Chương 66: Giáo viên dạy thay
Minh Dã
02/02/2023
Tác giả: Minh Dạ
Một tuần kiểm tra căng thẳng đã trôi qua, và như thường lệ, các thầy cô sẽ chữa bài cho học sinh. Đa số các môn tôi đều ổn, riêng chỉ có môn Văn khiến tôi đau đầu.
Qua kì thi này, tôi nghĩ có lẽ tôi nên đi theo phong cách của một người đàn ông thành công. Con tim tôi cũng có quan điểm giống như tôi vậy.
Quay trở lại chuyện môn Văn, môn này tôi cũng chẳng trông mong gì nhiều, chỉ cần nó được trên bảy là ngon rồi. Nhưng tôi cũng không biết liệu mình có lên được con số đó không, vì điểm môn này mà tôi nhiều lần phải mất ăn mất ngủ rồi đấy.
Giờ vẫn đang trong thời gian ra chơi, cả lớp cười nói rôm rả. Thông thường, các bạn trong lớp sẽ chia thành nhiều nhóm nhỏ để trò chuyện, nhưng hôm nay lạ quá! Chẳng biết làm sao mà chúng nó túm tụm lại bàn giáo viên thế nhỉ? Chẳng lẽ có drama nào to ư?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức gắn tên lửa vào người bay đến chỗ đám đông. Cả lũ chen chúc xô đẩy nhau để được đứng ở vị trí tốt hơn. Mắt cả đám tập trung lại ở trên bàn, dường như ở đây có cái gì đó vô cùng hấp dẫn.
Tôi cũng ngó nghiêng xem thử, và...
Má ơi, bảng điểm môn Văn!
Nhịp đập của trái tim tôi tăng nhanh, lòng bàn tay thấm một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở dồn dập. Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể biết được rằng tôi đang rất căng thẳng.
Đương nhiên là căng thẳng chứ! Môn học chí mạng đấy!
Tôi lại gần để nhìn rõ hơn, nhưng chưa biết tên mình ở chỗ nào thì cả lũ đã nhao nhao chạy về chỗ ngồi, tôi đành phải ngậm ngùi đi xuống.
Từ ngoài cửa, một giáo viên mà tôi chưa từng gặp bước vào. Theo kinh nghiệm mài quần trên ghế nhà trường lâu năm, tôi nghĩ, chắc hẳn cô giáo này là cô giáo dạy Văn!
Lý do cô ấy xuất hiện trong lớp học của tôi là như thế này: Cô giáo dạy Văn lớp tôi có việc bận, và cô nhờ vả đồng nghiệp của mình dạy thay cô một buổi.
Cô dạy Văn dùng ánh mắt chân thành và tin tưởng, một tay đặt lên vai đồng nghiệp, nặng nề nói: "Trăm sự nhờ chị!"
Đồng nghiệp nắm lấy tay cô giáo dạy Văn, đáp lại bằng giọng kiên định: "Em yên tâm, mọi chuyện cứ để chị lo!"
Vở kịch trong đầu tôi đến đây là kết thúc, thực ra đằng sau đó vẫn còn một tràng dài nữa, nhưng vì thời gian có hạn nên đành phải tạm gác nó qua một bên vậy.
Bây giờ cô giáo dạy thay đã vào lớp, mà bản thân tôi là một học sinh ngoan, phải tập trung vào học tập. Hơn nữa, sau câu nói sẽ kiểm tra vở viết của các thầy cô, tôi nhận thấy rằng mình còn nhiều thiếu sót. Vậy nên bây giờ tôi quyết tâm học tập, để có thể thay đổi vận mệnh!
Thêm nữa là từ sau khi ngồi gần hai bạn lớp trưởng và tổ trưởng, tôi càng ý thức rõ vai trò của mình, phấn đấu làm cậu học trò tài năng.
Cô giáo bước vào trong lớp, đi đến bục giảng. Cô chào học sinh và giới thiệu qua về bản thân: "Chào cả lớp, hôm nay cô giáo dạy Văn của các em có việc bận nên cô sẽ dạy thay chúng ta một buổi!"
