Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)
Chương 13
Cửu Lộ Phi Hương
12/11/2020
Tôi vừa dứt lời, Lý Đỗi Đỗi liền trở tay, phóng ra một sợi xích vàng quấn quanh thân Vệ Vô Thường hệt như quấn bánh ú…
Hắn đem anh ta quấn vô cùng chặt. Tuy bây giờ nói ra câu này hơi không hợp hoàn cảnh nhưng thật sự khi nhìn Vệ Vô Thường bị trói như vậy, bụng tôi bất giác sôi lên. Tôi đói bụng quá, cũng sắp đoan ngọ rồi, bản thân có chút thèm ăn bánh ú, nhất là loại bánh ú mặn có thịt mỡ và trứng muối.
"Tiểu Tín, bụng cậu đang kêu kìa", Bồi Bồi như không để tâm bên kia đang diễn ra việc gì mà lên tiếng nhắc nhở tôi, "Cậu đói bụng à?"
Đúng, tôi không những đói bụng mà còn mắc vệ sinh, đầu có chút choáng váng, trong não vẫn còn một chuỗi âm thanh ong ong. Nhưng hiện tại, vất vả lắm mới ngăn được bọn họ nên tôi không muốn họ sẽ lại ở chỗ này đánh đến trời long đất lở. Vì thế tôi liền đứng chắn trước mặt Vệ Vô Thường, nhìn Lý Đỗi Đỗi nói, "Trước hết nói chuyện cho xong đã."
Ánh mắt Lý Đỗi Đỗi lần nữa trở nên kì quái, hắn ta im lặng không nói.
Ngược lại, Vệ Vô Thường lại mở miệng an ủi tôi, "Không còn cách nào đâu, tại hạ đã nhận thua, tất nhiên sẽ không phản kháng."
Tôi quay đầu nhìn anh ta, "Anh không phản kháng, nhưng tôi sợ anh ta sẽ đánh anh đấy!"
Vệ Vô Thường sửng sốt, sau đó cúi đầu thì thào, "Cảm ơn cô nương đã che chở."
"Tớ khinh!", Bồi Bồi bỗng la lớn, "Người này từng bắt cóc cậu, còn khống chế tớ. Đây chính là kẻ thù của chúng ta! Vậy mà Tô Tiểu Tín, cậu cư nhiên còn bảo vệ gã! Bọn tớ vội vàng chạy tới đó là vì cứu ai chứ? Cậu đúng là thứ ăn cây táo, rào cây sung!"
"Đúng rồi, cậu đến cứu người cơ đấy", tôi liếc nhìn Bồi Bồi một cái khiến cô ấy nhanh chóng nghĩ lại hành động vừa rồi của mình. Tuy Bồi Bồi cũng cảm thấy có chút thẹn, nhưng lập tức lại duỗi thẳng lưng, sống chết không chịu nhận sai mà cãi lại, "Mặc kệ, cái gã cương thi này đã làm tớ lo lắng sợ hãi trong thời gian dài, ngay cả quan tài cũng không dám bò ra, không giết gã thật khó làm nguôi mối hận trong lòng tớ, gã chính là kẻ thù của tớ!"
Tôi khẽ xoa trán mình, "Bồi Bồi, tớ biết cậu đang rất tức giận, nhưng các người làm ơn nghe nguyên nhân trước được không?"
"Nghe nghe cái rắm ấy", Bồi Bồi ngay lập tức bác bỏ.
"Được thôi", phản ứng của Lý Đỗi Đỗi ấy vậy lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, tuy thế hắn vẫn giữ chặt pháp khí của mình, giữ chặt sợi dây xích màu vàng kim kia. Hắn đi đến phía sau bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế, hơi di chuyển lưng ghế một chút, vừa vặn ngồi đối diện tôi và Vệ Vô Thường, sau đó khoanh tay trước ngực, "Nói đi, nguyên nhân là gì nào?"
Tôi liền đem tất cả những gì Vệ Vô Thường nói cho tôi nghe kể lại. Bản thân vốn là một tác giả truyện tranh, tuy óc sáng tạo không nhiều, nhưng kĩ năng kể chuyện lại vô cùng tốt. Lúc tôi kết thúc câu chuyện, Vệ Vô Thường không hề chen lời hay bổ sung gì, chỉ khẽ gật đầu nói, "Tất cả đều đúng như lời cô nương này nói."
"Ồ, thì ra là như vậy sao?", Lý Đỗi Đỗi cũng gật đầu, "Cho nên vị đại tướng quân này, sau khi đánh người của chúng tôi, lãng phí của chúng tôi không biết bao nhiêu thời gian, của cải, công sức để truy nã anh, giờ đây anh nghĩ chỉ tùy tiện nói một câu trong lòng có khổ tâm, liền có thể phủi mông chạy thoát à?". Hắn ta nhấc nhấc gọng kính, đôi mắt phượng hẹp dài khiến biểu tình của hắn thêm sắc bén lạnh lẽo, "Hơn nữa trước khi đi, anh còn muốn chúng tôi giúp anh tìm lại trái tim? Hừ, chẳng lẽ các người, những chiến binh thời cổ đại, đều đối đãi với kẻ địch và tù binh tốt như vậy sao?"
Không thể không nói, lúc Lý Đỗi Đỗi bày ra dáng vẻ này uy lực vô cùng lớn, khiến tôi không còn lời nào để nói đỡ cho Vệ Vô Thường.
Vệ Vô Thường cũng vốn là người không giỏi ăn nói, sau mấy lời trên của Lý Đỗi Đỗi, anh ta cũng lâm vào trầm mặc.
Còn Bồi Bồi, sau nhiều năm tháng bị chính anh trai mình thúc giục đóng tiền thuê phòng, rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ sự hả hê khi được đứng cùng chiến tuyến với người nhà. Cô ấy liên tục gật đầu, chống nạnh, ưỡn ngực kiêu căng nói, "Đúng đúng đúng, ngươi nghĩ như vậy là có thể đi rồi sao? Trên đời không có chuyện dễ dàng thế đâu!"
"Ừ", Lý Đỗi Đỗi liền phụ họa thêm cho Bồi Bồi, "Chuyện này làm không hề rẻ."
(Tây: Ở đây tác giả chơi chữ, “便宜” là dễ dàng hoặc rẻ, Bồi Bồi thì nói không có chuyện dễ lợi dụng người khác thế, nhưng Lý Đỗi Đỗi lại nói theo ý đắt-rẻ)
"Cái này…. không phải chuyện rẻ hay đắt...", Bồi Bồi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô ấy quay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi, khi bắt gặp được biểu tình bấy giờ của hắn, bộ dáng ỷ thế hiếp người ban nãy của cô ấy như bóng xì hơi. Đôi mắt xinh đẹp của Bồi Bồi nheo lại, dần dần toát ra sự khinh thường, "Lý Đỗi Đỗi, anh..."
Lý Đỗi Đỗi gõ gõ ngón tay lên bàn làm việc, không thèm nhìn Bồi Bồi, cũng không nhìn tôi, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Vệ Vô Thường, "Ở xã hội hiện đại, muốn được bảo lãnh hay yêu cầu giúp đỡ đều phải trả tiền."
Lý Bồi Bồi: "......"
Tôi: "......"
Cái tên đáng nguyền rủa Lý Đỗi Đỗi này chẳng lẽ trước kia từng làm xã hội đen chuyên đi thu phí bảo kê ư? Hắn ta nghĩ sẽ nhân cơ hội này lừa gạt người ta, một cổ nhân ngây thơ không biết gì sao? Rốt cuộc hắn ta nghèo đến mức nào mới có chấp niệm sâu nặng đến thế đối với tiền bạc chứ?
Trong lòng tôi đang không ngừng bắn ra hàng vạn viên đạn vào mặt tên Lý Đỗi Đỗi trước mắt, nhưng chính vào thời điểm lặng ngắt như tờ này, Vệ Vô Thường lại nói,
"Ở thời điểm hiện tại, tại hạ không quyền không thế, không một xu dính túi, càng đừng nói đến tiền tài. Chỉ là lúc sinh thời, được tiên hoàng thánh ân, ngự ban một thanh bảo kiếm. Nó đã theo tại hạ chinh chiến nhiều năm, thanh kiếm này với tại hạ có ý nghĩa rất lớn. Nhưng nếu các hạ có thể giúp tại hạ tìm lại trái tim, tại hạ không có gì báo đáp, thanh kiếm này nếu có thể dùng gán nợ, tại hạ tình nguyện giao cho các hạ."
