Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 18: Tạ Ngọc Là Tên Không Sợ Chết (1)
Hoài Nhược Cốc
04/04/2023
Tinh thần của Tạ Ngọc đang du tẩu trong một mảnh mê mang, đây là cảnh trong mơ, đừng nhìn hiện tại nó an tĩnh không có gì, kỳ thật là nơi đầy rẫy nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận liền sẽ bị nhốt ở nơi quỷ quyệt này ra không được.
Nối liền hai đầu của khoá Hồn khế là một sợi tơ hồng kéo dài vô tận, tại đây cảnh trong mơ, sợi tơ hồng này liên tục phát ra ánh sáng, một đường Tạ Ngọc đều đi theo nó.
Con đường này hơi dài, tinh thần của Tạ Ngọc đi thật lâu mới có thể đi đến một đầu khác của tơ hồng, còn chưa có tới gần đã cảm nhận được một cổ lực lượng rất mạnh mẽ đem tất cả cảnh trong mơ của chủ nhân một đầu khác tơ hồng phong tỏa lên.
Càng quỷ dị chính là, bên ngoài hàng rào phong tỏa cư nhiên lại có vài tia hơi thở âm lãnh quỷ dị chuyển động xung quanh, chúng nó giấu ở trong chỗ tối mơ ước cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt, vừa nhìn đã biết mục đích của chúng không đơn thuần.
Tạ Ngọc nhíu mày, y cảm nhận được sau lưng những hơi thở quỷ dị này có lực lượng của thuật pháp, có người đang nhằm vào chủ nhân của Long Cốt.
Mặc kệ nói thế nào, chủ nhân của Long Cốt đã cứu y, thì chính là ân nhân của Tạ Ngọc này, không thể để một đám yêu ma quỷ quái này ở trước mặt y tổn hại ân nhân được.
Tạ đại sư thực tức giận, không hề khách khí liền đem vài tia hơi thở đang nhìn trộm cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt bóp tan.
Đợi cho xung quanh không còn tia hơi thở nhìn trộm nào nữa, lúc này Tạ đại sư mới cảm thấy vừa lòng mà gật đầu.
Nhưng vừa lòng chưa được ba giây, Tạ Ngọc lại cảm thấy có chút khó khăn, hắn không nghĩ tới lực lượng còn sót lại của chủ nhân Long Cốt còn mạnh hơn so với trong suy nghĩ của Y, tuy rằng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà chủ nhân Long Cốt lại đem lực lượng của chính mình phong tỏa lên, nhưng cũng dẫn tới Y không có biện pháp trực tiếp tiến vào trong mộng của đối phương, nếu không thể tiến vào trong mộng vậy Y làm sao có thể liên hệ với hắn?
Tạ Ngọc nghĩ nghĩ, cũng thử lại gần hàng rào phong toả kia, duỗi tay gõ gõ, phát hiện còn rất cứng rắn, cũng không biết có cách âm không nữa.
----------------------------------------------
Phó gia....
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Phó Minh Hành lại tiếp tục xử lý chuyện trong công ty một lúc nữa mới tắm rửa đi ngủ.
Hắn làm việc cực kì có quy luật, tư thế ngủ cũng rất quy củ, vừa lên giường nằm không bao lâu liền ngủ rồi.
Sau khi đi vào giấc ngủ, trong mộng thực an tĩnh, bình thường hay cảm nhận được một ít hơi thở âm lãnh cũng đều biến mất không thấy, làm cho Phó Minh Hành càng chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Đương nhiên, nếu như không có đột nhiên xuất hiện giọng nói của ai đó quấy rầy hắn thì tốt rồi.
“Tiền bối.”
“Tiền bối, ngài có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?”
“Tôi là Tạ Ngọc, là chưởng môn đời trước của Thiên Cơ Môn, 27 năm trước, sư phụ tôi…… Hồn khế…… Giải……”
Trong lúc ngủ mơ, Phó Minh Hành không tự giác hơi hơi nhíu mày, lại là giọng nói này, lần trước ở công ty hắn sơ ý ngủ quên, sau đó liền nghe thấy có người kêu hắn tiền bối, nói phải vì hắn lên núi đao xuống biển lửa gì đó, nguyên bản hắn còn cho rằng chính mình chỉ là làm một giấc mộng kì quái, nhưng sao giấc mộng này lại còn có tiếp theo?
Kỳ thật giọng nói này cũng không khó nghe, còn rất thoải mái, nhưng lời nói lại rất kì quái.