Cả phòng học lập tức ồn ào, đứa này đứa nọ xôn xao bàn tán, nào thì nghe nói cô này hiền lắm, cô này dạy Văn lớp mấy,... Chỉ có chỗ tôi ngồi là trật tự. Đương nhiên là vậy rồi, lớp trưởng, tổ trưởng ở đây mà.
Ôi, nhìn các bạn thoải mái hóng chuyện thế kia, tôi, con tim tôi đau nhói! Cả cái miệng của tôi cũng bắt đầu ngứa ngáy rồi!
Tôi im lặng chấp nhận số phận đau thương này, lén lút nhìn về cô giáo. Cô vẫn mỉm cười tươi nhìn xung quanh phòng học, tiếng nói chuyện vẫn còn văng vẳng trong không khí, tuy nhiên, nó cũng nhỏ dần.
Cô giáo cầm cái thước kẻ lên, gõ mấy cái lên mặt bàn. Tiếng gõ vang lên rõ rệt, cả lớp ngay lập tức im lặng, mắt nhìn về phía cô giáo.
Cô nở nụ cười thương mại, nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ chúng ta học bài nhỉ?"
"Ôi đừng cô ơi! Bọn em học hết chương trình rồi mà!" Tôi ai oán nói ra tiếng lòng của đa số học sinh trong lớp.
"Thì ôn tập lại một chút! Để lâu quá chúng mày quên hết kiến thức, về nhà bố mẹ hỏi mà không trả lời được thì lại tưởng cô không dạy chúng mày?" Cô đùa giỡn nói lại.
Các bạn học sinh cũng nhao nhao đáp: "Nhưng mà bọn em ôn suốt rồi cô ơi, vừa mới thi xong mà, phải nghỉ ngơi chứ!"
Cô cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ, rồi nói: "Thôi được rồi, nhưng mà không được nói chuyện đâu nhé, thầy hiệu trưởng đi qua mà nhìn thấy thì chết cô đấy!" Giọng nói của cô rất dí dỏm hài hước.
Bây giờ là cuối năm học, thi cử cũng xong hết, chương trình học cũng đã hoàn thành, giáo viên đương nhiên sẽ không giám sát học sinh chặt chẽ như trước nữa.
Cô ngồi xử lý một chút giấy tờ và tài liệu, sau đó đi đến trò chuyện với chúng tôi. Vì cô giáo dạy thay nói chuyện rất hài hước, nên cả đám cứ cười suốt. Có một đứa tò mò hỏi: "Cô ơi, nhà cô có mấy anh chị em?"
"Nhà cô á? Mẹ cô đẻ ba người, cô là em út, trên cô có một anh một chị."
Không đợi lũ bạn hỏi thêm, cô bắt đầu kể chuyện: "Ngày xưa ấy, anh cô với chị cô chăm chỉ lắm, chỉ có cô là lười nhất nhà!"
Ồ!
Cả lũ ngạc nhiên mở to mắt, im lặng lắng nghe.
"Thế nhưng mà thỉnh thoảng cô cũng chăm lắm đấy!" Cô tự hào khoe khoang: "Cứ mỗi mùa vụ đến, lúc nào cô cũng ra đồng cấy lúa với mẹ. Các em có bao giờ đi cấy lúa không?"
Cả lũ đồng thời gật đầu.
"Cô thấy cô cũng là một người có tài năng trong việc cấy lúa. Tính đến nay thì cô đã đi cấy được hơn ba mươi năm rồi đấy!" Cô nở một nụ cười tự tin.
Bạn nữ đứng gần cô khẽ hỏi: "Thế bây giờ cô có đi cấy nữa không?"
Cô lập tức đáp lại: "Úi giời, có chứ! Giờ thỉnh thoảng rảnh rỗi thì cô đến cấy cho nhà anh của cô kìa!"
Rồi cô cúi đầu, nói bé hơn một chút: "Này, kể ra thì cô cũng là công thần trong nhà đấy!"
Cô nhìn những khuôn mặt tò mò ngơ ngác của học sinh chúng tôi, chậm rãi đưa ra bí quyết: "Mỗi lần cô đi cấy, sau cái mùa vụ đấy, nhà bác cho nhà cô mấy tải lúa, cũng ăn được khoảng một tháng cơ!"
