Chương 1
Tiểu Nhật Tử
16/04/2022
Ban đêm ở thành phố Lục Ly ồn ào náo động.Ở khu dân cư ngoại thành, một chiếc xe Hummer lẳng lặng dừng lại trước cửa cổng biệt thự màu xám sẫm."Đã đến."
Nam nhân ngồi trên ghế lái nhẹ giọng nói.
Hạ Mộc Thần đã nghe thấy, nhưng không có động tác gì.
Không có biện pháp, hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của cậu. Trong bữa tiệc, cậu là đại thọ tinh, không tránh khỏi việc bị người ta chuốc rượu.
Bàn tay ấn ấn lên cái đầu đang đau nhức, cậu cố gắng di chuyển thân thể gần như xụi lơ, mở cửa xuống xe.
Sau khi xuống, Hạ Mộc Thần chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, đôi chân mềm nhũn, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vài bước liền lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp trên mặt đất.
May mắn một bàn tay từ bên cạnh vươn tới vững vàng đỡ lấy cậu.
"Tôi đỡ em."
Cánh tay hữu lực của nam nhân nắm chặt bả vai cậu.
Hạ Mộc Thần đã sớm không tìm ra phương hướng, chỉ gật đầu lung tung, cảm giác được có chỗ để dựa ở bên cạnh, cậu liền dựa vào đó, gắng gượng đứng thẳng.
Cậu cứ tưởng người đỡ mình là tài xế, không chú ý tới giọng nói truyền tới từ bên cạnh hơi xa lạ.
Sau khi đưa cậu vào nhà, người nọ lại rót giúp cậu ly nước. Hạ Mộc Thần theo thói quen nói cảm ơn, duỗi tay nhận lấy ly nước.
Lúc uống nước, cậu có phần không cầm chắc cái ly, làm cho vài giọt nước bắn lên áo khoác tây trang của cậu. Hạ Mộc Thần đem cái ly đặt lên bàn, lại vẫn chưa muốn cởϊ áσ khoác.
Tuy đã say đến mức lợi hại, nhưng cậu vẫn nhớ rõ trong nhà vẫn còn một người khác.
Không ở trước mặt người khác cởϊ qυầи áo, đó là thói quen của cậu.
"Tôi đi đây."
Hạ Mộc Thần gật gật đầu.
Cho tới khi nghe được âm thanh khóa cửa, cậu mới lần mò cởi ra caravat, cởϊ áσ khoác, vắt lên lưng ghế sô pha.
Lên lầu tiến vào phòng ngủ, Hạ Mộc Thần cởϊ qυầи áo dính mùi rượu và thuốc lá, bỏ vào chỗ để quần áo bẩn bên trong.
Hạ Mộc Thần là nam nhân, lại là con nhà giàu có, bình thường sẽ xã giao rất nhiều, phải uống rượu, hút thuốc. Nhưng thật ra, cậu lại cực kì chán ghét những loại mùi này.
Sau khi cởi xong quần áo, Hạ Mộc Thần mở tủ lấy khăn tắm rồi bước vào phòng tắm.
Cậu không chú ý tới cánh cửa phòng ngủ đã bị mở ra từ lúc nào.
Đứng dưới vòi hoa sen, Hạ Mộc Thần dùng sức chà lau cơ thể mình, nước lạnh chảy xuống tưới lên da làm cho đầu óc đang say rượu của cậu có phần tỉnh táo lại.
Phanh!
Cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hạ Mộc Thần đang tắm bỗng nhiên mở choàng mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bóng dáng cao ngất đứng đó, gần như chặn hết ánh sáng trong phòng ngủ.
Cậu căn bản không kịp kinh hô, nam nhân đột nhiên xuất hiện kia đã tiến vào, đem Hạ Mộc Thần còn đang đứng dưới vòi nước ôm vào ngực, tiếp đó đôi môi liền phủ lên.
"Ô!"
Đợi Hạ Mộc Thần phản ứng lại, chỉ còn tiếng nức nở, tiếng nói của cậu đều bị nuốt vào trong miệng nam nhân kia.
Hai tay cậu đặt trên lồng ngực nam nhân giãy dụa kịch liệt, làm cho đối phương càng ra sức trói buộc cậu.
Cái lưỡi trong miệng cậu nhân cơ hội xông thẳng vào tàn sát bừa bãi.
Có lẽ là qua hơn mười phút, cho đến khi Hạ Mộc Thần bị hôn tới nỗi không thở được, nam nhân mới chưa thỏa mãn mà rời khỏi miệng cậu. Lúc này Hạ Mộc Thần đã không còn sức phản kháng.
Cơ thể vốn đang không khỏe càng thêm mềm nhũn, chỉ có thể tựa vào ngực nam nhân dùng sức hô hấp.
Không đợi cậu khôi phục, nam nhân đã dùng đôi tay to nâng mông cậu lên, tư thế như ôm đứa nhỏ đặt cậu trên bồn rửa tay.
Cái mông trong hơi nước nóng rực bỗng nhiên tiếp xúc với mặt đá lạnh lẽo làm cho Hạ Mộc Thần không nhịn được rùng mình.
