Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 43: Mời Chào (2)
Thuyên Thạch
12/07/2024
Editor: Kingofbattle
Cô Tứ Duy thật ra không nghĩ gì khác, hắn chỉ nghĩ Triệu Minh Lan muốn kéo hắn vào phe, còn thanh niên kia có ác cảm với hắn cũng là sự đố kỵ trong một nhóm nhỏ.
Trước kia hắn chỉ là một người tầm một mét sáu lăm, bây giờ dù có đổi thành một người cao một mét tám mấy, đặc biệt là dung mạo có thể cạnh tranh với Đường Quốc Cường hay Chu Thời Mậu hồi hai mươi mấy tuổi, nhưng trong lòng hắn vẫn ngầm thừa nhận mình là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi không có gì nổi bật.
Có những thứ ăn sâu vào tâm lý rất khó thay đổi trong thời gian ngắn.
Không nhận ra, khuôn mặt này đã mang lại rắc rối cho mình.
“Chú này, có thể cho cháu vài hạt không?”
Cô Tứ Duy hỏi.
“Vài hạt thì tính là gì, lấy đi, lấy nhiều một chút, cầm một nắm đi”.
Nghe Cô Tứ Duy xin vài hạt lúa mì, ông lão nghiền bột rất hào phóng, mặc dù chỉ có khoảng bốn năm cân, nhưng vẫn cho Cô Tứ Duy cầm một nắm.
Người tuy nghèo, nhưng tính cách không bủn xỉn.
Tất nhiên Cô Tứ Duy không lấy cả nắm, chỉ lấy bốn năm hạt.
Sau đó hắn xem thử có ai đến xay gạo hay không, nhưng nhìn quanh lại không thấy ai.
Điều này cũng dễ hiểu, gạo này là mặt hàng nóng sốt, mỗi năm nông dân trồng ra đều nộp toàn bộ, trong nhà không còn dư để ăn, lúc này chưa phải là sau cải cách.
Đừng nói là gạo, hiện tại những loại ngũ cốc đem đến máy xay, mười phần là để tặng người, nếu là để ăn ở nhà thì không ai nỡ dùng máy xay ở thị trấn, mà trực tiếp dùng cối xay ở làng.
Lúc này, nông dân thực sự tiết kiệm từng đồng một.
Lấy vài hạt lúa mì, Cô Tứ Duy chuẩn bị đi trồng, những ngày này hắn đã chán ngán cháo ngô và khoai lang khô, không muốn nhìn thấy nữa.
Bây giờ hắn chỉ muốn ăn gạo trắng, bột trắng.
Chờ thêm một lát, nghe Lưu Phúc Lâm gọi mình, Cô Tứ Duy mới biết đến lượt mình ép dầu, liền chạy tới.
Ép dầu rất đơn giản, hạt óc chó được đập vỏ, lấy nhân ra, sau đó cho vào máy xay, xay xong mới chính thức ép, ép xong bã lại cho vào máy xay lần hai.
Qua lại vài lần mới có thể ép hết dầu trong nhân óc chó.
Cuối cùng Cô Tứ Duy cũng có được hơn hai cân dầu và bã dầu.
Tất nhiên là ép dầu chung, tức là của Cô Tứ Duy và cả làng, chia theo trọng lượng tỉ lệ mà phân.
Ép dầu xong, Cô Tứ Duy và Lưu Phúc Lâm không còn việc gì khác, về nhà thôi!
Hai người đeo giỏ xách về nhà, nghỉ chân trên đường, Lưu Phúc Lâm vẫn gặm bánh ngô, làm Cô Tứ Duy muốn ăn bánh mì cũng ngại không dám ăn.
Không phải Cô Tứ Duy keo kiệt, không nỡ lấy bánh ra, hắn sẵn lòng chia sẻ, nhưng lấy ra nhiều bánh thế hắn không biết giải thích ra sao đây, hơn nữa dù có đưa thì Lưu Phúc Lâm cũng không nỡ ăn, chắc chắn đem về cho cháu là Lưu Đức Trụ ăn.
Nhưng nghĩ lại chỉ mất khoảng mười mấy tiếng đồng hồ, cố nhịn một chút cũng được.
Thế là, Cô Tứ Duy cảm thấy mình cứ đi mãi, đi mãi, như không có điểm dừng, lúc đến thấy mệt, lúc về còn mệt hơn, cảm giác con đường này giống như vô tận.
Cuối cùng, khi hai chân gần như không còn cảm giác, đứng dậy cũng muốn ngã, rốt cuộc cũng đến đầu làng.
Lúc này, đã là nửa đêm.
“Đến rồi, lần này cũng được, khoảng hơn hai giờ một chút thôi” Lưu Phúc Lâm ngẩng đầu nhìn trời.
Nói xong quay lại nhìn Cô Tứ Duy.
Lúc này hai mắt Cô Tứ Duy đã đờ đẫn, hắn không còn sức nữa, mà theo quán tính đi theo Lưu Phúc Lâm, mệt đến mức cơ thể không nghe theo đầu óc.
“Này, này, Tứ Duy, về nhà rồi”.
