Chương 61: Lên bảng làm bài
Minh Dã
02/02/2023
Tác giả: Minh Dạ
"Cậu kia, lên làm bài!" Cô giáo chủ nhiệm chỉ tay về phía tôi. Sau đó, cô đẩy đẩy gọng kính, đi đến bàn giáo viên, viết viết cái gì đó.
Đậu mé! Chẳng lẽ cô đã phát hiện bí mật cuộc đời tôi giấu kín từ đầu tiết học rồi ư? Không thể nào! Vì để cái bụng không bị đói, tôi đã phải thức ngày ngủ đêm tu luyện công pháp Ẩn Thân Tàng Hình. Và đến bây giờ, tôi đã thành công bước qua tầng thứ nhất: Dấu kẹo trong ngăn bàn.
Cứ giả vờ như không biết là được, tôi giấu kĩ như vậy rồi cơ mà!
Tôi đứng dậy, sửa soạn lại quần áo, làm ra vẻ trang nghiêm chính trực. Khi đã bật chế độ học sinh ngoan, tôi hỏi lại: "Thưa cô, tại sao lại là em?"
Đừng nghĩ câu hỏi này tầm thường, thực ra, nó mang ý nghĩa vô cùng lớn. Người ta đã nói rồi, làm cái gì cũng phải biết trước biết sau!
"Chẳng em thì ai?" Cô không nhìn tôi, vẫn cắm cúi viết.
Tôi tò mò rướn người lên nhìn một chút, dòng chữ "Nguyên ăn quà vặt trong giờ học" sừng sững giữa trang giấy trắng.
Giây phút này đây, tôi rốt cuộc cũng biết, cô đã dành tặng tôi một vị trí trong sổ đầu bò, à nhầm, đầu bài.
"Ơ cô..." Tôi vội vàng nói, mong rằng có thể cứu vãn tình thế, nhưng sự thật luôn phũ phàng. Cô bỏ qua ý kiến của đứa trẻ đáng thương là tôi đây, viết nốt dòng nhận xét cuối.
"Ơ ơ cái gì, đi lên làm bài!" Cô nói bằng giọng điệu kiên quyết.
Ôi cô ơi, em đã làm gì sai mà cô lại khiến em ra nông nỗi này... Cùng lắm thì em chỉ giao lưu với đồ ăn vặt đôi ba câu thôi, sao cô có thể nỡ lòng nào đối xử với em như thế!
Chẳng lẽ do tôi chưa đủ sáng tạo ư? Sức hút của tôi đã bị suy giảm trầm trọng, điều này thật không thể chấp nhận được!
Thế là tôi nghiêng người về phía thằng Nam, xin nó vài cái dây chun buộc tóc. Để tăng độ đáng yêu, tôi phải hi sinh trong đau đớn, mặc kệ nước mắt tuôn rơi!
Đúng lúc tôi đang chăm chú ngắm nghía bản thân trong gương thì cảm thấy có ánh mắt của ai đó đang nhìn. Thì ra, các bạn trong lớp đang nhìn tôi. Có lẽ các bạn ấy bị kiểu tóc một sừng của tôi thu hút. Tôi ngắm mình trong gương, tuy nó không lột tả hết được vẻ "đẹp chai" của tôi, nhưng hào quang chói lóa vẫn còn đó.
Haiz, đúng là, chỉ có gương nhà tắm mới nâng tầm nhan sắc!
Thấy tôi mãi chưa lên bảng, cô gõ cái thước kẻ lên bàn, nhìn về phía tôi và nói: "Cái cậu Nguyên này làm gì mà cứ ở lì dưới kia thế? Định bao giờ lên làm bài đây!"
Nghe thấy tiếng nói của cô, tôi bỏ chiếc gương xuống, lắp bắp đáp lời: "Dạ, em... À, con... con thưa cô, chuyện là..."
"Là cái gì?"
