Chương 3: Ngày cuối ở trang trại
Minh Dã
02/02/2023
Tác giả: Minh Dạ
Tôi và thằng bạn đang ngồi ở bờ sông, nơi những cánh diều bay bổng, nơi vun đắp tuổi thơ những đứa trẻ vùng quê, chúng tôi cùng nhau trò truyện về cuộc đời.
Tôi nhìn những con chim bay lượn trên bầu trời, lại nhìn thằng bạn đang ngồi cạnh mình, nói ra suy nghĩ hiện tại của tôi: "Vậy ngày mai lại là thứ hai".
Thằng Nam ở bên cạnh phối hợp đáp lại lời tôi: "Không có gì thay đổi thì ngày kia lại là thứ ba."
"Mong là không có gì thay đổi."
"..."
"..."
Tóm lại là hôm nay là ngày cuối của kì nghỉ hè này rồi, chúng tôi chuẩn bị vào lớp 10, tuần sau chúng tôi sẽ bước vào lần khai giảng đầu tiên của cấp ba.
Mà chuyện quan trọng là tôi vẫn chưa biết đường đến trường dù ngôi trường ấy rất gần nhà của tôi.
Trong hai tháng hè vừa qua, tôi đã được trải nghiệm vô vàn điều mới mẻ trong cuộc sống, tôi đã có một kí ức khó quên.
Bởi kí ức ấy nó mãi sống trong lòng tôi với những hình ảnh chăn vịt, dọn chuồng bò, ủ phân, bắt sâu, tưới cây dưới trờ nắng 39⁰C, đi cấy trong thời tiết mưa phùn gió rét,...
Nói thật là suốt 15 năm cuộc đời tôi, tuy rằng đã từng làm những việc trên rồi, nhưng mà mẹ nó tôi thật sự không chịu nổi những tra tấn mà nó đem lại.
Quá kinh khủng!
...
Trời xế chiều, hai đứa chúng tôi khoác vai nhau trò chuyện trên con đường làng. Con đường này tôi đã đi quen rồi mà không hiểu sao mỗi lần đi tôi cảm thấy nó như dài thêm mấy mét lận.
Mỗi lần đi trên con đường này đến lúc về nhà, tôi cảm thấy đôi chân tôi như sắp không phải là của tôi nữa.
"Này, Nguyên, mày nhìn thấy chỗ kia không?"
"Chỗ nào?"
Thằng Nam chỉ ngón tay vào nơi chúng tôi đi qua: "Nghĩa địa đấy!"
"Ừ, ai chẳng biết đấy là nghĩa địa. Tự dưng mày nhắc đến nghĩa địa để làm gì?"
Sau đó, tôi thấy nó nhìn tôi bằng một ánh mắt cáo thâm khó lường: "Mày ra đấy ngắm xem có khu đất nào hợp phong thủy không, chọn dần đi để rồi mai xây mộ..."
"Xây cái tổ sư cha mày! Sao mày không chọn đi, chọn đất cái đếu, bố mày còn chưa sống hết một phần năm cuộc đời, mày định rủa tao chết sớm à!"
Thằng Nam: "Đâu, rủa gì mà rủa, tao đây là đang suy nghĩ cho tương lai sau này của mày, bây giờ chỉ mới tấc đất tấc vàng, sau này có khi tấc đất tấc kim cương luôn rồi, vì thế nên mày phải hành động ngay hôm nay."
"Thế sao mày không chọn đi?" Xời, bố mày còn không nói lại được mày chắc. Xem mày trả lời thế nào!
"Bởi vì, tao được các cụ báo mộng rằng khi tao chết sẽ được người đời lập đền thờ cho riêng tao, nên không cần lo chọn đất xây mộ."
"Fuck! Có cứt ý! Mày xàm vừa thôi! Cẩn thận sau này các cụ đéo độ mày nữa đâu!"
"Sau này bla bla bla..."
"Thôi, đi nhanh lên, về chuẩn bị đồ, ngày mai xe đến lúc 5 giờ đấy, lỡ chuyến là bỏ."
"Biết rồi! Ê, thằng kia, đi nhanh thế, đợi bố mày với..."
...
Buổi tối, ông ngoại ngồi bên cạnh tôi, cả các cô dì chú bác cậu mợ anh chị em của nhà bên ngoại cùng nhau quây quần bên bàn ăn.
Chị họ tôi nhìn tôi một ánh mắt đầy lưu luyến, nhẹ giọng nói với tôi: "Vậy là ngày mai nhóc Nguyên phải về nhà rồi, chị rất muốn em ở đây lâu thêm lúc nữa, và trong hai tháng qua, chị rất biết ơn vì em đã dũng cảm hi sinh bản thân để thay bọn chị hoàn thành sứ mệnh."