Là bảo kiếm được ngự ban luôn! Tôi quay đầu nhìn Vệ Vô Thường, anh ta thoạt nhìn là người nói đâu ra đấy, ở thời đại của mình hẳn cũng là người cổ hủ, thậm chí có chút “ngu trung*”. Khi hoàng đế ban kiếm cho một vị tướng quân thì với anh ta mà nói, cây kiếm đó nhất định rất quan trọng......
(*trung thành tuyệt đối với vua, với quốc gia)
"Kiếm đâu?", Lý Đỗi Đỗi không chút động lòng, đi thẳng vào vấn đề, "Tôi không quan tâm đối với anh cây kiếm đó quan trọng thế nào, tôi muốn thẩm định xem nó đáng giá bao nhiêu tiền."
Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, quả thực cầm lòng không được mà bĩu môi, chớp mắt nhìn sang Bồi Bồi bên cạnh, phát hiện cô ấy cũng đang có hành động y chang mình...
Một tên quỷ hút máu yêu tiền như mạng!
"Kiếm ở ngay trên người của tại hạ.”
Lý Đỗi Đỗi nghe vậy, sợi dây xích vàng hệt như con rắn co rút lại ở trên người Vệ Vô Thường, làm lộ ra phần eo của anh ta, tuy thế phần chân và cánh tay vẫn bị quấn chặt.
Tôi nhìn kỹ lại thì thấy quả thật ở bên cạnh lưng quần của anh ta có treo một thanh đoản kiếm. Độ dài của vỏ kiếm so với chủy thủ không sai biệt lắm, cho nên vừa rồi tôi không phát hiện anh ta có mang kiếm bên người, cũng có lẽ là vì những vết sẹo trên người anh ta quá kinh người khiến tôi không để ý đến gì ngoài nó.
"Kiếm mà hoàng đế ban cho anh ngắn như vậy sao?", tôi hỏi.
"Không đâu, kiếm này khi tuốt ra khỏi vỏ dài đến ba thước, cô nương có thể rút ra xem thử”. Tôi đến bên cạnh Vệ Vô Thường, duỗi tay định rút kiếm ra.
Nhưng chính vào lúc đó tôi mới cảm thấy, tư thế này hình như có chút mờ ám thì phải. Tôi cũng không biết vì cái gì, tự dưng có chút xấu hổ mà liếc nhìn về phía Lý Đỗi Đỗi.
Lý Đỗi Đỗi vẫn như cũ ngồi trên ghế, khoanh tay và im lặng nhìn chằm chằm tôi, không nói mộ lời.
Ánh mắt hắn có chút kì quái, nhưng tôi cần gì quan tâm ánh mắt hắn thế nào chứ.
Tôi chuyên tâm rút kiếm ra, lúc cầm thanh đoản kiếm trong tay mới phát hiện, thanh kiếm này thế nhưng lại nặng đến kinh người. Ở dưới chuôi kiếm có khảm một khối bạch ngọc to đùng, nó trắng tinh lại láng bóng, bề mặt giống hệt như có thoa một lớp dầu, sờ thử có cảm giác trơn láng nhưng không hề dính tay. Tôi thử hỏi một câu, "Là dương chi bạch ngọc?"
Vệ Vô Thường liền gật đầu.
Đôi mắt Lý Đỗi Đỗi phía sau cặp mắt kính chợt lóe, dù không hề nhìn nhưng tôi vẫn biết hắn ta đang nhìn chăm chú.
Tôi một tay cầm vỏ kiếm, một tay nắm chuôi kiếm, ra sức rút ra nhưng sau đó liền bỏ cuộc. Thanh kiếm quá nặng lại khó cầm, cố gắng mấy cũng không rút ra được nên tôi liền ra sức quăng nó lên bàn Lý Đỗi Đỗi, "Lý Đỗi Đỗi, anh muốn thẩm định gì thì tự mình làm đi."
Vệ Vô Thường không có ý kiến gì.
Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới đứng dậy cầm thanh đoản kiếm lên, hắn không vội rút kiếm ngay mà lại cẩn thận đánh giá một chút vỏ kiếm.
Thanh kiếm đó với tôi nặng không thể tả, sao khi hắn ta cầm lên lại giống như một đứa trẻ đang cầm món đồ chơi vậy?
Tôi liền hiểu ra một chuyện! Tôi căm tức nhìn Lý Đỗi Đỗi, khi nãy hắn ta nói nếu tôi ăn nhiều sẽ không ôm nổi, hắn chắc chắn đang chê bai tôi mà! Hơn năm mươi kí một chút là nặng sao?! Hắn ôm không nổi mới là con gà ấy!
(Thím Cửu truyện gì cũng muốn so sánh với "con gà" là sao? v: #Vy)
Có lẽ ánh mắt của tôi quá nóng bỏng nên đã khiến cho Lý Đỗi Đỗi đang chuyên tâm xem kiếm cũng phải liếc mắt nhìn tôi một cái, "Cô nhìn cái gì, có phải muốn tôi cho cô và cây kiếm này chơi bập bênh không?". Nói rồi hắn ta liền thu ánh mắt lại, "Thanh kiếm này rất nặng, nhưng cô phải có lòng tin rằng, cỡ cô cũng có thể làm nó bay cao đến tận chín tầng mây."
Tôi, “......”
Đúng là tôi có thể! Nhưng ai cần anh nói ra!
Lý Đỗi Đỗi không thèm nhìn gương mặt phẫn nộ của tôi, ánh mắt của hắn vẫn đang chăm chú nhìn thanh kiếm, sau đó tay hắn khẽ dùng lực nắm vỏ kiếm, “xoẹt” một tiếng, kiếm đã được rút ra. Điều khiến tôi bất ngờ đó là chiều dài của thanh kiếm.
Thân kiếm phản chiếu ánh sáng trắng lóa từ bóng đèn trên trần, sáng đến nỗi khiến tôi phải nhức mắt, trên lưỡi kiếm sắc bén có những răng cưa vô cùng nhỏ, lúc nhìn kỹ thì phía dưới mỗi một khối răng cưa đều có một đường rãnh như vết nứt. Theo tôi nghĩ, thanh kiếm này rỗng ruột, khi dùng sức nhấn mạnh ở mũi kiếm, thân kiếm sẽ rút về theo từng đoạn, giống như đạo cụ dùng khi quay phim, khi đâm lên người một nhát, mũi kiếm liền tự động rút về.
Lý Đỗi Đỗi chắc cũng nghĩ như tôi, hắn ta dựng thẳng kiếm, đâm một nhát lên bàn, "phập" một tiếng, bàn làm việc được làm từ gỗ nguyên tấm trực tiếp bị chọc một lỗ sâu hoắm.
Lý Đỗi Đỗi, "......"
Chắc hắn ta chưa từng nghĩ đến, một người cổ đại lại có thể mang bên mình một thanh kiếm sắc bén như vậy. Hắn ta rút kiếm ra khỏi bàn, quanh thân kiếm có nhiều răng cưa giống như một lưỡi cưa, khiến cái lỗ ban nãy càng to thêm một chút.
"Trong vỏ kiếm có cơ quan", Vệ Vô Thường nói, "Chỉ khi tra vào vỏ, kiếm mới ngắn lại."
Lý Đỗi Đỗi nhìn kiếm trong chốc lát, "Lúc trước khi giao đấu, anh chưa từng dùng qua kiếm này, kể cả khi phá vỡ kết giới của tôi."
"Huyền song kiếm chính là trường kiếm được ngự ban, chỉ dùng trên chiến trường, không làm bị thương người vô tội."
Đây là nguyên tắc sống của anh ta, nghe ra có vẻ ngốc, lúc đánh nhau cũng là lúc bảo vệ mạng mình, nào có cái gì vô tội. Nhưng khi anh ta nói lời này lại khiến tôi sinh ra vài phần kính trọng vì tôi rất xem trọng những người có nguyên tắc và giới hạn cho bản thân.