Tôi cố gắng điều động toàn bộ lực lượng của các tế bào thần kinh, nhờ chúng làm việc hết công suất, để tôi còn kịp thời kéo dài vài phút.
"Dạ, con thưa cô, vì sắp phải rời xa các bạn, nên em đau lòng quá, không nỡ bỏ các bạn mà đi. Nên em đành phải nán lại một lúc để tạm biệt ạ!"
Câu trả lời quá hoàn hảo, cộng thêm ánh mắt chứa đầy tình cảm đằm thắm, quả không hổ là tôi, Phong Nguyên, nhân tài của thế giới! Các bạn chắc chắn phải vỗ tay tưng bừng tán thưởng tôi cho mà xem!
Thế nhưng, tràng pháo tay lớn chẳng thấy đâu, chỉ thấy mỗi cả lớp đang ngồi cười. Mặc dù được mọi người để ý khiến tôi vui mừng, nhưng tôi cũng biết ngại mà...
Trời ơi, các bạn cứ nhìn mình như thế, mình ngại quá! Tuy nhiên thì mình muốn các bạn vỗ tay cổ vũ mình hơn.
Như đọc hiểu suy nghĩ trong đầu tôi, thằng A đánh vào lưng tôi một cái. Được lắm, người anh em, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!
Nó ghé vào tai tôi, nói thầm: "Chúc mày lên đường bình an." Rồi, nó liếc nhìn xung quanh, vuốt cằm nói:
"Nếu đi lạc xuống âm phủ thì gửi tín hiệu về cho anh em, để anh em còn biết đường mà thuê xe đầu rồng cho mày."
Tôi lườm nó một cái, lạnh lùng giơ ngón tay giữa lên, ra hiệu nó ghé tai lại. Tôi đáp lại: "Tao mà xuống âm phủ thì đương nhiên phải gọi cả chúng mày đi chung!"
Đúng vậy, tôi là một người bạn tốt, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại bạn bè cô đơn lẻ loi một mình cơ chứ!
Nhưng giây phút cảm động không kéo dài được lâu, trước áp lực của cô, tôi chậm rì rì bước tới bục giảng.
Xời! Lên bảng làm bài thôi mà, có gì to tát đâu! Đơn giản, thiên tài Phong Nguyên làm được! Chỉ cần áp dụng công thức là ra!
Ra... Ra chuồng gà... là cái chắc!
Đứng trên bục giảng, tôi cảm nhận được áp lực tạo hóa và lần thứ N trong cuộc đời, cái áp lực này sắp đè bẹp tôi.
Nhìn con số chằng chịt trên bảng, đầu tôi tưng bừng nở hoa, hoa mắt ấy. Tôi nghi ngờ rằng mình đã bị mất một khoảng kí ức nào đó, nếu không tại sao khi nhìn vào cái phép tính này, tôi lại có cảm xúc lạ lẫm không nói lên lời.
Chắc hẳn là vậy rồi. Nhưng cứ đứng đây mãi cũng không giải quyết được gì, thế là tôi bắt đầu đặt bút xuống, viết những con chữ đầu tiên.
[Câu 1: SOS!]
Viết xong, tôi quay người xuống dưới, say đắm nhìn bọn anh em. Đây là tín hiệu từ vũ trụ gửi đến, tôi tin chắc chúng nó sẽ nhận được lời cầu cứu của người anh em này.
Đám anh em tốt ngồi ở dưới, nhìn thấy dòng chữ tôi viết, chúng nó cười ầm lên. Điều này đã thu hút sự chú ý của cô giáo chủ nhiệm. Cô lập tức nhìn về phía tôi, cùng lúc đó, tôi nhanh tay xoá dòng chữ trên bảng. Một pha phản ứng nhanh chóng, gọn gàng, mười điểm!
"Cậu kia làm bài đi, sao cứ phải nhìn xuống dưới lớp thế nhỉ?" Cô nheo mắt nhìn tôi.