Thấy dáng vẻ của Cô Tứ Duy, Lưu Phúc Lâm mỉm cười, ban đầu nhìn Cô Tứ Duy, nghĩ rằng tên này chắc chắn là công tử nhà giàu, không biết tính tình thế nào.
Đây là điều không thể tránh, bạn thử nghĩ một nông dân già, đứng cạnh một chiếc xe mấy chục ngàn đồng, chắc chắn sẽ căng thẳng, vì một năm họ kiếm được bao nhiêu tiền, bạn bảo họ tiếp cận thứ đắt tiền như vậy, bọn họ luôn nghĩ mình phải giữ khoảng cách, làm hỏng thì không đền nổi.
Nhưng sau một chuyến đi, Lưu Phúc Lâm thấy Cô Tứ Duy không như lão nghĩ, rất dễ gần, không hề kiểu cách như mình tưởng, không có vẻ yếu ớt, hay cáu kỉnh gì.
Hai người tiếp xúc nhiều, hình ảnh cố định ban đầu trong lòng biến thành cái nhìn bình đẳng, tự nhiên thấy dễ gần hơn.
Cô Tứ Duy không muốn nói nữa, thậm chí không muốn mở miệng, đeo giỏ vào sân nhà mình, biết rằng nếu dừng lại bây giờ thì phải qua đêm ở đây, muốn đứng dậy mấy giờ ngủ là không thể.
Đi như máy móc về phòng mình, giỏ ném xuống đất, nằm lên giường.
Vừa nằm xuống, cảm giác hạnh phúc không thể tả tràn ngập trong đầu.
Thật là tuyệt, ngủ ngay lập tức!
….
Ôm một nồi cơm lớn, trên nồi cơm chất đầy hai miếng thịt lớn, mỗi miếng thịt dài bằng khuôn mặt, dày như một đồng tiền xu.
Ngoài thịt heo ra, còn có một cái đùi gà hấp, đùi gà trắng mềm, rắc chút hành lá băm nhỏ, nước súp trong đĩa trong suốt, có chút màu nghệ, trên mặt nước nổi một lớp mỡ trông như những đĩa tròn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng.
Không chỉ có đùi gà hấp, ngẩng đầu nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, có mực nướng, sườn hấp, thịt bò khô, cánh gà chiên...
Ở giữa bàn, đặt một nồi cá lóc, dầu đỏ óng ánh, dường như còn sôi sùng sục, những miếng ruột cá màu nâu, trên mặt vẫn còn chút váng dầu, kết hợp với những miếng cá mỏng như cánh.
Ừng ực!
Cô Tứ Duy nhìn mà nuốt nước miếng.
Cô Tứ Duy thật ra không nghĩ gì khác, hắn chỉ nghĩ Triệu Minh Lan muốn kéo hắn vào phe, còn thanh niên kia có ác cảm với hắn cũng là sự đố kỵ trong một nhóm nhỏ.
Trước kia hắn chỉ là một người tầm một mét sáu lăm, bây giờ dù có đổi thành một người cao một mét tám mấy, đặc biệt là dung mạo có thể cạnh tranh với Đường Quốc Cường hay Chu Thời Mậu hồi hai mươi mấy tuổi, nhưng trong lòng hắn vẫn ngầm thừa nhận mình là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi không có gì nổi bật.
Có những thứ ăn sâu vào tâm lý rất khó thay đổi trong thời gian ngắn.
Không nhận ra, khuôn mặt này đã mang lại rắc rối cho mình.
“Chú này, có thể cho cháu vài hạt không?”
Cô Tứ Duy hỏi.
“Vài hạt thì tính là gì, lấy đi, lấy nhiều một chút, cầm một nắm đi”.
Nghe Cô Tứ Duy xin vài hạt lúa mì, ông lão nghiền bột rất hào phóng, mặc dù chỉ có khoảng bốn năm cân, nhưng vẫn cho Cô Tứ Duy cầm một nắm.
Người tuy nghèo, nhưng tính cách không bủn xỉn.
Tất nhiên Cô Tứ Duy không lấy cả nắm, chỉ lấy bốn năm hạt.
Sau đó hắn xem thử có ai đến xay gạo hay không, nhưng nhìn quanh lại không thấy ai.
Điều này cũng dễ hiểu, gạo này là mặt hàng nóng sốt, mỗi năm nông dân trồng ra đều nộp toàn bộ, trong nhà không còn dư để ăn, lúc này chưa phải là sau cải cách.
Đừng nói là gạo, hiện tại những loại ngũ cốc đem đến máy xay, mười phần là để tặng người, nếu là để ăn ở nhà thì không ai nỡ dùng máy xay ở thị trấn, mà trực tiếp dùng cối xay ở làng.
Lúc này, nông dân thực sự tiết kiệm từng đồng một.
Lấy vài hạt lúa mì, Cô Tứ Duy chuẩn bị đi trồng, những ngày này hắn đã chán ngán cháo ngô và khoai lang khô, không muốn nhìn thấy nữa.
Bây giờ hắn chỉ muốn ăn gạo trắng, bột trắng.