Sứ mệnh cái khỉ gì chứ! Bà chị à, bà chốn việc thì nói là chốn việc đi, đừng tưởng rằng nói hai ba câu là tôi sẽ quên những cay đắng cuộc đời tôi phải trải qua suốt hai tháng qua.
Ông ngoại thì cầm tay tôi, nói một cách ôn tồn: "Nguyên à, ông biết cháu là người có tiềm năng trong chăn nuôi, nghỉ hè năm sau lại đến để ông truyền đạt kinh nghiệm cho nhé."
"Vâng." Mới là lạ, lần này chẳng qua là vì được xếp hạng nhất từ dưới lên, được mẹ thưởng cho chuyến đi trải nghiệm tốt đẹp đến mức khiến tôi khắc sâu trong đầu.
Vì thế nên, tuyệt đối không có năm sau đâu.
...
Bên kia, nhà bà ngoại Nguyễn Nam.
Dì của Nguyễn Nam: "Bé Nam, lại đây, dì biết việc học tập ở cấp 3 của con rất vất vả, đây là quà của dì, dì chúc mừng con thi đậu vào 10, cũng chúc con ở trường mới học tập thật tốt."
Nói xong, dì Nam đưa cho Nam một phong bì, nhìn qua chắc là một tờ năm trăm nghìn đồng.
Nguyễn Nam: "Dạ, con cảm ơn dì, nhưng dì không cần đưa quà gì đâu ạ, con biết dạo này dì làm ăn khó khăn..."
"Haha, cái thằng bé này, dì bảo nhận thì cứ nhận đi, một chút quà nhỏ thôi mà."
"Thôi, dì cứ giữ lại đi ạ, mẹ con cũng tặng quà cho con rồi..."
"Đấy là của mẹ con, đây là của dì, mày mà không nhận là dì dỗi đấy nhé!"
Dì Nam lại đẩy chiếc phong bì đến chỗ thằng Nam. Nguyễn Nam cũng cầm lấy phong bì, giọng nói mang theo chút do dự: "Nhưng mà..."
Dì Nam: "Không nhưng nhị gì hết, dì bảo nhận là phải nhận!"
"Vâng, vậy con xin nhận vậy, còn cảm ơn dì!". Sau đó, thằng Nam ngoảnh mặt ra đằng khác, nhếch miệng lên một chút, ngoảnh lại vẫn là biểu cảm con ngoan trò giỏi nhưng trong đầu thì đắc ý dạt dào: Trình cả đấy!
Lại nói, bên nhà Phong Nguyên.
"Chú, quà cáp cái gì, con không nhận đâu, dạo này chú đang làm ăn khó khăn rồi mà!"
Vừa nói, tôi vừa đẩy chiếc phong bì chứa năm trăm nghìn mà chú tôi đưa qua, tôi chắc chắn rằng, chú sẽ cảm động trước hành động biết suy nghĩ này của tôi thôi!
Chú Nguyên: "Thằng bé Nguyên này biết suy nghĩ cho chú rồi đấy, không sao, cứ nhận đi, đây là quà của chú!"
"Thôi, chú cầm về đi, cháu không nhận đâu!"
"Có chút quà nhỏ chúc mừng cháu đỗ cấp 3 thôi mà, cứ vòng vo mãi thế, nhận đi, là con trai phải dứt khoát lên chứ!"
"Nhưng bố con cũng cho con quà rồi..."
"Đây là của chú cho mày, bảo mày nhận thì cứ nhận đi!"
"Thôi, chú để số tiền ấy mà mua quà cho các em, cháu không cần đâu..."
Tôi biểu hiện xuất sắc như vậy chắc chắn chú sẽ cảm thấy tôi là một chàng trai tốt, sau đó có khi chú sẽ đưa thêm cho tôi thôi.
Còn bây giờ tôi chỉ cần khéo léo đưa đẩy thêm lúc nữa là thành công...
"Nếu nhóc Nguyên đã nói vậy thì thôi vậy, cháu quả là một người chính trực!"
Ơ ơ ơ, không, chú ơi, chú hiểu nhầm rồi, cháu nhận mà! Sao chú không đưa lại nữa! Lần này chắc chắn cháu sẽ nhận mà!
Tôi hoá đá tại chỗ! Cmn! Hối hận vãi!
Ôi ông trời! Cho thời gian quay ngược lại đi! Không thì con tim của con sẽ bị tan vỡ mất...
