Chương 49: Râm rang
Thích Hoan Hỉ
30/05/2024
Thiếu Thần ở thêm mấy ngày, thu xếp lại thông tin đã nằm đống mốc không biết bao nhiêu lâu của một người tên Sở Vượng - tổng Giám đốc của ngân hàng K, lại qua lại thân thiết với giám đốc của công ty bất động sản Vạn Mã - giám đốc Mã. Thiếu Thần nhìn tấm ảnh hai người ngồi với nhau tại một phòng bao nhà hàng nào đó. Miệng cười nhưng mắt lại rét căm căm, nói:
“ tới lúc tặng quà đáp lễ rồi”
“ nhìn bộ dáng này của em, anh hai lại càng muốn giữ em làm của riêng hơn ấy “
Chẳng biết Thiếu Hành từ bao giờ đã đứng ở cửa, phía sau lưng anh ta có mấy tay vệ sĩ đang đứng, một tên đang giữ cửa rất chuyên chức chuyên trách.
Thiếu Thần đối với Tô Bình chỉ có ba phần giả tạo là cảm thấy ghét bỏ, nhưng đối với người anh này, cậu ta sẽ thể hiện đầy đủ mười phần:“ tên bác sĩ nào dám thả tên điên như anh ra ngoài vậy?”
“ sao Anh cả ra ra vào vào thì em không nói gì, còn anh thì em lại dùng cái giọng điệu này, làm anh đau lắm nhà chết được “
Lời thì nói vậy nhưng Thiếu Hành bộ dạng một chút cũng không để tâm, bước vào bên trong, ngồi xuống ghế Sofa đặt gần đó, còn tự rót một tách trà nhâm nhi rất thích ý.
“ sao mà so sánh với người bình thường được. “ Thiếu Thần vừa nói vừa đống tập hồ sơ đặt sang bên cạnh. “ mà lần này không đưa tôi tới cái bệnh viện khỉ ho cò gáy nào đó, xem như anh cũng còn chút tỉnh táo”
Thiếu Hành nghe vậy thì tốt ra vô cùng tiếc núi chặc lưỡi, nói: “ em mà không bị thương nặng như thế anh đã cho người đưa đi từ lâu, một chút tin tức cũng không chạy ra ngoài, sau đó thì trốn viện đến đoàn tụ cùng em, thế giới chỉ có hai người chúng ta, chắc chắn tốt đẹp vô cùng “
Thiếu Thần hơi vặn người, đưa tay bấm chuông ở bên cạnh. Chẳng buồn nhương mà nói:
“ nghe đã thấy buồn nôn, không có việc gì anh làm ơn ở yên trong viện cho bác sĩ chữa hết cái thứ bệnh điên ấy đi.”
***
Thiếu Thần trở về khách sạn Shanghai, bề ngoài như bệnh nhân đã phục hồi hoàn toàn, trở lại làm việc như bình thường, nhưng lại trốn biệt ở trong Shanghai không thấy ra ngoài, hơn nữa “hầm ngầm” cũng lấy lý do bảo trì nâng cấp dịch vụ mà tạm thời đóng cửa, cái bộ dáng dấu đầu hở đuôi này làm cho tin đồn Thiếu Thần - cậu út nhà họ thiếu bị người ta tung hỏng đầu lại càng thêm chắc chắn.
Bên ngoài gà chó bay nhảy thành đàn càng nhộn nhịp thì bên trong Thiếu Thần càng thêm bình tĩnh, mắt không nhìn tai không nghe. Thảnh thơi vô cùng.
Để trả giá cho cái sự thảnh thơi đó là trung lai trùng điệp bãi bể nương dâu nổi khổ không thể nói thành lời của Tô Bình.
Cái chuông ở bệnh viện mà thường ngày Thiếu Thần hay dùng để gọi y tá nay được làm nguyên si một cái ngay cạnh giường trong phòng trên lầu sáu của Shanghai. Đầu bên kia tất nhiên là thông đến chỗ của cậu nhân viên lễ Tân nhà mình - Tô Bình.
