Chương 18: Chương 9-2
Cửu Nguyệt Vi Lam
21/12/2021
Editor: Hạ Hà
Những ngọn núi ở ngoại ô cách Kinh thành hơi xa, muốn cưỡi ngựa đến phải mất đến một canh giời.
Chờ đến khi đoàn người Trình Như Ý đến được một ngoại úi trập trùng xa xa thì đã đến trưa. Trình Như Ý vừa đến núi thì như cá gặp nước, dị năng hệ mộc tản ra, nàng từ cảm giác của cây cối hoa cỏ trong núi mà biết được vị trí của không ít con mồi và dược liệu.
Đồng thời, nàng hấp thu được không ít sinh cơ của cỏ cây để thăng cấp dị năng hệ mộc. Đương nhiên, sau khi Trình Như Ý hấp thu sinh cơ của chúng nó thì cũng trả lại một ít, bên đi bên về, dị năng hệ mộc càng thêm tinh thuần.
Nàng dẫn Trình Du đang nóng lòng muốn thử và một đám hộ vệ vào núi săn thú, các hộ vệ chỉ đi theo phía xa để bảo vệ, không tham dự săn thú.
Trình Như Ý lợi dụng dị năng hệ mộc cảm ứng được khá nhiều con mồi nhỏ như gà rừng, thỏ hoang, sau khi cảm nhận được một nơi khá an toàn thì mới dẫn theo đệ đệ qua đó.
Trình Du mang theo một cây cung, lưng cõng bao đựng tên. Cậu nhìn một con gà rừng cách đó không xa, lập tức kích động ké dây cung rồi bắn ra mũi tên, gà rừng thấy vậy thì cảnh giác, chạy biến đi.
Bắn tên thất bại.
Trình Du chu miệng nhỏ, có hơi uể oải.
Trình Như Ý cười cười, sờ đầu cậu, cổ vũ một câu: "Lần đầu tiên bắn vật còn sống, bắn không trúng là bình thường, tập luyện dần là tốt hơn thôi."
Đột nhiên, cách đó không xa có một thỏ hoang lông xám chạy thoáng qua.
Trình Như Ý nhanh chóng nhặt một cục đá rồi bắn tới, thỏ xám kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
"Oa, tỷ tỷ giỏi quá!"
Trình Du nhìn thấy tỷ tỷ lập tức bắn trúng con thỏ béo lông xám kia thì lập tức nhảy nhót đến đó mang con thỏ xám lại đây, nhấc lên ước lượng thì con thỏ này nặng ít nhất hai đến ba cân.
"Đúng là một con thỏ béo ú này."
Trình Du hưng phấn reo hò, giao thỏ xám cho hộ vệ phía sau.
Có khởi đầu tốt đẹp, tiếp đó Trình Như Ý lại săn được không ít gà rừng và thỏ hoang, dã sơn dương, còn có một con hươu ngốc. Cây cung trong tay nàng như thể vật vô dụng, tất cả con mồi đều bị nàng đánh ngất bằng máy hòn đá.
Chờ mang về phủ có thể đặt ở chuồng gia súc, thỏ hoang là loài sinh sôi nẩy nở nhanh nhất, cũng đúng lúc bên trong lồng có hai con thỏ hoang, về sau không lo không có thỏ hoang ăn nữa rồi.
Trình Du cũng may mắn săn được một con thỏ hoang, khiến cậu mừng rỡ đến mức không biết đâu Đông - Tây đâu Nam - Bắc.
Trên đường đi săn, bọn họ còn gặp vài vị công tử đi thành nhóm săn thú, vốn chăng liên quan gì đến nhau nhưng mấy cậu ấm này sau khi nhìn thấy Trình Như Ý thì mắt sáng lấp lánh, muốn gia nhập cùng nhau săn thú.
Nhưng lại bị Trình Như Ý từ chối.
Tiểu thiếu niên Trình Du thấy tỷ tỷ từ chối thì vui cực.