Cái gì mà tiền bối rồi còn Thiên Cơ Môn, còn nói sư phụ gì đó…… Lúc sau giọng nói bị đứt quãng, giống như tín hiệu không được tốt lắm, kỳ kỳ quái quái.
Đúng rồi, giọng nói kia còn nhắc tới Tạ Ngọc?
Phó Minh Hành mở bừng mắt ra, trong ánh mắt đều là lửa giận, hắn cư nhiên mơ thấy Tạ Ngọc?
Mọi người đều nói ban ngày suy nghĩ cái gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, nhưng tên phong lưu kia có gì đáng giá để hắn phải nhớ tới, buổi tối còn vì hắn mà nằm mơ nữa chứ?
Nhất định là ban ngày bị tên phong lưu kia đánh ngất xỉu làm hắn khắc sâu ấn tượng cho nên buổi tối mới nằm mơ thấy hắn, đợi khi nào hắn tìm được Tạ Ngọc, nhất định phải cùng hắn tính rõ món nợ này mới được!
Hơn nửa đêm, Phó Minh Hành bị Tạ Ngọc chọc giận ngủ không được, nghĩ đến lúc trước đối tượng đính hôn bị Tạ Ngọc bắt cóc, hôm nay lại còn bị Tạ Ngọc đánh ngất xỉu ở bệnh viện, càng làm hắn thêm tức giận, phải thay thân quần áo chạy tới phòng gym đánh boxing cho hả giận, bao cát trong phòng bị hắn đánh kêu 'bang bang'.
Người giúp việc trong nhà bị Phó Minh Hành kinh động, sau khi phát hiện hắn ở trong phòng gym đang nghiến răng nghiến lợi liên tục đánh boxing càng thêm hoảng sợ.
Là ai dám chọc cậu chủ Minh Hành tức giận?
Sáng sớm hôm sau, sau khi Phó Minh Hành đi công ty, người giúp việc liền vội vàng đem chuyện tối hôm qua nói cho bà chủ của Phó gia nghe, cũng chính là Chu Thanh Phù mẹ ruột của Phó Minh Hành.
“Bà chủ, lúc 2 giờ tối hôm qua, cậu chủ Minh Hành không ngủ được, thức dậy vào phòng gym đánh bao cát, ai u, cái bao cát kia bị cậu ấy đánh kêu 'bang bang' giống như sắp tét ra luôn vậy.”
Nối liền hai đầu của khoá Hồn khế là một sợi tơ hồng kéo dài vô tận, tại đây cảnh trong mơ, sợi tơ hồng này liên tục phát ra ánh sáng, một đường Tạ Ngọc đều đi theo nó.
Con đường này hơi dài, tinh thần của Tạ Ngọc đi thật lâu mới có thể đi đến một đầu khác của tơ hồng, còn chưa có tới gần đã cảm nhận được một cổ lực lượng rất mạnh mẽ đem tất cả cảnh trong mơ của chủ nhân một đầu khác tơ hồng phong tỏa lên.
Càng quỷ dị chính là, bên ngoài hàng rào phong tỏa cư nhiên lại có vài tia hơi thở âm lãnh quỷ dị chuyển động xung quanh, chúng nó giấu ở trong chỗ tối mơ ước cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt, vừa nhìn đã biết mục đích của chúng không đơn thuần.
Tạ Ngọc nhíu mày, y cảm nhận được sau lưng những hơi thở quỷ dị này có lực lượng của thuật pháp, có người đang nhằm vào chủ nhân của Long Cốt.
Mặc kệ nói thế nào, chủ nhân của Long Cốt đã cứu y, thì chính là ân nhân của Tạ Ngọc này, không thể để một đám yêu ma quỷ quái này ở trước mặt y tổn hại ân nhân được.
Tạ đại sư thực tức giận, không hề khách khí liền đem vài tia hơi thở đang nhìn trộm cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt bóp tan.
Đợi cho xung quanh không còn tia hơi thở nhìn trộm nào nữa, lúc này Tạ đại sư mới cảm thấy vừa lòng mà gật đầu.
Nhưng vừa lòng chưa được ba giây, Tạ Ngọc lại cảm thấy có chút khó khăn, hắn không nghĩ tới lực lượng còn sót lại của chủ nhân Long Cốt còn mạnh hơn so với trong suy nghĩ của Y, tuy rằng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà chủ nhân Long Cốt lại đem lực lượng của chính mình phong tỏa lên, nhưng cũng dẫn tới Y không có biện pháp trực tiếp tiến vào trong mộng của đối phương, nếu không thể tiến vào trong mộng vậy Y làm sao có thể liên hệ với hắn?
