Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 10: Có Ba Kiếp Nạn (1)
Hoài Nhược Cốc
03/04/2023
Tuy y nói muốn đi tìm chủ nhân của Long Cốt, nhưng giữa biển người mênh mông thế này, cũng không phải muốn tìm là có thể tìm được.
Cho nên Tạ Ngọc liền tính toán vừa tìm người vừa tìm cách khác để giải trừ khế ước.
Cách thứ nhất chính là thuần túy dựa vào sự may mắn của bản thân, còn cách thứ hai thì…… Kỳ thật cũng là muốn dựa vào sự may mắn a.
Dù sao Tạ Ngọc cũng từng là môn chủ của Thiên Cơ Môn nếu y đều không có cách để giải trừ thì những người khác cũng chưa chắc có được.
Trước mắt có thể hy vọng vào phía nam Vu cổ sư, lánh đời Thần Vu tộc, còn có Phong gia của Huyền môn.
Nhưng hiện tại cho dù y tới cửa xin giúp đỡ, mấy người đó cũng chưa chắc sẽ đem bí mật quan trọng như tánh mạng mà nói cho y, dù sao đây cũng là bản lĩnh kiếm cơm của người ta.
Tạ Ngọc cảm thấy đau đầu không thôi, trong lòng có loại cảm giác như đời trước hưởng thụ đời này phải trả vậy.
------------------------------------------
Sau khi kết thúc nữa tháng quân huấn, Tạ Ngọc trở lại trường học, vừa mở cửa phòng ra đã thấy ba gương mặt quỷ nhìn về phía y.
Tạ Ngọc xém chút nữa đã móc ra đuổi quỷ phù, thu thập ba tên yêu nghiệt này.
“Mấy cậu đang làm gì vậy?”
Ba người trong phòng trên mặt đều đang đắp thật dày mặt nạ bùn màu đen, cả trên cổ cũng không bỏ qua, vừa nghe thấy tiếng Tạ Ngọc trở về, đều quay đầu nhìn về phía cậu.
“Tạ ca đã trở lại a.”
“Tụi này đang đắp mặt nạ, có muốn đắp chung không?”
Tạ Ngọc lập tức từ chối, giơ lên trong tay cái túi siêu to, mùi hương cũng từ giữa bay ra tới.
“Thịt nướng BBQ, chân gà chua cay, đầu vịt ướp cay.”
Nghe vậy ánh mắt của ba người trong phòng lập tức sáng lên, hét lên một tiếng sau đó liền tranh nhau chạy vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra tới liền nhanh chóng đem đồ vật lấy ra.
“Tạ ca anh thật sự là anh trai của tôi.”
“Tôi sẽ không bao giờ trách cậu vứt bỏ tập thể.”
“Tạ ca, nữa tháng này anh không ở đây, đã bỏ lỡ rất nhiều nhiều náo nhiệt đâu.”
Mấy người trong phòng thay nhau đem những chuyện xảy ra trong nửa tháng quân huấn này đều kể lại cho Tạ Ngọc nghe.
Trong đó náo nhiệt nhất chính là cuộc bầu chọn dành cho sinh viên mới xem ai sẽ là giáo thảo cùng giáo hoa a, còn có bầu chọn hoa khôi cho các ngành nữa làm cho nữa tháng quân huấn này vô cùng náo nhiệt.
“Tạ ca, anh không ở trường học thật sự rất đáng tiếc, nếu có anh ở đây, đừng nói là hệ thảo, giáo thảo cũng đều là của anh a.”
“Đúng vậy, hiện tại đều tiện nghi mấy người kia.”
Ba người đều vì Tạ Ngọc tiếc nuối, bọn họ đều biết Tạ Ngọc lớn lên rất đẹp, nhưng trong tay lại không có ảnh của Tạ Ngọc, cho nên không có biện pháp đăng ký tham gia tuyển chọn, cư như vậy mà trơ mắt nhìn vị trí giáo thảo bị tên tiểu tử Phó Minh Dập của khoa khác cướp đi.
Tạ Ngọc nghe vậy cũng không để bụng mấy chuyện này, hắn không muốn bị mọi người chú ý quá nhiều.
Chuyện náo nhiệt thứ hai chính là các câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới, các sinh viên mới còn chưa xong quân huấn đã bị các câu lạc bộ tìm đến ra sức tuyên truyền.
“Chử Ích đang muốn tham gia câu lạc bộ bóng rổ, tôi cùng với Phương Hàng còn chưa có chọn được. Tạ ca, anh muốn tham gia câu lạc bộ nào?”
Tạ Ngọc đối tham gia câu lạc bộ có chút tò mò, từ nhỏ y liền sống ở Thiên Cơ Môn, bởi vì bệnh tim nghiêm trọng cùng với bệnh cột sống cấp tính, bình thường không thể quá mức kích động, không thể tức giận cũng không thể quá mức cao hứng, muốn di chuyển đều phải dựa vào xe lăn, dẫn đến hoàn cảnh sinh hoạt của y rất buồn tẻ đơn giản, hiện tại thật vất vả có được một thân thể khỏe mạnh, đương nhiên là phải trải nghiệm tất cả sinh hoạt của người bình thường.