Trình Như Ý cùng đệ đệ đi làm quen với việc săn thú một lúc. Sau khi ăn lương hô qua loa xong thì giao cậu cho đám kia hộ vệ. Nàng thể hiện cho bọn họ thấy vài thủ đoạn coa thể tự bảo vệ mình xong thì lập tức đi săn thú một mình.
Sau khi khuất mắt đám hộ vệ xong thì nàng mới đi sâu vào trong núi.
Núi non bên ngoài bởi vì thường xuyên có mấy vị công tử ở Kinh thành tới săn thú tìm vui, tìm kích thích, nên đã được người t cố ý dọn dẹp sạch sẽ, không có gì nguy hiểm. Đôi khi cũng có thợ săn ở gần đây tới săn thú để làm vài món ngon vùng thôn quê, làm phong phú bữa ăn trong nhà.
Lần này, Trình Như Ý muốn đến đây là vì muốn bắt mấy con mồi có thể hình lớn, mấy con như gà rừng thỏ hoang hươu nai gì gì đó, không phải mục tiêu chính yếu của nàng.
Từ khi Trình Như Ý đi vào rừng rậm cây cối tươi tốt đến giờ thì vẫn luôn suy trì sử dụng dị năng hệ mộc. Vì vậy, dị năng hệ mộc của nàng cuối cùng cũng đã đột phá lên cấp 1.
Dị năng hệ mộc cấp 1 mạnh hơn nhiều, vừa lúc đằng xa xuất hiện một con lợn rừng. Trình Như Ý giấu mình đằng sau một đại thụ, ý niệm vừ động thì một bụi cây gai nhỏ bên chân lợn lớn lên chỉ trong nháy mắt, những chiêc gia bén nhọn đâm vào thân con lợn rừng. Lợn rừng đua đớn tru lên, chốc lát đã đỗ rạp người sang một bên.
Thật ra đánh ngất lợn rừng thì tốt hơn nhưng Trình Như Ý muốn thử uy lực của dị năn cấp 1 xem nó mạnh đến nhường nào.
Cảm thụ cẩn thận một chốc, nàng phát hiện dị năng cấp 1 bây giờ có vẻ như yếu hơn một chút so với cấp một của thời mạt thế. Dường như, dị năng của nanfgthieen hướng về thôi thúc thực vạt sinh trưởng và cứu chữa tinh lọc.
Như vậy cũng tốt. Hiện tại, Trình Như Ý đã bắt đầu học y, về sau có nhiều chỗ cần sử lụng dị năng hệ mộc lắm, đặc biệt là chân của biểu ca Dung Mạch. Về sau nếu nàng có bảo muốn chữa chân cho huynh ấy thì cũng có cái danh cái nghĩa để chữa.
Quan trọng hơn là hai năm tiếp theo sẽ xuất hiện nạn hạn hán và lũ lụt. Nếu như nàng còn có cả dị năng hệ thủy hoặc là hệ băng thì càng tốt nữa.
Đáng tiếc, đấy là chuyện không thể.
May là nàng đã sai người đào vài hầm ngầm vào lòng đất, chờ đến đông đựng nhiều khối băng vào đấy. À, nếu có thể tìm được tiêu thạch thì càng tốt, không biết ở triều Đại Chu này có thứ như tiêu thạch hay không.
"Thôi, không nghĩ nữa, no cái bụng đã mới là quan trọng."
Sức Trình Như Ý rất lớn, có thể kéo đi cả một con lợn rừng. Chẳng qua nàng không muốn làm bẩn tay mình nên dùng dị năng hệ mộc thúc giục dây mây biến dị sinh trưởng để dùng, tạo nó thành cái giá đỡ rồi đặt con lợn rừng vào đó kéo về.
Trên đường trở về, nàng gặp hai cây nhân sâm hơn ba mươi năm tuổi. Nàng sử dụng dị năng hệ mộc thúc giục nó lớn thành hai cây nhân sâm trăm năm tuổi, đồng thời trong lúc đó cũng đánh them được một con lợn rừng lớn và một con gấy đen cũng rất lớn.
Thu hoạch phong phú.