Sau khi bị tiếng chuông lần thứ không biết bao nhiêu réo gọi, Tô Bình rất muốn mặt kệ sự đời, mặt kệ “ hậu tạ “, mặc kệ cái tên bạch tuộc thành tin kia, bỏ của chạy lấy người. Nhưng đó chỉ là mười giây suy nghĩ điều hòa tâm trí của Tô Bình mà thôi.
Vì vào phút sau cậu đã có mặt bên cạnh giường Thiếu Thần, giọng điệu đầy kiên nhẫn hỏi:
“ lại làm sao vậy cậu chủ?”
Thiếu Thần ngồi dậy, đưa một tay hướng Tô Bình:
“ Tôi muốn đi vệ sinh, anh Tô Bình cõng tôi vào trong với?”
Tô bình dạo này sắp cõng đến sệ cả vai rồi, lựa lời hỏi; “ đã bao nhiêu ngày rồi, chắc cũng gần khỏi rồi phải không? tôi đỡ cậu đi được không?”
Thiếu Thần vô tội từ chối: “ không được, chân tôi còn đau lắm?”
“ vậy thì cậu đừng có mà uống nước nhiều, nhịn luôn đi, một ngày uống một lần thôi “ Tô Bình thầm đáp, tất nhiên là đáp không tiếng động.
Thiếu Thần từ ngày đó bị ám ảnh với việc nằm trên lưng Tô Bình. Áp người vào người anh ta, hưởng thụ thân nhiệt của Tô Bình xoa dịu cả người lúc nào cũng cảm thấy lạnh của mình.
“ muốn nằm trên lưng anh rồi làm gì đó ghê á “ Thiếu Thần môi đưa lại sát vành tai của Tô Bình thổi khí lẩm bẩm, Tô Bình không chỉ cảm thấy ngứa ngáy mà vành tai còn cảm thấy nóng râm rang, rất nhanh liền chuyển đỏ lựng, Thiếu Thần càng nhìn càng thích thú.
Tô Bình nghe không rõ Thiếu Thần nói gì với mình, chỉ nghe được trên lưng … rồi gì đó, cậu muốn hỏi lại nhưng rồi lại thôi,Tô Bình cảm giác nếu mình mà hỏi lại thể nào cũng có chuyện gì đó xảy ra.
“ tới lúc tặng quà đáp lễ rồi”
“ nhìn bộ dáng này của em, anh hai lại càng muốn giữ em làm của riêng hơn ấy “
Chẳng biết Thiếu Hành từ bao giờ đã đứng ở cửa, phía sau lưng anh ta có mấy tay vệ sĩ đang đứng, một tên đang giữ cửa rất chuyên chức chuyên trách.
Thiếu Thần đối với Tô Bình chỉ có ba phần giả tạo là cảm thấy ghét bỏ, nhưng đối với người anh này, cậu ta sẽ thể hiện đầy đủ mười phần:“ tên bác sĩ nào dám thả tên điên như anh ra ngoài vậy?”
“ sao Anh cả ra ra vào vào thì em không nói gì, còn anh thì em lại dùng cái giọng điệu này, làm anh đau lắm nhà chết được “
Lời thì nói vậy nhưng Thiếu Hành bộ dạng một chút cũng không để tâm, bước vào bên trong, ngồi xuống ghế Sofa đặt gần đó, còn tự rót một tách trà nhâm nhi rất thích ý.
“ sao mà so sánh với người bình thường được. “ Thiếu Thần vừa nói vừa đống tập hồ sơ đặt sang bên cạnh. “ mà lần này không đưa tôi tới cái bệnh viện khỉ ho cò gáy nào đó, xem như anh cũng còn chút tỉnh táo”
Thiếu Hành nghe vậy thì tốt ra vô cùng tiếc núi chặc lưỡi, nói: “ em mà không bị thương nặng như thế anh đã cho người đưa đi từ lâu, một chút tin tức cũng không chạy ra ngoài, sau đó thì trốn viện đến đoàn tụ cùng em, thế giới chỉ có hai người chúng ta, chắc chắn tốt đẹp vô cùng “
Thiếu Thần hơi vặn người, đưa tay bấm chuông ở bên cạnh. Chẳng buồn nhương mà nói:
“ nghe đã thấy buồn nôn, không có việc gì anh làm ơn ở yên trong viện cho bác sĩ chữa hết cái thứ bệnh điên ấy đi.”
