Chương 45: Động tâm
Thích Hoan Hỉ
27/05/2024
Thử hỏi Thiếu Thần làm thứ công việc nguy hiểm đó, không biết có bao nhiêu con mắt luôn nhìn ngó vào cậu ta, khổ cái nhà họ Thiếu ai ai cũng có bệnh, không bệnh này thì cũng bệnh khác, Thiếu Thần không chung dòng máu nhưng ở lâu cũng lây nhiễm vài phần, cậu ta đặc biệt ghét có người quản lý mình, mà kêu Thiếu Thần thuê vệ sĩ, cả ngày đi theo kề kề cận cận khác nào giết cậu ta. Nên cậu ta chọn một cách khác, mỗi một đơn hàng sau khi xử lý Thiếu Thần đều giữ lại điểm yếu của kẻ đó. Có mười người muốn giết cậu ta thì cũng phải chín người là sợ cái điểm yếu đang bị Thiếu Thần nắm trong tay này, một người còn lại cũng chỉ có một khả năng, là người nọ đã bị đẩy đến đường cùng, trước khi chết muốn kéo ai đó làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền.
Trước Thiếu Thần vẫn chưa nghĩ ra kẻ này là ai? Hiện giờ cậu ta còn có nỗi bận tâm khác …
Lắm lúc Thiếu Thần cũng bị làm cho đau mà tỉnh lại. Mơ mơ màng màng thấy mình đang nằm trên lưng một người, cảm giác vẫn có nhưng cử động thì không thể, ý thức cũng lúc xa lúc gần. Cả người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau, hơn nữa cái vị đang cõng kia cũng không chuyên nghiệp gì mấy, sốc lên sốc xuống cứ y như đi tàu lượn siêu tốc, không để hắn va vào thân cây thì cũng bị cành khô quẹt qua. Chân hắn không có sức, chẳng biết bị gãy chỗ nào, Tô Bình thì đuối sức lắm rồi, chẳng giữ cho chắc được, lúc thả lúc giữ, kiểu vừa cõng vừa tha vừa lôi. Nhích một bước là rút hết một lượt mồ hôi. Thiếu thần bị đá cắt cho mấy nhát, đau mà không thể rên được tiếng nào, đời cậu ta, coi như lần chật vật nhất chẳng thể qua được lần này, Thiếu Thần vô lực nghĩ:
“ mặt ông đây mà bị hủy dung thì coi tôi xử anh như thế nào?” Tô Bình mà biết cái vị trên lưng còn nghĩ được cái đó chắc vứt xác kệ mẹ cậu ta.
Thiếu Thần mơ mơ màng màng không khỏi bổ xung thêm: “ được cái bờ lưng này ấm áp phải biết, không ngờ mùi trên người Tô Bình lại dễ chịu đến vậy, cũng có chút tác dụng làm xoa dịu”
nghĩ chưa bao xa, Thiếu Thần lại mất ý thức.
Tô Bình cõng trên vai cái gã đàn ông bình thường thì trông rõ là gầy mà bây giờ thì ghì cậu ta muốn gãy cả cái xương sống già này.
Cõng mệt, mồ hôi vã ra trộn với máu chưa kịp khô trên trán, động lại rồi chảy xuống bên mép tai, phía trước lúc sáng lúc tối, cậu ta đã chẳng biết còn gồng được tới lúc nào. Trong phim Tô Bình xem, cảnh sát tới hiện trường rõ là nhanh, mà sao thực tế đã đi không biết bao lâu vẫn chưa thấy mạng nào. Người phía sau thì chẳng biết còn cứu kịp hay không?
Tô Bình nhớ lại, Lúc xe rơi xuống, phải lăn lộn mấy vòng xe mới đâm phải một gốc cây gần đó, chính thức tiễn cái gốc cây đã sừng sững mấy chục năm ở nơi đó về Tây thiên, xe mới chịu dừng lại.
Tô Bình tỉnh lại không biết đã sau bao lâu, cũng may cái xe này đã được Thiếu Thần cho tân trang lại từ trong ra ngoài, chẳng biết đắp vào bao nhiêu tiền nhưng độ an toàn thì cao phải biết, rơi ở độ cao mấy chục mét, bên ngoài nát bét không còn hình dạng nhưng bên trong thì còn ổn phết.
