Cuộc Sống Thường Nhật Của Người Dân Thời Đại Tống
Chương 1:
Cật Cật Thang Viên Nha
11/11/2024
Biện Kinh, con hẻm Than Trường nơi người nghèo sinh sống.
Một gia đình đang khóc trước cửa nhà.
“Con ơi! Cuối cùng cũng tìm được con rồi!”
Một người phụ nữ vừa khóc vừa đập tay vào chân, suýt nữa đứng không vững.
“Đồ bắt cóc đáng chết!”
Một người đàn ông mặc áo ngắn đi giày rơm, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nhưng vẫn không quên đỡ thê tử.
Diệp Trản, người bị bọn họ vây quanh cũng đang lau nước mắt.
Nàng vốn là một cô nhi, sau nhiều nỗ lực trở thành đầu bếp, trên đường tìm nguyên liệu nấu ăn thì gặp tai nạn xuyên không.
Sau khi xuyên không, nàng làm tỳ nữ trong một gia đình giàu có, vừa quen với môi trường chưa được bao lâu.
Ai ngờ hôm trước lại nhận được tin hóa ra nàng bị bắt cóc!
Tên bắt cóc không biết mắt mũi để đâu mà lại bắt cóc nữ nhi của Trưởng công chúa, sau khi bị bắt đã khai ra nhiều vụ án cũ, nàng chính là một trong những nạn nhân.
Nghe nói Diệp gia đã bán hết tài sản để tìm nữ nhi suốt nhiều năm, nay gặp lại càng ôm nàng khóc nức nở, Diệp Trản xuất thân cô nhi nên cảm động sâu sắc.
Khi nàng xuyên không đến thì nguyên chủ của thân thể này đã bệnh chết, nghĩ đến cảnh nhà bọn họ phải chia lìa, lại nhớ mình không có gia đình, nước mắt nàng tuôn rơi.
“Cảm ơn các vị sai gia!”
Mẹ ruột của nàng vừa khóc vừa nhớ ra điều gì, lấy khăn tay lau nước mắt, nhanh nhẹn đứng dậy đi rót nước,
“Lạnh nhạt với các vị rồi, để ta pha trà mời hai vị dùng.”
Hai vị sai gia xua tay: “Không dám làm phiền, chúng ta đến vì nghe lệnh cấp trên.”
Mọi người nhìn qua mới thấy một thiếu niên đứng sừng sững không xa.
Hắn mặc áo gấm đỏ, bên ngoài khoác áo giáp sắt.
Dưới ánh mặt trời, ánh bạc phản chiếu như ngàn điểm sương lạnh, một dải lụa đỏ thắt chặt eo, vai rộng eo thon.
Diệp Trản thầm khen ngợi: Đúng là một thiếu niên tinh thần phấn chấn.
Thấy mọi người nhìn qua, thiếu niên lịch sự gật đầu:
“Chúng ta là Kim Ngô Vệ hỗ trợ phá án, không phải cấp trên, hai vị cứ tự nhiên.”
Diệp Trản thầm nghĩ làm tỳ nữ trong gia đình giàu có giúp nàng hiểu biết thêm, biết rằng Kim Ngô Vệ là cấm quân của hoàng đế.
Chắc hẳn là do nữ nhi của Tiểu huyện chủ bị mất tích nên mới để cấm quân ra mặt tìm kiếm.
Mẹ ruột nàng là Mịch Phượng Nương không quan tâm điều đó, trước hết khen ngợi “Quan gia thật oai phong.”
Sau đó lại lấy trà Lục An ra tiếp khách, một bên gọi trượng phu ra đầu ngõ mua thạch lựu cùng lê nước.
“Hai vị khách khí rồi.” Vị Kim Ngô Vệ ngăn Mịch Phượng Nương, “Chúng ta đang làm nhiệm vụ, không tiện làm phiền.”
Nói rồi ra hiệu cho mọi người chuẩn bị rời đi.
Mịch Phượng Nương vội kéo trượng phu.
Hai người nhiệt tình tiễn: “Quan gia là ân nhân lớn của nhà ta! Sau này đi ngang qua nhất định phải ghé chơi.”
Mịch Phượng Nương bận rộn nhưng không quên kéo mối: “Không biết ba vị đã có hôn phối chưa? Ta là bà mối nổi tiếng ở con phố này.”
Nói xong lại vỗ đùi: “Là ta hồ đồ rồi, quan gia nói chuyện hôn nhân đâu cần đến ta, phải là bà mối cấp cao mới được.”
Sau này Diệp Trản mới biết hóa ra bà mối ở thời Tống cũng phân cấp bậc.
Như nương nàng chỉ che ô mát, mặc váy là bà mối cấp thấp nhất, bà mối nói chuyện hôn nhân cho quan lại là bà mối cấp cao.
Mấy câu nói của bà đã tâng bốc đúng chỗ, mấy vị sai gia đều cười, rõ ràng rất hài lòng.
Vốn không định nói nhiều, cũng nói thêm vài câu: “Tên bắt cóc đã bị bắt, Trưởng công chúa tìm được Tiểu huyện chủ nên rất vui mừng, vài ngày nữa sẽ làm lễ ở chùa Đại Tướng Quốc, đến lúc đó sẽ phát tiền, các người đến trước cửa phủ chờ có thể nhận được chút tiền thưởng.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Một gia đình đang khóc trước cửa nhà.
