Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 120
Khuyết Danh
04/07/2019
Bây giờ cô ngồi trên sofa phòng làm việc của Mộ Nguyệt Bạch.
Từ trường về, anh liền mang cô đến đây, hai người ăn khuya, cô còn đi thưởng thức tác phẩm của anh, cứ vậy, đã 10h30.
Anh Nguyệt Bạch đi đến phòng ngủ, bây giờ vẫn chưa ra, anh đi làm gì?
Đứng dậy, đến trước phòng ngủ, gõ 2 cái.
K ai đáp, cô nhẹ đẩy vào, đưa đầu vào, nhỏ tiếng kêu: “Anh Nguyệt Bạch?”
Giường lớn đỏ đậm, Mộ Nguyệt Bạch nằm nghiêng, nghe giọng cô, khẽ mở mắt.
“Anh Nguyệt Bạch, anh ngủ rồi! Em cũng buồn ngủ, đi trước!” Hạ Băng Khuynh nói, liền rút đầu về.
“Bé dễ thương---”
Nghe kêu, Hạ Băng Khuynh lại đẩy cửa: “Còn có chuyện sao?”
Mộ Nguyệt Sâm cười ấm áp, vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây, nói chuyện với anh Nguyệt Bạch!”
Đến chỗ đó?
Hạ Băng Khuynh nhìn tay cách anh 10 cm, lòng do dự: “Hả, trễ rồi, mai nói nha!”
“Anh chí muốn hôm nay, qua đây---”
Biểu cảm Mộ Nguyệt Bạch ôn hòa, giọng có chút ôn hòa lại mang theo sự bướng bỉnh bá đạo, k đc cự tuyệt.
Hạ Băng Khuynh chần chừ ở cửa 1 chút, cố nhịn đi vào, ngồi bên mép giường: “Anh muốn nói gì thì nói!”
“Nằm xuống!” Mộ Nguyệt Bạch tay nhẹ vỗ vị trí bên cạnh.
Anh như tên lừa đảo chiêu thức cao siêu, từng bước từng bước đưa cô vào cạm bẫy.
Hạ Băng Khuynh nhìn cái, liền xua tay: “Em ngồi là đc, em thích ngồi!”
Nằm cùng nam nhân trên 1 giường, tuyệt đối nguy hiểm.
Chút cảnh giác này, cô có!
Mộ Nguyệt Bạch k miễn cưỡng cô, ngồi dây, đến gần cô, đưa tay sờ đầu cô: “Em ghét anh Nguyệt Bạch sao?”
“Không có!” Hạ Băng Khuynh lắc đầu, dùng ánh mắt thuần khiết nhìn anh.
“Nếu k, tại sao cứ né anh?” Vuốt tóc mai bên tai cô lên, nhẹ chơi đùa trên ngón tay, thay cô nhét vào sau tóc, ngón tay thuận theo tai trượt xuống cổ thon trắng.
Trong vô thức, hơi thở của anh đã đến gần.
Giọng ấm áp càng mang chút u tối mà hấp dẫn.
Hạ Băng Khuynh vô thức rụt lại, cảnh giác lên.
Dù có ngu ngốc cỡ nào, cô cũng cảm nhận đc lúc này nguy hiểm cỡ nào.
Cô đứng mạnh dậy: “K sớm rồi, em đi đây!”
Cô liều mạng chạy khỏi phòng, 1 hơi chạy đến cửa phòng, kéo 1 cái, bên tai truyền đến giọng máy móc của cô gái: “Chủ nhân, thời gian khóa còn 10h15ph.”
Chuyện quỷ gì vậy?
Hạ Băng Khuynh k tin tà kéo 2 cái nữa, nhưng vẫn câu trả lời đó.
“Tôi quên đổi thời gian, cửa này 1 khi đóng, đến hết thời gian khóa quy định mới mở.” Phía sau truyền lên tiếng Mộ Nguyệt Bạch.
Lòng Hạ Băng Khuynh có ngọn lửa dấy lên.
Cô quay người, mắt đẹp nhìn anh: “K lẽ anh cố ý?”
“Em nghi ngờ anh Nguyệt Bạch cố ý nhốt em, k để e đi!” Mộ Nguyệt Bạch bước uqa, 1 tay chống cửa, tay kia sờ mặt cô.
Mắt anh ôn nhu, làn da trắng như sữa bò dưới ánh trăng càng sáng hơn, môi như hoa hồng ẩn hiện mang theo sự dụ dỗ.