Lý Đỗi Đỗi nghe vậy liền đem kiếm tra vào vỏ rồi kéo ngăn kéo bỏ kiếm vào, "Khoản tiền bảo lãnh này tôi nhận, ngày mai đi họp trên Hiệp hội, tôi sẽ bãi bỏ lệnh truy nã cho anh. Lúc trước anh đả thương hai trăm thợ đuổi thi, hãy tìm thời gian mà đi bồi thường xin lỗi họ, còn về việc tìm trái tim thì trước trở về chờ tin tức". Hắn ta vừa dứt lời liền thu lại pháp khí, sau đó lấy ra bảng đăng ký thông tin phi nhân loại và một cây bút máy, quăng lên bàn cho Vệ Vô Thường, "Đăng ký tên họ, điện thoại và địa chỉ."
Vệ Vô Thường dùng cách cầm bút lông cầm bút máy lên, vô cùng lóng ngóng mà viết lại họ, tên, còn có tự* của bản thân. Sau đó anh ta dừng một chút, "Tại hạ không có điện thoại, nơi ở hiện tại là chỗ mới vừa rồi đã......"
Bị sập.
(Tây: tên tự là dựa theo tên thật mà đặt thêm một tên khác, như tên tự của Gia Cát Lượng là Khổng Minh)
Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, "Không phải ở lầu một bên cạnh phòng anh còn một căn phòng trống sao?"
Lý Đỗi Đỗi dời mắt sang nhìn tôi, thật lâu sau đó mới trả lời, "Đúng, thì sao?"
"Vậy cho anh ta thuê theo ngày đi."
Lý Đỗi Đỗi híp mắt nói, "Để từ F4 chuyên khất nợ thành Ngũ đại quỵt tiền sao? Cô nghĩ tôi đang làm từ thiện à? Rước thêm một tên quỷ nghèo về làm gì? Còn tiền thuê nhà của anh ta thì sao, cô trả hả?"
"Tôi sẽ trả", tôi nghĩ dù gì anh ta cũng không sống ở đó bao lâu, cuối tuần hình như sẽ có ít tiền nhuận bút được chuyển tới, gánh thêm mấy ngày tiền thuê nhà, không phải vấn đề gì lớn. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, tôi thật sự rất mong chờ. Một cương thi có chút cổ hủ, nghiêm trang, hơn nữa còn đẹp trai, khi đến sống chung một khu nhà với bọn Bồi Bồi, sẽ phát sinh những tình huống ly kỳ gì.
Những cái đó đều là tư liệu sống nha!
Lòng tôi thầm tính toán chuyện tốt nhưng Lý Bồi Bồi ở bên cạnh thực không biết điều mà hỏi tôi, "Tô Tiểu Tín, có phải cậu thích cái tên cương thi này rồi phải không?"
Cô ấy nói thẳng ra như vậy khiến tôi cứng đờ, Vệ Vô Thường cũng cứng đờ, còn Lý Đỗi Đỗi bên cạnh thì chỉ nhìn chằm chằm tôi, không nói một lời.
Bồi Bồi lại hỏi tiếp, "Không phải sao? Gã cũng là người mặc áo đen, lúc trước người khiến cậu vừa gặp đã yêu không phải cũng như vậy à?"
Tôi nhìn nhìn Vệ Vô Thường, xấu hổ giải thích, "Không phải anh ta đâu."
Bồi Bồi dường như thật sự đối với Vệ Vô Thường có mối huyết hải thâm thù, trong lòng luôn có sự bài xích với anh ta, ngay cả khi chuyện đó có liên quan đến tôi cũng không muốn buông tha, "Sao cậu biết không phải, nếu vậy cậu che chở gã làm gì?"
"Tớ..."
Tôi thật sự không thể ở trước mặt người ta mà nói huỵch toẹt rằng, tôi muốn bổ sung anh ta vào tuyến nhân vật trong series truyện tranh của mình. Chưa kể Lý Đỗi Đỗi còn ở đây đó!
Tôi cúi đầu, "Tớ đi vệ sinh, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi". Tôi nhanh như chớp chạy tới WC, chỉ sau khi chạy vào buồng vệ sinh nhỏ hẹp hơn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi vệ sinh xong, khi chung quanh không còn có những âm thanh tranh chấp dữ dội như vừa rồi, tôi mới phát hiện tiếng ong ong trong đầu mình đã đỡ hơn so thời điểm muốn ăn bánh ú kia rất nhiều. Tôi xoa xoa huyệt thái dương thầm nghĩ, nhất định là từ thời điểm bị bắt cóc, thần kinh của tôi luôn phải ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, hiện tại đầu óc rốt cuộc đã được giãn ra, nên mới bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi.
Nhưng sau khi tôi từ buồng vệ sinh đi ra, lúc đến bồn rửa tay để rửa tay, tôi bỗng nhiên phát hiện có điểm không đúng.
Những tiếng ong ong bên tai khiến tôi không thể nghe tiếng nước chảy thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng to, nếu nghe kỹ lại còn nghe được cả tiếng phập phồng cực nhỏ.
Tôi bị tiếng phập phồng này hấp dẫn sự chú ý, trong lòng có chút hoảng sợ, cũng có chút tò mò, tâm tư tôi vô thức đi theo âm thanh đó, tựa như bản thân bất giác chạy theo một ánh đèn leo lét ở cuối đường hầm tối om. Càng chạy xung quanh càng sáng, càng chạy âm thanh càng rõ ràng hơn, đến khi tôi nghe được tiếng người.
Đó là một giọng nữ.
Giọng nói ấy rất quen thuộc, cô ta cứ thế nức nở nghẹn ngào, nghe ra vô cùng thê thảm, như mang theo oán khí trăm năm không tan, từ trong bóng tối bò ra, nhẹ nhàng túm lấy ống quần tôi, "Con của tôi, cứu nó, cứu con tôi đi."
Hàn khí từ tay cô ta dần dần tỏa ra, chui vào bên trong ống quần tôi, dọc theo chân một đường bốc lên, thẳng đến xương sống của tôi sau đó đến đầu tôi, khiến huyệt thái dương của tôi đau đớn.
Tôi có chút sợ hãi, thầm nghĩ nơi đây là Hiệp hội, kết giới nhất định so với kết giới ở chung cư Lý Đỗi Đỗi phải lợi hại hơn nhiều lần, ngay cả cương thi ngàn năm Vệ Vô Thường muốn phá vỡ kết giới kia vốn đã không dễ dàng, những con cương thi khác muốn tấn công nơi này càng không có khả năng.
Sau khi phân tích, lấy hết dũng khí nhìn lại dưới chân mình, thứ tôi nhìn thấy chỉ là những tấm gạch men đen trắng, cái gì cũng không có.
Không hề có tay của người phụ nữ nào, cũng không có những thứ đáng sợ trong tưởng tượng của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trái tim bị treo ngược trên cành cây rốt cuộc cũng buông xuống, âm thanh quỷ dị trong tai kia cũng đã biến mất.
Nhất định là do lúc trước còn sót lại chút cảm xúc khẩn trương cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy, tôi hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu liền thấy chính mình trong gương... Còn có cô ta.
Cô ta đứng ngay sát ở sau lưng tôi, quần áo tả tơi, khuôn mặt đã thối rữa, tròng mắt lồi ra cơ hồ muốn rớt xuống.
Cô ta nghiêng đầu, thổi khí vào lỗ tai tôi, hệt như làn khí lạnh thổi lên từ địa ngục, làm máu trong người tôi nháy mắt lạnh tới cực hạn.
"Con của tôi."
Đôi môi thối rữa của cô ta cơ hồ chạm được đến tai tôi, hàm răng trắng toát như muốn cắn vào vành tai tôi, "Cứu nó, cứu con của tôi đi!"
Tôi rốt cuộc nghe không nổi nữa, liền đưa tay bịt chặt tai mình, "Tôi không biết con của cô ở đâu, tôi không thể cứu nó."
"Đi với tôi."
"Không không không......", tôi sợ đến đỉnh điểm, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, tự ôm lấy chính mình, "Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi."
"Đi với tôi."
Tôi cảm giác luồng khí lạnh bắt đầu kéo cổ tôi, khiến từng tấc da thịt trên người đều run rẩy, tôi run đến nỗi ngay cả sức ôm lấy mình cũng không còn. Tôi quỳ bò trên đất, chậm chạp từng bước bò ra khỏi nhà vệ sinh. Khi còn chưa bò đến cửa thì liền nhìn thấy đôi giày da của Lý Đỗi Đỗi, phía sau hắn ta còn có Lý Bồi Bồi đang la lớn, "Á, Lý Đỗi Đỗi, anh vào nhầm nhà vệ sinh nữ rồi."