Cô dừng lại một chút, rồi liến thoắng kể tiếp: "Thấy cô giỏi không, một ngày đi cấy mà có gạo cho cả tháng ăn! Thế nên là chúng mày ở nhà thì chăm chỉ đi cấy, tốt lắm đấy!"
Cô lại tiếp tục chứng minh lợi ích của việc cấy lúa cho chúng tôi:
"Mà á, cấy lúa cũng nhàn lắm! Cô thích cấy lúc nào thì cấy, khi nào chán rồi thì bảo em đau lưng, mệt,... em về nhà nghỉ tí, tiện thể nấu cơm rồi em lại ra! Già rồi mà, thiếu gì bệnh, đau lưng cũng là chuyện thường! Các bác cũng gật đầu đồng ý."
Sau đó, cô giáo giả giọng của người bác: "Thế à, ừ, em về nấu cơm trước đi, còn anh với chị ở đây làm tiếp!"
Nói xong, cô cười hì hì: "Các bác đã nói thế rồi chẳng lẽ mình còn mặt dày ở lại! Cô không bao giờ làm trái với lương tâm! Vậy là cô nhàn nhã về nhà thổi mỗi cái nồi cơm với nghỉ ngơi thôi! Xong, hết một ngày cấy lúa, hôm sau đi về để dạy học."
Nghe cô kể xong, cả lũ đờ đẫn ra, tôi cũng vậy. Rồi mọi người đều phá lên cười to. Có lẽ tôi và chúng nó đều không ngờ được rằng cô giáo cũng lươn lẹo như thế này.
Cô lại bật cười, dí dỏm nói: "Cô đùa chúng mày thế thôi, thực ra là cô mua lúa của nhà bác đấy! Chứ ai mà lấy không thế, ngại lắm! Chúng mày đừng có tưởng thật rồi đi khoe đấy nhé, người ta lại đánh giá cô thì chết dở!"
Đám bạn và tôi lại được mở mang tầm mắt một lần nữa.
Cô à, cô quay xe gấp thế, đội mũ bảo hiểm rồi mà vẫn không đỡ được tình huống đặc sắc này!
______________________________
Hoàn chương 66
16/10/2022
Một tuần kiểm tra căng thẳng đã trôi qua, và như thường lệ, các thầy cô sẽ chữa bài cho học sinh. Đa số các môn tôi đều ổn, riêng chỉ có môn Văn khiến tôi đau đầu.
Qua kì thi này, tôi nghĩ có lẽ tôi nên đi theo phong cách của một người đàn ông thành công. Con tim tôi cũng có quan điểm giống như tôi vậy.
Quay trở lại chuyện môn Văn, môn này tôi cũng chẳng trông mong gì nhiều, chỉ cần nó được trên bảy là ngon rồi. Nhưng tôi cũng không biết liệu mình có lên được con số đó không, vì điểm môn này mà tôi nhiều lần phải mất ăn mất ngủ rồi đấy.
Giờ vẫn đang trong thời gian ra chơi, cả lớp cười nói rôm rả. Thông thường, các bạn trong lớp sẽ chia thành nhiều nhóm nhỏ để trò chuyện, nhưng hôm nay lạ quá! Chẳng biết làm sao mà chúng nó túm tụm lại bàn giáo viên thế nhỉ? Chẳng lẽ có drama nào to ư?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức gắn tên lửa vào người bay đến chỗ đám đông. Cả lũ chen chúc xô đẩy nhau để được đứng ở vị trí tốt hơn. Mắt cả đám tập trung lại ở trên bàn, dường như ở đây có cái gì đó vô cùng hấp dẫn.
Tôi cũng ngó nghiêng xem thử, và...
Má ơi, bảng điểm môn Văn!
Nhịp đập của trái tim tôi tăng nhanh, lòng bàn tay thấm một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở dồn dập. Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể biết được rằng tôi đang rất căng thẳng.
Đương nhiên là căng thẳng chứ! Môn học chí mạng đấy!
Tôi lại gần để nhìn rõ hơn, nhưng chưa biết tên mình ở chỗ nào thì cả lũ đã nhao nhao chạy về chỗ ngồi, tôi đành phải ngậm ngùi đi xuống.