Lúc ấy, Tô Bình cảm thấy trên trán ẩm ướt, cả người còn hơi quay cuồng, túi khí chèn phía trước cũng bị nhuộm đỏ một mảnh, chắc là mất không ít máu, lúc lấy lại tỉnh táo, nhìn sang bên cạnh, Thiếu Thần đầu gục sang một bên, máu từ trên đầu chảy xuống gương mặt trắng bệt của cậu ta, nhìn hơi ghê người, nằm đó không chút động tỉnh. Vị trí của Thiếu Thần nằm bên phía chiếc xe bán tải tông vào, lại còn bị va đập khi rơi xuống, đầu óc bên trong không biết có còn lành lặn không? Cũng Chẳng biết có còn sống hay đã nghẻo rồi? Tô Bình vừa sợ vừa đưa ngón tay đến gần lỗ mũi cậu ta, cảm thấy còn chút hơi thở mỏng manh phả vào tay mình, không khỏi thở ra một hơi.
“ coi bộ mạng lớn lắm, trộm vía mình cũng vậy!”
Bên trong xe mùi xăng rò rỉ lan ra khiến không khí có chút bức bối, Tô Bình tưởng tượng tới mấy cái phim hành động mình coi, toàn là xe ngã rồi xe bốc cháy sau đó thì phát nổ.
“ mẹ nó, ông đây đi theo bên cạnh cậu sắp quay được một bộ phim Hollywood rồi!”
Tô Bình căng cơ chuột gồng cơ mông, lại mất thêm mười lăm phút mới phá được cửa xe đã biến dạng từ lâu, lôi cái xác không biết còn sống được bao lâu kia ra bên ngoài. Đỡ Thiếu Thần lên vai, từng bước lần mò tìm phương hướng đi về phía đường quốc lộ.
Xe văng ra khỏi rào chắng, chẳng biết đã chạy lệch đến phương nào. Phải nhanh tìm người nếu không mạng Thiếu Thần lớn đến mấy cũng toi cơm.
Cứ Đi mấy bước, Tô Bình lại phải dừng lấy hơi, sốc cái thân xác hơn nửa tạ gạo trên lưng. Bước chân mười bước thì hụt hơi một bước.
Một bên khác, Người đi tìm bọn họ có tới tận mấy tóp người, nội nhà họ Thiếu đã chia làm ba nhóm, người của anh cả, một nhóm là người Thiếu Hành đưa đến lúc đầu chặng đầu xe của Thiếu Thần muốn đưa cậu ta đi, nhóm khác chính là của lão gia. Còn 1 nhóm nữa chính là kẻ thù của Thiếu Thần. ngọn núi trong một buổi chiều liền som tụ tựa như phố buôn hàng mã ngày rằm tháng giêng. Khổ nổi xe bọn họ chệch khỏi phạm vi rơi xuống quá xa, nhóm người kia tìm trong nhất thời cũng không thể tìm thấy ngay.
Nên mãi đến tối muộn, Lúc người của Thiếu Hành tìm được hai người bọn họ, Tô Bình đã chẳng còn lấy một hơi, chính thức nhắm mắt gục ngã. Phó mặt cho đám người chẳng biết là bạn hay thù kia, cậu có muốn quản cũng phải xem còn mạng hay không cái đã?
Trước Thiếu Thần vẫn chưa nghĩ ra kẻ này là ai? Hiện giờ cậu ta còn có nỗi bận tâm khác …
Lắm lúc Thiếu Thần cũng bị làm cho đau mà tỉnh lại. Mơ mơ màng màng thấy mình đang nằm trên lưng một người, cảm giác vẫn có nhưng cử động thì không thể, ý thức cũng lúc xa lúc gần. Cả người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau, hơn nữa cái vị đang cõng kia cũng không chuyên nghiệp gì mấy, sốc lên sốc xuống cứ y như đi tàu lượn siêu tốc, không để hắn va vào thân cây thì cũng bị cành khô quẹt qua. Chân hắn không có sức, chẳng biết bị gãy chỗ nào, Tô Bình thì đuối sức lắm rồi, chẳng giữ cho chắc được, lúc thả lúc giữ, kiểu vừa cõng vừa tha vừa lôi. Nhích một bước là rút hết một lượt mồ hôi. Thiếu thần bị đá cắt cho mấy nhát, đau mà không thể rên được tiếng nào, đời cậu ta, coi như lần chật vật nhất chẳng thể qua được lần này, Thiếu Thần vô lực nghĩ:
“ mặt ông đây mà bị hủy dung thì coi tôi xử anh như thế nào?” Tô Bình mà biết cái vị trên lưng còn nghĩ được cái đó chắc vứt xác kệ mẹ cậu ta.
Thiếu Thần mơ mơ màng màng không khỏi bổ xung thêm: “ được cái bờ lưng này ấm áp phải biết, không ngờ mùi trên người Tô Bình lại dễ chịu đến vậy, cũng có chút tác dụng làm xoa dịu”
nghĩ chưa bao xa, Thiếu Thần lại mất ý thức.
