Chương 39: Tiếng trời
Thích Hoan Hỉ
27/05/2024
Trần ai Tô Bình mới biết hai chữ Bi ai thật sự viết như thế nào.
Bây giờ Tô Bình nhận ra Thiếu Thần hãy còn bình thường, tốt bụng chán.
Tô Bình bị hai gã đàn ông cột chặt treo lên cây, người cậu quằn quại giữa không trung, bị dây trói thít đến khó thở. Mắt hiện rõ giận dữ nhìn hai gã đàn ông.
“ thật không ngờ khẩu vị của cậu út lại nhừ vầy?”
Tô Bình đã bị treo lên còn bị người ta đánh giá như này như kia, bực bội nói: “ khẩu vị như này thì làm sao? Ít nhất ông đây là con người đây”
Tên the thé, có gương mặt tựa như một con kềnh kềnh, ăn mặt một bộ đồ như vận động viên cưỡi ngựa, bề ngoài bóng bẩy kết hợp thêm chất giọng của gã, làm cho gã đủ bảy phần bệnh hoạn, ba phần phát ra mùi xác thối, chính là kiểu thối tha trong xã hội cần được loại bỏ.
Gã còn lại dạo mạo hơn nhiều, tay chân cơ bắp nhìn rất có sức, nếu không phải chính tay gã tự mình buộc dây treo tô bình lên, còn phát mấy người hát vào Mông cậu, Tô Bình thật sự không nhận ra tên này còn bệnh hoạn hơn cái tên đang cầm khẩu súng gây mê ngồi bên dưới chọt chọt điểm nào đó trên người Tô Bình.
“ kiểu này sức sống mạnh, sức bền cao, chính là kiểu chịu đựng giỏi nhất đấy”
“ tính ra Cậu út cũng biết chọn đấy nhỉ “
Tên diều hâu đứng dậy, lấy hai ngón tay bót cằm Tô Bình xoay qua xoay lại như thể đang nghiệm hàng, gã cười tô Bình thấy mà ghê:
“ bình thường cậu út chơi cậu có sướng không?”
Tô Bình chán chườn, nhích người qua lại tìm chút cảm giác dễ thở, bực bội giải thích: “ đã nói với mấy người mấy lần rồi, tôi chỉ là nhân viên lễ tân vô tội bị bắt tới đây, tôi với cậu ta một chút quan hệ mờ ám cũng không có, còn trong sáng hơn cả
Tên kia thẳng tay cho Tô Bình một cái tát, đau đến Tô Bình thấy mặt mày gã tối thui, giọng gã như mới chơi chất kích thích: “ không có quan hệ gì mà cậu Thiếu lại đi săn lần này à, cậu út cả năm nay chẳng bén mảng tới lần sân chơi lần nào, không phải vì món hàng là cậu làm sao có thể khiến cậu ta xuất động được”
Tên to còn đã buộc sợi dây phía sau thân cây một cách kĩ càng, gã đi về phái bên này, giọng ồm ồm: “ đừng nói nhảm với cậu ta, con mồi chính là để ăn, quan tâm phải hay không phải”
Tên kềnh kềnh không nói với Tô Bình nữa, mà quay mặt cười hỏi tên To con: “ lần này chúng ta nên chơi kiểu nào nhỉ, mấy trò lần trước tôi hết hứng rồi”
“ cậu yên tâm, tôi có đồ mới”
Nói rồi gã to con lấy từ trong chiếc Túi súng săn bên cạnh ra mấy thứ đồ, mỗi lần gã lôi ra một thứ nào đó trong túi là một lần làm Tô Bình không khỏi thót tim.
Bọn gã dường như đã chơi trò này đến kinh nghiệm đầy mình. Chuẩn bị rất bài bản, dưới đất được Trãi một miếng bạt vuông nhỏ,gã cao to lấy ra một chai rượu chỉ bằng nữa bàn tay, ba cái dụng cụ gì đó vừa nhìn là không phải cho người bình thường dùng, một chiếc roi da, còn một lọ thuốc gì đó, kèm cả kiêm tiêm.
Gã kềnh kềnh càng nhìn càng thấy kích thích. gã nói:
“ hay chúng ta kêu thêm hai tên Trần chí Lương bên kia qua chơi cùng, anh bạn nhỏ này mà chỉ có hai chúng ta, không phải có chút thiệt thời sao?”
“ thể nào bọn kia cũng đang đến đây, chúng ta chơi trước”.
Gã to con vừa nói vừa lấy kiêm tim từ hút một ống gì đó từ trong cái chai nhỏ rí trong tay.