“Con ơi! Cuối cùng cũng tìm được con rồi!”
Một người phụ nữ vừa khóc vừa đập tay vào chân, suýt nữa đứng không vững.
“Đồ bắt cóc đáng chết!”
Một người đàn ông mặc áo ngắn đi giày rơm, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nhưng vẫn không quên đỡ thê tử.
Diệp Trản, người bị bọn họ vây quanh cũng đang lau nước mắt.
Nàng vốn là một cô nhi, sau nhiều nỗ lực trở thành đầu bếp, trên đường tìm nguyên liệu nấu ăn thì gặp tai nạn xuyên không.
Sau khi xuyên không, nàng làm tỳ nữ trong một gia đình giàu có, vừa quen với môi trường chưa được bao lâu.
Ai ngờ hôm trước lại nhận được tin hóa ra nàng bị bắt cóc!
Tên bắt cóc không biết mắt mũi để đâu mà lại bắt cóc nữ nhi của Trưởng công chúa, sau khi bị bắt đã khai ra nhiều vụ án cũ, nàng chính là một trong những nạn nhân.
Nghe nói Diệp gia đã bán hết tài sản để tìm nữ nhi suốt nhiều năm, nay gặp lại càng ôm nàng khóc nức nở, Diệp Trản xuất thân cô nhi nên cảm động sâu sắc.
Khi nàng xuyên không đến thì nguyên chủ của thân thể này đã bệnh chết, nghĩ đến cảnh nhà bọn họ phải chia lìa, lại nhớ mình không có gia đình, nước mắt nàng tuôn rơi.
“Cảm ơn các vị sai gia!”
Mẹ ruột của nàng vừa khóc vừa nhớ ra điều gì, lấy khăn tay lau nước mắt, nhanh nhẹn đứng dậy đi rót nước,
“Lạnh nhạt với các vị rồi, để ta pha trà mời hai vị dùng.”
Hai vị sai gia xua tay: “Không dám làm phiền, chúng ta đến vì nghe lệnh cấp trên.”
Mọi người nhìn qua mới thấy một thiếu niên đứng sừng sững không xa.
Hắn mặc áo gấm đỏ, bên ngoài khoác áo giáp sắt.
Dưới ánh mặt trời, ánh bạc phản chiếu như ngàn điểm sương lạnh, một dải lụa đỏ thắt chặt eo, vai rộng eo thon.
Diệp Trản thầm khen ngợi: Đúng là một thiếu niên tinh thần phấn chấn.
Thấy mọi người nhìn qua, thiếu niên lịch sự gật đầu:
“Chúng ta là Kim Ngô Vệ hỗ trợ phá án, không phải cấp trên, hai vị cứ tự nhiên.”
Diệp Trản thầm nghĩ làm tỳ nữ trong gia đình giàu có giúp nàng hiểu biết thêm, biết rằng Kim Ngô Vệ là cấm quân của hoàng đế.
Chắc hẳn là do nữ nhi của Tiểu huyện chủ bị mất tích nên mới để cấm quân ra mặt tìm kiếm.
Mẹ ruột nàng là Mịch Phượng Nương không quan tâm điều đó, trước hết khen ngợi “Quan gia thật oai phong.”
Sau đó lại lấy trà Lục An ra tiếp khách, một bên gọi trượng phu ra đầu ngõ mua thạch lựu cùng lê nước.
“Hai vị khách khí rồi.” Vị Kim Ngô Vệ ngăn Mịch Phượng Nương, “Chúng ta đang làm nhiệm vụ, không tiện làm phiền.”
Nói rồi ra hiệu cho mọi người chuẩn bị rời đi.
Mịch Phượng Nương vội kéo trượng phu.
Hai người nhiệt tình tiễn: “Quan gia là ân nhân lớn của nhà ta! Sau này đi ngang qua nhất định phải ghé chơi.”
Mịch Phượng Nương bận rộn nhưng không quên kéo mối: “Không biết ba vị đã có hôn phối chưa? Ta là bà mối nổi tiếng ở con phố này.”
Nói xong lại vỗ đùi: “Là ta hồ đồ rồi, quan gia nói chuyện hôn nhân đâu cần đến ta, phải là bà mối cấp cao mới được.”
Sau này Diệp Trản mới biết hóa ra bà mối ở thời Tống cũng phân cấp bậc.
Như nương nàng chỉ che ô mát, mặc váy là bà mối cấp thấp nhất, bà mối nói chuyện hôn nhân cho quan lại là bà mối cấp cao.
Mấy câu nói của bà đã tâng bốc đúng chỗ, mấy vị sai gia đều cười, rõ ràng rất hài lòng.
Vốn không định nói nhiều, cũng nói thêm vài câu: “Tên bắt cóc đã bị bắt, Trưởng công chúa tìm được Tiểu huyện chủ nên rất vui mừng, vài ngày nữa sẽ làm lễ ở chùa Đại Tướng Quốc, đến lúc đó sẽ phát tiền, các người đến trước cửa phủ chờ có thể nhận được chút tiền thưởng.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.