Nhìn trời thấy không còn sớm nữa, Trình Du và một đám hộ vệ cầm theo một đống con mồi nôn nóng chờ ở ngoài ngọn núi, Ngoại trừ bọn họ thì xung quanh đó cũng có vài đội ngũ săn thú.
"Lo chết mất, sao giờ này tỷ tỷ vẫn còn chưa ra, không lẽ xẩy ra chuyện gì rồi ư?" Trình Du lo lắng đến mức đi vòng quanh.
Mỗi lần nhìn người rời núi không phải tỷ tỷ, cậu lại càng thêm nôn nóng.
Có lẽ là khoảng giờ Thân*, một bóng người mặc váy áo đỏ thẫm cuối cùng cũng xuất hiện, cánh tay trắng muốt mảnh khảnh nhẹ nhàng lôi kéo một cái giá bằng dây mây cực lớn, trên giá là hai con hơn rừng to lớn cùng với một con gấu đen cũng to nốt.
(*) Là 15-17h nha mn.
Ba con mồi nhìn có vẻ nặng gần nghìn cân* cứ thê mà bị một nữ tử xinh đẹp trông nhu nhược kéo đi, khiến ai nấy đều sợ đến ngây người.
(*) Bản gốc là hai nghìn cân nhưng bên Trung 1 cân của họ bằng 0,5 cân bên mình hoi, tui sửa lại luôn, về sau cũng sẽ sửa luôn không chú thích nữa.
"Tỷ... Tỷ tỷ!" Trình Du thiếu nữ áo đỏ cùng và con mồi phía sau nàng, nuốt nước bọt cái "ực", kinh hãi tột cùng.
Tỷ tỷ hung tàn quá đi!
Tỷ tỷ như còn có thể gả cho người ta được không đây?
Huhu, sớm biết vạy thì đã không đồng ý để cha mẹ từ hôn cho tỷ ấy rồi.
Một bên tay Trình Như Ý lôi kéo con mồi, tay bên kia thì vây vẫy Trình Du, tươi cười sáng lạn.
Chẳng thèm để ý những người xung quanh đang nhìn nàng bằng ánh măt chẳng khác gì nhìn thấy quỷ.
Những ngọn núi ở ngoại ô cách Kinh thành hơi xa, muốn cưỡi ngựa đến phải mất đến một canh giời.
Chờ đến khi đoàn người Trình Như Ý đến được một ngoại úi trập trùng xa xa thì đã đến trưa. Trình Như Ý vừa đến núi thì như cá gặp nước, dị năng hệ mộc tản ra, nàng từ cảm giác của cây cối hoa cỏ trong núi mà biết được vị trí của không ít con mồi và dược liệu.
Đồng thời, nàng hấp thu được không ít sinh cơ của cỏ cây để thăng cấp dị năng hệ mộc. Đương nhiên, sau khi Trình Như Ý hấp thu sinh cơ của chúng nó thì cũng trả lại một ít, bên đi bên về, dị năng hệ mộc càng thêm tinh thuần.
Nàng dẫn Trình Du đang nóng lòng muốn thử và một đám hộ vệ vào núi săn thú, các hộ vệ chỉ đi theo phía xa để bảo vệ, không tham dự săn thú.
Trình Như Ý lợi dụng dị năng hệ mộc cảm ứng được khá nhiều con mồi nhỏ như gà rừng, thỏ hoang, sau khi cảm nhận được một nơi khá an toàn thì mới dẫn theo đệ đệ qua đó.
Trình Du mang theo một cây cung, lưng cõng bao đựng tên. Cậu nhìn một con gà rừng cách đó không xa, lập tức kích động ké dây cung rồi bắn ra mũi tên, gà rừng thấy vậy thì cảnh giác, chạy biến đi.
Bắn tên thất bại.
Trình Du chu miệng nhỏ, có hơi uể oải.
Trình Như Ý cười cười, sờ đầu cậu, cổ vũ một câu: "Lần đầu tiên bắn vật còn sống, bắn không trúng là bình thường, tập luyện dần là tốt hơn thôi."
Đột nhiên, cách đó không xa có một thỏ hoang lông xám chạy thoáng qua.
