Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 17: Săn Lợn Rừng (1)
Thuyên Thạch
10/07/2024
Editor: Kingofbattle
Cô Tứ Duy chẳng có ý kiến gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Nghỉ ngơi trong thôn một ngày rưỡi, chiều hôm sau Cô Tứ Duy mang theo mấy cái bánh ngô mà dân làng chuẩn bị, cùng một cái giỏ, lại tiếp tục vào núi.
Ngoài những thứ này, còn có một cái rìu, có thể thấy dân làng đã hoàn toàn công nhận năng lực săn thú của Cô Tứ Duy, vì những món thịt rừng mà hắn mang về đã khiến bọn họ nảy sinh thiện cảm với hắn.
Lần này Lưu Đức Trụ muốn đi theo, nhưng bị Cô Tứ Duy từ chối, sao hắn ta có thể mang theo cậu nhóc vào núi, chẳng phải là rắc rối hay sao.
Lưu Đức Trụ định quấn lấy Cô Tứ Duy, nhưng bị Lưu Phúc Lâm mắng vài câu nên cậu nhóc mới chịu ngoan ngoãn.
Vào đến núi, Cô Tứ Duy tự do làm theo ý mình, dù sao cũng không có ai theo dõi hắn, vì vậy hắn ta lang thang trong núi đến tối rồi đi tìm bầy khỉ.
Tìm bầy khỉ rất dễ, bây giờ lũ gia hoả này nhìn chằm chằm vào cây hồng, không chịu đi đâu khác. Cô Tứ Duy vừa đến đã thấy lũ khỉ đang chia quả dưới gốc cây hồng.
"Chúng mày đúng là đồ tham ăn."
Thấy bầy khỉ, Cô Tứ Duy cười mắng.
Hắn ta lấy cái giỏ ra, chỉ vào bên trong giỏ, con khỉ nịnh thần liền hiểu ý, gọi bầy khỉ hái quả đầy giỏ.
Thấy giỏ đầy, Cô Tứ Duy lập tức thu giỏ vào không gian của mình.
Đã lấy đủ hồng, Cô Tứ Duy vào không gian ngủ một giấc, đợi tỉnh dậy rồi bắt đầu ôm cây đợi thỏ.
Ồ, không phải là đợi thỏ mà là đợi lợn rừng.
Sau khi tán gẫu với mấy thợ săn có tuổi trong làng, Cô Tứ Duy cũng học được một chút, biết rằng lợn rừng thường ngủ vào ban ngày, đến tối mới ra hoạt động, đặc biệt là lúc chạng vạng, là lúc chúng hoạt động thường xuyên nhất, lúc này chờ chúng ở gần nguồn nước là thích hợp nhất.
Nhưng hôm nay vận khí của lão Cô không tốt, chờ đến lúc trời hừng sáng mà vẫn không thấy lợn rừng, nên ban ngày hắn ta lại đến vách đá chờ lũ dê núi.
Dê thì hắn ta chờ được, nhưng khoảng cách không đúng, Cô Tứ Duy ngồi xổm trong không gian nhìn thấy dê nhưng không với tới, đợi đến khi hắn ta rời khỏi không gian thì những con dê khôn lanh này đã chạy xa.
Khiến lão Cô tức ói máu.
Canh 2 chập.
Ban ngày chờ dê, ban đêm chờ lợn.
Cứ chờ suốt hai ngày như vậy, đến khi Cô Tứ Duy muốn bỏ cuộc, tạm thời xách giỏ hồng về làng, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh tuyệt vời.
Ọc ọc!
Ọc ọc!
Lợn rừng đến rồi.
Hắn ta thò đầu ra khỏi không gian nhìn một cái, liền thấy một con lợn rừng to lớn đang tiến về phía bờ sông.
Cho dù trước đây Cô Tứ Duy chưa từng thấy lợn rừng, cũng có thể cảm nhận được khí thế của con lợn rừng này, rất to và béo, ít nhất cũng phải hai ba trăm cân.
Trên người nó mọc đầy lông dài, răng nanh trong miệng nó dài sọc, đường kính ước chừng ngang với hai ngón tay của Cô Tứ Duy chập lại, không chỉ to mà còn sắc bén, đừng nói là đối diện, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy sợ rồi.
Nhìn con lợn rừng này, Cô Tứ Duy cảm thấy đây là một con lợn đặc biệt do thần tiên phái xuống.