Tôi giang tay, lập tức ôm chặt chân của Lý Đỗi Đỗi, "Quỷ, quỷ, có quỷ... có quỷ đuổi theo tôi."
Còn chưa nói hết, Lý Bồi Bồi vốn đứng ở chỗ rẽ liền hóa thành một cái bóng đen, chớp mắt đã biến mất, ngay cả một tiếng cũng không nói!
"Cô đứng lên trước đã."
Nghe được giọng của Lý Đỗi Đỗi tôi liền khôi phục mấy phần sức lực, nhưng do hai chân đều bủn rủn nên tôi liền dịch người ra phía sau hắn, sau đó lại ôm lấy chân hắn, nương theo đó từ từ đứng lên. Hai tay tôi vẫn gắt gao túm lấy quần áo của Lý Đỗi Đỗi không dám buông tay vì sợ không biết bản thân sẽ bị cái gì kéo đi.
"Cô nhìn thấy cái gì?", Lý Đỗi Đỗi hỏi tôi. "Cương thi, chính là con cương thi ngày đó bắt cóc đứa bé."
"Ở nơi này, trừ bỏ cái tên đang ở sau lưng thì không có mùi của con nào khác."
Hắn ta vừa nói xong Vệ Vô Thường liền xuất hiện từ chỗ rẽ, "Cô ta không nhất định phải ở chỗ này, chỉ là do Tô cô nương từng bị cương thi kia cắn qua, cho nên có thể cảm nhận sự tồn tại của cô ta". Anh ta đi đến đứng cạnh bên tôi, "Tại hạ mạo muội hỏi một chút, mới vừa rồi cương thi kia đã nói gì với Tô cô nương?"
"Cô ta muốn tôi cứu con của mình, muốn tôi đi cùng cô ta."
Ánh mắt Vệ Vô Thường bỗng trầm xuống, "Đi về hướng nào?"
"Thì......", tôi sờ sờ cổ mình, hiện tại nơi đó vẫn còn cảm nhận được sự tồn tại của hơi lạnh thấu xương kia, sau đó tôi liền chỉ theo hướng luồng khí lạnh còn sót lại, "Hình như là hướng kia."
Lý Đỗi Đỗi nói, "Cô dẫn đường đi."
Tôi nhất thời run lên, "Tôi sợ lắm."
"Đã làm khó Tô cô nương rồi, chỉ là nếu muốn tìm được con cương thi kia, cô nương không thể không đi."
Tôi liếc mắt nhìn Vệ Vô Thường, "Được… được rồi."
Lời vừa dứt, Lý Đỗi Đỗi liền vỗ “bốp” một cái vào bàn tay đang túm lấy y phục của hắn, tôi bị hắn ta dọa một phen, "Anh làm gì vậy?"
Mặt Lý Đỗi Đỗi có chút đen lại, "Mau dẫn đường."
Tôi nghe lời dẫn đường cho bọn họ, nhưng vừa đi được hai bước, quay đầu nhìn lại liền phát hiện mặt Lý Đỗi Đỗi càng ngày càng đen.
Tên ma cà rồng này không chỉ tính tình quái đản, thích móc khóe người khác, hiện tại tâm trạng còn lúc lạnh lúc nóng, thật khó hầu hạ mà! Nhưng nghĩ lại, vạn nhất làm trễ thời gian, luồng khí lạnh kia biến mất, muốn tìm lại con cương thi kia sẽ vô cùng khó khăn nên tôi quyết định không so đo với hắn mà đi ở phía trước, vừa đi vừa chỉ đường cho Vệ Vô Thường.
Ra khỏi văn phòng dưới lòng đất của Hiệp hội, đi lên trấn cổ Từ Khí Khẩu, bây giờ chắc đã 3, 4 giờ sáng rồi, trên đường một bóng người cũng không có, luồng khí kia quấn lấy cổ tôi, chỉ cho tôi phương hướng vô cùng rõ ràng. Theo trực giác, tôi cảm thấy nơi đó có chút xa, nên liền kêu một chiếc taxi. Lý Đỗi Đỗi cùng Vệ Vô Thường không lên xe vì hai người bọn họ là phi nhân loại, đi bộ rất nhanh, việc đuổi theo xe taxi là không thành vấn đề.
Sau khi lên xe, tài xế liền hỏi tôi, "Cô muốn đi đâu?"
"Phiền chú rẽ trái ở ngã tư phía trước."
"Chính xác là đi chỗ nào?"
"Tôi cũng không biết nữa."
"......"
Tài xế nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, suốt quãng đường luôn đi theo chỉ dẫn của tôi, sau một hồi chiếc xe đã chạy đến một công trường bỏ hoang.
Nơi này mười năm trước có xây dựng một tòa cao ốc. Thật ra vị trí nơi này không tồi nhưng do lúc xây tòa nhà này luôn xảy ra chuyện, sau đó thêm việc nguồn vốn của nhà đầu tư cạn kiệt nên việc xây dựng liền bỏ dở giữa chừng. Một tòa cao ốc bỏ hoang với biết bao chuyện ma quỷ truyền tai đồn thổi các thứ, không một nhà thầu nào đến tiếp quản, vì thế nơi này cứ như thế bị “trùm mền” suốt thời gian dài. Xung quanh hàng năm luôn bị phong tỏa, cơ hồ không ai muốn tới, càng không có ai như tôi, vào lúc rạng sáng 3, 4 giờ, đón xe đến chỗ này.
Lúc trước do bị bắt cóc quá đột ngột nên tôi không mang theo tiền, cũng không có di động, lúc xuống xe mới chợt nhớ tới điều này! Vì thế tôi có chút xấu hổ nhìn chú tài xế.
Tài xế lại không thèm nhìn tôi. Tôi nhìn chú ấy thật lâu, chú ấy cũng không hề quay đầu nhìn lại. Tình trạng của tài xế bây giờ là cổ căng cứng, hai mắt trừng to, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
"Chú ơi......", tôi lí nhí kêu một tiếng, có chút chột dạ nói, "Tôi quên mình không mang theo tiền, hay chú cho tôi số điện thoại đi, khi nào về rồi tôi sẽ đến tìm chú, trả tiền cho chú."
Người tài xế nuốt khan nói, "Cô xuống đi, không cần trả tiền."
"Thế lại không được, tôi nhất định sẽ trả tiền cho chú mà. Các chú lái xe đêm đã rất khó khăn rồi."
"Tôi nói rồi, không cần đâu, cô xuống đi."
Tôi nhìn thông tin tài xế để trước mắt, "Chú Trương à, chú...". Không đợi tôi nói xong, chú ấy đã tháo dây an toàn ra, sau đó tông cửa, hớt hải nhào ra khỏi xe chạy trối chết, không những thế vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn tôi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng...
"Còn ngồi ngây ra đó làm gì?"
Lý Đỗi Đỗi mở cửa, tôi liền xuống xe, "Anh cho tôi mượn năm mươi tệ đi, tôi để lại trong xe coi như trả tiền cho người ta."
"Cô nghĩ tên tài xế lúc trở về còn dám chạm vào tờ tiền trong xe sao?”, hắn ta lườm tôi một cái, "Nhanh chân lên!"
Tôi sờ sờ mũi, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày bị người ta đối xử như phi nhân loại, tôi đi theo luồng khí lạnh, dẫn theo Lý Đỗi Đỗi cùng Vệ Vô Thường vào công trường. Vừa tiến vào, Lý Đỗi Đỗi liền nhíu mày, "Ở đây toàn mùi cương thi."
Hắn ta nói xong câu này làm tôi càng sợ thêm một chút, Vệ Vô Thường đứng ở bên cạnh tôi, liền cất giọng nói trầm ổn trấn an tôi, "Cô nương đừng sợ, tại hạ nhất định bảo vệ cô nương chu toàn."
Tôi gật đầu.
Vừa quay đầu liền thấy một cục đá bên cạnh đã bị Lý Đỗi Đỗi đá bay, sức hắn rất lớn, cục đá va vào đống thép bị bỏ hoang nhiều năm phía trước kêu "rầm" một tiếng khiến bụi bặm bay tứ tung, dưới mặt đất còn có một ít tiếng sột soạt truyền đến, không biết là do chuột hay từ một thứ quỷ quái gì gây ra nữa.
Tôi bị cả kinh liền co rụt người về phía bên cạnh, sau đó lại cảm thấy tức giận, "Lý Đỗi Đỗi anh bị cái gì vậy?"