Tôi cười hì hì, một tay để sau gáy, còn tay kia chỉ về phía đám anh em: "Dạ, con thưa cô, tại chúng nó cứ cười nên con phải quay xuống nhìn ạ!"
"Thế hả?" Dường như cô không tin lời tôi nói.
Nhưng mà, sự thật chỉ có một! Tôi, Nguyên đẹp trai, xưa nay giỏi nhất môn Giáo Dục Công Dân, còn hay được cô khen là trung thực.
Vì để phát huy đức tính quý giá này, tôi quyết định nói toàn bộ sự thật cho cô biết. Người thật thà mà, có sao nói đó thôi, không cần phải lo lắng cái gì cả!
"Còn nữa..." Vừa nói, tôi vừa đi đến bàn giáo viên, đặt viên phấn xuống, đan hai tay lại, sau đó nở một nụ cười tỏa nắng: "Nhân dịp sắp hết giờ học, con muốn nói với cô một chuyện."
Cô liếc nhìn tôi, thản nhiên nói: "Không làm được bài chứ gì?"
Nghe được câu này, cả lớp cười rầm rộ. Thằng C ngạc nhiên hỏi: "Ơ, sao cô biết thế?" Bình thường nhìn mặt nó ngu ngơ, tôi cứ tưởng nó bị đần, ai ngờ nó đần thật.
Thằng B vỗ một cái vào đầu thằng C, khai sáng chỗ nó hiểu: "Mày ngu! Trừ chuyện này thì thằng Nguyên còn nói được chuyện gì nữa!"
Mặc dù thằng B có công giúp đỡ bạn bè nhưng mà, trường hợp này tôi chỉ muốn nhét một cái dép vào mồm nó.
Thằng C bừng tỉnh, nó ngơ ngác lẩm bẩm: "Ờ, hợp lý nhề!"
Tôi lặng lẽ lườm chúng nó một cái, giơ ngón tay giữa lên. Đờ mờ các bạn!
_____________________________
Hoàn chương 61
25/08/2022
"Cậu kia, lên làm bài!" Cô giáo chủ nhiệm chỉ tay về phía tôi. Sau đó, cô đẩy đẩy gọng kính, đi đến bàn giáo viên, viết viết cái gì đó.
Đậu mé! Chẳng lẽ cô đã phát hiện bí mật cuộc đời tôi giấu kín từ đầu tiết học rồi ư? Không thể nào! Vì để cái bụng không bị đói, tôi đã phải thức ngày ngủ đêm tu luyện công pháp Ẩn Thân Tàng Hình. Và đến bây giờ, tôi đã thành công bước qua tầng thứ nhất: Dấu kẹo trong ngăn bàn.
Cứ giả vờ như không biết là được, tôi giấu kĩ như vậy rồi cơ mà!
Tôi đứng dậy, sửa soạn lại quần áo, làm ra vẻ trang nghiêm chính trực. Khi đã bật chế độ học sinh ngoan, tôi hỏi lại: "Thưa cô, tại sao lại là em?"
Đừng nghĩ câu hỏi này tầm thường, thực ra, nó mang ý nghĩa vô cùng lớn. Người ta đã nói rồi, làm cái gì cũng phải biết trước biết sau!
"Chẳng em thì ai?" Cô không nhìn tôi, vẫn cắm cúi viết.
Tôi tò mò rướn người lên nhìn một chút, dòng chữ "Nguyên ăn quà vặt trong giờ học" sừng sững giữa trang giấy trắng.
Giây phút này đây, tôi rốt cuộc cũng biết, cô đã dành tặng tôi một vị trí trong sổ đầu bò, à nhầm, đầu bài.
"Ơ cô..." Tôi vội vàng nói, mong rằng có thể cứu vãn tình thế, nhưng sự thật luôn phũ phàng. Cô bỏ qua ý kiến của đứa trẻ đáng thương là tôi đây, viết nốt dòng nhận xét cuối.
