Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 173
Khuyết Danh
04/07/2019
Càng đi về trc, mắt càng đỏ, lòng như bị trúng đạn, từng cơn kịch liệt co rút, đau đến k thể thở, nhưng cô đến chút cách để tự cứu mình cũng k có, chỉ có thể tùy bản thân yếu ớt, k thể ngăn cơn đau đc.
Tâm thần hoang mang về phòng, cô khóa cửa, đóng màn cửa, chui vào chăn, tay từ từ nắm chặt chăn, càng ngày càng chặt, sức lực như muốn nắm nát chăn.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện tầng sương mù, cái gì cũng k nhìn thấy.
Dưới lầu.
“Nguyệt Sâm, hay là văn kiện này đợi anh công tác về kí.” Ôn Tử Tích uyển chuyển nói.
“Tôi phải đi 1 tuần, quá lâu, nếu đã đến, vậy thì làm cho xong.” Lời của Mộ Nguyệt Sâm k mang cảm xúc, cũng k cảm nhận đc tâm trạng hiện h của anh.
Ôn Tử Tích cười với anh: “Vậy đc!”
Cô theo anh lên lầu.
Vô thức, cô đến gần anh 1 tí, ý cười trong mắt càng rõ.
Tuy Mộ Nguyệt Sâm yên nha đầu cô, nhưng người ngu ngơ, k ưu tú, lại k ôn nhu như cô gái đó sao xứng với anh, làm sao cùng anh kề vai sát cánh với anh.
Nghe tiếng xe rời đi, như là rất lâu sau.
Ít nhất trong ý thức của Hạ Băng Khuynh, thời gian này lâu như mất thế kỷ.
1h sáng, bọn họ cùng nhau, dù là bạn bè, nhưng đó cũng là nữ, người phụ nữ mà ai cũng nhận thấy là thích anh.
Cô rất khó chịu, rất đau, đau đến k có sức tức giận, cô dùng sức k nghĩ bậy, nhưng cảnh họ cùng nhau xuất hiện cây kim trong lòng cô, hiện lên rõ ràng và sắc bén.
4h sáng, trời còn tối.
Hạ Băng Khuynh bò dậy, dùng nước lạnh rửa mặt, làm cho mái ướt sũng, rời Mộ gia.
Trước bình minh, trời là tối nhất, vạn vật trên thế giới khắc này như tập thể diệt vong, đến gió cũng k có.
Cô đi trên đoạn đường lớn, mệt rồi, ngồi bên mép đường.
Lòng tịch mịch, im đến có thể nghe đc tiếng đập chân thật nhất của nó, tiếng đó nói cô biết, đối với Mộ Nguyệt Sâm, cô đã k còn đơn thuần là thích, cô --- yêu anh rồi!
Trời sáng rồi.
Mộ gia.
Hạ Vân Khuynh hôm nay cài báo thức 6h, coi nha đầu đó còn có thể trốn k.
“Vợ em có thể đừng quậy k, Băng Khuynh lớn rồi, đau phải con nhỏ, em tùy nó đi.” Mộ Cẩm Đình bị báo thức làm tỉnh, cũng ngủ k đc.
“Em cũng muốn tùy nó, coi như có biết gì, nhưng vấn đề là em đã biết, em k thể để nó tiếp tục v đc, ài, nếu nó chỉ thích 1 người, em cũng k phiền lòng.” Hạ Vân Khuynh vừa buồn ngủ vừa mặc đồ ngủ, vừa than phiền.
Mộ Cẩm Đình bên kia mở to mắt, cái gì gọi là đơn thuần thích 1 người?
Hạ Vân Khuynh rời giường, đến phòng em gái, thấy cửa mở, bên trong đã k người, cô thấp giọng nói: “Nha đầu này lại lén chuồn đi” nói xong, thấy Mộ Nguyệt Sâm từ trong phòng ra, lập tức qua đó hỏi: “Nguyệt, Nguyệt Sâm, sao em còn ở nhà?”
“Chị dâu cảm thấy e ở nhà k bình thường?” Mộ Nguyệt Sâm nhạy cảm phát giác gì đó.
Mắt anh nhìn về hướng phòng Hạ Băng Khuynh.
Mộ Cẩm Đình nghe bên ngoài có tiếng nói, từ phòng đi ra: “Ài, Nguyệt Sâm, hôm nay sao em dậy sớm vậy?”