Hắn ta liếc mắt nhìn tôi một cái rồi bảo, "Hãy nói với chúng là, ông đây tới rồi!"
Hắn đem anh ta quấn vô cùng chặt. Tuy bây giờ nói ra câu này hơi không hợp hoàn cảnh nhưng thật sự khi nhìn Vệ Vô Thường bị trói như vậy, bụng tôi bất giác sôi lên. Tôi đói bụng quá, cũng sắp đoan ngọ rồi, bản thân có chút thèm ăn bánh ú, nhất là loại bánh ú mặn có thịt mỡ và trứng muối.
"Tiểu Tín, bụng cậu đang kêu kìa", Bồi Bồi như không để tâm bên kia đang diễn ra việc gì mà lên tiếng nhắc nhở tôi, "Cậu đói bụng à?"
Đúng, tôi không những đói bụng mà còn mắc vệ sinh, đầu có chút choáng váng, trong não vẫn còn một chuỗi âm thanh ong ong. Nhưng hiện tại, vất vả lắm mới ngăn được bọn họ nên tôi không muốn họ sẽ lại ở chỗ này đánh đến trời long đất lở. Vì thế tôi liền đứng chắn trước mặt Vệ Vô Thường, nhìn Lý Đỗi Đỗi nói, "Trước hết nói chuyện cho xong đã."
Ánh mắt Lý Đỗi Đỗi lần nữa trở nên kì quái, hắn ta im lặng không nói.
Ngược lại, Vệ Vô Thường lại mở miệng an ủi tôi, "Không còn cách nào đâu, tại hạ đã nhận thua, tất nhiên sẽ không phản kháng."
Tôi quay đầu nhìn anh ta, "Anh không phản kháng, nhưng tôi sợ anh ta sẽ đánh anh đấy!"
Vệ Vô Thường sửng sốt, sau đó cúi đầu thì thào, "Cảm ơn cô nương đã che chở."
"Tớ khinh!", Bồi Bồi bỗng la lớn, "Người này từng bắt cóc cậu, còn khống chế tớ. Đây chính là kẻ thù của chúng ta! Vậy mà Tô Tiểu Tín, cậu cư nhiên còn bảo vệ gã! Bọn tớ vội vàng chạy tới đó là vì cứu ai chứ? Cậu đúng là thứ ăn cây táo, rào cây sung!"
"Đúng rồi, cậu đến cứu người cơ đấy", tôi liếc nhìn Bồi Bồi một cái khiến cô ấy nhanh chóng nghĩ lại hành động vừa rồi của mình. Tuy Bồi Bồi cũng cảm thấy có chút thẹn, nhưng lập tức lại duỗi thẳng lưng, sống chết không chịu nhận sai mà cãi lại, "Mặc kệ, cái gã cương thi này đã làm tớ lo lắng sợ hãi trong thời gian dài, ngay cả quan tài cũng không dám bò ra, không giết gã thật khó làm nguôi mối hận trong lòng tớ, gã chính là kẻ thù của tớ!"
Tôi khẽ xoa trán mình, "Bồi Bồi, tớ biết cậu đang rất tức giận, nhưng các người làm ơn nghe nguyên nhân trước được không?"
"Nghe nghe cái rắm ấy", Bồi Bồi ngay lập tức bác bỏ.
"Được thôi", phản ứng của Lý Đỗi Đỗi ấy vậy lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, tuy thế hắn vẫn giữ chặt pháp khí của mình, giữ chặt sợi dây xích màu vàng kim kia. Hắn đi đến phía sau bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế, hơi di chuyển lưng ghế một chút, vừa vặn ngồi đối diện tôi và Vệ Vô Thường, sau đó khoanh tay trước ngực, "Nói đi, nguyên nhân là gì nào?"
Tôi liền đem tất cả những gì Vệ Vô Thường nói cho tôi nghe kể lại. Bản thân vốn là một tác giả truyện tranh, tuy óc sáng tạo không nhiều, nhưng kĩ năng kể chuyện lại vô cùng tốt. Lúc tôi kết thúc câu chuyện, Vệ Vô Thường không hề chen lời hay bổ sung gì, chỉ khẽ gật đầu nói, "Tất cả đều đúng như lời cô nương này nói."
"Ồ, thì ra là như vậy sao?", Lý Đỗi Đỗi cũng gật đầu, "Cho nên vị đại tướng quân này, sau khi đánh người của chúng tôi, lãng phí của chúng tôi không biết bao nhiêu thời gian, của cải, công sức để truy nã anh, giờ đây anh nghĩ chỉ tùy tiện nói một câu trong lòng có khổ tâm, liền có thể phủi mông chạy thoát à?". Hắn ta nhấc nhấc gọng kính, đôi mắt phượng hẹp dài khiến biểu tình của hắn thêm sắc bén lạnh lẽo, "Hơn nữa trước khi đi, anh còn muốn chúng tôi giúp anh tìm lại trái tim? Hừ, chẳng lẽ các người, những chiến binh thời cổ đại, đều đối đãi với kẻ địch và tù binh tốt như vậy sao?"
Không thể không nói, lúc Lý Đỗi Đỗi bày ra dáng vẻ này uy lực vô cùng lớn, khiến tôi không còn lời nào để nói đỡ cho Vệ Vô Thường.
Vệ Vô Thường cũng vốn là người không giỏi ăn nói, sau mấy lời trên của Lý Đỗi Đỗi, anh ta cũng lâm vào trầm mặc.
Còn Bồi Bồi, sau nhiều năm tháng bị chính anh trai mình thúc giục đóng tiền thuê phòng, rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ sự hả hê khi được đứng cùng chiến tuyến với người nhà. Cô ấy liên tục gật đầu, chống nạnh, ưỡn ngực kiêu căng nói, "Đúng đúng đúng, ngươi nghĩ như vậy là có thể đi rồi sao? Trên đời không có chuyện dễ dàng thế đâu!"
"Ừ", Lý Đỗi Đỗi liền phụ họa thêm cho Bồi Bồi, "Chuyện này làm không hề rẻ."
(Tây: Ở đây tác giả chơi chữ, “便宜” là dễ dàng hoặc rẻ, Bồi Bồi thì nói không có chuyện dễ lợi dụng người khác thế, nhưng Lý Đỗi Đỗi lại nói theo ý đắt-rẻ)
"Cái này…. không phải chuyện rẻ hay đắt...", Bồi Bồi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô ấy quay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi, khi bắt gặp được biểu tình bấy giờ của hắn, bộ dáng ỷ thế hiếp người ban nãy của cô ấy như bóng xì hơi. Đôi mắt xinh đẹp của Bồi Bồi nheo lại, dần dần toát ra sự khinh thường, "Lý Đỗi Đỗi, anh..."
Lý Đỗi Đỗi gõ gõ ngón tay lên bàn làm việc, không thèm nhìn Bồi Bồi, cũng không nhìn tôi, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Vệ Vô Thường, "Ở xã hội hiện đại, muốn được bảo lãnh hay yêu cầu giúp đỡ đều phải trả tiền."
Lý Bồi Bồi: "......"
Tôi: "......"
Cái tên đáng nguyền rủa Lý Đỗi Đỗi này chẳng lẽ trước kia từng làm xã hội đen chuyên đi thu phí bảo kê ư? Hắn ta nghĩ sẽ nhân cơ hội này lừa gạt người ta, một cổ nhân ngây thơ không biết gì sao? Rốt cuộc hắn ta nghèo đến mức nào mới có chấp niệm sâu nặng đến thế đối với tiền bạc chứ?
Trong lòng tôi đang không ngừng bắn ra hàng vạn viên đạn vào mặt tên Lý Đỗi Đỗi trước mắt, nhưng chính vào thời điểm lặng ngắt như tờ này, Vệ Vô Thường lại nói,
"Ở thời điểm hiện tại, tại hạ không quyền không thế, không một xu dính túi, càng đừng nói đến tiền tài. Chỉ là lúc sinh thời, được tiên hoàng thánh ân, ngự ban một thanh bảo kiếm. Nó đã theo tại hạ chinh chiến nhiều năm, thanh kiếm này với tại hạ có ý nghĩa rất lớn. Nhưng nếu các hạ có thể giúp tại hạ tìm lại trái tim, tại hạ không có gì báo đáp, thanh kiếm này nếu có thể dùng gán nợ, tại hạ tình nguyện giao cho các hạ."
