ý định chịu khổ, người ta quay về quá khứ đều ăn ngon mặc đẹp, phụ nữ bên cạnh không phải mỹ nhân tổng tài thì cũng là thiên kim hào môn, nếu không thì cũng là góa phụ trẻ ngàn tỷ, tại sao đến lượt mình lại phải mang giỏ đồ trăm cân chịu khổ?
Không thể,
Tuyệt đối không thể,
Hoàn toàn là ảo giác!
Ảo giác hay không thì chưa biết, sau khi Lưu Phúc Lâm hút hết một điếu thuốc, hai người lại khoác giỏ lên đường.
Không chỉ mang đồ, đường đi còn gập gềnh khó đi, nhiều đoạn phải bám vào vách đá, gọi là đường nhưng chỉ là lối nhỏ rộng hơn mét, do người đi tạo thành, không có ai tu sửa.
Cô Tứ Duy nghĩ rằng đây là con đường tệ nhất rồi, không ngờ đến chiều, Lưu Phúc Lâm bắt đầu dẫn hắn leo núi.
Lúc này rừng rất ẩm, chẳng mấy chốc mà cả người ướt đẫm, kỳ thật không phải lạnh, mang đồ thế này đi xa, chỉ dựa vào sức người, làm sao mà lạnh cho được, không chỉ chẳng lạnh mà còn thấy nóng.
Nhưng nóng và ẩm đan xen, chỉ có khó chịu và khó chịu.
Lúc này không thể nghỉ, Cô Tứ Duy muốn nghỉ nhưng Lưu Phúc Lâm không cho dừng quá thời gian hút nửa điếu thuốc, chỉ khoảng hai ba phút.
May mắn thay, ý chí của Cô Tứ Duy vẫn tạm được, vượt qua ba bốn đỉnh núi, Cô Tứ Duy dù muốn chết, nhưng cuối cùng cũng chịu được.
Đến gần bờ sông, tai nghe tiếng nước chảy róc rách, khi Lưu Phúc Lâm nói muốn nghỉ ngơi, Cô Tứ Duy liền ngồi phịch xuống đất, không quan tâm dưới mông toàn đá cuội lớn nhỏ.
Lúc này, trong mắt ông Lưu Phúc Lâm nhìn Tứ Duy lại có chút tán thưởng, mặc dù lão đồng ý với Quách Hương Bình là Cô Tứ Duy là người kỳ lạ, nhưng không ngờ Cô Tứ Duy da dẻ mỏng manh thực sự đi được.
Dù Cô Tứ Duy chỉ mang ít đồ, nhưng đi cùng lão suốt con đường, khiến Lưu Phúc Lâm phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
“Cô Tứ Duy, cháu giỏi đấy, đi được cả quãng đường này” Lưu Phúc Lâm khen.
Cô Tứ Duy thả tay, thở hổn hển muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng lại đổi thành hơi thở, liền vẫy tay tiếp tục ngồi trên đá thở.
Lưu Phúc Lâm nghỉ ngơi một lúc, bắt đầu tìm cành cây xung quanh, chất đống đốt lửa, khi lửa lên, liền lấy ra một miếng thịt heo muối, thêm hai bánh ngô, nướng bên cạnh nhúm lửa.
Khi Lưu Phúc Lâm làm xong, Cô Tứ Duy cũng dần hồi sức, không còn thở hổn hển như ban đầu.
“Ăn chút đi”.
Ông Lưu đưa đồ ăn nướng cho Tứ Duy.
“Cảm ơn”.
Nhận lấy bánh ngô, cắn một miếng kèm thịt heo muối, Tứ Duy cảm thấy ngon lạ thường.
Ăn hết một cái bánh, một miếng thịt heo muối, nghỉ thêm khoảng nửa tiếng, hai người lại đứng dậy lên đường.
Con đường tiếp theo dễ đi hơn nhiều, đi dọc theo sông, địa hình cũng không có nhiều gập ghềnh, nhưng lúc này Cô Tứ Duy đã đi theo Lưu Phúc Lâm một cách máy móc, chân gần như không nghe lời.
Khi mặt trời sắp lặn, cuối cùng hai người cũng lần lượt rời khỏi núi, trước mắt là một vùng đồi núi, tuy là đồi nhưng khác với trong núi, bên này có lớp đất dày, nhìn khắp nơi toàn là ruộng đồng, phần lớn đồng ruộng đã trồng lúa mì, dù là mùa đông, mặt đất cũng phủ một lớp xanh, điểm này thôi đã khác hẳn với đất đai trong làng.
Vào thị trấn.
Xung quanh tối đen như mực, đặt vào mấy chục năm sau, bây giờ mới hơn 8 giờ, đâu đâu cũng có đèn sáng.
Nhưng lúc này cả thị trấn đều chưa có đèn điện, đèn đường cũng không có, đừng nói là đèn, e rằng gần chục dặm quanh đây cũng không thấy bóng dáng cây cột điện nào.
Nếu để Cô Tứ Duy phán, thì cả thị trấn này giống như một thị trấn ma.
“Lưu lão bá, chúng ta ở khách sạn chứ?” Cô Tứ Duy vô thức hỏi một câu.
“Khách sạn?”
Lưu Phúc Lâm không hiểu, đối với Lưu Phúc Lâm mà nói thì chưa hiểu khái niệm khách sạn là gì, trong đầu lão chỉ có "quán trọ".
Ở cũng là dạng giường chung lớn, dĩ nhiên trong tâm trí của Cô Tứ Duy, đi ra ngoài ở khách sạn ít nhất cũng phải là dạng bốn mùa gì đó, giường chung lớn? Thứ đó hắn chưa từng nghe qua.
“Ồ, cháu nói ở quán trọ à, chúng ta không ở đó” Lưu Phúc Lâm cười nói.
Cô Tứ Duy vừa định hỏi, chẳng lẽ chúng ta ngủ ở lề đường.
Nếu là mùa hè, Lưu Phúc Lâm thực sự có thể dẫn Cô Tứ Duy ngủ ngoài trời một đêm, nhưng mùa rét này thì không thể chịu được.
“Dẫn cháu đến nhà biểu thúc của tôi ở một đêm” Lưu Phúc Lâm nói: “Đợi lát nữa vào nhà, cháu đừng nói gì, cứ nghe tôi là được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.