Trình Như Ý nhanh chóng nhặt một cục đá rồi bắn tới, thỏ xám kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
"Oa, tỷ tỷ giỏi quá!"
Trình Du nhìn thấy tỷ tỷ lập tức bắn trúng con thỏ béo lông xám kia thì lập tức nhảy nhót đến đó mang con thỏ xám lại đây, nhấc lên ước lượng thì con thỏ này nặng ít nhất hai đến ba cân.
"Đúng là một con thỏ béo ú này."
Trình Du hưng phấn reo hò, giao thỏ xám cho hộ vệ phía sau.
Có khởi đầu tốt đẹp, tiếp đó Trình Như Ý lại săn được không ít gà rừng và thỏ hoang, dã sơn dương, còn có một con hươu ngốc. Cây cung trong tay nàng như thể vật vô dụng, tất cả con mồi đều bị nàng đánh ngất bằng máy hòn đá.
Chờ mang về phủ có thể đặt ở chuồng gia súc, thỏ hoang là loài sinh sôi nẩy nở nhanh nhất, cũng đúng lúc bên trong lồng có hai con thỏ hoang, về sau không lo không có thỏ hoang ăn nữa rồi.
Trình Du cũng may mắn săn được một con thỏ hoang, khiến cậu mừng rỡ đến mức không biết đâu Đông - Tây đâu Nam - Bắc.
Trên đường đi săn, bọn họ còn gặp vài vị công tử đi thành nhóm săn thú, vốn chăng liên quan gì đến nhau nhưng mấy cậu ấm này sau khi nhìn thấy Trình Như Ý thì mắt sáng lấp lánh, muốn gia nhập cùng nhau săn thú.
Nhưng lại bị Trình Như Ý từ chối.
Tiểu thiếu niên Trình Du thấy tỷ tỷ từ chối thì vui cực.
Trình Như Ý cùng đệ đệ đi làm quen với việc săn thú một lúc. Sau khi ăn lương hô qua loa xong thì giao cậu cho đám kia hộ vệ. Nàng thể hiện cho bọn họ thấy vài thủ đoạn coa thể tự bảo vệ mình xong thì lập tức đi săn thú một mình.
Sau khi khuất mắt đám hộ vệ xong thì nàng mới đi sâu vào trong núi.
Núi non bên ngoài bởi vì thường xuyên có mấy vị công tử ở Kinh thành tới săn thú tìm vui, tìm kích thích, nên đã được người t cố ý dọn dẹp sạch sẽ, không có gì nguy hiểm. Đôi khi cũng có thợ săn ở gần đây tới săn thú để làm vài món ngon vùng thôn quê, làm phong phú bữa ăn trong nhà.
Lần này, Trình Như Ý muốn đến đây là vì muốn bắt mấy con mồi có thể hình lớn, mấy con như gà rừng thỏ hoang hươu nai gì gì đó, không phải mục tiêu chính yếu của nàng.
Từ khi Trình Như Ý đi vào rừng rậm cây cối tươi tốt đến giờ thì vẫn luôn suy trì sử dụng dị năng hệ mộc. Vì vậy, dị năng hệ mộc của nàng cuối cùng cũng đã đột phá lên cấp 1.
Dị năng hệ mộc cấp 1 mạnh hơn nhiều, vừa lúc đằng xa xuất hiện một con lợn rừng. Trình Như Ý giấu mình đằng sau một đại thụ, ý niệm vừ động thì một bụi cây gai nhỏ bên chân lợn lớn lên chỉ trong nháy mắt, những chiêc gia bén nhọn đâm vào thân con lợn rừng. Lợn rừng đua đớn tru lên, chốc lát đã đỗ rạp người sang một bên.
Thật ra đánh ngất lợn rừng thì tốt hơn nhưng Trình Như Ý muốn thử uy lực của dị năn cấp 1 xem nó mạnh đến nhường nào.
Cảm thụ cẩn thận một chốc, nàng phát hiện dị năng cấp 1 bây giờ có vẻ như yếu hơn một chút so với cấp một của thời mạt thế. Dường như, dị năng của nanfgthieen hướng về thôi thúc thực vạt sinh trưởng và cứu chữa tinh lọc.
