Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 157
Khuyết Danh
04/07/2019
Né hơi thở anh, dùng sức đẩy anh, nhưng dựa vào sức tay trái, thể nào cũng k đẩy nam nhân to cao ra đc.
Thật muốn k khống chế đc đập anh 1 trận!
Mùi hoa hồng mê hoặc k ngừng phả lên mặt cô, mặt như bồ công anh: “K tin lời anh Nguyệt Bạch k sao, nhưng em phải tim lúc này thứ nhảy trong tay em, là tim anh, nó là thật.”
Môi mềm rơi xuống, nhẹ hôn má cô.
Lúc Hạ Băng Khuynh k nhịn đc muốn bộc phát, Mộ Nguyệt Bạch thả cô ra, bộ dạng buồn ngủ ngáp 1 cái, cười lười biếng: “Anh Nguyệt Bạch mệt rồi, nghỉ trc, gặp sau!”
Nói xong, cười mê người quay lưng đi.
Để lại Hạ Băng Khuynh bị tức muốn nổ, nhưng k thể phát tiết.
Tay hung hăng lau chỗ bị anh hôn.
Cô thật ngốc, từng tưởng Mộ Nguyệt Bạch là người tốt, h phát hiện, tên này còn khủng bố hơn Mộ Nguyệt Sâm.
“Nguyệt Bạch rất dịu dàng đúng k.”
Hạ Vân Khuynh k biết từ lúc nào ở sau lưng, cười híp mắt nói 1 câu.
Dịu dàng cái mông!
Lòng Hạ Băng Khuynh phản kháng, lòng căng thẳng, nhưng trước mặt chị k thể biểu hiện ra, Mộ Nguyệt Bạch biết lấy lòng người, nói xấu anh, chắc chị sẽ giận, làm k tốt còn tính nợ lên đầu Mộ Nguyệt Sâm, cô k thể khiến anh gặp xui,
“Em lên lầu đây.” Giọng buồn bã nói 1 câu, cô đi về trc.
Hạ Vân Khuynh cười nhìn Hạ Băng Khuynh, nhớ lại cảnh yêu đẹp lúc này, càng khẳng định ý nghĩ mính đúng, vậy là--- tuy em động lòng với Nguyệt Sâm, nhưng càng thích Nguyệt Bạch.
K sai!
Nhất định là vậy!
Hạ Băng Khuynh tắm xong, đi đến ban công.
Cô ngủ mê 1 đêm, lúc này k muốn ngủ.
Hôm nay cũng k cần học, đã xin nghỉ cho cô, tuy chuyện lần này cô là “nhân vật chính”, nhưng cô là người k mệt nhất, lúc tất cả mọi ng đang lật tung mọi nơi tìm cô, cô lại ngủ say.
Ngồi trên ghế vô vị tắm nắng, mắt nhìn ban công phòng Mộ Nguyệt Sâm.
Lúc này chắc anh ngủ rồi.
Vừa thấy bộ dạng anh rất mệt.
Trước mắt xuất hiện hình ảnh của anh, mắt vô thức trở nên dịu dàng.
Lòng đột nhiên có ý nghĩ, hoang đường bạo gan, nhưng là bắt lấy cô, khiến cô xúc động muốn thực hiện.
Đứng dậy, quay vào phòng, từ từ đến bên cửa, mở cửa, đưa đầu ra.
Hành lang im ắng.
1 tiếng cũng k có.
Cô giả bộ trấn tĩnh đi, đến trc phòng Mộ Nguyệt Sâm, nhanh chóng chuồn vào.
Dựa cửa, tim đập loạn.
Phía trc là giường lớn, Mộ Nguyệt Sâm đang ngủ.
Nhìn anh ngủ rất say, k đắp chăn, chưa thay đồ, có thể thấy tắm cũng k, dây nịch và nút áo cổ tay cũng k tháo, có thể tahasy nằm xuống liền ngủ.
Tất cả dấu hiệu, thể hiện anh mệt cỡ nào.
Vì cô, tối qua anh nhất định gấp như điên.
Tim vừa cảm động vừa ngọt ngào.
Bước qua, tay chân lúng túng, quỳ bên mép giường, cẩn thận, lật tay anh, tháo nút cổ tay cho anh.
K có trói buộc, anh ngủ càng thoải mái hơn!
Cự ly gần quan sát tay anh, cô phát hiện rất thô, bên trên gân xanh có thể thấy rõ, tay anh rất lớn, ngón tay rất dài, như có như k mùi cây thuốc cỏ, cô đến gần ngửi, mũi đầu mùi hương của anh.