Khi Cô Tứ Duy đang suy nghĩ làm sao áp sát lợn rừng, thì phát hiện ra con lợn rừng đực này bị thương, ngay lúc con lợn rừng quay người, Cô Tứ Duy thấy một bên chân trước, tức là chân trước của lợn, có một mảng máu lớn.
Lợn rừng bị thương là dễ phát điên nhất, thông thường lúc này ngay cả thợ săn già cũng không dám chọc vào chúng, nhưng Cô Tứ Duy đâu có nghĩ đến những chuyện này, hắn ta đang suy nghĩ nếu như mang được con lợn rừng to này về làng thì đủ để chứng minh bản thân.
Lợn rừng không biết rằng có người đang để ý đến nó, là một con thú thất bại trong chuyện tranh giành quyền lực, bây giờ nó chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để chữa lành vết thương, sau đó mới tính tiếp.
Nó chuẩn bị về chỗ chữa thương của mình.
Đối với mỗi con lợn rừng, đều có một chỗ chữa thương của riêng, thường là một vũng bùn, chúng sẽ lăn trong bùn để bịt kín vết thương của mình, giống như việc con người băng bó vết thương.
Dĩ nhiên, đôi khi cũng có rủi ro, nhưng đối với lợn rừng thì không có cách nào khác, chúng không có bác sĩ hay thuốc chữa bệnh, tỷ lệ tử vong khi lăn trong bùn là rất cao, nhưng nếu không lăn thì chắc chắn chết, bọn chúng không có lựa chọn nào khác.
Động vật hoang dã chính là như vậy, đối với lợn rừng, chết là kết thúc, nhưng đối với các loài động vật khác và vi sinh vật trong rừng, khi lợn rừng chết đi, chính là sự sống của bọn nó bắt đầu.
Nhìn thấy lợn rừng tiến vào phạm vi của mình, Cô Tứ Duy không khách sáo kéo lợn rừng vào không gian của mình.
Lợn rừng vừa bị bắt vào không gian, lập tức bị bối rối.
Cô Tứ Duy nhìn con lợn rừng mà cười tươi đến rớt nước mắt.
Hú! Ọc!
Lợn rừng vừa tỉnh táo lại thì đã tức giận, đầu óc nó không cho phép suy nghĩ những điều cao siêu như bây giờ đang ở đâu, thấy trước mặt có người, nó liền nổi điên lao tới.
Cô Tứ Duy chẳng có ý kiến gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Nghỉ ngơi trong thôn một ngày rưỡi, chiều hôm sau Cô Tứ Duy mang theo mấy cái bánh ngô mà dân làng chuẩn bị, cùng một cái giỏ, lại tiếp tục vào núi.
Ngoài những thứ này, còn có một cái rìu, có thể thấy dân làng đã hoàn toàn công nhận năng lực săn thú của Cô Tứ Duy, vì những món thịt rừng mà hắn mang về đã khiến bọn họ nảy sinh thiện cảm với hắn.
Lần này Lưu Đức Trụ muốn đi theo, nhưng bị Cô Tứ Duy từ chối, sao hắn ta có thể mang theo cậu nhóc vào núi, chẳng phải là rắc rối hay sao.
Lưu Đức Trụ định quấn lấy Cô Tứ Duy, nhưng bị Lưu Phúc Lâm mắng vài câu nên cậu nhóc mới chịu ngoan ngoãn.
Vào đến núi, Cô Tứ Duy tự do làm theo ý mình, dù sao cũng không có ai theo dõi hắn, vì vậy hắn ta lang thang trong núi đến tối rồi đi tìm bầy khỉ.
Tìm bầy khỉ rất dễ, bây giờ lũ gia hoả này nhìn chằm chằm vào cây hồng, không chịu đi đâu khác. Cô Tứ Duy vừa đến đã thấy lũ khỉ đang chia quả dưới gốc cây hồng.
"Chúng mày đúng là đồ tham ăn."
Thấy bầy khỉ, Cô Tứ Duy cười mắng.
Hắn ta lấy cái giỏ ra, chỉ vào bên trong giỏ, con khỉ nịnh thần liền hiểu ý, gọi bầy khỉ hái quả đầy giỏ.
Thấy giỏ đầy, Cô Tứ Duy lập tức thu giỏ vào không gian của mình.
Đã lấy đủ hồng, Cô Tứ Duy vào không gian ngủ một giấc, đợi tỉnh dậy rồi bắt đầu ôm cây đợi thỏ.
Ồ, không phải là đợi thỏ mà là đợi lợn rừng.