“Uhm, ngủ k đc. liền dậy sớm.” Mộ Nguyệt Sâm đáp 1 câu.
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Tâm thần hoang mang về phòng, cô khóa cửa, đóng màn cửa, chui vào chăn, tay từ từ nắm chặt chăn, càng ngày càng chặt, sức lực như muốn nắm nát chăn.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện tầng sương mù, cái gì cũng k nhìn thấy.
Dưới lầu.
“Nguyệt Sâm, hay là văn kiện này đợi anh công tác về kí.” Ôn Tử Tích uyển chuyển nói.
“Tôi phải đi 1 tuần, quá lâu, nếu đã đến, vậy thì làm cho xong.” Lời của Mộ Nguyệt Sâm k mang cảm xúc, cũng k cảm nhận đc tâm trạng hiện h của anh.
Ôn Tử Tích cười với anh: “Vậy đc!”
Cô theo anh lên lầu.
Vô thức, cô đến gần anh 1 tí, ý cười trong mắt càng rõ.
Tuy Mộ Nguyệt Sâm yên nha đầu cô, nhưng người ngu ngơ, k ưu tú, lại k ôn nhu như cô gái đó sao xứng với anh, làm sao cùng anh kề vai sát cánh với anh.
Nghe tiếng xe rời đi, như là rất lâu sau.
Ít nhất trong ý thức của Hạ Băng Khuynh, thời gian này lâu như mất thế kỷ.
1h sáng, bọn họ cùng nhau, dù là bạn bè, nhưng đó cũng là nữ, người phụ nữ mà ai cũng nhận thấy là thích anh.
Cô rất khó chịu, rất đau, đau đến k có sức tức giận, cô dùng sức k nghĩ bậy, nhưng cảnh họ cùng nhau xuất hiện cây kim trong lòng cô, hiện lên rõ ràng và sắc bén.
4h sáng, trời còn tối.
Hạ Băng Khuynh bò dậy, dùng nước lạnh rửa mặt, làm cho mái ướt sũng, rời Mộ gia.
Trước bình minh, trời là tối nhất, vạn vật trên thế giới khắc này như tập thể diệt vong, đến gió cũng k có.
Cô đi trên đoạn đường lớn, mệt rồi, ngồi bên mép đường.
Lòng tịch mịch, im đến có thể nghe đc tiếng đập chân thật nhất của nó, tiếng đó nói cô biết, đối với Mộ Nguyệt Sâm, cô đã k còn đơn thuần là thích, cô --- yêu anh rồi!
Trời sáng rồi.
Mộ gia.
Hạ Vân Khuynh hôm nay cài báo thức 6h, coi nha đầu đó còn có thể trốn k.
“Vợ em có thể đừng quậy k, Băng Khuynh lớn rồi, đau phải con nhỏ, em tùy nó đi.” Mộ Cẩm Đình bị báo thức làm tỉnh, cũng ngủ k đc.
“Em cũng muốn tùy nó, coi như có biết gì, nhưng vấn đề là em đã biết, em k thể để nó tiếp tục v đc, ài, nếu nó chỉ thích 1 người, em cũng k phiền lòng.” Hạ Vân Khuynh vừa buồn ngủ vừa mặc đồ ngủ, vừa than phiền.
Mộ Cẩm Đình bên kia mở to mắt, cái gì gọi là đơn thuần thích 1 người?
Hạ Vân Khuynh rời giường, đến phòng em gái, thấy cửa mở, bên trong đã k người, cô thấp giọng nói: “Nha đầu này lại lén chuồn đi” nói xong, thấy Mộ Nguyệt Sâm từ trong phòng ra, lập tức qua đó hỏi: “Nguyệt, Nguyệt Sâm, sao em còn ở nhà?”
“Chị dâu cảm thấy e ở nhà k bình thường?” Mộ Nguyệt Sâm nhạy cảm phát giác gì đó.
Mắt anh nhìn về hướng phòng Hạ Băng Khuynh.
Mộ Cẩm Đình nghe bên ngoài có tiếng nói, từ phòng đi ra: “Ài, Nguyệt Sâm, hôm nay sao em dậy sớm vậy?”
“Uhm, ngủ k đc. liền dậy sớm.” Mộ Nguyệt Sâm đáp 1 câu.
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.