Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 4: Nhìn Anh Giống Gián Điệp (2)
Thuyên Thạch
09/07/2024
Editor: Kingofbattle
Nhìn một chút!
Ban đầu tưởng rằng đây là một cậu nhóc ngốc nghếch, ai ngờ trí tưởng tượng vô biên, lúc này không thấy chút ngốc nào.
Trong chốc lát không biết trả lời thế nào, chỉ đành nói một tiếng không phải, rồi tiếp tục nhìn những người trong sân, có người từ bát của mình, chia ra một hai muỗng cháo, trực tiếp đổ xuống đất cho chó ăn.
“Anh đang nhìn gì?” Lưu Đức Trụ tò mò hỏi.
Cô Tứ Duy nói: “Anh đang nghĩ tại sao làng các em còn nuôi chó?”
Người còn gần như không có đồ ăn mà vẫn nuôi chó? Điều này làm người từ mấy chục năm sau đến như Cô Tứ Duy cảm thấy khó hiểu.
“Tại sao không nuôi chó? Mấy con chó này thỉnh thoảng còn có thể mang đồ về từ bên ngoài, có lúc là thỏ, có lúc là chuột đồng, thậm chí có lúc còn có một hai con dê núi...”.
Lưu Đức Trụ cảm thấy chuyện này có gì lạ, vì vậy kể lại lý do tại sao làng còn nuôi chó như thể kể của quý.
Lúc này Cô Tứ Duy mới hiểu, thì ra mấy con chó này là chó săn, chó săn nửa nuôi thả, chúng tự tìm ăn ở ngoài, thỉnh thoảng còn mang chút đồ rừng về thưởng cho chủ nhân.
“Chả trách không ai ăn thịt chó” Cô Tứ Duy nói.
“Ăn thịt chó? Bọn em ở đây không ăn thịt chó đâu, người xưa có câu: Giết mèo tán nhà, ăn chó tuyệt hậu, giữa mèo và chó, nếu không phải tình thế vạn bất đắc dĩ thì ai lại giết ăn thịt” Lưu Đức Trụ nghe vậy có chút khẩn trương.
“Giết mèo tán nhà, ăn chó tuyệt hậu?”
Cô Tứ Duy nghe mà ngẩn người, thầm nghĩ: Câu nói này chửi người cũng quá ác độc rồi.
Nhưng nghe Lưu Đức Trụ giải thích, hắn ta mới biết, hai câu này thật không phải chửi người, mà là mèo và chó đối với người trong làng này quá quan trọng, nhà không tan thì không ai ăn mèo nhà mình, đến mức tuyệt hậu cũng không ai ăn chó giữ nhà.
Không giống như Cô Tứ Duy nghĩ ăn mèo là nát nhà, ăn chó là tuyệt hậu, đây mà chửi người thì đúng là độc mồm.
Mèo và chó đối với người trong làng mà nói rất quan trọng, giữ nhà bắt chuột đó là công dụng bình thường, vì làng ở trong núi, nhà có rắn bò vào cũng là chuyện bình thường, có lúc người không chú ý, nhưng mèo và chó phản ứng rất nhạy, chúng phát hiện có thể báo cho chủ nhân, tránh để người bị những con vật độc này hại.
Quan trọng nhất, nuôi mấy thứ này người trong làng không tốn bao nhiêu công sức, dù là mèo hay chó đều tự tìm ăn, không cần người cho ăn, càng không có thức ăn cho mèo chó gì cả.
Lưu Đức Trụ rất tò mò về Cô Tứ Duy, trong lòng lúc này khẳng định Cô Tứ Duy trước mắt là gián điệp của Quốc Dân Đảng, nhưng ông nội hắn nói không phải, nên hắn cũng không tiện báo cáo.
Thực ra Lưu Đức Trụ cũng có tính toán riêng, dù hắn cho rằng Cô Tứ Duy là gián điệp, nhưng hắn nghĩ mình phải bắt quả tang tại trận mới có cớ báo cáo, hiện tại như thế này không có chứng cứ là bôi nhọ người ta, Lưu Đức Trụ có chút làm không được.
Cô Tứ Duy không biết cậu nhóc bên cạnh mình lại có tâm cơ như vậy, nhưng dù có biết hắn ta cũng không để ý, vì hắn ta không còn là thanh niên bình thường không có chỗ dựa như trước đây nữa, không gian thần bí chính là chỗ dựa của hắn ta.
“Cô đại ca, anh đang nghĩ gì?” Lưu Đức Trụ hỏi.
Cô Tứ Duy cảm thấy cậu nhóc này sao lắm chuyện vậy? Một ngày hỏi mình tám lần mình đang nghĩ gì, mình nghĩ gì liên quan gì đến nó chứ?
