Chương 47: Xử Lý
Thích Hoan Hỉ
28/05/2024
Tô Bình đã ra viện thì vẫn đi làm bình thường trở lại, mặt dù ông chủ của cậu vẫn chưa tỉnh lại, cũng không còn nghe thấy tin tức nào nữa, nhưng Tô Bình còn muốn lãnh lương tháng này lắm.
Tô Bình khôi phục rất tốt mỗi tội cái chỏm tóc bị cạo trọc của cậu nhìn rất khó coi nên Tô Bình quyết Định đi cạo trọc luôn, để tóc mọc ra một lần cho đều.
Vậy nên lúc cậu đến Shanghai. Cao Viên cười khùng điên mấy bận mới ngừng được.
“ anh đi một chuyến mà đã muốn thanh tu quy y cửa Phật rồi sao?”
Tô Bình buồn bực ngó mình qua kính đang tường trang trí ở bức tường phía sau quầy, nhìn qua nhìn lại rồi nói:
“ cũng đâu có buồn cười đến vậy, nhìn rất nam tính mà “
Bộ dáng của Tô Bình đúng là không tệ, nhưng cậu lại có chút hơi ngốc kết hợp với hương vị của dân nông thôn có lên thành phố bao nhiêu năm cũng không thể phai mờ được, chính là bộ dạng chất phát, ngủ ngốc lại có chút khôn lõi mà không biết giấu diếm đi đâu đó, kết hợp với cái đầu trọc lóc của cậu ta. Cao viên miêu tả như thế này:
“ nhương anh tôi có cảm tưởng nhưu nhìn thấy một tăng nhân đang phá giới trốn đi ăn một miếng thịt gặp một cục xương trở về lại quên chùi mép “
Tô Bình càng nghe sắc mặt càng tối đi, nóng giận nói:
“ cậu có biết miêu tả không vậy, bộ dáng như vậy mà còn làm người được sao”
Cao Viên xòe tay, nhúng vai nói: “ chẳng phải đang đứng sờ sờ ở đây đấy sao? Ha ha.” Cậu ta vừa nói xong thì nhìn thấy bóng dáng lén lút trốn ra ngoài của Lê Minh liền khấp khởi đuổi theo, còn Lê Mình vừa thấy hắn thì như chuột thấy mèo, co ro cúm rúm, bẻn lẻng không khác gì gái còn trinh bị tên lưu manh đùa bởn.
Tô Bình mà còn nói chuyện với tên này chắc sẽ tức chết. Không thèm để ý đến Tên Cao Viên dở hơi kia nữa.
Thiếu Thần tuy chưa tỉnh dậy, nhưng động tĩnh nhà họ Thiếu truy lùng xử lý giám đốc Mã lẫn người đứng sau lại rất lớn.
Vị tiểu thiếu gia kia không biết sống chết ra sao, nhưng mọi người đều nhận ra người kia bị thương rất nặng đặc biệt là vị trí đầu của cậu ta, chẳng biết thông tin từ đâu tuồn ra, nói Thiếu Thần gặp tai nạn xong thì thành người đần độn luôn rồi.
Mà cái đầu của vị này nhiều người canh me phải biết, bao nhiêu thông tin trí mạng đều nằm cả trong đó. Nhiều người còn bắt đầu rụt rịt thoát khỏi thế trói buột để bày mưu tính kế, tiếp tục những kế hoạch bị ép dừng lại trước đó.
Tô Bình sau khi suôn sẻ nhận được lương tháng này, thì cũng nhận được một cuộc gọi, bảo cậu đem một số thứ đến cho Thiếu Thần.
Cao Lương lần nữa được điều đến để chở Tô Bình. Gã đưa Tô Bình đi mà không khỏi nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ: “ người này chắc không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu nhỉ, được ông chủ gã chỉ đạo đưa đón tận nơi như vậy chắc phải có bản lĩnh lớn lắm “
Tô Bình nào biết Cao Lương đã đưa mình lên một tầm cao mới, cậu chàng ôm cái túi được lấy từ ngăn tủ bí mật mà Thiều Thần chỉ đạo lấy ra, tự bản thân Tô Bình không thể không liên tưởng đến trong này có thể chứa những thông tin bí mật, hay con chip quan trọng nào đó mà các tổ chức ngoài kia đang săn lùng, đoạn đường này có khi lại bị một chiếc xe từ đâu xông ra như lúc trước tông một cái mình liền thành bánh nhân thịt. Sau khi bị vài lần tai nạn xong, Tô Bình tự thấy mình không có khả năng trở thành nhân vật chính, nhưng lại rất có thể sẽ trở thành nhân vật phụ hy sinh lắm.
Tim Tô Bình lên xuống vào bận theo mỗi lần đánh lái của Cao Lương, cuối cùng bình an vô sự, kết quả cậu chẳng được chọn vào vai nào cả, Tô bình đứng ngay ngắn trước mặt Thiếu Thần chân đang bó bột, nằm trên giường bệnh được phục vụ bữa ăn của khách sạn năm sao, bộ dạng nhàn nhã, khí sắc tuy chưa khôi phục hoàn toàn nhưng đã lấy lại phong độ, nhìn Tô Bình bằng ánh mắt rất khó tin.
“ bộ dạng của anh làm sao vậy kìa, bộ dáng bảy phần đứng đắn trước kia hình như theo tóc anh Tô Bình rơi rụng cả rồi”
Tô Bình đầu một đám mây đen quần tụ, sấm chớp đùng đoàn, buồn bực hỏi:
“ cậu đang nói tiếng người đấy sao? Con mắt nào của cậu thấy tôi chỉ có bảy phần, ba phần còn lại đâu rồi, với cả tóc của tôi thì có liên quan gì?”