Mùi thuốc cô vốn k thích, nhưng k biết tại sao, trên tay anh cô cảm thấy rất dễ ngửi, có chút ấm áp, khiến người khác yên tâm.
Thật muốn k khống chế đc đập anh 1 trận!
Mùi hoa hồng mê hoặc k ngừng phả lên mặt cô, mặt như bồ công anh: “K tin lời anh Nguyệt Bạch k sao, nhưng em phải tim lúc này thứ nhảy trong tay em, là tim anh, nó là thật.”
Môi mềm rơi xuống, nhẹ hôn má cô.
Lúc Hạ Băng Khuynh k nhịn đc muốn bộc phát, Mộ Nguyệt Bạch thả cô ra, bộ dạng buồn ngủ ngáp 1 cái, cười lười biếng: “Anh Nguyệt Bạch mệt rồi, nghỉ trc, gặp sau!”
Nói xong, cười mê người quay lưng đi.
Để lại Hạ Băng Khuynh bị tức muốn nổ, nhưng k thể phát tiết.
Tay hung hăng lau chỗ bị anh hôn.
Cô thật ngốc, từng tưởng Mộ Nguyệt Bạch là người tốt, h phát hiện, tên này còn khủng bố hơn Mộ Nguyệt Sâm.
“Nguyệt Bạch rất dịu dàng đúng k.”
Hạ Vân Khuynh k biết từ lúc nào ở sau lưng, cười híp mắt nói 1 câu.
Dịu dàng cái mông!
Lòng Hạ Băng Khuynh phản kháng, lòng căng thẳng, nhưng trước mặt chị k thể biểu hiện ra, Mộ Nguyệt Bạch biết lấy lòng người, nói xấu anh, chắc chị sẽ giận, làm k tốt còn tính nợ lên đầu Mộ Nguyệt Sâm, cô k thể khiến anh gặp xui,
“Em lên lầu đây.” Giọng buồn bã nói 1 câu, cô đi về trc.
Hạ Vân Khuynh cười nhìn Hạ Băng Khuynh, nhớ lại cảnh yêu đẹp lúc này, càng khẳng định ý nghĩ mính đúng, vậy là--- tuy em động lòng với Nguyệt Sâm, nhưng càng thích Nguyệt Bạch.
K sai!
Nhất định là vậy!
Hạ Băng Khuynh tắm xong, đi đến ban công.
Cô ngủ mê 1 đêm, lúc này k muốn ngủ.
Hôm nay cũng k cần học, đã xin nghỉ cho cô, tuy chuyện lần này cô là “nhân vật chính”, nhưng cô là người k mệt nhất, lúc tất cả mọi ng đang lật tung mọi nơi tìm cô, cô lại ngủ say.
Ngồi trên ghế vô vị tắm nắng, mắt nhìn ban công phòng Mộ Nguyệt Sâm.
Lúc này chắc anh ngủ rồi.
Vừa thấy bộ dạng anh rất mệt.
Trước mắt xuất hiện hình ảnh của anh, mắt vô thức trở nên dịu dàng.
Lòng đột nhiên có ý nghĩ, hoang đường bạo gan, nhưng là bắt lấy cô, khiến cô xúc động muốn thực hiện.
Đứng dậy, quay vào phòng, từ từ đến bên cửa, mở cửa, đưa đầu ra.
Hành lang im ắng.
1 tiếng cũng k có.
Cô giả bộ trấn tĩnh đi, đến trc phòng Mộ Nguyệt Sâm, nhanh chóng chuồn vào.
Dựa cửa, tim đập loạn.
Phía trc là giường lớn, Mộ Nguyệt Sâm đang ngủ.
Nhìn anh ngủ rất say, k đắp chăn, chưa thay đồ, có thể thấy tắm cũng k, dây nịch và nút áo cổ tay cũng k tháo, có thể tahasy nằm xuống liền ngủ.
Tất cả dấu hiệu, thể hiện anh mệt cỡ nào.
Vì cô, tối qua anh nhất định gấp như điên.
Tim vừa cảm động vừa ngọt ngào.
Bước qua, tay chân lúng túng, quỳ bên mép giường, cẩn thận, lật tay anh, tháo nút cổ tay cho anh.
K có trói buộc, anh ngủ càng thoải mái hơn!
Cự ly gần quan sát tay anh, cô phát hiện rất thô, bên trên gân xanh có thể thấy rõ, tay anh rất lớn, ngón tay rất dài, như có như k mùi cây thuốc cỏ, cô đến gần ngửi, mũi đầu mùi hương của anh.
Mùi thuốc cô vốn k thích, nhưng k biết tại sao, trên tay anh cô cảm thấy rất dễ ngửi, có chút ấm áp, khiến người khác yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.