Cô Tứ Duy nếu xem mình là gián điệp, tự nhiên sẽ hiểu ra vấn đề này, học sinh Lưu Đức Trụ chuẩn bị bắt gián điệp đang thu thập chứng cứ.
Muốn thu thập chứng cứ, trước tiên phải hiểu suy nghĩ của gián điệp, lúc này Lưu Đức Trụ muốn hiểu suy nghĩ của Cô Tứ Duy, cậu học chiêu này ở đâu? Đương nhiên là học từ phim ảnh.
Lưu Đức Trụ xem phim ở đâu?
Chuyện này rất đơn giản, từ làng đi về phía đông đi chừng một ngày đường, qua mấy ngọn núi, cũng ở trong núi có một nhà máy, nhà máy lớn có mấy ngàn người, trong đó cứ cách một thời gian lại chiếu phim ngoài trời, Lưu Đức Trụ chính là xem phim ở đó.
Nhà máy thực ra không phải một nhà máy, mà là một thị trấn nhỏ, trong đó cơ sở sinh hoạt rất đầy đủ, đừng nói là rạp chiếu phim, cả nhà tắm, cửa hàng, thậm chí còn có một nhà máy dệt.
Tất nhiên, lúc này Cô Tứ Duy không biết.
Hiện tại Cô Tứ Duy chỉ biết nơi mình đang ở là thôn Thạch Ma tổ 6, nói rõ ràng một chút là tổ 6 thôn Thạch Ma, xã Khúc Sơn, huyện Khuê Lăng, thành Cô Sơn, tỉnh Giang An.
Tuy nói là cùng một thôn, như tổ 6 này gần nhất phải đi nửa ngày, tổ xa nhất phải đi chừng mười mấy tiếng, mỗi thôn trang đều nằm giữa các ngọn núi, đường đi khúc khuỷu quanh co, dù không đến mức gian nan như đường vào Thục.
Nhưng thật sự khó đi, nhiều nơi chỉ đủ cho một người một con gia súc lớn đi qua, bên cạnh là vực sâu, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cũng run sợ.
Chính vì vậy, lúc này phong trào hỗn loạn bên ngoài mới không ảnh hưởng đến trong thôn, đây cũng là một trong những lý do tại sao Cô Tứ Duy muốn ở lại thôn này.
“Anh đang nghĩ ăn xong sẽ đi đâu săn bắn” Cô Tứ Duy nói bừa.
Nhìn một chút!
Ban đầu tưởng rằng đây là một cậu nhóc ngốc nghếch, ai ngờ trí tưởng tượng vô biên, lúc này không thấy chút ngốc nào.
Trong chốc lát không biết trả lời thế nào, chỉ đành nói một tiếng không phải, rồi tiếp tục nhìn những người trong sân, có người từ bát của mình, chia ra một hai muỗng cháo, trực tiếp đổ xuống đất cho chó ăn.
“Anh đang nhìn gì?” Lưu Đức Trụ tò mò hỏi.
Cô Tứ Duy nói: “Anh đang nghĩ tại sao làng các em còn nuôi chó?”
Người còn gần như không có đồ ăn mà vẫn nuôi chó? Điều này làm người từ mấy chục năm sau đến như Cô Tứ Duy cảm thấy khó hiểu.
“Tại sao không nuôi chó? Mấy con chó này thỉnh thoảng còn có thể mang đồ về từ bên ngoài, có lúc là thỏ, có lúc là chuột đồng, thậm chí có lúc còn có một hai con dê núi...”.
Lưu Đức Trụ cảm thấy chuyện này có gì lạ, vì vậy kể lại lý do tại sao làng còn nuôi chó như thể kể của quý.
Lúc này Cô Tứ Duy mới hiểu, thì ra mấy con chó này là chó săn, chó săn nửa nuôi thả, chúng tự tìm ăn ở ngoài, thỉnh thoảng còn mang chút đồ rừng về thưởng cho chủ nhân.
“Chả trách không ai ăn thịt chó” Cô Tứ Duy nói.
“Ăn thịt chó? Bọn em ở đây không ăn thịt chó đâu, người xưa có câu: Giết mèo tán nhà, ăn chó tuyệt hậu, giữa mèo và chó, nếu không phải tình thế vạn bất đắc dĩ thì ai lại giết ăn thịt” Lưu Đức Trụ nghe vậy có chút khẩn trương.
“Giết mèo tán nhà, ăn chó tuyệt hậu?”
Cô Tứ Duy nghe mà ngẩn người, thầm nghĩ: Câu nói này chửi người cũng quá ác độc rồi.