_________________________
Hoàn chương 3
02/04/2022
Tôi và thằng bạn đang ngồi ở bờ sông, nơi những cánh diều bay bổng, nơi vun đắp tuổi thơ những đứa trẻ vùng quê, chúng tôi cùng nhau trò truyện về cuộc đời.
Tôi nhìn những con chim bay lượn trên bầu trời, lại nhìn thằng bạn đang ngồi cạnh mình, nói ra suy nghĩ hiện tại của tôi: "Vậy ngày mai lại là thứ hai".
Thằng Nam ở bên cạnh phối hợp đáp lại lời tôi: "Không có gì thay đổi thì ngày kia lại là thứ ba."
"Mong là không có gì thay đổi."
"..."
"..."
Tóm lại là hôm nay là ngày cuối của kì nghỉ hè này rồi, chúng tôi chuẩn bị vào lớp 10, tuần sau chúng tôi sẽ bước vào lần khai giảng đầu tiên của cấp ba.
Mà chuyện quan trọng là tôi vẫn chưa biết đường đến trường dù ngôi trường ấy rất gần nhà của tôi.
Trong hai tháng hè vừa qua, tôi đã được trải nghiệm vô vàn điều mới mẻ trong cuộc sống, tôi đã có một kí ức khó quên.
Bởi kí ức ấy nó mãi sống trong lòng tôi với những hình ảnh chăn vịt, dọn chuồng bò, ủ phân, bắt sâu, tưới cây dưới trờ nắng 39⁰C, đi cấy trong thời tiết mưa phùn gió rét,...
Nói thật là suốt 15 năm cuộc đời tôi, tuy rằng đã từng làm những việc trên rồi, nhưng mà mẹ nó tôi thật sự không chịu nổi những tra tấn mà nó đem lại.
Quá kinh khủng!
...
Trời xế chiều, hai đứa chúng tôi khoác vai nhau trò chuyện trên con đường làng. Con đường này tôi đã đi quen rồi mà không hiểu sao mỗi lần đi tôi cảm thấy nó như dài thêm mấy mét lận.
Mỗi lần đi trên con đường này đến lúc về nhà, tôi cảm thấy đôi chân tôi như sắp không phải là của tôi nữa.
"Này, Nguyên, mày nhìn thấy chỗ kia không?"
"Chỗ nào?"
Thằng Nam chỉ ngón tay vào nơi chúng tôi đi qua: "Nghĩa địa đấy!"
"Ừ, ai chẳng biết đấy là nghĩa địa. Tự dưng mày nhắc đến nghĩa địa để làm gì?"
Sau đó, tôi thấy nó nhìn tôi bằng một ánh mắt cáo thâm khó lường: "Mày ra đấy ngắm xem có khu đất nào hợp phong thủy không, chọn dần đi để rồi mai xây mộ..."
"Xây cái tổ sư cha mày! Sao mày không chọn đi, chọn đất cái đếu, bố mày còn chưa sống hết một phần năm cuộc đời, mày định rủa tao chết sớm à!"
Thằng Nam: "Đâu, rủa gì mà rủa, tao đây là đang suy nghĩ cho tương lai sau này của mày, bây giờ chỉ mới tấc đất tấc vàng, sau này có khi tấc đất tấc kim cương luôn rồi, vì thế nên mày phải hành động ngay hôm nay."
"Thế sao mày không chọn đi?" Xời, bố mày còn không nói lại được mày chắc. Xem mày trả lời thế nào!
"Bởi vì, tao được các cụ báo mộng rằng khi tao chết sẽ được người đời lập đền thờ cho riêng tao, nên không cần lo chọn đất xây mộ."
"Fuck! Có cứt ý! Mày xàm vừa thôi! Cẩn thận sau này các cụ đéo độ mày nữa đâu!"
"Sau này bla bla bla..."
"Thôi, đi nhanh lên, về chuẩn bị đồ, ngày mai xe đến lúc 5 giờ đấy, lỡ chuyến là bỏ."
"Biết rồi! Ê, thằng kia, đi nhanh thế, đợi bố mày với..."
...
Buổi tối, ông ngoại ngồi bên cạnh tôi, cả các cô dì chú bác cậu mợ anh chị em của nhà bên ngoại cùng nhau quây quần bên bàn ăn.
Chị họ tôi nhìn tôi một ánh mắt đầy lưu luyến, nhẹ giọng nói với tôi: "Vậy là ngày mai nhóc Nguyên phải về nhà rồi, chị rất muốn em ở đây lâu thêm lúc nữa, và trong hai tháng qua, chị rất biết ơn vì em đã dũng cảm hi sinh bản thân để thay bọn chị hoàn thành sứ mệnh."