Sau khi tán gẫu với mấy thợ săn có tuổi trong làng, Cô Tứ Duy cũng học được một chút, biết rằng lợn rừng thường ngủ vào ban ngày, đến tối mới ra hoạt động, đặc biệt là lúc chạng vạng, là lúc chúng hoạt động thường xuyên nhất, lúc này chờ chúng ở gần nguồn nước là thích hợp nhất.
Nhưng hôm nay vận khí của lão Cô không tốt, chờ đến lúc trời hừng sáng mà vẫn không thấy lợn rừng, nên ban ngày hắn ta lại đến vách đá chờ lũ dê núi.
Dê thì hắn ta chờ được, nhưng khoảng cách không đúng, Cô Tứ Duy ngồi xổm trong không gian nhìn thấy dê nhưng không với tới, đợi đến khi hắn ta rời khỏi không gian thì những con dê khôn lanh này đã chạy xa.
Khiến lão Cô tức ói máu.
Canh 2 chập.
Ban ngày chờ dê, ban đêm chờ lợn.
Cứ chờ suốt hai ngày như vậy, đến khi Cô Tứ Duy muốn bỏ cuộc, tạm thời xách giỏ hồng về làng, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh tuyệt vời.
Ọc ọc!
Ọc ọc!
Lợn rừng đến rồi.
Hắn ta thò đầu ra khỏi không gian nhìn một cái, liền thấy một con lợn rừng to lớn đang tiến về phía bờ sông.
Cho dù trước đây Cô Tứ Duy chưa từng thấy lợn rừng, cũng có thể cảm nhận được khí thế của con lợn rừng này, rất to và béo, ít nhất cũng phải hai ba trăm cân.
Trên người nó mọc đầy lông dài, răng nanh trong miệng nó dài sọc, đường kính ước chừng ngang với hai ngón tay của Cô Tứ Duy chập lại, không chỉ to mà còn sắc bén, đừng nói là đối diện, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy sợ rồi.
Nhìn con lợn rừng này, Cô Tứ Duy cảm thấy đây là một con lợn đặc biệt do thần tiên phái xuống.
Khi Cô Tứ Duy đang suy nghĩ làm sao áp sát lợn rừng, thì phát hiện ra con lợn rừng đực này bị thương, ngay lúc con lợn rừng quay người, Cô Tứ Duy thấy một bên chân trước, tức là chân trước của lợn, có một mảng máu lớn.
Lợn rừng bị thương là dễ phát điên nhất, thông thường lúc này ngay cả thợ săn già cũng không dám chọc vào chúng, nhưng Cô Tứ Duy đâu có nghĩ đến những chuyện này, hắn ta đang suy nghĩ nếu như mang được con lợn rừng to này về làng thì đủ để chứng minh bản thân.
Lợn rừng không biết rằng có người đang để ý đến nó, là một con thú thất bại trong chuyện tranh giành quyền lực, bây giờ nó chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để chữa lành vết thương, sau đó mới tính tiếp.
Nó chuẩn bị về chỗ chữa thương của mình.
Đối với mỗi con lợn rừng, đều có một chỗ chữa thương của riêng, thường là một vũng bùn, chúng sẽ lăn trong bùn để bịt kín vết thương của mình, giống như việc con người băng bó vết thương.
Dĩ nhiên, đôi khi cũng có rủi ro, nhưng đối với lợn rừng thì không có cách nào khác, chúng không có bác sĩ hay thuốc chữa bệnh, tỷ lệ tử vong khi lăn trong bùn là rất cao, nhưng nếu không lăn thì chắc chắn chết, bọn chúng không có lựa chọn nào khác.
Động vật hoang dã chính là như vậy, đối với lợn rừng, chết là kết thúc, nhưng đối với các loài động vật khác và vi sinh vật trong rừng, khi lợn rừng chết đi, chính là sự sống của bọn nó bắt đầu.
Nhìn thấy lợn rừng tiến vào phạm vi của mình, Cô Tứ Duy không khách sáo kéo lợn rừng vào không gian của mình.
Lợn rừng vừa bị bắt vào không gian, lập tức bị bối rối.
Cô Tứ Duy nhìn con lợn rừng mà cười tươi đến rớt nước mắt.
Hú! Ọc!
Lợn rừng vừa tỉnh táo lại thì đã tức giận, đầu óc nó không cho phép suy nghĩ những điều cao siêu như bây giờ đang ở đâu, thấy trước mặt có người, nó liền nổi điên lao tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.