Chương 54: Sau khi …!
Thích Hoan Hỉ
02/06/2024
Sáng hôm sau khi tỉnh lại trên một chiếc giường trắng muốt ở một khách sạn nào đó, nói thật Tô Bình có hơi ảo tưởng rằng sau một đêm mình đổi đời, đang nằm trong một phòng ngủ sang trọng. Bởi vì Trãi nghiệm bên ngoài đối với Tô Bình quá ít ỏi. Khi cậu nhìn thấy Doãn Đoan nằm bên cạnh còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra đây, chẳng lẽ sau bữa tiệc, ai cũng say nên cả hai vô tình được bạn học đưa đại đến khách sạn qua đêm sao.
Hai nam nhân ngủ với nhau, cởi đồ là chuyện bình thường, bọn họ ở chung ký túc xá đôi khi cũng sẽ bọn chen như vậy lắm, nhưng mãi đến khi Tô Bình động đậy, cảm thấy phía dưới rất khó nói, có chút đau rát, người thì mệt mỏi y như tối qua chạy mấy km vậy?
Dù Tô Bình chưa từng xem phim đồng tính, chẳng biết hai nam nhân qua lại với nhau như thế nào? Nhưng cậu có cảm giác tối hôm qua mình và Doãn Đoan đã phát sinh chuyện không tưởng rồi.
Tô Bình đâu biết bây giờ mình nên phản ứng như thế nào cho phải, cậu không phải con gái, có thể một khóc hai nháo ba tự tử, hoặc ít nhất là đánh tỉnh người kia đòi người ta chịu trách nhiệm. Hơn hết Cậu trước kia chưa bao giờ mơ đến sẽ có ngày mình yêu đương với con trai.
Thế nên Tô Bình không suy nghĩ gì mà đứng dậy mặc quần áo, yên lặng rời khỏi khách sạn. Trở về ký túc xá.
Bạn cùng phòng bấy giờ vẫn còn đang bất tỉnh trên giường, nên chẳng ai hỏi cậu đi đâu cả đêm.
Tô Bình trong lúc tắm rửa còn cảm thấy bên dưới có gì đó chảy ra khó diễn tả vô cùng, vừa xấu hổ vừa có chút kháng cự trong lòng. Kiểu khó chịu mà không biết phải nói với ai. Phải đi quở trách ai mới được?
Đến khi cậu bình tĩnh ngồi ở trên giường, đột nhiên nghĩ đến, có khi lúc ấy cả hai đều say, nên chẳng biết mình đang làm gì? Nam nữ gì cũng không phân biệt được. Bản thân làm như không biết gì, người kia cũng vậy, chẳng phải là đã trở về như bình thường rồi hay sao? Phải, chính là như vậy!
Tô Bình tự cho người kia cũng như mình.
Nhưng một buổi sáng mấy ngày sau, vừa vào lớp học đã thấy có người ngồi ở kia, cười hướng cậu vẫy tay như là đang chờ gặp mình. Bấy giờ Tô Bình mới nhận ra Chỉ có cậu muốn quên chứ người ta thì không.
Giảng viên ở trên đang giảng bài, bên dưới Doãn Đoan chậm rãi viết chữ trên cuốn tài liệu Tô Bình vừa mới photo, cứ chỗ nào trống thì người kia viết lên, hỏi:
“ sao sáng hôm đó em không gọi anh dậy mà đã rời đi rồi?”
Tô Bình khó hiểu, việc này đẩng nên quên đi mới phải hay sao? Tô Bình cũng viết lên tập, đáp lại:
“Hôm đó uống say quá? Em ngủ dậy cảm thấy mệt nên về trước, không nhớ gì cả. Sao anh lại tới đây? Anh đâu học lớp này?”
Người kia liền viết:
“ thật sự không nhớ gì sao? Tối đó là em quấn lấy anh đòi làm quen anh kia mà? Còn nói từ lúc gặp nhau ở phòng máy tính của trường đã nhớ anh mãi không quên “
Doãn Đoan càng viết Tô Bình càng ngạc nhiên, “ Hình như mình có nhắc chuyện lần đầu gặp nhau? Nhưng… cậu có thể nói như vậy với đối phương sao? “ mặt mũi cậu đỏ bừng, bật thốt thành tiếng:
“ không thể nào?”
Giọng cậu hơi lớn, làm mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, giảng viên bên trên nhìn cậu có ý nhắc nhỡ, Tô Bình liền im lặng cúi thấp người nhìn thấy Doãn Đoan đang cười đưa một ngón tay để trên môi ý bảo mình im lặng, rồi hắn lại viết tiếp:
“ Em biết tên anh chưa? Anh tên Doãn Đoan, đang học năm ba khoa máy tính.” Tiếp đến Doãn Đoan hỏi cậu:
“Buổi tối cùng nhau đi ăn tối đi, anh mời em?”