"Ơ ơ cái gì, đi lên làm bài!" Cô nói bằng giọng điệu kiên quyết.
Ôi cô ơi, em đã làm gì sai mà cô lại khiến em ra nông nỗi này... Cùng lắm thì em chỉ giao lưu với đồ ăn vặt đôi ba câu thôi, sao cô có thể nỡ lòng nào đối xử với em như thế!
Chẳng lẽ do tôi chưa đủ sáng tạo ư? Sức hút của tôi đã bị suy giảm trầm trọng, điều này thật không thể chấp nhận được!
Thế là tôi nghiêng người về phía thằng Nam, xin nó vài cái dây chun buộc tóc. Để tăng độ đáng yêu, tôi phải hi sinh trong đau đớn, mặc kệ nước mắt tuôn rơi!
Đúng lúc tôi đang chăm chú ngắm nghía bản thân trong gương thì cảm thấy có ánh mắt của ai đó đang nhìn. Thì ra, các bạn trong lớp đang nhìn tôi. Có lẽ các bạn ấy bị kiểu tóc một sừng của tôi thu hút. Tôi ngắm mình trong gương, tuy nó không lột tả hết được vẻ "đẹp chai" của tôi, nhưng hào quang chói lóa vẫn còn đó.
Haiz, đúng là, chỉ có gương nhà tắm mới nâng tầm nhan sắc!
Thấy tôi mãi chưa lên bảng, cô gõ cái thước kẻ lên bàn, nhìn về phía tôi và nói: "Cái cậu Nguyên này làm gì mà cứ ở lì dưới kia thế? Định bao giờ lên làm bài đây!"
Nghe thấy tiếng nói của cô, tôi bỏ chiếc gương xuống, lắp bắp đáp lời: "Dạ, em... À, con... con thưa cô, chuyện là..."
"Là cái gì?"
Tôi cố gắng điều động toàn bộ lực lượng của các tế bào thần kinh, nhờ chúng làm việc hết công suất, để tôi còn kịp thời kéo dài vài phút.
"Dạ, con thưa cô, vì sắp phải rời xa các bạn, nên em đau lòng quá, không nỡ bỏ các bạn mà đi. Nên em đành phải nán lại một lúc để tạm biệt ạ!"
Câu trả lời quá hoàn hảo, cộng thêm ánh mắt chứa đầy tình cảm đằm thắm, quả không hổ là tôi, Phong Nguyên, nhân tài của thế giới! Các bạn chắc chắn phải vỗ tay tưng bừng tán thưởng tôi cho mà xem!
Thế nhưng, tràng pháo tay lớn chẳng thấy đâu, chỉ thấy mỗi cả lớp đang ngồi cười. Mặc dù được mọi người để ý khiến tôi vui mừng, nhưng tôi cũng biết ngại mà...
Trời ơi, các bạn cứ nhìn mình như thế, mình ngại quá! Tuy nhiên thì mình muốn các bạn vỗ tay cổ vũ mình hơn.
Như đọc hiểu suy nghĩ trong đầu tôi, thằng A đánh vào lưng tôi một cái. Được lắm, người anh em, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!
Nó ghé vào tai tôi, nói thầm: "Chúc mày lên đường bình an." Rồi, nó liếc nhìn xung quanh, vuốt cằm nói:
"Nếu đi lạc xuống âm phủ thì gửi tín hiệu về cho anh em, để anh em còn biết đường mà thuê xe đầu rồng cho mày."
Tôi lườm nó một cái, lạnh lùng giơ ngón tay giữa lên, ra hiệu nó ghé tai lại. Tôi đáp lại: "Tao mà xuống âm phủ thì đương nhiên phải gọi cả chúng mày đi chung!"
Đúng vậy, tôi là một người bạn tốt, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại bạn bè cô đơn lẻ loi một mình cơ chứ!