“ không chỉ có liên quan thôi đâu, bây giờ anh khác xa trong trí nhớ của em nhiều lắm”
Cái cách xưng hô này lạ lắm à nha.
“Em?”
Tô Bình khôi phục rất tốt mỗi tội cái chỏm tóc bị cạo trọc của cậu nhìn rất khó coi nên Tô Bình quyết Định đi cạo trọc luôn, để tóc mọc ra một lần cho đều.
Vậy nên lúc cậu đến Shanghai. Cao Viên cười khùng điên mấy bận mới ngừng được.
“ anh đi một chuyến mà đã muốn thanh tu quy y cửa Phật rồi sao?”
Tô Bình buồn bực ngó mình qua kính đang tường trang trí ở bức tường phía sau quầy, nhìn qua nhìn lại rồi nói:
“ cũng đâu có buồn cười đến vậy, nhìn rất nam tính mà “
Bộ dáng của Tô Bình đúng là không tệ, nhưng cậu lại có chút hơi ngốc kết hợp với hương vị của dân nông thôn có lên thành phố bao nhiêu năm cũng không thể phai mờ được, chính là bộ dạng chất phát, ngủ ngốc lại có chút khôn lõi mà không biết giấu diếm đi đâu đó, kết hợp với cái đầu trọc lóc của cậu ta. Cao viên miêu tả như thế này:
“ nhương anh tôi có cảm tưởng nhưu nhìn thấy một tăng nhân đang phá giới trốn đi ăn một miếng thịt gặp một cục xương trở về lại quên chùi mép “
Tô Bình càng nghe sắc mặt càng tối đi, nóng giận nói:
“ cậu có biết miêu tả không vậy, bộ dáng như vậy mà còn làm người được sao”
Cao Viên xòe tay, nhúng vai nói: “ chẳng phải đang đứng sờ sờ ở đây đấy sao? Ha ha.” Cậu ta vừa nói xong thì nhìn thấy bóng dáng lén lút trốn ra ngoài của Lê Minh liền khấp khởi đuổi theo, còn Lê Mình vừa thấy hắn thì như chuột thấy mèo, co ro cúm rúm, bẻn lẻng không khác gì gái còn trinh bị tên lưu manh đùa bởn.
Tô Bình mà còn nói chuyện với tên này chắc sẽ tức chết. Không thèm để ý đến Tên Cao Viên dở hơi kia nữa.
Thiếu Thần tuy chưa tỉnh dậy, nhưng động tĩnh nhà họ Thiếu truy lùng xử lý giám đốc Mã lẫn người đứng sau lại rất lớn.
Vị tiểu thiếu gia kia không biết sống chết ra sao, nhưng mọi người đều nhận ra người kia bị thương rất nặng đặc biệt là vị trí đầu của cậu ta, chẳng biết thông tin từ đâu tuồn ra, nói Thiếu Thần gặp tai nạn xong thì thành người đần độn luôn rồi.
Mà cái đầu của vị này nhiều người canh me phải biết, bao nhiêu thông tin trí mạng đều nằm cả trong đó. Nhiều người còn bắt đầu rụt rịt thoát khỏi thế trói buột để bày mưu tính kế, tiếp tục những kế hoạch bị ép dừng lại trước đó.
Tô Bình sau khi suôn sẻ nhận được lương tháng này, thì cũng nhận được một cuộc gọi, bảo cậu đem một số thứ đến cho Thiếu Thần.
Cao Lương lần nữa được điều đến để chở Tô Bình. Gã đưa Tô Bình đi mà không khỏi nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ: “ người này chắc không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu nhỉ, được ông chủ gã chỉ đạo đưa đón tận nơi như vậy chắc phải có bản lĩnh lớn lắm “
Tô Bình nào biết Cao Lương đã đưa mình lên một tầm cao mới, cậu chàng ôm cái túi được lấy từ ngăn tủ bí mật mà Thiều Thần chỉ đạo lấy ra, tự bản thân Tô Bình không thể không liên tưởng đến trong này có thể chứa những thông tin bí mật, hay con chip quan trọng nào đó mà các tổ chức ngoài kia đang săn lùng, đoạn đường này có khi lại bị một chiếc xe từ đâu xông ra như lúc trước tông một cái mình liền thành bánh nhân thịt. Sau khi bị vài lần tai nạn xong, Tô Bình tự thấy mình không có khả năng trở thành nhân vật chính, nhưng lại rất có thể sẽ trở thành nhân vật phụ hy sinh lắm.
Tim Tô Bình lên xuống vào bận theo mỗi lần đánh lái của Cao Lương, cuối cùng bình an vô sự, kết quả cậu chẳng được chọn vào vai nào cả, Tô bình đứng ngay ngắn trước mặt Thiếu Thần chân đang bó bột, nằm trên giường bệnh được phục vụ bữa ăn của khách sạn năm sao, bộ dạng nhàn nhã, khí sắc tuy chưa khôi phục hoàn toàn nhưng đã lấy lại phong độ, nhìn Tô Bình bằng ánh mắt rất khó tin.
“ bộ dạng của anh làm sao vậy kìa, bộ dáng bảy phần đứng đắn trước kia hình như theo tóc anh Tô Bình rơi rụng cả rồi”
Tô Bình đầu một đám mây đen quần tụ, sấm chớp đùng đoàn, buồn bực hỏi:
“ cậu đang nói tiếng người đấy sao? Con mắt nào của cậu thấy tôi chỉ có bảy phần, ba phần còn lại đâu rồi, với cả tóc của tôi thì có liên quan gì?”
“ không chỉ có liên quan thôi đâu, bây giờ anh khác xa trong trí nhớ của em nhiều lắm”
Cái cách xưng hô này lạ lắm à nha.
“Em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.