***
Thiếu Thần trở về khách sạn Shanghai, bề ngoài như bệnh nhân đã phục hồi hoàn toàn, trở lại làm việc như bình thường, nhưng lại trốn biệt ở trong Shanghai không thấy ra ngoài, hơn nữa “hầm ngầm” cũng lấy lý do bảo trì nâng cấp dịch vụ mà tạm thời đóng cửa, cái bộ dáng dấu đầu hở đuôi này làm cho tin đồn Thiếu Thần - cậu út nhà họ thiếu bị người ta tung hỏng đầu lại càng thêm chắc chắn.
Bên ngoài gà chó bay nhảy thành đàn càng nhộn nhịp thì bên trong Thiếu Thần càng thêm bình tĩnh, mắt không nhìn tai không nghe. Thảnh thơi vô cùng.
Để trả giá cho cái sự thảnh thơi đó là trung lai trùng điệp bãi bể nương dâu nổi khổ không thể nói thành lời của Tô Bình.
Cái chuông ở bệnh viện mà thường ngày Thiếu Thần hay dùng để gọi y tá nay được làm nguyên si một cái ngay cạnh giường trong phòng trên lầu sáu của Shanghai. Đầu bên kia tất nhiên là thông đến chỗ của cậu nhân viên lễ Tân nhà mình - Tô Bình.
Sau khi bị tiếng chuông lần thứ không biết bao nhiêu réo gọi, Tô Bình rất muốn mặt kệ sự đời, mặt kệ “ hậu tạ “, mặc kệ cái tên bạch tuộc thành tin kia, bỏ của chạy lấy người. Nhưng đó chỉ là mười giây suy nghĩ điều hòa tâm trí của Tô Bình mà thôi.
Vì vào phút sau cậu đã có mặt bên cạnh giường Thiếu Thần, giọng điệu đầy kiên nhẫn hỏi:
“ lại làm sao vậy cậu chủ?”
Thiếu Thần ngồi dậy, đưa một tay hướng Tô Bình:
“ Tôi muốn đi vệ sinh, anh Tô Bình cõng tôi vào trong với?”
Tô bình dạo này sắp cõng đến sệ cả vai rồi, lựa lời hỏi; “ đã bao nhiêu ngày rồi, chắc cũng gần khỏi rồi phải không? tôi đỡ cậu đi được không?”
Thiếu Thần vô tội từ chối: “ không được, chân tôi còn đau lắm?”
“ vậy thì cậu đừng có mà uống nước nhiều, nhịn luôn đi, một ngày uống một lần thôi “ Tô Bình thầm đáp, tất nhiên là đáp không tiếng động.
Thiếu Thần từ ngày đó bị ám ảnh với việc nằm trên lưng Tô Bình. Áp người vào người anh ta, hưởng thụ thân nhiệt của Tô Bình xoa dịu cả người lúc nào cũng cảm thấy lạnh của mình.
“ muốn nằm trên lưng anh rồi làm gì đó ghê á “ Thiếu Thần môi đưa lại sát vành tai của Tô Bình thổi khí lẩm bẩm, Tô Bình không chỉ cảm thấy ngứa ngáy mà vành tai còn cảm thấy nóng râm rang, rất nhanh liền chuyển đỏ lựng, Thiếu Thần càng nhìn càng thích thú.
Tô Bình nghe không rõ Thiếu Thần nói gì với mình, chỉ nghe được trên lưng … rồi gì đó, cậu muốn hỏi lại nhưng rồi lại thôi,Tô Bình cảm giác nếu mình mà hỏi lại thể nào cũng có chuyện gì đó xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.