Sau đó liền nghe thấy nam nhân trầm thấp cười một tiếng, trên mông nhiều thêm một bàn tay.
Hạ Mộc Thần cảm thấy rất xấu hổ.
Nam nhân ngồi trên ghế lái nhẹ giọng nói.
Hạ Mộc Thần đã nghe thấy, nhưng không có động tác gì.
Không có biện pháp, hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của cậu. Trong bữa tiệc, cậu là đại thọ tinh, không tránh khỏi việc bị người ta chuốc rượu.
Bàn tay ấn ấn lên cái đầu đang đau nhức, cậu cố gắng di chuyển thân thể gần như xụi lơ, mở cửa xuống xe.
Sau khi xuống, Hạ Mộc Thần chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, đôi chân mềm nhũn, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vài bước liền lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp trên mặt đất.
May mắn một bàn tay từ bên cạnh vươn tới vững vàng đỡ lấy cậu.
"Tôi đỡ em."
Cánh tay hữu lực của nam nhân nắm chặt bả vai cậu.
Hạ Mộc Thần đã sớm không tìm ra phương hướng, chỉ gật đầu lung tung, cảm giác được có chỗ để dựa ở bên cạnh, cậu liền dựa vào đó, gắng gượng đứng thẳng.
Cậu cứ tưởng người đỡ mình là tài xế, không chú ý tới giọng nói truyền tới từ bên cạnh hơi xa lạ.
Sau khi đưa cậu vào nhà, người nọ lại rót giúp cậu ly nước. Hạ Mộc Thần theo thói quen nói cảm ơn, duỗi tay nhận lấy ly nước.
Lúc uống nước, cậu có phần không cầm chắc cái ly, làm cho vài giọt nước bắn lên áo khoác tây trang của cậu. Hạ Mộc Thần đem cái ly đặt lên bàn, lại vẫn chưa muốn cởϊ áσ khoác.
Tuy đã say đến mức lợi hại, nhưng cậu vẫn nhớ rõ trong nhà vẫn còn một người khác.
Không ở trước mặt người khác cởϊ qυầи áo, đó là thói quen của cậu.
"Tôi đi đây."
Hạ Mộc Thần gật gật đầu.
Cho tới khi nghe được âm thanh khóa cửa, cậu mới lần mò cởi ra caravat, cởϊ áσ khoác, vắt lên lưng ghế sô pha.
Lên lầu tiến vào phòng ngủ, Hạ Mộc Thần cởϊ qυầи áo dính mùi rượu và thuốc lá, bỏ vào chỗ để quần áo bẩn bên trong.
Hạ Mộc Thần là nam nhân, lại là con nhà giàu có, bình thường sẽ xã giao rất nhiều, phải uống rượu, hút thuốc. Nhưng thật ra, cậu lại cực kì chán ghét những loại mùi này.
Sau khi cởi xong quần áo, Hạ Mộc Thần mở tủ lấy khăn tắm rồi bước vào phòng tắm.
Cậu không chú ý tới cánh cửa phòng ngủ đã bị mở ra từ lúc nào.
Đứng dưới vòi hoa sen, Hạ Mộc Thần dùng sức chà lau cơ thể mình, nước lạnh chảy xuống tưới lên da làm cho đầu óc đang say rượu của cậu có phần tỉnh táo lại.
Phanh!
Cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hạ Mộc Thần đang tắm bỗng nhiên mở choàng mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bóng dáng cao ngất đứng đó, gần như chặn hết ánh sáng trong phòng ngủ.
Cậu căn bản không kịp kinh hô, nam nhân đột nhiên xuất hiện kia đã tiến vào, đem Hạ Mộc Thần còn đang đứng dưới vòi nước ôm vào ngực, tiếp đó đôi môi liền phủ lên.
"Ô!"
Đợi Hạ Mộc Thần phản ứng lại, chỉ còn tiếng nức nở, tiếng nói của cậu đều bị nuốt vào trong miệng nam nhân kia.
Hai tay cậu đặt trên lồng ngực nam nhân giãy dụa kịch liệt, làm cho đối phương càng ra sức trói buộc cậu.
Cái lưỡi trong miệng cậu nhân cơ hội xông thẳng vào tàn sát bừa bãi.
Có lẽ là qua hơn mười phút, cho đến khi Hạ Mộc Thần bị hôn tới nỗi không thở được, nam nhân mới chưa thỏa mãn mà rời khỏi miệng cậu. Lúc này Hạ Mộc Thần đã không còn sức phản kháng.
Cơ thể vốn đang không khỏe càng thêm mềm nhũn, chỉ có thể tựa vào ngực nam nhân dùng sức hô hấp.
Không đợi cậu khôi phục, nam nhân đã dùng đôi tay to nâng mông cậu lên, tư thế như ôm đứa nhỏ đặt cậu trên bồn rửa tay.
Cái mông trong hơi nước nóng rực bỗng nhiên tiếp xúc với mặt đá lạnh lẽo làm cho Hạ Mộc Thần không nhịn được rùng mình.
Sau đó liền nghe thấy nam nhân trầm thấp cười một tiếng, trên mông nhiều thêm một bàn tay.
Hạ Mộc Thần cảm thấy rất xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.