Tô Bình cõng trên vai cái gã đàn ông bình thường thì trông rõ là gầy mà bây giờ thì ghì cậu ta muốn gãy cả cái xương sống già này.
Cõng mệt, mồ hôi vã ra trộn với máu chưa kịp khô trên trán, động lại rồi chảy xuống bên mép tai, phía trước lúc sáng lúc tối, cậu ta đã chẳng biết còn gồng được tới lúc nào. Trong phim Tô Bình xem, cảnh sát tới hiện trường rõ là nhanh, mà sao thực tế đã đi không biết bao lâu vẫn chưa thấy mạng nào. Người phía sau thì chẳng biết còn cứu kịp hay không?
Tô Bình nhớ lại, Lúc xe rơi xuống, phải lăn lộn mấy vòng xe mới đâm phải một gốc cây gần đó, chính thức tiễn cái gốc cây đã sừng sững mấy chục năm ở nơi đó về Tây thiên, xe mới chịu dừng lại.
Tô Bình tỉnh lại không biết đã sau bao lâu, cũng may cái xe này đã được Thiếu Thần cho tân trang lại từ trong ra ngoài, chẳng biết đắp vào bao nhiêu tiền nhưng độ an toàn thì cao phải biết, rơi ở độ cao mấy chục mét, bên ngoài nát bét không còn hình dạng nhưng bên trong thì còn ổn phết.
Lúc ấy, Tô Bình cảm thấy trên trán ẩm ướt, cả người còn hơi quay cuồng, túi khí chèn phía trước cũng bị nhuộm đỏ một mảnh, chắc là mất không ít máu, lúc lấy lại tỉnh táo, nhìn sang bên cạnh, Thiếu Thần đầu gục sang một bên, máu từ trên đầu chảy xuống gương mặt trắng bệt của cậu ta, nhìn hơi ghê người, nằm đó không chút động tỉnh. Vị trí của Thiếu Thần nằm bên phía chiếc xe bán tải tông vào, lại còn bị va đập khi rơi xuống, đầu óc bên trong không biết có còn lành lặn không? Cũng Chẳng biết có còn sống hay đã nghẻo rồi? Tô Bình vừa sợ vừa đưa ngón tay đến gần lỗ mũi cậu ta, cảm thấy còn chút hơi thở mỏng manh phả vào tay mình, không khỏi thở ra một hơi.
“ coi bộ mạng lớn lắm, trộm vía mình cũng vậy!”
Bên trong xe mùi xăng rò rỉ lan ra khiến không khí có chút bức bối, Tô Bình tưởng tượng tới mấy cái phim hành động mình coi, toàn là xe ngã rồi xe bốc cháy sau đó thì phát nổ.
“ mẹ nó, ông đây đi theo bên cạnh cậu sắp quay được một bộ phim Hollywood rồi!”
Tô Bình căng cơ chuột gồng cơ mông, lại mất thêm mười lăm phút mới phá được cửa xe đã biến dạng từ lâu, lôi cái xác không biết còn sống được bao lâu kia ra bên ngoài. Đỡ Thiếu Thần lên vai, từng bước lần mò tìm phương hướng đi về phía đường quốc lộ.
Xe văng ra khỏi rào chắng, chẳng biết đã chạy lệch đến phương nào. Phải nhanh tìm người nếu không mạng Thiếu Thần lớn đến mấy cũng toi cơm.
Cứ Đi mấy bước, Tô Bình lại phải dừng lấy hơi, sốc cái thân xác hơn nửa tạ gạo trên lưng. Bước chân mười bước thì hụt hơi một bước.
Một bên khác, Người đi tìm bọn họ có tới tận mấy tóp người, nội nhà họ Thiếu đã chia làm ba nhóm, người của anh cả, một nhóm là người Thiếu Hành đưa đến lúc đầu chặng đầu xe của Thiếu Thần muốn đưa cậu ta đi, nhóm khác chính là của lão gia. Còn 1 nhóm nữa chính là kẻ thù của Thiếu Thần. ngọn núi trong một buổi chiều liền som tụ tựa như phố buôn hàng mã ngày rằm tháng giêng. Khổ nổi xe bọn họ chệch khỏi phạm vi rơi xuống quá xa, nhóm người kia tìm trong nhất thời cũng không thể tìm thấy ngay.
Nên mãi đến tối muộn, Lúc người của Thiếu Hành tìm được hai người bọn họ, Tô Bình đã chẳng còn lấy một hơi, chính thức nhắm mắt gục ngã. Phó mặt cho đám người chẳng biết là bạn hay thù kia, cậu có muốn quản cũng phải xem còn mạng hay không cái đã?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.