Chờ thêm một lát, nghe Lưu Phúc Lâm gọi mình, Cô Tứ Duy mới biết đến lượt mình ép dầu, liền chạy tới.
Ép dầu rất đơn giản, hạt óc chó được đập vỏ, lấy nhân ra, sau đó cho vào máy xay, xay xong mới chính thức ép, ép xong bã lại cho vào máy xay lần hai.
Qua lại vài lần mới có thể ép hết dầu trong nhân óc chó.
Cuối cùng Cô Tứ Duy cũng có được hơn hai cân dầu và bã dầu.
Tất nhiên là ép dầu chung, tức là của Cô Tứ Duy và cả làng, chia theo trọng lượng tỉ lệ mà phân.
Ép dầu xong, Cô Tứ Duy và Lưu Phúc Lâm không còn việc gì khác, về nhà thôi!
Hai người đeo giỏ xách về nhà, nghỉ chân trên đường, Lưu Phúc Lâm vẫn gặm bánh ngô, làm Cô Tứ Duy muốn ăn bánh mì cũng ngại không dám ăn.
Không phải Cô Tứ Duy keo kiệt, không nỡ lấy bánh ra, hắn sẵn lòng chia sẻ, nhưng lấy ra nhiều bánh thế hắn không biết giải thích ra sao đây, hơn nữa dù có đưa thì Lưu Phúc Lâm cũng không nỡ ăn, chắc chắn đem về cho cháu là Lưu Đức Trụ ăn.
Nhưng nghĩ lại chỉ mất khoảng mười mấy tiếng đồng hồ, cố nhịn một chút cũng được.
Thế là, Cô Tứ Duy cảm thấy mình cứ đi mãi, đi mãi, như không có điểm dừng, lúc đến thấy mệt, lúc về còn mệt hơn, cảm giác con đường này giống như vô tận.
Cuối cùng, khi hai chân gần như không còn cảm giác, đứng dậy cũng muốn ngã, rốt cuộc cũng đến đầu làng.
Lúc này, đã là nửa đêm.
“Đến rồi, lần này cũng được, khoảng hơn hai giờ một chút thôi” Lưu Phúc Lâm ngẩng đầu nhìn trời.
Nói xong quay lại nhìn Cô Tứ Duy.
Lúc này hai mắt Cô Tứ Duy đã đờ đẫn, hắn không còn sức nữa, mà theo quán tính đi theo Lưu Phúc Lâm, mệt đến mức cơ thể không nghe theo đầu óc.
“Này, này, Tứ Duy, về nhà rồi”.
Thấy dáng vẻ của Cô Tứ Duy, Lưu Phúc Lâm mỉm cười, ban đầu nhìn Cô Tứ Duy, nghĩ rằng tên này chắc chắn là công tử nhà giàu, không biết tính tình thế nào.
Đây là điều không thể tránh, bạn thử nghĩ một nông dân già, đứng cạnh một chiếc xe mấy chục ngàn đồng, chắc chắn sẽ căng thẳng, vì một năm họ kiếm được bao nhiêu tiền, bạn bảo họ tiếp cận thứ đắt tiền như vậy, bọn họ luôn nghĩ mình phải giữ khoảng cách, làm hỏng thì không đền nổi.
Nhưng sau một chuyến đi, Lưu Phúc Lâm thấy Cô Tứ Duy không như lão nghĩ, rất dễ gần, không hề kiểu cách như mình tưởng, không có vẻ yếu ớt, hay cáu kỉnh gì.
Hai người tiếp xúc nhiều, hình ảnh cố định ban đầu trong lòng biến thành cái nhìn bình đẳng, tự nhiên thấy dễ gần hơn.
Cô Tứ Duy không muốn nói nữa, thậm chí không muốn mở miệng, đeo giỏ vào sân nhà mình, biết rằng nếu dừng lại bây giờ thì phải qua đêm ở đây, muốn đứng dậy mấy giờ ngủ là không thể.
Đi như máy móc về phòng mình, giỏ ném xuống đất, nằm lên giường.
Vừa nằm xuống, cảm giác hạnh phúc không thể tả tràn ngập trong đầu.
Thật là tuyệt, ngủ ngay lập tức!
….
Ôm một nồi cơm lớn, trên nồi cơm chất đầy hai miếng thịt lớn, mỗi miếng thịt dài bằng khuôn mặt, dày như một đồng tiền xu.
Ngoài thịt heo ra, còn có một cái đùi gà hấp, đùi gà trắng mềm, rắc chút hành lá băm nhỏ, nước súp trong đĩa trong suốt, có chút màu nghệ, trên mặt nước nổi một lớp mỡ trông như những đĩa tròn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng.
Không chỉ có đùi gà hấp, ngẩng đầu nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, có mực nướng, sườn hấp, thịt bò khô, cánh gà chiên...
Ở giữa bàn, đặt một nồi cá lóc, dầu đỏ óng ánh, dường như còn sôi sùng sục, những miếng ruột cá màu nâu, trên mặt vẫn còn chút váng dầu, kết hợp với những miếng cá mỏng như cánh.
Ừng ực!
Cô Tứ Duy nhìn mà nuốt nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.