Không khí, đã ái muội đến cực điểm.
Từ trường về, anh liền mang cô đến đây, hai người ăn khuya, cô còn đi thưởng thức tác phẩm của anh, cứ vậy, đã 10h30.
Anh Nguyệt Bạch đi đến phòng ngủ, bây giờ vẫn chưa ra, anh đi làm gì?
Đứng dậy, đến trước phòng ngủ, gõ 2 cái.
K ai đáp, cô nhẹ đẩy vào, đưa đầu vào, nhỏ tiếng kêu: “Anh Nguyệt Bạch?”
Giường lớn đỏ đậm, Mộ Nguyệt Bạch nằm nghiêng, nghe giọng cô, khẽ mở mắt.
“Anh Nguyệt Bạch, anh ngủ rồi! Em cũng buồn ngủ, đi trước!” Hạ Băng Khuynh nói, liền rút đầu về.
“Bé dễ thương---”
Nghe kêu, Hạ Băng Khuynh lại đẩy cửa: “Còn có chuyện sao?”
Mộ Nguyệt Sâm cười ấm áp, vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây, nói chuyện với anh Nguyệt Bạch!”
Đến chỗ đó?
Hạ Băng Khuynh nhìn tay cách anh 10 cm, lòng do dự: “Hả, trễ rồi, mai nói nha!”
“Anh chí muốn hôm nay, qua đây---”
Biểu cảm Mộ Nguyệt Bạch ôn hòa, giọng có chút ôn hòa lại mang theo sự bướng bỉnh bá đạo, k đc cự tuyệt.
Hạ Băng Khuynh chần chừ ở cửa 1 chút, cố nhịn đi vào, ngồi bên mép giường: “Anh muốn nói gì thì nói!”
“Nằm xuống!” Mộ Nguyệt Bạch tay nhẹ vỗ vị trí bên cạnh.
Anh như tên lừa đảo chiêu thức cao siêu, từng bước từng bước đưa cô vào cạm bẫy.
Hạ Băng Khuynh nhìn cái, liền xua tay: “Em ngồi là đc, em thích ngồi!”
Nằm cùng nam nhân trên 1 giường, tuyệt đối nguy hiểm.
Chút cảnh giác này, cô có!
Mộ Nguyệt Bạch k miễn cưỡng cô, ngồi dây, đến gần cô, đưa tay sờ đầu cô: “Em ghét anh Nguyệt Bạch sao?”
“Không có!” Hạ Băng Khuynh lắc đầu, dùng ánh mắt thuần khiết nhìn anh.
“Nếu k, tại sao cứ né anh?” Vuốt tóc mai bên tai cô lên, nhẹ chơi đùa trên ngón tay, thay cô nhét vào sau tóc, ngón tay thuận theo tai trượt xuống cổ thon trắng.
Trong vô thức, hơi thở của anh đã đến gần.
Giọng ấm áp càng mang chút u tối mà hấp dẫn.
Hạ Băng Khuynh vô thức rụt lại, cảnh giác lên.
Dù có ngu ngốc cỡ nào, cô cũng cảm nhận đc lúc này nguy hiểm cỡ nào.
Cô đứng mạnh dậy: “K sớm rồi, em đi đây!”
Cô liều mạng chạy khỏi phòng, 1 hơi chạy đến cửa phòng, kéo 1 cái, bên tai truyền đến giọng máy móc của cô gái: “Chủ nhân, thời gian khóa còn 10h15ph.”
Chuyện quỷ gì vậy?
Hạ Băng Khuynh k tin tà kéo 2 cái nữa, nhưng vẫn câu trả lời đó.
“Tôi quên đổi thời gian, cửa này 1 khi đóng, đến hết thời gian khóa quy định mới mở.” Phía sau truyền lên tiếng Mộ Nguyệt Bạch.
Lòng Hạ Băng Khuynh có ngọn lửa dấy lên.
Cô quay người, mắt đẹp nhìn anh: “K lẽ anh cố ý?”
“Em nghi ngờ anh Nguyệt Bạch cố ý nhốt em, k để e đi!” Mộ Nguyệt Bạch bước uqa, 1 tay chống cửa, tay kia sờ mặt cô.
Mắt anh ôn nhu, làn da trắng như sữa bò dưới ánh trăng càng sáng hơn, môi như hoa hồng ẩn hiện mang theo sự dụ dỗ.
Không khí, đã ái muội đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.