Là bảo kiếm được ngự ban luôn! Tôi quay đầu nhìn Vệ Vô Thường, anh ta thoạt nhìn là người nói đâu ra đấy, ở thời đại của mình hẳn cũng là người cổ hủ, thậm chí có chút “ngu trung*”. Khi hoàng đế ban kiếm cho một vị tướng quân thì với anh ta mà nói, cây kiếm đó nhất định rất quan trọng......
(*trung thành tuyệt đối với vua, với quốc gia)
"Kiếm đâu?", Lý Đỗi Đỗi không chút động lòng, đi thẳng vào vấn đề, "Tôi không quan tâm đối với anh cây kiếm đó quan trọng thế nào, tôi muốn thẩm định xem nó đáng giá bao nhiêu tiền."
Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, quả thực cầm lòng không được mà bĩu môi, chớp mắt nhìn sang Bồi Bồi bên cạnh, phát hiện cô ấy cũng đang có hành động y chang mình...
Một tên quỷ hút máu yêu tiền như mạng!
"Kiếm ở ngay trên người của tại hạ.”
Lý Đỗi Đỗi nghe vậy, sợi dây xích vàng hệt như con rắn co rút lại ở trên người Vệ Vô Thường, làm lộ ra phần eo của anh ta, tuy thế phần chân và cánh tay vẫn bị quấn chặt.
Tôi nhìn kỹ lại thì thấy quả thật ở bên cạnh lưng quần của anh ta có treo một thanh đoản kiếm. Độ dài của vỏ kiếm so với chủy thủ không sai biệt lắm, cho nên vừa rồi tôi không phát hiện anh ta có mang kiếm bên người, cũng có lẽ là vì những vết sẹo trên người anh ta quá kinh người khiến tôi không để ý đến gì ngoài nó.
"Kiếm mà hoàng đế ban cho anh ngắn như vậy sao?", tôi hỏi.
"Không đâu, kiếm này khi tuốt ra khỏi vỏ dài đến ba thước, cô nương có thể rút ra xem thử”. Tôi đến bên cạnh Vệ Vô Thường, duỗi tay định rút kiếm ra.
Nhưng chính vào lúc đó tôi mới cảm thấy, tư thế này hình như có chút mờ ám thì phải. Tôi cũng không biết vì cái gì, tự dưng có chút xấu hổ mà liếc nhìn về phía Lý Đỗi Đỗi.
Lý Đỗi Đỗi vẫn như cũ ngồi trên ghế, khoanh tay và im lặng nhìn chằm chằm tôi, không nói mộ lời.
Ánh mắt hắn có chút kì quái, nhưng tôi cần gì quan tâm ánh mắt hắn thế nào chứ.
Tôi chuyên tâm rút kiếm ra, lúc cầm thanh đoản kiếm trong tay mới phát hiện, thanh kiếm này thế nhưng lại nặng đến kinh người. Ở dưới chuôi kiếm có khảm một khối bạch ngọc to đùng, nó trắng tinh lại láng bóng, bề mặt giống hệt như có thoa một lớp dầu, sờ thử có cảm giác trơn láng nhưng không hề dính tay. Tôi thử hỏi một câu, "Là dương chi bạch ngọc?"
Vệ Vô Thường liền gật đầu.
Đôi mắt Lý Đỗi Đỗi phía sau cặp mắt kính chợt lóe, dù không hề nhìn nhưng tôi vẫn biết hắn ta đang nhìn chăm chú.
Tôi một tay cầm vỏ kiếm, một tay nắm chuôi kiếm, ra sức rút ra nhưng sau đó liền bỏ cuộc. Thanh kiếm quá nặng lại khó cầm, cố gắng mấy cũng không rút ra được nên tôi liền ra sức quăng nó lên bàn Lý Đỗi Đỗi, "Lý Đỗi Đỗi, anh muốn thẩm định gì thì tự mình làm đi."
Vệ Vô Thường không có ý kiến gì.
Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới đứng dậy cầm thanh đoản kiếm lên, hắn không vội rút kiếm ngay mà lại cẩn thận đánh giá một chút vỏ kiếm.
Thanh kiếm đó với tôi nặng không thể tả, sao khi hắn ta cầm lên lại giống như một đứa trẻ đang cầm món đồ chơi vậy?
Tôi liền hiểu ra một chuyện! Tôi căm tức nhìn Lý Đỗi Đỗi, khi nãy hắn ta nói nếu tôi ăn nhiều sẽ không ôm nổi, hắn chắc chắn đang chê bai tôi mà! Hơn năm mươi kí một chút là nặng sao?! Hắn ôm không nổi mới là con gà ấy!
(Thím Cửu truyện gì cũng muốn so sánh với "con gà" là sao? v: #Vy)
Có lẽ ánh mắt của tôi quá nóng bỏng nên đã khiến cho Lý Đỗi Đỗi đang chuyên tâm xem kiếm cũng phải liếc mắt nhìn tôi một cái, "Cô nhìn cái gì, có phải muốn tôi cho cô và cây kiếm này chơi bập bênh không?". Nói rồi hắn ta liền thu ánh mắt lại, "Thanh kiếm này rất nặng, nhưng cô phải có lòng tin rằng, cỡ cô cũng có thể làm nó bay cao đến tận chín tầng mây."
Tôi, “......”
Đúng là tôi có thể! Nhưng ai cần anh nói ra!
Lý Đỗi Đỗi không thèm nhìn gương mặt phẫn nộ của tôi, ánh mắt của hắn vẫn đang chăm chú nhìn thanh kiếm, sau đó tay hắn khẽ dùng lực nắm vỏ kiếm, “xoẹt” một tiếng, kiếm đã được rút ra. Điều khiến tôi bất ngờ đó là chiều dài của thanh kiếm.
Thân kiếm phản chiếu ánh sáng trắng lóa từ bóng đèn trên trần, sáng đến nỗi khiến tôi phải nhức mắt, trên lưỡi kiếm sắc bén có những răng cưa vô cùng nhỏ, lúc nhìn kỹ thì phía dưới mỗi một khối răng cưa đều có một đường rãnh như vết nứt. Theo tôi nghĩ, thanh kiếm này rỗng ruột, khi dùng sức nhấn mạnh ở mũi kiếm, thân kiếm sẽ rút về theo từng đoạn, giống như đạo cụ dùng khi quay phim, khi đâm lên người một nhát, mũi kiếm liền tự động rút về.
Lý Đỗi Đỗi chắc cũng nghĩ như tôi, hắn ta dựng thẳng kiếm, đâm một nhát lên bàn, "phập" một tiếng, bàn làm việc được làm từ gỗ nguyên tấm trực tiếp bị chọc một lỗ sâu hoắm.
Lý Đỗi Đỗi, "......"
Chắc hắn ta chưa từng nghĩ đến, một người cổ đại lại có thể mang bên mình một thanh kiếm sắc bén như vậy. Hắn ta rút kiếm ra khỏi bàn, quanh thân kiếm có nhiều răng cưa giống như một lưỡi cưa, khiến cái lỗ ban nãy càng to thêm một chút.
"Trong vỏ kiếm có cơ quan", Vệ Vô Thường nói, "Chỉ khi tra vào vỏ, kiếm mới ngắn lại."
Lý Đỗi Đỗi nhìn kiếm trong chốc lát, "Lúc trước khi giao đấu, anh chưa từng dùng qua kiếm này, kể cả khi phá vỡ kết giới của tôi."
"Huyền song kiếm chính là trường kiếm được ngự ban, chỉ dùng trên chiến trường, không làm bị thương người vô tội."
Đây là nguyên tắc sống của anh ta, nghe ra có vẻ ngốc, lúc đánh nhau cũng là lúc bảo vệ mạng mình, nào có cái gì vô tội. Nhưng khi anh ta nói lời này lại khiến tôi sinh ra vài phần kính trọng vì tôi rất xem trọng những người có nguyên tắc và giới hạn cho bản thân.
Lý Đỗi Đỗi nghe vậy liền đem kiếm tra vào vỏ rồi kéo ngăn kéo bỏ kiếm vào, "Khoản tiền bảo lãnh này tôi nhận, ngày mai đi họp trên Hiệp hội, tôi sẽ bãi bỏ lệnh truy nã cho anh. Lúc trước anh đả thương hai trăm thợ đuổi thi, hãy tìm thời gian mà đi bồi thường xin lỗi họ, còn về việc tìm trái tim thì trước trở về chờ tin tức". Hắn ta vừa dứt lời liền thu lại pháp khí, sau đó lấy ra bảng đăng ký thông tin phi nhân loại và một cây bút máy, quăng lên bàn cho Vệ Vô Thường, "Đăng ký tên họ, điện thoại và địa chỉ."