Tô Bình viết:
“ Tối tôi phải làm bài tập nhóm rồi” Tô Bình vốn không có ác cảm với Doãn Đoan, mà còn có cảm tình tốt thì đúng hơn. Nhưng với chuyện yêu đương với người kia, cậu chưa từng tưởng tượng được.
Doãn Đoan lại không chịu từ bõ:
“ không sao. Em làm bài tập nhóm ở đâu, anh đi theo em, môn của năm nhất các ngành đều tương tự nhau, có gì anh hướng dẫn tụi em làm”
Tô Bình không biết người này là tốt thật hay tốt giả? Nhưng cậu cũng không thể từ chối ý tốt của người ta tới lần thứ ba. Đành viết một cái địa chỉ. Doãn Đoan hỏi số điện thoại của cậu rồi mới canh lúc giữa giờ mà lẻn rời đi.
Buổi tối lúc cậu cùng Doãn Đoan tụ họp với bạn học trong nhóm, đều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, ai cũng tỏ ra rất thích thú. Bởi vì Doãn Đoan quả thật ở trong trường rất được hoan nghênh.
Mà Doãn Đoan không phụ sự yêu thích của mọi người.
Hắn ngồi im bên cạnh Tô Bình. Khi bọn họ bàn luận, tới vấn đề nào hắn cảm thấy có cách tốt hơn, sẽ từ tốn mà góp ý, hướng dẫn bọn họ một chút. Khi giải lao, Doãn Đoan cũng không ngại gợi chuyện chọc mọi người vui vẻ.
Tô Bình nhìn Doãn Đoan hòa nhã, một chút phiền chán cũng không lộ ra, nhìn hắn cười nói vô cùng tự nhiên, không khỏi có chút thất thần.
“ sao vậy? Mệt rồi à?” Đoan Đoan thấy Tô Bình nhìn mình thì quay sang quan tâm cậu.
“ a, hình như có chút đói” Tô Bình tự nhiên bị hỏi thì có hơi xấu hổ quay đi, đáp vội.
“ các em bàn xong bài hôm nay chưa? Cũng hơi muộn rồi đó” Doãn Đoan nghe thế thì nhìn đồng hồ trên tay, hỏi mọi người. Bấy giờ mọi người mới nhận ra thời gian đã trễ rồi, quán cũng sắp phải đóng cửa, một nữ sinh nói:
“ a, đến đây thôi, hôm nay nhờ có đàn anh mà tụi em vượt tiến độ luôn, cảm ơn anh nha “
“ đúng vậy á, không ngờ bạn học Tô Bình còn quen thân với đàn anh, đàn anh còn chịu đến đây ngồi học với tụi em, Tốt thật “
“ lâu lâu tụ tập cùng các em năm dưới cũng vui mà “ Doãn Đoan cười nói.
Hai người tạm biệt nhóm bạn học, rồi đi tìm một quán ăn đêm.
Thật ra Tô Bình không đói lắm, nhưng lúc đó cậu cuốn quá nên nói đại.
Doãn Đoan dẫn Tô Bình đến một hàng bán xiên lẩu, buổi tối nhưng nơi này rất đông đúc, đa phần là sinh viên trong trường ra đây ăn đêm”
Cậu cùng Doãn Đoan chọn vài món rồi ngồi xuống đợi. Tô Bình tò mò hỏi:
“ anh đã năm ba, chắc phải bận lắm chứ, sao lại chạy ra đây với em?”
Không ngờ Doãn Đoan lại trả lời một câu kiến Tô Bình không khỏi kinh ngạc
“ sợ em cảm thấy tuổi thân!”
“ tuổi thân? Chuyện gì?”
Đối phương nhìn cậu, vừa dịu dàng vừa quan tâm nói:
“ thì sau khi cùng nhau, nếu để mặc kệ em, anh thấy không tốt lắm “
Tô Bình vừa chột dạ, vừa xấu hổ:
“ khụ … cái đó, em đã nói không nhớ gì rồi mà, với lại em không phải nữ sinh, mà … anh không thấy hai tên con trai với nhau rất kỳ lạ hay sao?”
“ dù em không nhớ, miễn anh nhớ sẽ không làm như không có gì được. Dù cho em là nam, với lại cái này có gì đâu mà kỳ quái, trong trường có rất nhiều bạn học nam quen nhau, em kỳ thị họ sao?”