“Có câu lạc bộ nào.”
Cho nên Tạ Ngọc liền tính toán vừa tìm người vừa tìm cách khác để giải trừ khế ước.
Cách thứ nhất chính là thuần túy dựa vào sự may mắn của bản thân, còn cách thứ hai thì…… Kỳ thật cũng là muốn dựa vào sự may mắn a.
Dù sao Tạ Ngọc cũng từng là môn chủ của Thiên Cơ Môn nếu y đều không có cách để giải trừ thì những người khác cũng chưa chắc có được.
Trước mắt có thể hy vọng vào phía nam Vu cổ sư, lánh đời Thần Vu tộc, còn có Phong gia của Huyền môn.
Nhưng hiện tại cho dù y tới cửa xin giúp đỡ, mấy người đó cũng chưa chắc sẽ đem bí mật quan trọng như tánh mạng mà nói cho y, dù sao đây cũng là bản lĩnh kiếm cơm của người ta.
Tạ Ngọc cảm thấy đau đầu không thôi, trong lòng có loại cảm giác như đời trước hưởng thụ đời này phải trả vậy.
------------------------------------------
Sau khi kết thúc nữa tháng quân huấn, Tạ Ngọc trở lại trường học, vừa mở cửa phòng ra đã thấy ba gương mặt quỷ nhìn về phía y.
Tạ Ngọc xém chút nữa đã móc ra đuổi quỷ phù, thu thập ba tên yêu nghiệt này.
“Mấy cậu đang làm gì vậy?”
Ba người trong phòng trên mặt đều đang đắp thật dày mặt nạ bùn màu đen, cả trên cổ cũng không bỏ qua, vừa nghe thấy tiếng Tạ Ngọc trở về, đều quay đầu nhìn về phía cậu.
“Tạ ca đã trở lại a.”
“Tụi này đang đắp mặt nạ, có muốn đắp chung không?”
Tạ Ngọc lập tức từ chối, giơ lên trong tay cái túi siêu to, mùi hương cũng từ giữa bay ra tới.
“Thịt nướng BBQ, chân gà chua cay, đầu vịt ướp cay.”
Nghe vậy ánh mắt của ba người trong phòng lập tức sáng lên, hét lên một tiếng sau đó liền tranh nhau chạy vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra tới liền nhanh chóng đem đồ vật lấy ra.
“Tạ ca anh thật sự là anh trai của tôi.”
“Tôi sẽ không bao giờ trách cậu vứt bỏ tập thể.”
“Tạ ca, nữa tháng này anh không ở đây, đã bỏ lỡ rất nhiều nhiều náo nhiệt đâu.”
Mấy người trong phòng thay nhau đem những chuyện xảy ra trong nửa tháng quân huấn này đều kể lại cho Tạ Ngọc nghe.
Trong đó náo nhiệt nhất chính là cuộc bầu chọn dành cho sinh viên mới xem ai sẽ là giáo thảo cùng giáo hoa a, còn có bầu chọn hoa khôi cho các ngành nữa làm cho nữa tháng quân huấn này vô cùng náo nhiệt.
“Tạ ca, anh không ở trường học thật sự rất đáng tiếc, nếu có anh ở đây, đừng nói là hệ thảo, giáo thảo cũng đều là của anh a.”
“Đúng vậy, hiện tại đều tiện nghi mấy người kia.”
Ba người đều vì Tạ Ngọc tiếc nuối, bọn họ đều biết Tạ Ngọc lớn lên rất đẹp, nhưng trong tay lại không có ảnh của Tạ Ngọc, cho nên không có biện pháp đăng ký tham gia tuyển chọn, cư như vậy mà trơ mắt nhìn vị trí giáo thảo bị tên tiểu tử Phó Minh Dập của khoa khác cướp đi.
Tạ Ngọc nghe vậy cũng không để bụng mấy chuyện này, hắn không muốn bị mọi người chú ý quá nhiều.
Chuyện náo nhiệt thứ hai chính là các câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới, các sinh viên mới còn chưa xong quân huấn đã bị các câu lạc bộ tìm đến ra sức tuyên truyền.
“Chử Ích đang muốn tham gia câu lạc bộ bóng rổ, tôi cùng với Phương Hàng còn chưa có chọn được. Tạ ca, anh muốn tham gia câu lạc bộ nào?”
Tạ Ngọc đối tham gia câu lạc bộ có chút tò mò, từ nhỏ y liền sống ở Thiên Cơ Môn, bởi vì bệnh tim nghiêm trọng cùng với bệnh cột sống cấp tính, bình thường không thể quá mức kích động, không thể tức giận cũng không thể quá mức cao hứng, muốn di chuyển đều phải dựa vào xe lăn, dẫn đến hoàn cảnh sinh hoạt của y rất buồn tẻ đơn giản, hiện tại thật vất vả có được một thân thể khỏe mạnh, đương nhiên là phải trải nghiệm tất cả sinh hoạt của người bình thường.
“Có câu lạc bộ nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.