Như vậy cũng tốt. Hiện tại, Trình Như Ý đã bắt đầu học y, về sau có nhiều chỗ cần sử lụng dị năng hệ mộc lắm, đặc biệt là chân của biểu ca Dung Mạch. Về sau nếu nàng có bảo muốn chữa chân cho huynh ấy thì cũng có cái danh cái nghĩa để chữa.
Quan trọng hơn là hai năm tiếp theo sẽ xuất hiện nạn hạn hán và lũ lụt. Nếu như nàng còn có cả dị năng hệ thủy hoặc là hệ băng thì càng tốt nữa.
Đáng tiếc, đấy là chuyện không thể.
May là nàng đã sai người đào vài hầm ngầm vào lòng đất, chờ đến đông đựng nhiều khối băng vào đấy. À, nếu có thể tìm được tiêu thạch thì càng tốt, không biết ở triều Đại Chu này có thứ như tiêu thạch hay không.
"Thôi, không nghĩ nữa, no cái bụng đã mới là quan trọng."
Sức Trình Như Ý rất lớn, có thể kéo đi cả một con lợn rừng. Chẳng qua nàng không muốn làm bẩn tay mình nên dùng dị năng hệ mộc thúc giục dây mây biến dị sinh trưởng để dùng, tạo nó thành cái giá đỡ rồi đặt con lợn rừng vào đó kéo về.
Trên đường trở về, nàng gặp hai cây nhân sâm hơn ba mươi năm tuổi. Nàng sử dụng dị năng hệ mộc thúc giục nó lớn thành hai cây nhân sâm trăm năm tuổi, đồng thời trong lúc đó cũng đánh them được một con lợn rừng lớn và một con gấy đen cũng rất lớn.
Thu hoạch phong phú.
Nhìn trời thấy không còn sớm nữa, Trình Du và một đám hộ vệ cầm theo một đống con mồi nôn nóng chờ ở ngoài ngọn núi, Ngoại trừ bọn họ thì xung quanh đó cũng có vài đội ngũ săn thú.
"Lo chết mất, sao giờ này tỷ tỷ vẫn còn chưa ra, không lẽ xẩy ra chuyện gì rồi ư?" Trình Du lo lắng đến mức đi vòng quanh.
Mỗi lần nhìn người rời núi không phải tỷ tỷ, cậu lại càng thêm nôn nóng.
Có lẽ là khoảng giờ Thân*, một bóng người mặc váy áo đỏ thẫm cuối cùng cũng xuất hiện, cánh tay trắng muốt mảnh khảnh nhẹ nhàng lôi kéo một cái giá bằng dây mây cực lớn, trên giá là hai con hơn rừng to lớn cùng với một con gấu đen cũng to nốt.
(*) Là 15-17h nha mn.
Ba con mồi nhìn có vẻ nặng gần nghìn cân* cứ thê mà bị một nữ tử xinh đẹp trông nhu nhược kéo đi, khiến ai nấy đều sợ đến ngây người.
(*) Bản gốc là hai nghìn cân nhưng bên Trung 1 cân của họ bằng 0,5 cân bên mình hoi, tui sửa lại luôn, về sau cũng sẽ sửa luôn không chú thích nữa.
"Tỷ... Tỷ tỷ!" Trình Du thiếu nữ áo đỏ cùng và con mồi phía sau nàng, nuốt nước bọt cái "ực", kinh hãi tột cùng.
Tỷ tỷ hung tàn quá đi!
Tỷ tỷ như còn có thể gả cho người ta được không đây?
Huhu, sớm biết vạy thì đã không đồng ý để cha mẹ từ hôn cho tỷ ấy rồi.
Một bên tay Trình Như Ý lôi kéo con mồi, tay bên kia thì vây vẫy Trình Du, tươi cười sáng lạn.
Chẳng thèm để ý những người xung quanh đang nhìn nàng bằng ánh măt chẳng khác gì nhìn thấy quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.