Nhưng nghe Lưu Đức Trụ giải thích, hắn ta mới biết, hai câu này thật không phải chửi người, mà là mèo và chó đối với người trong làng này quá quan trọng, nhà không tan thì không ai ăn mèo nhà mình, đến mức tuyệt hậu cũng không ai ăn chó giữ nhà.
Không giống như Cô Tứ Duy nghĩ ăn mèo là nát nhà, ăn chó là tuyệt hậu, đây mà chửi người thì đúng là độc mồm.
Mèo và chó đối với người trong làng mà nói rất quan trọng, giữ nhà bắt chuột đó là công dụng bình thường, vì làng ở trong núi, nhà có rắn bò vào cũng là chuyện bình thường, có lúc người không chú ý, nhưng mèo và chó phản ứng rất nhạy, chúng phát hiện có thể báo cho chủ nhân, tránh để người bị những con vật độc này hại.
Quan trọng nhất, nuôi mấy thứ này người trong làng không tốn bao nhiêu công sức, dù là mèo hay chó đều tự tìm ăn, không cần người cho ăn, càng không có thức ăn cho mèo chó gì cả.
Lưu Đức Trụ rất tò mò về Cô Tứ Duy, trong lòng lúc này khẳng định Cô Tứ Duy trước mắt là gián điệp của Quốc Dân Đảng, nhưng ông nội hắn nói không phải, nên hắn cũng không tiện báo cáo.
Thực ra Lưu Đức Trụ cũng có tính toán riêng, dù hắn cho rằng Cô Tứ Duy là gián điệp, nhưng hắn nghĩ mình phải bắt quả tang tại trận mới có cớ báo cáo, hiện tại như thế này không có chứng cứ là bôi nhọ người ta, Lưu Đức Trụ có chút làm không được.
Cô Tứ Duy không biết cậu nhóc bên cạnh mình lại có tâm cơ như vậy, nhưng dù có biết hắn ta cũng không để ý, vì hắn ta không còn là thanh niên bình thường không có chỗ dựa như trước đây nữa, không gian thần bí chính là chỗ dựa của hắn ta.
“Cô đại ca, anh đang nghĩ gì?” Lưu Đức Trụ hỏi.
Cô Tứ Duy cảm thấy cậu nhóc này sao lắm chuyện vậy? Một ngày hỏi mình tám lần mình đang nghĩ gì, mình nghĩ gì liên quan gì đến nó chứ?
Cô Tứ Duy nếu xem mình là gián điệp, tự nhiên sẽ hiểu ra vấn đề này, học sinh Lưu Đức Trụ chuẩn bị bắt gián điệp đang thu thập chứng cứ.
Muốn thu thập chứng cứ, trước tiên phải hiểu suy nghĩ của gián điệp, lúc này Lưu Đức Trụ muốn hiểu suy nghĩ của Cô Tứ Duy, cậu học chiêu này ở đâu? Đương nhiên là học từ phim ảnh.
Lưu Đức Trụ xem phim ở đâu?
Chuyện này rất đơn giản, từ làng đi về phía đông đi chừng một ngày đường, qua mấy ngọn núi, cũng ở trong núi có một nhà máy, nhà máy lớn có mấy ngàn người, trong đó cứ cách một thời gian lại chiếu phim ngoài trời, Lưu Đức Trụ chính là xem phim ở đó.
Nhà máy thực ra không phải một nhà máy, mà là một thị trấn nhỏ, trong đó cơ sở sinh hoạt rất đầy đủ, đừng nói là rạp chiếu phim, cả nhà tắm, cửa hàng, thậm chí còn có một nhà máy dệt.
Tất nhiên, lúc này Cô Tứ Duy không biết.
Hiện tại Cô Tứ Duy chỉ biết nơi mình đang ở là thôn Thạch Ma tổ 6, nói rõ ràng một chút là tổ 6 thôn Thạch Ma, xã Khúc Sơn, huyện Khuê Lăng, thành Cô Sơn, tỉnh Giang An.
Tuy nói là cùng một thôn, như tổ 6 này gần nhất phải đi nửa ngày, tổ xa nhất phải đi chừng mười mấy tiếng, mỗi thôn trang đều nằm giữa các ngọn núi, đường đi khúc khuỷu quanh co, dù không đến mức gian nan như đường vào Thục.
Nhưng thật sự khó đi, nhiều nơi chỉ đủ cho một người một con gia súc lớn đi qua, bên cạnh là vực sâu, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cũng run sợ.
Chính vì vậy, lúc này phong trào hỗn loạn bên ngoài mới không ảnh hưởng đến trong thôn, đây cũng là một trong những lý do tại sao Cô Tứ Duy muốn ở lại thôn này.
“Anh đang nghĩ ăn xong sẽ đi đâu săn bắn” Cô Tứ Duy nói bừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.