“ không, em không phải ý đó, chỉ là … chưa từng nghĩ mình sẽ quen con trai “
Câu cuối Tô Bình nói lí nhí như muỗi kêu. Doãn Đoan nghe cậu nói thì cười khẽ, đột nhiên đưa tay xoa đầu cậu. Tô Bình bất ngờ bị xoa đầu mà hơi lúng túng.
Hai nam nhân ngủ với nhau, cởi đồ là chuyện bình thường, bọn họ ở chung ký túc xá đôi khi cũng sẽ bọn chen như vậy lắm, nhưng mãi đến khi Tô Bình động đậy, cảm thấy phía dưới rất khó nói, có chút đau rát, người thì mệt mỏi y như tối qua chạy mấy km vậy?
Dù Tô Bình chưa từng xem phim đồng tính, chẳng biết hai nam nhân qua lại với nhau như thế nào? Nhưng cậu có cảm giác tối hôm qua mình và Doãn Đoan đã phát sinh chuyện không tưởng rồi.
Tô Bình đâu biết bây giờ mình nên phản ứng như thế nào cho phải, cậu không phải con gái, có thể một khóc hai nháo ba tự tử, hoặc ít nhất là đánh tỉnh người kia đòi người ta chịu trách nhiệm. Hơn hết Cậu trước kia chưa bao giờ mơ đến sẽ có ngày mình yêu đương với con trai.
Thế nên Tô Bình không suy nghĩ gì mà đứng dậy mặc quần áo, yên lặng rời khỏi khách sạn. Trở về ký túc xá.
Bạn cùng phòng bấy giờ vẫn còn đang bất tỉnh trên giường, nên chẳng ai hỏi cậu đi đâu cả đêm.
Tô Bình trong lúc tắm rửa còn cảm thấy bên dưới có gì đó chảy ra khó diễn tả vô cùng, vừa xấu hổ vừa có chút kháng cự trong lòng. Kiểu khó chịu mà không biết phải nói với ai. Phải đi quở trách ai mới được?
Đến khi cậu bình tĩnh ngồi ở trên giường, đột nhiên nghĩ đến, có khi lúc ấy cả hai đều say, nên chẳng biết mình đang làm gì? Nam nữ gì cũng không phân biệt được. Bản thân làm như không biết gì, người kia cũng vậy, chẳng phải là đã trở về như bình thường rồi hay sao? Phải, chính là như vậy!
Tô Bình tự cho người kia cũng như mình.
Nhưng một buổi sáng mấy ngày sau, vừa vào lớp học đã thấy có người ngồi ở kia, cười hướng cậu vẫy tay như là đang chờ gặp mình. Bấy giờ Tô Bình mới nhận ra Chỉ có cậu muốn quên chứ người ta thì không.
Giảng viên ở trên đang giảng bài, bên dưới Doãn Đoan chậm rãi viết chữ trên cuốn tài liệu Tô Bình vừa mới photo, cứ chỗ nào trống thì người kia viết lên, hỏi:
“ sao sáng hôm đó em không gọi anh dậy mà đã rời đi rồi?”
Tô Bình khó hiểu, việc này đẩng nên quên đi mới phải hay sao? Tô Bình cũng viết lên tập, đáp lại:
“Hôm đó uống say quá? Em ngủ dậy cảm thấy mệt nên về trước, không nhớ gì cả. Sao anh lại tới đây? Anh đâu học lớp này?”
Người kia liền viết:
“ thật sự không nhớ gì sao? Tối đó là em quấn lấy anh đòi làm quen anh kia mà? Còn nói từ lúc gặp nhau ở phòng máy tính của trường đã nhớ anh mãi không quên “
Doãn Đoan càng viết Tô Bình càng ngạc nhiên, “ Hình như mình có nhắc chuyện lần đầu gặp nhau? Nhưng… cậu có thể nói như vậy với đối phương sao? “ mặt mũi cậu đỏ bừng, bật thốt thành tiếng:
“ không thể nào?”
Giọng cậu hơi lớn, làm mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, giảng viên bên trên nhìn cậu có ý nhắc nhỡ, Tô Bình liền im lặng cúi thấp người nhìn thấy Doãn Đoan đang cười đưa một ngón tay để trên môi ý bảo mình im lặng, rồi hắn lại viết tiếp:
“ Em biết tên anh chưa? Anh tên Doãn Đoan, đang học năm ba khoa máy tính.” Tiếp đến Doãn Đoan hỏi cậu:
“Buổi tối cùng nhau đi ăn tối đi, anh mời em?”
