Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 24: Được Một Đám Nhóc Mời Ăn Cơm (5)
Hoài Nhược Cốc
04/04/2023
Đám người của Chu Thần Hạo dẫn Tạ Ngọc vào ghế lô, còn mời ngồi ở ghế trên.
“Tạ ca, anh ngồi đi.”
Tạ Ngọc cũng không hề khách khí, gật đầu ngồi xuống.
Nhìn thấy Tạ Ngọc đã ngồi xuống, những người khác cũng lập tức ngồi vây quanh Tạ Ngọc thành một vòng tròn, bộ dáng ngoan ngoãn tựa như học sinh tiểu học đang xếp hàng ngồi chờ điểm danh vậy.
Trên đầu Chu Thần Hạo vẫn còn đang quấn băng gạt màu trắng, hai tay bưng chén trà chủ động đứng lên nói: “Tạ ca, tối hôm đó tôi bị ngất xỉu, chưa kịp cùng anh nói lời cảm ơn, hôm nay tôi lấy trà thay rượu kính anh một ly trước!”
Nhìn bộ dáng của cậu ta rất nghiêm túc, Tạ Ngọc liền nhận lấy ly trà uống lên.
“Thương thế của cậu thế nào rồi.”
Chu Thần Hạo nghe vậy, trên mặt lộ ra biểu tình khờ khạo sờ sờ đầu nói: “Đã không có việc gì, hai ngày nữa là có thể tháo băng gạc.”
Tạ Ngọc nghe vậy liền gật đầu, Chu Thần Hạo còn trẻ, sức khoẻ tốt, mặc dù trên đầu bị thương, cũng có thể khôi phục lại rất nhanh, “Sau chuyện lần này, ra đường phơi nắng nhiều một chút, không có việc gì thì đừng đi đến mấy chỗ âm u tối tăm, các cậu còn trẻ trên người dương khí đủ, chỉ cần các cậu không tự tìm đường chết, cho dù là âm hồn, ác quỷ cũng không làm gì được các cậu.”
“Chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lời Tạ ca, sau này tuyệt đối sẽ không dính vào mấy trò như vậy nữa.”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng không dám nữa.”
Một đám nhóc con trước kia không biết trời cao đất rộng là gì, sau khi trải qua kinh sợ một lần, một đám đều học được thông minh.
Ngày đó nếu không có Tạ Ngọc xuất hiện, hiện tại bọn họ đã là những thi thể lạnh ngắt.
“Tạ ca, anh đã cứu chúng tôi một mạng, âm cứu mạng này chúng tôi sẽ ghi tạc trong lòng, nếu như anh có việc gì cần chúng tôi hỗ trợ, cứ việc nói chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng giúp anh hoàn thành.”
“Tạ ca, anh có thu đồ đệ không, anh thấy tư chất của tôi thế nào? Chỉ cần anh chịu thu tôi làm đồ đệ, tôi nhất định sẽ đi theo làm tùy tùng cho anh, nỗ lực hiếu thuận anh a!”
“Đúng đúng đúng, Tạ ca, anh thấy tư chất của chúng tôi thế nào?” Đám người của Chu Thần Hạo ríu rít nói liên tục, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc cười một chút nói, “Các cậu có lòng tốt như vậy là được rồi, nhưng tạm thời tôi không có dự định thu đồ đệ, cũng không có chuyện gì cần các cậu hỗ trợ.”
Một đám nhóc con nghe xong, đều lộ ra bộ dáng uể oải mất mát, như là lá cây héo úa vậy, nhìn cực kỳ đáng thương.
Phương Hàng lo lắng Tạ Ngọc sẽ mềm lòng, lập tức xen vào phá đám nói: “Ai ai ai, đừng có diễn kịch nữa ha, có tôi ở đây, các cậu cũng đừng nghĩ lừa Tạ ca!”
“Tạ ca, anh đừng có bị bọn họ lừa, bọn họ cảm thấy anh tốt bụng, dễ nói chuyện, đang đợi anh mềm lòng đâu.”
Đám người của Chu Thần Hạo nghe Phương Hàng nói vậy, liền dừng lại một chút, sau đó đều sôi nổi trừng mắt nhìn Phương Hàng, thật đúng là tên không có nghĩa khí mà!