Tô Bình nhìn thứ chất lỏng ki mà chuẩn bị sẵn tinh thần đi gặp ông bà tới nơi. Cậu khóc không ra nước mắt năn nỉ:
“ anh hai, cái thứ kia anh có chắc là cho người dùng không vậy?”
“ yên tâm, đồ của chí cương chuẩn bị chính là hàng tốt số lượng có hạn trên thị trường đó, cậu dùng là được hời rồi”
“ tôi chịu thiệt chút cũng được, dùng trên người các anh đi, tôi không cần cũng được.”
“ sao có thể, cậu muốn kéo hết buổi tối nay thì phải dùng cái này “
“ con mẹ nó, mấy người tim thiệt à “
Gã to con chưa đợi Tô Bình dãy thêm hai cái đã đâm kim thẳng vào Mông cậu, đẩy kim lút cán. Tô bình chỉ thấy đau nhói, dòng chất lỏng bị đẩy vào trong, lạnh đến tê cóng.
Chưa đến ba mươi giây, cậu đã thấy nóng người, đầu óc mơ hồ.
Cũng không còn nhìn rõ được gì, miệng cũng không quảng được, mở ra, mặt nước dãi chảy ra, phát ra tiếng mà có mơ cậu cũng chưa từng phát ra.
Gã kềnh kềnh đã tiếng đến gần, cười khẽ “ thuốc có tác dụng rồi kìa “
Vừa nói tay gã vừa bóp chặc bên dưới. Tô bình vì thuốc mà cảm giác đau đớn chỉ còn có một nửa.
“ đời này chắc kết thúc ở đây “
Tô Bình trong cơn mơ màng nghĩ được tới đó thì phía xa đã vang lên tiếng súng đã gắn giảm âm.
Từ trong màn đêm, mấy cái bóng đen xuất hiện. Loáng qua hai cái, Rất nhanh hai gã kia đã bị đánh ngã nằm vật trên đất.
Trước tầm mắt mơ hồ, Tô Bình nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của người kia, nụ cười nửa miệng quen thuộc, giọng nói thiếu đánh thường ngày giờ đây nghe vào tai như nghe tiếng trời:
“ Tôi có phải đến sớm quá rồi không? sao nhìn anh hưởng thụ quá vậy? “
Tô Bình muốn nói gì đó nhưng cơ hàm không nghe theo sai xử, giọng ư a trong thanh quản phát ra những âm thanh như không phải của mình.
Bây giờ Tô Bình nhận ra Thiếu Thần hãy còn bình thường, tốt bụng chán.
Tô Bình bị hai gã đàn ông cột chặt treo lên cây, người cậu quằn quại giữa không trung, bị dây trói thít đến khó thở. Mắt hiện rõ giận dữ nhìn hai gã đàn ông.
“ thật không ngờ khẩu vị của cậu út lại nhừ vầy?”
Tô Bình đã bị treo lên còn bị người ta đánh giá như này như kia, bực bội nói: “ khẩu vị như này thì làm sao? Ít nhất ông đây là con người đây”
Tên the thé, có gương mặt tựa như một con kềnh kềnh, ăn mặt một bộ đồ như vận động viên cưỡi ngựa, bề ngoài bóng bẩy kết hợp thêm chất giọng của gã, làm cho gã đủ bảy phần bệnh hoạn, ba phần phát ra mùi xác thối, chính là kiểu thối tha trong xã hội cần được loại bỏ.
Gã còn lại dạo mạo hơn nhiều, tay chân cơ bắp nhìn rất có sức, nếu không phải chính tay gã tự mình buộc dây treo tô bình lên, còn phát mấy người hát vào Mông cậu, Tô Bình thật sự không nhận ra tên này còn bệnh hoạn hơn cái tên đang cầm khẩu súng gây mê ngồi bên dưới chọt chọt điểm nào đó trên người Tô Bình.
“ kiểu này sức sống mạnh, sức bền cao, chính là kiểu chịu đựng giỏi nhất đấy”
“ tính ra Cậu út cũng biết chọn đấy nhỉ “
Tên diều hâu đứng dậy, lấy hai ngón tay bót cằm Tô Bình xoay qua xoay lại như thể đang nghiệm hàng, gã cười tô Bình thấy mà ghê:
“ bình thường cậu út chơi cậu có sướng không?”
