Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 1: Tôi Muốn Ở Lại (1)
Thuyên Thạch
09/07/2024
Editor: Kingofbattle
Mùa đông
Tuyết tan, trời bắt đầu nắng.
Một mặt trời rực rỡ treo cao, hiếm khi nhìn thấy bầu trời ấm áp như vậy.
Làng núi
Người dân đang ngủ đông
Giống như những con chuột chũi vừa xuất hiện vào đầu xuân, từng người lần lượt chui ra khỏi nhà mình, hoặc ngồi trong sân, hoặc ngồi bên ngoài đường, dựa vào tường rào nhà mình.
Vừa trò chuyện với hàng xóm, vừa bận rộn với công việc trong tay.
Cả làng vang lên tiếng đập gõ rất có tiết tấu.
Chỉ cần là người có tuổi, bất kể nam nữ già trẻ đều cầm dụng cụ trong tay, gõ những quả có vỏ cứng như hạt dẻ.
Những quả này không phải hạt dẻ, mà còn nhỏ hơn hạt dẻ rừng, kích thước chỉ cỡ hạt đậu, bên trong là hạt màu kem, trắng ngà pha chút vàng.
Tất cả mọi người trong làng, ai ai cũng mặc quần áo "vá chằng vá đụp", không chỉ là quần áo mà cả áo quần bông cũ kỹ cũng cứng đơ, những thứ vốn dĩ phải mềm mại thì nay cứng như một lớp bìa cứng quấn quanh thân.
Điều này cho thấy quần áo trên người đã mặc nhiều năm, tức là làng đã nghèo đến mức nhiều năm không mua nổi quần áo mới.
Áo bông mặc đến mức này, nói nó có tác dụng giữ ấm hiệu quả thì đúng là gạt quỷ.
Cũng chính vì vậy, dù ngâm mình dưới ánh nắng, nhưng trên gương mặt bọn trẻ vẫn chảy nước mũi, má đỏ ửng vì lạnh, phần lớn da mặt còn bị tróc da.
Ở giữa đám đông, có một người đặc biệt nổi bật, phát triển đến mức vừa nhìn đã hiểu thế nào là "hạc giữa bầy gà", thế nào là "một mình một vẻ".
Một thanh niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, lúc này cũng giống như nhiều người khác, dựa vào tường đất bên đường, chỉ khác là anh ta không mặc quần áo rách rưới đầy vá như những nông dân bên cạnh.
Trên người thanh niên này mặc áo đại quân, đội mũ Lôi Phong, tất cả đều là hàng mới, nếu có gì giống với người khác thì chỉ là đôi giày lông dưới chân, món đồ này làm từ hoa cỏ lau bện lại, cả làng ai cũng có một đôi, được coi là bảo bối chống rét của người nghèo.
(áo đại quân: áo khoác kiểu quân đội)
Sắc mặt của thanh niên cũng khác với người khác, người khác trông có vẻ khổ sở, còn hắn ta thì mặt mày tươi sáng, da trắng như ngọc, thật là một chàng trai trắng trẻo.
Không chỉ trắng trẻo, chàng trai còn cao lớn, dù ngồi cũng cao hơn người thường một, hai cái đầu, nhìn đứng lên chắc cũng phải trên mét tám, thậm chí còn cao hơn nữa.
Cao không phải vấn đề, chàng trai này còn rất tuấn tú.
Khuôn mặt vuông vức, rất hợp với thẩm mỹ hiện đại, khuôn mặt khoẻ mạnh nhưng không thô, góc cạnh rõ ràng mang theo vài phần tuấn lãng, trán rộng phối với mái tóc dày, dưới trán là đôi lông mày rậm, rậm như bút lông, kéo dài đến thái dương, phối với đôi mắt phượng có thần sáng người, khiến cho người ta khi nhìn về phía hắn có một loại cảm giác bừng sáng.
Một cái mũi thẳng, từ xương mày dựng lên, lõm nhẹ ở hốc mắt, rồi cong lên thành một đường vòng cung mềm mại, tạo thành sống mũi hoàn hảo, đầu mũi hình giọt nước kết thúc ở trên nhân trung, cánh mũi như cánh chuồn chuồn, tinh xảo hài hòa.
Dưới mũi là cái miệng sư tử tiêu chuẩn, khóe miệng hơi nhếch, thể hiện ba phần uy thế, bảy phần kiên định.