Tô Bình viết:
“ Tối tôi phải làm bài tập nhóm rồi” Tô Bình vốn không có ác cảm với Doãn Đoan, mà còn có cảm tình tốt thì đúng hơn. Nhưng với chuyện yêu đương với người kia, cậu chưa từng tưởng tượng được.
Doãn Đoan lại không chịu từ bõ:
“ không sao. Em làm bài tập nhóm ở đâu, anh đi theo em, môn của năm nhất các ngành đều tương tự nhau, có gì anh hướng dẫn tụi em làm”
Tô Bình không biết người này là tốt thật hay tốt giả? Nhưng cậu cũng không thể từ chối ý tốt của người ta tới lần thứ ba. Đành viết một cái địa chỉ. Doãn Đoan hỏi số điện thoại của cậu rồi mới canh lúc giữa giờ mà lẻn rời đi.
Buổi tối lúc cậu cùng Doãn Đoan tụ họp với bạn học trong nhóm, đều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, ai cũng tỏ ra rất thích thú. Bởi vì Doãn Đoan quả thật ở trong trường rất được hoan nghênh.
Mà Doãn Đoan không phụ sự yêu thích của mọi người.
Hắn ngồi im bên cạnh Tô Bình. Khi bọn họ bàn luận, tới vấn đề nào hắn cảm thấy có cách tốt hơn, sẽ từ tốn mà góp ý, hướng dẫn bọn họ một chút. Khi giải lao, Doãn Đoan cũng không ngại gợi chuyện chọc mọi người vui vẻ.
Tô Bình nhìn Doãn Đoan hòa nhã, một chút phiền chán cũng không lộ ra, nhìn hắn cười nói vô cùng tự nhiên, không khỏi có chút thất thần.
“ sao vậy? Mệt rồi à?” Đoan Đoan thấy Tô Bình nhìn mình thì quay sang quan tâm cậu.
“ a, hình như có chút đói” Tô Bình tự nhiên bị hỏi thì có hơi xấu hổ quay đi, đáp vội.
“ các em bàn xong bài hôm nay chưa? Cũng hơi muộn rồi đó” Doãn Đoan nghe thế thì nhìn đồng hồ trên tay, hỏi mọi người. Bấy giờ mọi người mới nhận ra thời gian đã trễ rồi, quán cũng sắp phải đóng cửa, một nữ sinh nói:
“ a, đến đây thôi, hôm nay nhờ có đàn anh mà tụi em vượt tiến độ luôn, cảm ơn anh nha “
“ đúng vậy á, không ngờ bạn học Tô Bình còn quen thân với đàn anh, đàn anh còn chịu đến đây ngồi học với tụi em, Tốt thật “
“ lâu lâu tụ tập cùng các em năm dưới cũng vui mà “ Doãn Đoan cười nói.
Hai người tạm biệt nhóm bạn học, rồi đi tìm một quán ăn đêm.
Thật ra Tô Bình không đói lắm, nhưng lúc đó cậu cuốn quá nên nói đại.
Doãn Đoan dẫn Tô Bình đến một hàng bán xiên lẩu, buổi tối nhưng nơi này rất đông đúc, đa phần là sinh viên trong trường ra đây ăn đêm”
Cậu cùng Doãn Đoan chọn vài món rồi ngồi xuống đợi. Tô Bình tò mò hỏi:
“ anh đã năm ba, chắc phải bận lắm chứ, sao lại chạy ra đây với em?”
Không ngờ Doãn Đoan lại trả lời một câu kiến Tô Bình không khỏi kinh ngạc
“ sợ em cảm thấy tuổi thân!”
“ tuổi thân? Chuyện gì?”
Đối phương nhìn cậu, vừa dịu dàng vừa quan tâm nói:
“ thì sau khi cùng nhau, nếu để mặc kệ em, anh thấy không tốt lắm “
Tô Bình vừa chột dạ, vừa xấu hổ:
“ khụ … cái đó, em đã nói không nhớ gì rồi mà, với lại em không phải nữ sinh, mà … anh không thấy hai tên con trai với nhau rất kỳ lạ hay sao?”
“ dù em không nhớ, miễn anh nhớ sẽ không làm như không có gì được. Dù cho em là nam, với lại cái này có gì đâu mà kỳ quái, trong trường có rất nhiều bạn học nam quen nhau, em kỳ thị họ sao?”
“ không, em không phải ý đó, chỉ là … chưa từng nghĩ mình sẽ quen con trai “
Câu cuối Tô Bình nói lí nhí như muỗi kêu. Doãn Đoan nghe cậu nói thì cười khẽ, đột nhiên đưa tay xoa đầu cậu. Tô Bình bất ngờ bị xoa đầu mà hơi lúng túng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.