Tô Bình chán chườn, nhích người qua lại tìm chút cảm giác dễ thở, bực bội giải thích: “ đã nói với mấy người mấy lần rồi, tôi chỉ là nhân viên lễ tân vô tội bị bắt tới đây, tôi với cậu ta một chút quan hệ mờ ám cũng không có, còn trong sáng hơn cả
Tên kia thẳng tay cho Tô Bình một cái tát, đau đến Tô Bình thấy mặt mày gã tối thui, giọng gã như mới chơi chất kích thích: “ không có quan hệ gì mà cậu Thiếu lại đi săn lần này à, cậu út cả năm nay chẳng bén mảng tới lần sân chơi lần nào, không phải vì món hàng là cậu làm sao có thể khiến cậu ta xuất động được”
Tên to còn đã buộc sợi dây phía sau thân cây một cách kĩ càng, gã đi về phái bên này, giọng ồm ồm: “ đừng nói nhảm với cậu ta, con mồi chính là để ăn, quan tâm phải hay không phải”
Tên kềnh kềnh không nói với Tô Bình nữa, mà quay mặt cười hỏi tên To con: “ lần này chúng ta nên chơi kiểu nào nhỉ, mấy trò lần trước tôi hết hứng rồi”
“ cậu yên tâm, tôi có đồ mới”
Nói rồi gã to con lấy từ trong chiếc Túi súng săn bên cạnh ra mấy thứ đồ, mỗi lần gã lôi ra một thứ nào đó trong túi là một lần làm Tô Bình không khỏi thót tim.
Bọn gã dường như đã chơi trò này đến kinh nghiệm đầy mình. Chuẩn bị rất bài bản, dưới đất được Trãi một miếng bạt vuông nhỏ,gã cao to lấy ra một chai rượu chỉ bằng nữa bàn tay, ba cái dụng cụ gì đó vừa nhìn là không phải cho người bình thường dùng, một chiếc roi da, còn một lọ thuốc gì đó, kèm cả kiêm tiêm.
Gã kềnh kềnh càng nhìn càng thấy kích thích. gã nói:
“ hay chúng ta kêu thêm hai tên Trần chí Lương bên kia qua chơi cùng, anh bạn nhỏ này mà chỉ có hai chúng ta, không phải có chút thiệt thời sao?”
“ thể nào bọn kia cũng đang đến đây, chúng ta chơi trước”.
Gã to con vừa nói vừa lấy kiêm tim từ hút một ống gì đó từ trong cái chai nhỏ rí trong tay.
Tô Bình nhìn thứ chất lỏng ki mà chuẩn bị sẵn tinh thần đi gặp ông bà tới nơi. Cậu khóc không ra nước mắt năn nỉ:
“ anh hai, cái thứ kia anh có chắc là cho người dùng không vậy?”
“ yên tâm, đồ của chí cương chuẩn bị chính là hàng tốt số lượng có hạn trên thị trường đó, cậu dùng là được hời rồi”
“ tôi chịu thiệt chút cũng được, dùng trên người các anh đi, tôi không cần cũng được.”
“ sao có thể, cậu muốn kéo hết buổi tối nay thì phải dùng cái này “
“ con mẹ nó, mấy người tim thiệt à “
Gã to con chưa đợi Tô Bình dãy thêm hai cái đã đâm kim thẳng vào Mông cậu, đẩy kim lút cán. Tô bình chỉ thấy đau nhói, dòng chất lỏng bị đẩy vào trong, lạnh đến tê cóng.
Chưa đến ba mươi giây, cậu đã thấy nóng người, đầu óc mơ hồ.
Cũng không còn nhìn rõ được gì, miệng cũng không quảng được, mở ra, mặt nước dãi chảy ra, phát ra tiếng mà có mơ cậu cũng chưa từng phát ra.
Gã kềnh kềnh đã tiếng đến gần, cười khẽ “ thuốc có tác dụng rồi kìa “
Vừa nói tay gã vừa bóp chặc bên dưới. Tô bình vì thuốc mà cảm giác đau đớn chỉ còn có một nửa.
“ đời này chắc kết thúc ở đây “
Tô Bình trong cơn mơ màng nghĩ được tới đó thì phía xa đã vang lên tiếng súng đã gắn giảm âm.
Từ trong màn đêm, mấy cái bóng đen xuất hiện. Loáng qua hai cái, Rất nhanh hai gã kia đã bị đánh ngã nằm vật trên đất.
Trước tầm mắt mơ hồ, Tô Bình nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của người kia, nụ cười nửa miệng quen thuộc, giọng nói thiếu đánh thường ngày giờ đây nghe vào tai như nghe tiếng trời:
“ Tôi có phải đến sớm quá rồi không? sao nhìn anh hưởng thụ quá vậy? “
Tô Bình muốn nói gì đó nhưng cơ hàm không nghe theo sai xử, giọng ư a trong thanh quản phát ra những âm thanh như không phải của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.