Chỉ gương mặt này thôi, bất kể là trong vở kịch nổi tiếng, hay là phim cổ trang, chỉ cần xuất hiện là đảm bảo nhân vật chính diện, cũng ăn chắc vai chính, không bao giờ đóng vai phụ.
Tuy nhiên, lúc này chàng thiếu niên có vẻ hơi lười biếng.
Dù mọi người đều có chút lười biếng, nhưng nhờ vẻ bề ngoài mà ngay cả khi lười biếng nằm xuống, hắn vẫn toát ra khí phách của một công tử hào môn danh giá bụng đầy kinh thư.
Trong tay chàng thiếu niên cầm một cành cây, đang vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, ánh mắt mơ màng, rõ ràng tâm trí không đặt vào tay mình.
Thiếu niên này và thôn làng, và người dân có sự khác biệt rõ ràng, nhìn một cái là biết hắn không phải người trong làng, một ngôi làng nhỏ bình thường như vậy không thể nào nuôi dưỡng được một thanh niên xuất sắc như vậy.
Người dân xung quanh thỉnh thoảng cũng liếc nhìn chàng thiếu niên, khi tụ tập với nhau thỉnh thoảng lại bàn tán một hai câu, nhưng chàng thiếu niên không thèm để ý, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.
Chàng thiếu niên không chỉ không thuộc về làng quê này, mà còn không thuộc về thời đại này, chỉ là chuyện này quá khó tin, dù hắn có nói ra, thì người khác cũng không hiểu.
Nói chính xác hơn, hắn đến từ mấy chục năm sau, lúc đó hắn không có dáng vẻ như vậy, khi đó hắn chỉ là một công nhân cao một mét sáu, còn hơn 30 tuổi.
Nói là công nhân, nhưng theo suy nghĩ của hắn, phải là công nhân thành công, hơn ba mươi tuổi, dựa vào khả năng của mình, nhờ tài lập trình cho máy tiện CNC mà mua được căn nhà bốn phòng hai sảnh ở một thành phố cấp ba, còn trả hết nợ vay, khiến hắn rất hài lòng với cuộc sống của mình.
Nói thì nói vậy, nếu biết trước sẽ đến đây, hắn nhất định sẽ tránh bằng mọi cách, vì hắn rất hài lòng với cuộc sống của mình, không hề nghĩ đến việc mở tài khoản mới ở đâu khác.
Mùa đông
Tuyết tan, trời bắt đầu nắng.
Một mặt trời rực rỡ treo cao, hiếm khi nhìn thấy bầu trời ấm áp như vậy.
Làng núi
Người dân đang ngủ đông
Giống như những con chuột chũi vừa xuất hiện vào đầu xuân, từng người lần lượt chui ra khỏi nhà mình, hoặc ngồi trong sân, hoặc ngồi bên ngoài đường, dựa vào tường rào nhà mình.
Vừa trò chuyện với hàng xóm, vừa bận rộn với công việc trong tay.
Cả làng vang lên tiếng đập gõ rất có tiết tấu.
Chỉ cần là người có tuổi, bất kể nam nữ già trẻ đều cầm dụng cụ trong tay, gõ những quả có vỏ cứng như hạt dẻ.
Những quả này không phải hạt dẻ, mà còn nhỏ hơn hạt dẻ rừng, kích thước chỉ cỡ hạt đậu, bên trong là hạt màu kem, trắng ngà pha chút vàng.
Tất cả mọi người trong làng, ai ai cũng mặc quần áo "vá chằng vá đụp", không chỉ là quần áo mà cả áo quần bông cũ kỹ cũng cứng đơ, những thứ vốn dĩ phải mềm mại thì nay cứng như một lớp bìa cứng quấn quanh thân.
Điều này cho thấy quần áo trên người đã mặc nhiều năm, tức là làng đã nghèo đến mức nhiều năm không mua nổi quần áo mới.
Áo bông mặc đến mức này, nói nó có tác dụng giữ ấm hiệu quả thì đúng là gạt quỷ.
Cũng chính vì vậy, dù ngâm mình dưới ánh nắng, nhưng trên gương mặt bọn trẻ vẫn chảy nước mũi, má đỏ ửng vì lạnh, phần lớn da mặt còn bị tróc da.
Ở giữa đám đông, có một người đặc biệt nổi bật, phát triển đến mức vừa nhìn đã hiểu thế nào là "hạc giữa bầy gà", thế nào là "một mình một vẻ".