Vệ Vô Thường dùng cách cầm bút lông cầm bút máy lên, vô cùng lóng ngóng mà viết lại họ, tên, còn có tự* của bản thân. Sau đó anh ta dừng một chút, "Tại hạ không có điện thoại, nơi ở hiện tại là chỗ mới vừa rồi đã......"
Bị sập.
(Tây: tên tự là dựa theo tên thật mà đặt thêm một tên khác, như tên tự của Gia Cát Lượng là Khổng Minh)
Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, "Không phải ở lầu một bên cạnh phòng anh còn một căn phòng trống sao?"
Lý Đỗi Đỗi dời mắt sang nhìn tôi, thật lâu sau đó mới trả lời, "Đúng, thì sao?"
"Vậy cho anh ta thuê theo ngày đi."
Lý Đỗi Đỗi híp mắt nói, "Để từ F4 chuyên khất nợ thành Ngũ đại quỵt tiền sao? Cô nghĩ tôi đang làm từ thiện à? Rước thêm một tên quỷ nghèo về làm gì? Còn tiền thuê nhà của anh ta thì sao, cô trả hả?"
"Tôi sẽ trả", tôi nghĩ dù gì anh ta cũng không sống ở đó bao lâu, cuối tuần hình như sẽ có ít tiền nhuận bút được chuyển tới, gánh thêm mấy ngày tiền thuê nhà, không phải vấn đề gì lớn. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, tôi thật sự rất mong chờ. Một cương thi có chút cổ hủ, nghiêm trang, hơn nữa còn đẹp trai, khi đến sống chung một khu nhà với bọn Bồi Bồi, sẽ phát sinh những tình huống ly kỳ gì.
Những cái đó đều là tư liệu sống nha!
Lòng tôi thầm tính toán chuyện tốt nhưng Lý Bồi Bồi ở bên cạnh thực không biết điều mà hỏi tôi, "Tô Tiểu Tín, có phải cậu thích cái tên cương thi này rồi phải không?"
Cô ấy nói thẳng ra như vậy khiến tôi cứng đờ, Vệ Vô Thường cũng cứng đờ, còn Lý Đỗi Đỗi bên cạnh thì chỉ nhìn chằm chằm tôi, không nói một lời.
Bồi Bồi lại hỏi tiếp, "Không phải sao? Gã cũng là người mặc áo đen, lúc trước người khiến cậu vừa gặp đã yêu không phải cũng như vậy à?"
Tôi nhìn nhìn Vệ Vô Thường, xấu hổ giải thích, "Không phải anh ta đâu."
Bồi Bồi dường như thật sự đối với Vệ Vô Thường có mối huyết hải thâm thù, trong lòng luôn có sự bài xích với anh ta, ngay cả khi chuyện đó có liên quan đến tôi cũng không muốn buông tha, "Sao cậu biết không phải, nếu vậy cậu che chở gã làm gì?"
"Tớ..."
Tôi thật sự không thể ở trước mặt người ta mà nói huỵch toẹt rằng, tôi muốn bổ sung anh ta vào tuyến nhân vật trong series truyện tranh của mình. Chưa kể Lý Đỗi Đỗi còn ở đây đó!
Tôi cúi đầu, "Tớ đi vệ sinh, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi". Tôi nhanh như chớp chạy tới WC, chỉ sau khi chạy vào buồng vệ sinh nhỏ hẹp hơn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi vệ sinh xong, khi chung quanh không còn có những âm thanh tranh chấp dữ dội như vừa rồi, tôi mới phát hiện tiếng ong ong trong đầu mình đã đỡ hơn so thời điểm muốn ăn bánh ú kia rất nhiều. Tôi xoa xoa huyệt thái dương thầm nghĩ, nhất định là từ thời điểm bị bắt cóc, thần kinh của tôi luôn phải ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, hiện tại đầu óc rốt cuộc đã được giãn ra, nên mới bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi.
Nhưng sau khi tôi từ buồng vệ sinh đi ra, lúc đến bồn rửa tay để rửa tay, tôi bỗng nhiên phát hiện có điểm không đúng.
Những tiếng ong ong bên tai khiến tôi không thể nghe tiếng nước chảy thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng to, nếu nghe kỹ lại còn nghe được cả tiếng phập phồng cực nhỏ.
Tôi bị tiếng phập phồng này hấp dẫn sự chú ý, trong lòng có chút hoảng sợ, cũng có chút tò mò, tâm tư tôi vô thức đi theo âm thanh đó, tựa như bản thân bất giác chạy theo một ánh đèn leo lét ở cuối đường hầm tối om. Càng chạy xung quanh càng sáng, càng chạy âm thanh càng rõ ràng hơn, đến khi tôi nghe được tiếng người.
Đó là một giọng nữ.
Giọng nói ấy rất quen thuộc, cô ta cứ thế nức nở nghẹn ngào, nghe ra vô cùng thê thảm, như mang theo oán khí trăm năm không tan, từ trong bóng tối bò ra, nhẹ nhàng túm lấy ống quần tôi, "Con của tôi, cứu nó, cứu con tôi đi."
Hàn khí từ tay cô ta dần dần tỏa ra, chui vào bên trong ống quần tôi, dọc theo chân một đường bốc lên, thẳng đến xương sống của tôi sau đó đến đầu tôi, khiến huyệt thái dương của tôi đau đớn.
Tôi có chút sợ hãi, thầm nghĩ nơi đây là Hiệp hội, kết giới nhất định so với kết giới ở chung cư Lý Đỗi Đỗi phải lợi hại hơn nhiều lần, ngay cả cương thi ngàn năm Vệ Vô Thường muốn phá vỡ kết giới kia vốn đã không dễ dàng, những con cương thi khác muốn tấn công nơi này càng không có khả năng.
Sau khi phân tích, lấy hết dũng khí nhìn lại dưới chân mình, thứ tôi nhìn thấy chỉ là những tấm gạch men đen trắng, cái gì cũng không có.
Không hề có tay của người phụ nữ nào, cũng không có những thứ đáng sợ trong tưởng tượng của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trái tim bị treo ngược trên cành cây rốt cuộc cũng buông xuống, âm thanh quỷ dị trong tai kia cũng đã biến mất.
Nhất định là do lúc trước còn sót lại chút cảm xúc khẩn trương cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy, tôi hít sâu một hơi, vừa ngẩng đầu liền thấy chính mình trong gương... Còn có cô ta.
Cô ta đứng ngay sát ở sau lưng tôi, quần áo tả tơi, khuôn mặt đã thối rữa, tròng mắt lồi ra cơ hồ muốn rớt xuống.
Cô ta nghiêng đầu, thổi khí vào lỗ tai tôi, hệt như làn khí lạnh thổi lên từ địa ngục, làm máu trong người tôi nháy mắt lạnh tới cực hạn.
"Con của tôi."
Đôi môi thối rữa của cô ta cơ hồ chạm được đến tai tôi, hàm răng trắng toát như muốn cắn vào vành tai tôi, "Cứu nó, cứu con của tôi đi!"
Tôi rốt cuộc nghe không nổi nữa, liền đưa tay bịt chặt tai mình, "Tôi không biết con của cô ở đâu, tôi không thể cứu nó."
"Đi với tôi."
"Không không không......", tôi sợ đến đỉnh điểm, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, tự ôm lấy chính mình, "Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi."
"Đi với tôi."
Tôi cảm giác luồng khí lạnh bắt đầu kéo cổ tôi, khiến từng tấc da thịt trên người đều run rẩy, tôi run đến nỗi ngay cả sức ôm lấy mình cũng không còn. Tôi quỳ bò trên đất, chậm chạp từng bước bò ra khỏi nhà vệ sinh. Khi còn chưa bò đến cửa thì liền nhìn thấy đôi giày da của Lý Đỗi Đỗi, phía sau hắn ta còn có Lý Bồi Bồi đang la lớn, "Á, Lý Đỗi Đỗi, anh vào nhầm nhà vệ sinh nữ rồi."
Tôi giang tay, lập tức ôm chặt chân của Lý Đỗi Đỗi, "Quỷ, quỷ, có quỷ... có quỷ đuổi theo tôi."