Nhưng giây phút cảm động không kéo dài được lâu, trước áp lực của cô, tôi chậm rì rì bước tới bục giảng.
Xời! Lên bảng làm bài thôi mà, có gì to tát đâu! Đơn giản, thiên tài Phong Nguyên làm được! Chỉ cần áp dụng công thức là ra!
Ra... Ra chuồng gà... là cái chắc!
Đứng trên bục giảng, tôi cảm nhận được áp lực tạo hóa và lần thứ N trong cuộc đời, cái áp lực này sắp đè bẹp tôi.
Nhìn con số chằng chịt trên bảng, đầu tôi tưng bừng nở hoa, hoa mắt ấy. Tôi nghi ngờ rằng mình đã bị mất một khoảng kí ức nào đó, nếu không tại sao khi nhìn vào cái phép tính này, tôi lại có cảm xúc lạ lẫm không nói lên lời.
Chắc hẳn là vậy rồi. Nhưng cứ đứng đây mãi cũng không giải quyết được gì, thế là tôi bắt đầu đặt bút xuống, viết những con chữ đầu tiên.
[Câu 1: SOS!]
Viết xong, tôi quay người xuống dưới, say đắm nhìn bọn anh em. Đây là tín hiệu từ vũ trụ gửi đến, tôi tin chắc chúng nó sẽ nhận được lời cầu cứu của người anh em này.
Đám anh em tốt ngồi ở dưới, nhìn thấy dòng chữ tôi viết, chúng nó cười ầm lên. Điều này đã thu hút sự chú ý của cô giáo chủ nhiệm. Cô lập tức nhìn về phía tôi, cùng lúc đó, tôi nhanh tay xoá dòng chữ trên bảng. Một pha phản ứng nhanh chóng, gọn gàng, mười điểm!
"Cậu kia làm bài đi, sao cứ phải nhìn xuống dưới lớp thế nhỉ?" Cô nheo mắt nhìn tôi.
Tôi cười hì hì, một tay để sau gáy, còn tay kia chỉ về phía đám anh em: "Dạ, con thưa cô, tại chúng nó cứ cười nên con phải quay xuống nhìn ạ!"
"Thế hả?" Dường như cô không tin lời tôi nói.
Nhưng mà, sự thật chỉ có một! Tôi, Nguyên đẹp trai, xưa nay giỏi nhất môn Giáo Dục Công Dân, còn hay được cô khen là trung thực.
Vì để phát huy đức tính quý giá này, tôi quyết định nói toàn bộ sự thật cho cô biết. Người thật thà mà, có sao nói đó thôi, không cần phải lo lắng cái gì cả!
"Còn nữa..." Vừa nói, tôi vừa đi đến bàn giáo viên, đặt viên phấn xuống, đan hai tay lại, sau đó nở một nụ cười tỏa nắng: "Nhân dịp sắp hết giờ học, con muốn nói với cô một chuyện."
Cô liếc nhìn tôi, thản nhiên nói: "Không làm được bài chứ gì?"
Nghe được câu này, cả lớp cười rầm rộ. Thằng C ngạc nhiên hỏi: "Ơ, sao cô biết thế?" Bình thường nhìn mặt nó ngu ngơ, tôi cứ tưởng nó bị đần, ai ngờ nó đần thật.
Thằng B vỗ một cái vào đầu thằng C, khai sáng chỗ nó hiểu: "Mày ngu! Trừ chuyện này thì thằng Nguyên còn nói được chuyện gì nữa!"
Mặc dù thằng B có công giúp đỡ bạn bè nhưng mà, trường hợp này tôi chỉ muốn nhét một cái dép vào mồm nó.
Thằng C bừng tỉnh, nó ngơ ngác lẩm bẩm: "Ờ, hợp lý nhề!"
Tôi lặng lẽ lườm chúng nó một cái, giơ ngón tay giữa lên. Đờ mờ các bạn!
_____________________________
Hoàn chương 61
25/08/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.