Một thanh niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, lúc này cũng giống như nhiều người khác, dựa vào tường đất bên đường, chỉ khác là anh ta không mặc quần áo rách rưới đầy vá như những nông dân bên cạnh.
Trên người thanh niên này mặc áo đại quân, đội mũ Lôi Phong, tất cả đều là hàng mới, nếu có gì giống với người khác thì chỉ là đôi giày lông dưới chân, món đồ này làm từ hoa cỏ lau bện lại, cả làng ai cũng có một đôi, được coi là bảo bối chống rét của người nghèo.
(áo đại quân: áo khoác kiểu quân đội)
Sắc mặt của thanh niên cũng khác với người khác, người khác trông có vẻ khổ sở, còn hắn ta thì mặt mày tươi sáng, da trắng như ngọc, thật là một chàng trai trắng trẻo.
Không chỉ trắng trẻo, chàng trai còn cao lớn, dù ngồi cũng cao hơn người thường một, hai cái đầu, nhìn đứng lên chắc cũng phải trên mét tám, thậm chí còn cao hơn nữa.
Cao không phải vấn đề, chàng trai này còn rất tuấn tú.
Khuôn mặt vuông vức, rất hợp với thẩm mỹ hiện đại, khuôn mặt khoẻ mạnh nhưng không thô, góc cạnh rõ ràng mang theo vài phần tuấn lãng, trán rộng phối với mái tóc dày, dưới trán là đôi lông mày rậm, rậm như bút lông, kéo dài đến thái dương, phối với đôi mắt phượng có thần sáng người, khiến cho người ta khi nhìn về phía hắn có một loại cảm giác bừng sáng.
Một cái mũi thẳng, từ xương mày dựng lên, lõm nhẹ ở hốc mắt, rồi cong lên thành một đường vòng cung mềm mại, tạo thành sống mũi hoàn hảo, đầu mũi hình giọt nước kết thúc ở trên nhân trung, cánh mũi như cánh chuồn chuồn, tinh xảo hài hòa.
Dưới mũi là cái miệng sư tử tiêu chuẩn, khóe miệng hơi nhếch, thể hiện ba phần uy thế, bảy phần kiên định.
Chỉ gương mặt này thôi, bất kể là trong vở kịch nổi tiếng, hay là phim cổ trang, chỉ cần xuất hiện là đảm bảo nhân vật chính diện, cũng ăn chắc vai chính, không bao giờ đóng vai phụ.
Tuy nhiên, lúc này chàng thiếu niên có vẻ hơi lười biếng.
Dù mọi người đều có chút lười biếng, nhưng nhờ vẻ bề ngoài mà ngay cả khi lười biếng nằm xuống, hắn vẫn toát ra khí phách của một công tử hào môn danh giá bụng đầy kinh thư.
Trong tay chàng thiếu niên cầm một cành cây, đang vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, ánh mắt mơ màng, rõ ràng tâm trí không đặt vào tay mình.
Thiếu niên này và thôn làng, và người dân có sự khác biệt rõ ràng, nhìn một cái là biết hắn không phải người trong làng, một ngôi làng nhỏ bình thường như vậy không thể nào nuôi dưỡng được một thanh niên xuất sắc như vậy.
Người dân xung quanh thỉnh thoảng cũng liếc nhìn chàng thiếu niên, khi tụ tập với nhau thỉnh thoảng lại bàn tán một hai câu, nhưng chàng thiếu niên không thèm để ý, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.
Chàng thiếu niên không chỉ không thuộc về làng quê này, mà còn không thuộc về thời đại này, chỉ là chuyện này quá khó tin, dù hắn có nói ra, thì người khác cũng không hiểu.
Nói chính xác hơn, hắn đến từ mấy chục năm sau, lúc đó hắn không có dáng vẻ như vậy, khi đó hắn chỉ là một công nhân cao một mét sáu, còn hơn 30 tuổi.
Nói là công nhân, nhưng theo suy nghĩ của hắn, phải là công nhân thành công, hơn ba mươi tuổi, dựa vào khả năng của mình, nhờ tài lập trình cho máy tiện CNC mà mua được căn nhà bốn phòng hai sảnh ở một thành phố cấp ba, còn trả hết nợ vay, khiến hắn rất hài lòng với cuộc sống của mình.
Nói thì nói vậy, nếu biết trước sẽ đến đây, hắn nhất định sẽ tránh bằng mọi cách, vì hắn rất hài lòng với cuộc sống của mình, không hề nghĩ đến việc mở tài khoản mới ở đâu khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.