Từ ngoài cửa, một giáo viên mà tôi chưa từng gặp bước vào. Theo kinh nghiệm mài quần trên ghế nhà trường lâu năm, tôi nghĩ, chắc hẳn cô giáo này là cô giáo dạy Văn!
Lý do cô ấy xuất hiện trong lớp học của tôi là như thế này: Cô giáo dạy Văn lớp tôi có việc bận, và cô nhờ vả đồng nghiệp của mình dạy thay cô một buổi.
Cô dạy Văn dùng ánh mắt chân thành và tin tưởng, một tay đặt lên vai đồng nghiệp, nặng nề nói: "Trăm sự nhờ chị!"
Đồng nghiệp nắm lấy tay cô giáo dạy Văn, đáp lại bằng giọng kiên định: "Em yên tâm, mọi chuyện cứ để chị lo!"
Vở kịch trong đầu tôi đến đây là kết thúc, thực ra đằng sau đó vẫn còn một tràng dài nữa, nhưng vì thời gian có hạn nên đành phải tạm gác nó qua một bên vậy.
Bây giờ cô giáo dạy thay đã vào lớp, mà bản thân tôi là một học sinh ngoan, phải tập trung vào học tập. Hơn nữa, sau câu nói sẽ kiểm tra vở viết của các thầy cô, tôi nhận thấy rằng mình còn nhiều thiếu sót. Vậy nên bây giờ tôi quyết tâm học tập, để có thể thay đổi vận mệnh!
Thêm nữa là từ sau khi ngồi gần hai bạn lớp trưởng và tổ trưởng, tôi càng ý thức rõ vai trò của mình, phấn đấu làm cậu học trò tài năng.
Cô giáo bước vào trong lớp, đi đến bục giảng. Cô chào học sinh và giới thiệu qua về bản thân: "Chào cả lớp, hôm nay cô giáo dạy Văn của các em có việc bận nên cô sẽ dạy thay chúng ta một buổi!"
Cả phòng học lập tức ồn ào, đứa này đứa nọ xôn xao bàn tán, nào thì nghe nói cô này hiền lắm, cô này dạy Văn lớp mấy,... Chỉ có chỗ tôi ngồi là trật tự. Đương nhiên là vậy rồi, lớp trưởng, tổ trưởng ở đây mà.
Ôi, nhìn các bạn thoải mái hóng chuyện thế kia, tôi, con tim tôi đau nhói! Cả cái miệng của tôi cũng bắt đầu ngứa ngáy rồi!
Tôi im lặng chấp nhận số phận đau thương này, lén lút nhìn về cô giáo. Cô vẫn mỉm cười tươi nhìn xung quanh phòng học, tiếng nói chuyện vẫn còn văng vẳng trong không khí, tuy nhiên, nó cũng nhỏ dần.
Cô giáo cầm cái thước kẻ lên, gõ mấy cái lên mặt bàn. Tiếng gõ vang lên rõ rệt, cả lớp ngay lập tức im lặng, mắt nhìn về phía cô giáo.
Cô nở nụ cười thương mại, nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ chúng ta học bài nhỉ?"
"Ôi đừng cô ơi! Bọn em học hết chương trình rồi mà!" Tôi ai oán nói ra tiếng lòng của đa số học sinh trong lớp.
"Thì ôn tập lại một chút! Để lâu quá chúng mày quên hết kiến thức, về nhà bố mẹ hỏi mà không trả lời được thì lại tưởng cô không dạy chúng mày?" Cô đùa giỡn nói lại.
Các bạn học sinh cũng nhao nhao đáp: "Nhưng mà bọn em ôn suốt rồi cô ơi, vừa mới thi xong mà, phải nghỉ ngơi chứ!"
Cô cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ, rồi nói: "Thôi được rồi, nhưng mà không được nói chuyện đâu nhé, thầy hiệu trưởng đi qua mà nhìn thấy thì chết cô đấy!" Giọng nói của cô rất dí dỏm hài hước.
Bây giờ là cuối năm học, thi cử cũng xong hết, chương trình học cũng đã hoàn thành, giáo viên đương nhiên sẽ không giám sát học sinh chặt chẽ như trước nữa.