Kế hoạch của đám người Chu Thần Hạo bị Phương Hàng phá huỷ, lại nhìn thấy Tạ Ngọc tuy rằng cười tủm tỉm, nhưng đôi mắt phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả, tự nhiên cũng biết một chút kỹ xảo này của bọn họ đã sớm bị nhìn thấu, chỉ là Tạ Ngọc không muốn nói thôi, lập tức cảm thấy mất mát mà cúi đầu.
“Tạ ca, anh thật sự không thu đồ sao, vậy, vậy anh có sư môn không, chúng tôi có thể bái nhập sư môn của anh sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tạ ca, chúng tôi có thể giống anh đi bái sư học nghệ sao?”
Nghe thấy Chu Thần Hạo hỏi sư môn, những người khác liền ngẩng đầu cùng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Tạ Ngọc nói: “Sư môn của tôi tương đối đặc thù, cũng không có phương tiện nói cho các cậu biết được. Còn những môn phái khác, quy tắc thu đồ đệ của bọn họ tôi cũng không có rõ lắm, nếu như có duyên cũng có thể gia nhập môn phái của bọn họ bái sư học nghệ.”
Đám người Chu Thần Hạo nghe vậy, hai mắt sáng rực lên, quấn lấy Tạ Ngọc hỏi rất nhiều vấn đề, Tạ Ngọc đối bọn họ cũng không có phản cảm, có thể trả lời đều sẽ trả lời, coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một đám tiểu bằng hữu đi.
Đương nhiên, chủ yếu là do đồ ăn của nhà hàng Nhất Phẩm Lưu này rất hợp với miệng Tạ Ngọc, làm tâm tình của y không tồi.
Đám người của Chu Thần Hạo nhìn thấy Tạ Ngọc thật sự đối mỹ thực rất là hứng thú, liền chủ động nói lên các nhà hàng, quán ăn ngon ở Đế Đô.
Một bữa cơm này, khách và chủ đều vui vẻ, lúc chia tay đám người của Chu Thần Hạo đều thêm WeChat với Tạ Ngọc, sau đó mới lưu luyến không rời mà đi về nhà.
“Tạ ca, anh ngồi đi.”
Tạ Ngọc cũng không hề khách khí, gật đầu ngồi xuống.
Nhìn thấy Tạ Ngọc đã ngồi xuống, những người khác cũng lập tức ngồi vây quanh Tạ Ngọc thành một vòng tròn, bộ dáng ngoan ngoãn tựa như học sinh tiểu học đang xếp hàng ngồi chờ điểm danh vậy.
Trên đầu Chu Thần Hạo vẫn còn đang quấn băng gạt màu trắng, hai tay bưng chén trà chủ động đứng lên nói: “Tạ ca, tối hôm đó tôi bị ngất xỉu, chưa kịp cùng anh nói lời cảm ơn, hôm nay tôi lấy trà thay rượu kính anh một ly trước!”
Nhìn bộ dáng của cậu ta rất nghiêm túc, Tạ Ngọc liền nhận lấy ly trà uống lên.
“Thương thế của cậu thế nào rồi.”
Chu Thần Hạo nghe vậy, trên mặt lộ ra biểu tình khờ khạo sờ sờ đầu nói: “Đã không có việc gì, hai ngày nữa là có thể tháo băng gạc.”
Tạ Ngọc nghe vậy liền gật đầu, Chu Thần Hạo còn trẻ, sức khoẻ tốt, mặc dù trên đầu bị thương, cũng có thể khôi phục lại rất nhanh, “Sau chuyện lần này, ra đường phơi nắng nhiều một chút, không có việc gì thì đừng đi đến mấy chỗ âm u tối tăm, các cậu còn trẻ trên người dương khí đủ, chỉ cần các cậu không tự tìm đường chết, cho dù là âm hồn, ác quỷ cũng không làm gì được các cậu.”
“Chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lời Tạ ca, sau này tuyệt đối sẽ không dính vào mấy trò như vậy nữa.”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng không dám nữa.”