Sứ mệnh cái khỉ gì chứ! Bà chị à, bà chốn việc thì nói là chốn việc đi, đừng tưởng rằng nói hai ba câu là tôi sẽ quên những cay đắng cuộc đời tôi phải trải qua suốt hai tháng qua.
Ông ngoại thì cầm tay tôi, nói một cách ôn tồn: "Nguyên à, ông biết cháu là người có tiềm năng trong chăn nuôi, nghỉ hè năm sau lại đến để ông truyền đạt kinh nghiệm cho nhé."
"Vâng." Mới là lạ, lần này chẳng qua là vì được xếp hạng nhất từ dưới lên, được mẹ thưởng cho chuyến đi trải nghiệm tốt đẹp đến mức khiến tôi khắc sâu trong đầu.
Vì thế nên, tuyệt đối không có năm sau đâu.
...
Bên kia, nhà bà ngoại Nguyễn Nam.
Dì của Nguyễn Nam: "Bé Nam, lại đây, dì biết việc học tập ở cấp 3 của con rất vất vả, đây là quà của dì, dì chúc mừng con thi đậu vào 10, cũng chúc con ở trường mới học tập thật tốt."
Nói xong, dì Nam đưa cho Nam một phong bì, nhìn qua chắc là một tờ năm trăm nghìn đồng.
Nguyễn Nam: "Dạ, con cảm ơn dì, nhưng dì không cần đưa quà gì đâu ạ, con biết dạo này dì làm ăn khó khăn..."
"Haha, cái thằng bé này, dì bảo nhận thì cứ nhận đi, một chút quà nhỏ thôi mà."
"Thôi, dì cứ giữ lại đi ạ, mẹ con cũng tặng quà cho con rồi..."
"Đấy là của mẹ con, đây là của dì, mày mà không nhận là dì dỗi đấy nhé!"
Dì Nam lại đẩy chiếc phong bì đến chỗ thằng Nam. Nguyễn Nam cũng cầm lấy phong bì, giọng nói mang theo chút do dự: "Nhưng mà..."
Dì Nam: "Không nhưng nhị gì hết, dì bảo nhận là phải nhận!"
"Vâng, vậy con xin nhận vậy, còn cảm ơn dì!". Sau đó, thằng Nam ngoảnh mặt ra đằng khác, nhếch miệng lên một chút, ngoảnh lại vẫn là biểu cảm con ngoan trò giỏi nhưng trong đầu thì đắc ý dạt dào: Trình cả đấy!
Lại nói, bên nhà Phong Nguyên.
"Chú, quà cáp cái gì, con không nhận đâu, dạo này chú đang làm ăn khó khăn rồi mà!"
Vừa nói, tôi vừa đẩy chiếc phong bì chứa năm trăm nghìn mà chú tôi đưa qua, tôi chắc chắn rằng, chú sẽ cảm động trước hành động biết suy nghĩ này của tôi thôi!
Chú Nguyên: "Thằng bé Nguyên này biết suy nghĩ cho chú rồi đấy, không sao, cứ nhận đi, đây là quà của chú!"
"Thôi, chú cầm về đi, cháu không nhận đâu!"
"Có chút quà nhỏ chúc mừng cháu đỗ cấp 3 thôi mà, cứ vòng vo mãi thế, nhận đi, là con trai phải dứt khoát lên chứ!"
"Nhưng bố con cũng cho con quà rồi..."
"Đây là của chú cho mày, bảo mày nhận thì cứ nhận đi!"
"Thôi, chú để số tiền ấy mà mua quà cho các em, cháu không cần đâu..."
Tôi biểu hiện xuất sắc như vậy chắc chắn chú sẽ cảm thấy tôi là một chàng trai tốt, sau đó có khi chú sẽ đưa thêm cho tôi thôi.
Còn bây giờ tôi chỉ cần khéo léo đưa đẩy thêm lúc nữa là thành công...
"Nếu nhóc Nguyên đã nói vậy thì thôi vậy, cháu quả là một người chính trực!"
Ơ ơ ơ, không, chú ơi, chú hiểu nhầm rồi, cháu nhận mà! Sao chú không đưa lại nữa! Lần này chắc chắn cháu sẽ nhận mà!
Tôi hoá đá tại chỗ! Cmn! Hối hận vãi!
Ôi ông trời! Cho thời gian quay ngược lại đi! Không thì con tim của con sẽ bị tan vỡ mất...
_________________________
Hoàn chương 3
02/04/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.