Cô ngồi xử lý một chút giấy tờ và tài liệu, sau đó đi đến trò chuyện với chúng tôi. Vì cô giáo dạy thay nói chuyện rất hài hước, nên cả đám cứ cười suốt. Có một đứa tò mò hỏi: "Cô ơi, nhà cô có mấy anh chị em?"
"Nhà cô á? Mẹ cô đẻ ba người, cô là em út, trên cô có một anh một chị."
Không đợi lũ bạn hỏi thêm, cô bắt đầu kể chuyện: "Ngày xưa ấy, anh cô với chị cô chăm chỉ lắm, chỉ có cô là lười nhất nhà!"
Ồ!
Cả lũ ngạc nhiên mở to mắt, im lặng lắng nghe.
"Thế nhưng mà thỉnh thoảng cô cũng chăm lắm đấy!" Cô tự hào khoe khoang: "Cứ mỗi mùa vụ đến, lúc nào cô cũng ra đồng cấy lúa với mẹ. Các em có bao giờ đi cấy lúa không?"
Cả lũ đồng thời gật đầu.
"Cô thấy cô cũng là một người có tài năng trong việc cấy lúa. Tính đến nay thì cô đã đi cấy được hơn ba mươi năm rồi đấy!" Cô nở một nụ cười tự tin.
Bạn nữ đứng gần cô khẽ hỏi: "Thế bây giờ cô có đi cấy nữa không?"
Cô lập tức đáp lại: "Úi giời, có chứ! Giờ thỉnh thoảng rảnh rỗi thì cô đến cấy cho nhà anh của cô kìa!"
Rồi cô cúi đầu, nói bé hơn một chút: "Này, kể ra thì cô cũng là công thần trong nhà đấy!"
Cô nhìn những khuôn mặt tò mò ngơ ngác của học sinh chúng tôi, chậm rãi đưa ra bí quyết: "Mỗi lần cô đi cấy, sau cái mùa vụ đấy, nhà bác cho nhà cô mấy tải lúa, cũng ăn được khoảng một tháng cơ!"
Cô dừng lại một chút, rồi liến thoắng kể tiếp: "Thấy cô giỏi không, một ngày đi cấy mà có gạo cho cả tháng ăn! Thế nên là chúng mày ở nhà thì chăm chỉ đi cấy, tốt lắm đấy!"
Cô lại tiếp tục chứng minh lợi ích của việc cấy lúa cho chúng tôi:
"Mà á, cấy lúa cũng nhàn lắm! Cô thích cấy lúc nào thì cấy, khi nào chán rồi thì bảo em đau lưng, mệt,... em về nhà nghỉ tí, tiện thể nấu cơm rồi em lại ra! Già rồi mà, thiếu gì bệnh, đau lưng cũng là chuyện thường! Các bác cũng gật đầu đồng ý."
Sau đó, cô giáo giả giọng của người bác: "Thế à, ừ, em về nấu cơm trước đi, còn anh với chị ở đây làm tiếp!"
Nói xong, cô cười hì hì: "Các bác đã nói thế rồi chẳng lẽ mình còn mặt dày ở lại! Cô không bao giờ làm trái với lương tâm! Vậy là cô nhàn nhã về nhà thổi mỗi cái nồi cơm với nghỉ ngơi thôi! Xong, hết một ngày cấy lúa, hôm sau đi về để dạy học."
Nghe cô kể xong, cả lũ đờ đẫn ra, tôi cũng vậy. Rồi mọi người đều phá lên cười to. Có lẽ tôi và chúng nó đều không ngờ được rằng cô giáo cũng lươn lẹo như thế này.
Cô lại bật cười, dí dỏm nói: "Cô đùa chúng mày thế thôi, thực ra là cô mua lúa của nhà bác đấy! Chứ ai mà lấy không thế, ngại lắm! Chúng mày đừng có tưởng thật rồi đi khoe đấy nhé, người ta lại đánh giá cô thì chết dở!"
Đám bạn và tôi lại được mở mang tầm mắt một lần nữa.
Cô à, cô quay xe gấp thế, đội mũ bảo hiểm rồi mà vẫn không đỡ được tình huống đặc sắc này!
______________________________
Hoàn chương 66
16/10/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.