Một đám nhóc con trước kia không biết trời cao đất rộng là gì, sau khi trải qua kinh sợ một lần, một đám đều học được thông minh.
Ngày đó nếu không có Tạ Ngọc xuất hiện, hiện tại bọn họ đã là những thi thể lạnh ngắt.
“Tạ ca, anh đã cứu chúng tôi một mạng, âm cứu mạng này chúng tôi sẽ ghi tạc trong lòng, nếu như anh có việc gì cần chúng tôi hỗ trợ, cứ việc nói chúng tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng giúp anh hoàn thành.”
“Tạ ca, anh có thu đồ đệ không, anh thấy tư chất của tôi thế nào? Chỉ cần anh chịu thu tôi làm đồ đệ, tôi nhất định sẽ đi theo làm tùy tùng cho anh, nỗ lực hiếu thuận anh a!”
“Đúng đúng đúng, Tạ ca, anh thấy tư chất của chúng tôi thế nào?” Đám người của Chu Thần Hạo ríu rít nói liên tục, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc cười một chút nói, “Các cậu có lòng tốt như vậy là được rồi, nhưng tạm thời tôi không có dự định thu đồ đệ, cũng không có chuyện gì cần các cậu hỗ trợ.”
Một đám nhóc con nghe xong, đều lộ ra bộ dáng uể oải mất mát, như là lá cây héo úa vậy, nhìn cực kỳ đáng thương.
Phương Hàng lo lắng Tạ Ngọc sẽ mềm lòng, lập tức xen vào phá đám nói: “Ai ai ai, đừng có diễn kịch nữa ha, có tôi ở đây, các cậu cũng đừng nghĩ lừa Tạ ca!”
“Tạ ca, anh đừng có bị bọn họ lừa, bọn họ cảm thấy anh tốt bụng, dễ nói chuyện, đang đợi anh mềm lòng đâu.”
Đám người của Chu Thần Hạo nghe Phương Hàng nói vậy, liền dừng lại một chút, sau đó đều sôi nổi trừng mắt nhìn Phương Hàng, thật đúng là tên không có nghĩa khí mà!
Kế hoạch của đám người Chu Thần Hạo bị Phương Hàng phá huỷ, lại nhìn thấy Tạ Ngọc tuy rằng cười tủm tỉm, nhưng đôi mắt phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả, tự nhiên cũng biết một chút kỹ xảo này của bọn họ đã sớm bị nhìn thấu, chỉ là Tạ Ngọc không muốn nói thôi, lập tức cảm thấy mất mát mà cúi đầu.
“Tạ ca, anh thật sự không thu đồ sao, vậy, vậy anh có sư môn không, chúng tôi có thể bái nhập sư môn của anh sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tạ ca, chúng tôi có thể giống anh đi bái sư học nghệ sao?”
Nghe thấy Chu Thần Hạo hỏi sư môn, những người khác liền ngẩng đầu cùng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Tạ Ngọc nói: “Sư môn của tôi tương đối đặc thù, cũng không có phương tiện nói cho các cậu biết được. Còn những môn phái khác, quy tắc thu đồ đệ của bọn họ tôi cũng không có rõ lắm, nếu như có duyên cũng có thể gia nhập môn phái của bọn họ bái sư học nghệ.”
Đám người Chu Thần Hạo nghe vậy, hai mắt sáng rực lên, quấn lấy Tạ Ngọc hỏi rất nhiều vấn đề, Tạ Ngọc đối bọn họ cũng không có phản cảm, có thể trả lời đều sẽ trả lời, coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một đám tiểu bằng hữu đi.
Đương nhiên, chủ yếu là do đồ ăn của nhà hàng Nhất Phẩm Lưu này rất hợp với miệng Tạ Ngọc, làm tâm tình của y không tồi.
Đám người của Chu Thần Hạo nhìn thấy Tạ Ngọc thật sự đối mỹ thực rất là hứng thú, liền chủ động nói lên các nhà hàng, quán ăn ngon ở Đế Đô.
Một bữa cơm này, khách và chủ đều vui vẻ, lúc chia tay đám người của Chu Thần Hạo đều thêm WeChat với Tạ Ngọc, sau đó mới lưu luyến không rời mà đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.