Tạ Ngọc nghĩ nghĩ, cũng thử lại gần hàng rào phong toả kia, duỗi tay gõ gõ, phát hiện còn rất cứng rắn, cũng không biết có cách âm không nữa.
----------------------------------------------
Phó gia....
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Phó Minh Hành lại tiếp tục xử lý chuyện trong công ty một lúc nữa mới tắm rửa đi ngủ.
Hắn làm việc cực kì có quy luật, tư thế ngủ cũng rất quy củ, vừa lên giường nằm không bao lâu liền ngủ rồi.
Sau khi đi vào giấc ngủ, trong mộng thực an tĩnh, bình thường hay cảm nhận được một ít hơi thở âm lãnh cũng đều biến mất không thấy, làm cho Phó Minh Hành càng chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Đương nhiên, nếu như không có đột nhiên xuất hiện giọng nói của ai đó quấy rầy hắn thì tốt rồi.
“Tiền bối.”
“Tiền bối, ngài có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?”
“Tôi là Tạ Ngọc, là chưởng môn đời trước của Thiên Cơ Môn, 27 năm trước, sư phụ tôi…… Hồn khế…… Giải……”
Trong lúc ngủ mơ, Phó Minh Hành không tự giác hơi hơi nhíu mày, lại là giọng nói này, lần trước ở công ty hắn sơ ý ngủ quên, sau đó liền nghe thấy có người kêu hắn tiền bối, nói phải vì hắn lên núi đao xuống biển lửa gì đó, nguyên bản hắn còn cho rằng chính mình chỉ là làm một giấc mộng kì quái, nhưng sao giấc mộng này lại còn có tiếp theo?
Kỳ thật giọng nói này cũng không khó nghe, còn rất thoải mái, nhưng lời nói lại rất kì quái.
Cái gì mà tiền bối rồi còn Thiên Cơ Môn, còn nói sư phụ gì đó…… Lúc sau giọng nói bị đứt quãng, giống như tín hiệu không được tốt lắm, kỳ kỳ quái quái.
Đúng rồi, giọng nói kia còn nhắc tới Tạ Ngọc?
Phó Minh Hành mở bừng mắt ra, trong ánh mắt đều là lửa giận, hắn cư nhiên mơ thấy Tạ Ngọc?
Mọi người đều nói ban ngày suy nghĩ cái gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, nhưng tên phong lưu kia có gì đáng giá để hắn phải nhớ tới, buổi tối còn vì hắn mà nằm mơ nữa chứ?
Nhất định là ban ngày bị tên phong lưu kia đánh ngất xỉu làm hắn khắc sâu ấn tượng cho nên buổi tối mới nằm mơ thấy hắn, đợi khi nào hắn tìm được Tạ Ngọc, nhất định phải cùng hắn tính rõ món nợ này mới được!
Hơn nửa đêm, Phó Minh Hành bị Tạ Ngọc chọc giận ngủ không được, nghĩ đến lúc trước đối tượng đính hôn bị Tạ Ngọc bắt cóc, hôm nay lại còn bị Tạ Ngọc đánh ngất xỉu ở bệnh viện, càng làm hắn thêm tức giận, phải thay thân quần áo chạy tới phòng gym đánh boxing cho hả giận, bao cát trong phòng bị hắn đánh kêu 'bang bang'.
Người giúp việc trong nhà bị Phó Minh Hành kinh động, sau khi phát hiện hắn ở trong phòng gym đang nghiến răng nghiến lợi liên tục đánh boxing càng thêm hoảng sợ.
Là ai dám chọc cậu chủ Minh Hành tức giận?
Sáng sớm hôm sau, sau khi Phó Minh Hành đi công ty, người giúp việc liền vội vàng đem chuyện tối hôm qua nói cho bà chủ của Phó gia nghe, cũng chính là Chu Thanh Phù mẹ ruột của Phó Minh Hành.
“Bà chủ, lúc 2 giờ tối hôm qua, cậu chủ Minh Hành không ngủ được, thức dậy vào phòng gym đánh bao cát, ai u, cái bao cát kia bị cậu ấy đánh kêu 'bang bang' giống như sắp tét ra luôn vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.