Còn chưa nói hết, Lý Bồi Bồi vốn đứng ở chỗ rẽ liền hóa thành một cái bóng đen, chớp mắt đã biến mất, ngay cả một tiếng cũng không nói!
"Cô đứng lên trước đã."
Nghe được giọng của Lý Đỗi Đỗi tôi liền khôi phục mấy phần sức lực, nhưng do hai chân đều bủn rủn nên tôi liền dịch người ra phía sau hắn, sau đó lại ôm lấy chân hắn, nương theo đó từ từ đứng lên. Hai tay tôi vẫn gắt gao túm lấy quần áo của Lý Đỗi Đỗi không dám buông tay vì sợ không biết bản thân sẽ bị cái gì kéo đi.
"Cô nhìn thấy cái gì?", Lý Đỗi Đỗi hỏi tôi. "Cương thi, chính là con cương thi ngày đó bắt cóc đứa bé."
"Ở nơi này, trừ bỏ cái tên đang ở sau lưng thì không có mùi của con nào khác."
Hắn ta vừa nói xong Vệ Vô Thường liền xuất hiện từ chỗ rẽ, "Cô ta không nhất định phải ở chỗ này, chỉ là do Tô cô nương từng bị cương thi kia cắn qua, cho nên có thể cảm nhận sự tồn tại của cô ta". Anh ta đi đến đứng cạnh bên tôi, "Tại hạ mạo muội hỏi một chút, mới vừa rồi cương thi kia đã nói gì với Tô cô nương?"
"Cô ta muốn tôi cứu con của mình, muốn tôi đi cùng cô ta."
Ánh mắt Vệ Vô Thường bỗng trầm xuống, "Đi về hướng nào?"
"Thì......", tôi sờ sờ cổ mình, hiện tại nơi đó vẫn còn cảm nhận được sự tồn tại của hơi lạnh thấu xương kia, sau đó tôi liền chỉ theo hướng luồng khí lạnh còn sót lại, "Hình như là hướng kia."
Lý Đỗi Đỗi nói, "Cô dẫn đường đi."
Tôi nhất thời run lên, "Tôi sợ lắm."
"Đã làm khó Tô cô nương rồi, chỉ là nếu muốn tìm được con cương thi kia, cô nương không thể không đi."
Tôi liếc mắt nhìn Vệ Vô Thường, "Được… được rồi."
Lời vừa dứt, Lý Đỗi Đỗi liền vỗ “bốp” một cái vào bàn tay đang túm lấy y phục của hắn, tôi bị hắn ta dọa một phen, "Anh làm gì vậy?"
Mặt Lý Đỗi Đỗi có chút đen lại, "Mau dẫn đường."
Tôi nghe lời dẫn đường cho bọn họ, nhưng vừa đi được hai bước, quay đầu nhìn lại liền phát hiện mặt Lý Đỗi Đỗi càng ngày càng đen.
Tên ma cà rồng này không chỉ tính tình quái đản, thích móc khóe người khác, hiện tại tâm trạng còn lúc lạnh lúc nóng, thật khó hầu hạ mà! Nhưng nghĩ lại, vạn nhất làm trễ thời gian, luồng khí lạnh kia biến mất, muốn tìm lại con cương thi kia sẽ vô cùng khó khăn nên tôi quyết định không so đo với hắn mà đi ở phía trước, vừa đi vừa chỉ đường cho Vệ Vô Thường.
Ra khỏi văn phòng dưới lòng đất của Hiệp hội, đi lên trấn cổ Từ Khí Khẩu, bây giờ chắc đã 3, 4 giờ sáng rồi, trên đường một bóng người cũng không có, luồng khí kia quấn lấy cổ tôi, chỉ cho tôi phương hướng vô cùng rõ ràng. Theo trực giác, tôi cảm thấy nơi đó có chút xa, nên liền kêu một chiếc taxi. Lý Đỗi Đỗi cùng Vệ Vô Thường không lên xe vì hai người bọn họ là phi nhân loại, đi bộ rất nhanh, việc đuổi theo xe taxi là không thành vấn đề.
Sau khi lên xe, tài xế liền hỏi tôi, "Cô muốn đi đâu?"
"Phiền chú rẽ trái ở ngã tư phía trước."
"Chính xác là đi chỗ nào?"
"Tôi cũng không biết nữa."
"......"
Tài xế nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, suốt quãng đường luôn đi theo chỉ dẫn của tôi, sau một hồi chiếc xe đã chạy đến một công trường bỏ hoang.
Nơi này mười năm trước có xây dựng một tòa cao ốc. Thật ra vị trí nơi này không tồi nhưng do lúc xây tòa nhà này luôn xảy ra chuyện, sau đó thêm việc nguồn vốn của nhà đầu tư cạn kiệt nên việc xây dựng liền bỏ dở giữa chừng. Một tòa cao ốc bỏ hoang với biết bao chuyện ma quỷ truyền tai đồn thổi các thứ, không một nhà thầu nào đến tiếp quản, vì thế nơi này cứ như thế bị “trùm mền” suốt thời gian dài. Xung quanh hàng năm luôn bị phong tỏa, cơ hồ không ai muốn tới, càng không có ai như tôi, vào lúc rạng sáng 3, 4 giờ, đón xe đến chỗ này.
Lúc trước do bị bắt cóc quá đột ngột nên tôi không mang theo tiền, cũng không có di động, lúc xuống xe mới chợt nhớ tới điều này! Vì thế tôi có chút xấu hổ nhìn chú tài xế.
Tài xế lại không thèm nhìn tôi. Tôi nhìn chú ấy thật lâu, chú ấy cũng không hề quay đầu nhìn lại. Tình trạng của tài xế bây giờ là cổ căng cứng, hai mắt trừng to, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
"Chú ơi......", tôi lí nhí kêu một tiếng, có chút chột dạ nói, "Tôi quên mình không mang theo tiền, hay chú cho tôi số điện thoại đi, khi nào về rồi tôi sẽ đến tìm chú, trả tiền cho chú."
Người tài xế nuốt khan nói, "Cô xuống đi, không cần trả tiền."
"Thế lại không được, tôi nhất định sẽ trả tiền cho chú mà. Các chú lái xe đêm đã rất khó khăn rồi."
"Tôi nói rồi, không cần đâu, cô xuống đi."
Tôi nhìn thông tin tài xế để trước mắt, "Chú Trương à, chú...". Không đợi tôi nói xong, chú ấy đã tháo dây an toàn ra, sau đó tông cửa, hớt hải nhào ra khỏi xe chạy trối chết, không những thế vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn tôi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng...
"Còn ngồi ngây ra đó làm gì?"
Lý Đỗi Đỗi mở cửa, tôi liền xuống xe, "Anh cho tôi mượn năm mươi tệ đi, tôi để lại trong xe coi như trả tiền cho người ta."
"Cô nghĩ tên tài xế lúc trở về còn dám chạm vào tờ tiền trong xe sao?”, hắn ta lườm tôi một cái, "Nhanh chân lên!"
Tôi sờ sờ mũi, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày bị người ta đối xử như phi nhân loại, tôi đi theo luồng khí lạnh, dẫn theo Lý Đỗi Đỗi cùng Vệ Vô Thường vào công trường. Vừa tiến vào, Lý Đỗi Đỗi liền nhíu mày, "Ở đây toàn mùi cương thi."
Hắn ta nói xong câu này làm tôi càng sợ thêm một chút, Vệ Vô Thường đứng ở bên cạnh tôi, liền cất giọng nói trầm ổn trấn an tôi, "Cô nương đừng sợ, tại hạ nhất định bảo vệ cô nương chu toàn."
Tôi gật đầu.
Vừa quay đầu liền thấy một cục đá bên cạnh đã bị Lý Đỗi Đỗi đá bay, sức hắn rất lớn, cục đá va vào đống thép bị bỏ hoang nhiều năm phía trước kêu "rầm" một tiếng khiến bụi bặm bay tứ tung, dưới mặt đất còn có một ít tiếng sột soạt truyền đến, không biết là do chuột hay từ một thứ quỷ quái gì gây ra nữa.
Tôi bị cả kinh liền co rụt người về phía bên cạnh, sau đó lại cảm thấy tức giận, "Lý Đỗi Đỗi anh bị cái gì vậy?"
Hắn ta liếc mắt nhìn tôi một cái rồi bảo, "Hãy nói với chúng là, ông đây tới rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.