Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 242
Khuyết Danh
19/07/2019
Lúc này, thư phòng vang lên tiếng “Pụt----".
Mùi hôi lan tràn,
Không khí trong phòng trở nên cực kỳ khó xử.
Hạ Băng Khuynh nhịn cười nhìn Ôn tử tích.
Mộ Nguyệt Sâm đưa tay lên giữa mũi, giữ im lặng. Đọc nhanh hơn tại viehwriter.com
Mặt Ôn tử tích lúc đỏ lúc trắng, cô thật sự k dám tin, k thể chấp nhận, k thể đối mặt, cô lại ở trc mặt Mộ Nguyệt Sâm thả bom! tuy nhiên, xấu hổ chỉ mới bắt đầu.
2-3 tiếng liên tục phát ra, hoàn toàn k thể khống chế tiếng vang.
Hạ Băng Khuynh xua tay, lớn tiếng nói: “Hôi quá---, chị Ôn sao chị lại có thể thả bom? Vừa này nhất định ăn vất nhiều khoai lang, trời ơi, quả thật là khí độc, Mộ Nguyệt Sân nhanh và mở cửa, nếu k chúng ta sẽ bị ngột chết ở
đây.”
Ôn tử tích hận k thể bóp chết hạ Băng Khuynh, nhưng ngại Mộ Nguyệt Sâm ở đây, cô k thể làm gì. Mộ Nguyệ+ Sâm mang theo sự khó xử khó nói, đứng dậy mở cửa sổ.
Anh vừa quay người, Ôn tử tích đã tức giận nhìn Hạ Băng Khuynh, thấp giọng nói: “Cô động tay động chân trong sushi.”
“Oan quá chị Ôn, sushi này rõ ràng chúng ta đều ăn, em sao động tay động chân đc, là dạ dày chị k tốt.” Hạ Băng Khuynh kêu oan, bộ dạng vô tội.
“Cô---, rộ+---” Ôn tử tích còn muốn
nói gì đó, nhưng bụng đã kêu lộn k cho cô có thời gian.
Đứng dậy, cô chạy ra ngoài. “Chị Ôn, đừng | va quần đó, nếu thật
sự k ổn, nhớ gọi 120 ---> Hạ Băng | Khuynh hướng ra ngoài la lên.
Quay lại, cô cười ra tiếngầu bị vỗ 1
cái
“Shhh---” Hạ Băng Khuynh xoa đầu, nhìn Mộ Nguyệt Sâm đứng sau cô: “em gõ đầu em làm gì?”
“Em nói xem?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọng nhéo mũi cô: “Quỷ nghịch ngợm, rốt cuộc em cho tử tích ăn gì rồi?”
“ểm k cho cô ấy ăn gì cả, anh xem cafe cũng k uống, sushi cô ấy ăn em cũng ăn, cô ấy đau bụng đổ thừa em làm gì.” Hạ Băng Khuynh k vui bĩu môi, đẩy tay anh ra.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ trên bàn, quả thật như cô nói.
Tai
Nha đầu này rốt cuộc động tay chân vào đâu?
Anh ngồi xuống, ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Nói nhanh, em bỏ thuốc xổ vào đâu?”
“Oan quá”
“Nói!” Hạ Băng Khuynh mắt trầm xuống.
Hạ Băng Khuynh mới k giả bộ trc mặt anh, cười 1 tiếng, ôm cổ anh: “Nếu anh chơi trò cò quay Nga (gg search nhé! Tks), anh biết đc ô nào có đạn, ô nào k, thì có phải đối thủ sẽ chết chắc k.”
Não Mộ Nguyệt Sâm rất nhanh phản ứng lại: “1 nửa sushi lúc nãy có thuốc xổ?”
“Dù cô ấy may mắn ăn 1 cái an toàn, nhưng đợi em xóa xổ hết những cái an toàn, cô ấy chỉ có thể tự lọt lưới, tự tìm đường chết, em đâu có ép cô ấy, là cô ấy tự ăn, anh cũng thấy mà, ăn đến rất hổ báo.” Hạ Băng Khuynh nói đến mình thật trong sạch.
Mộ Nguyệt Sâm nhéo mặt cô: “Lúc chọc phá người khác não khai thông nhiều đúng k? Sao trở nên thông minh như v?”
Hạ Băng Khuynh đanh mặt, trực tiếp đáp: “Vì em ghét cô ấy! Ai kêu nửa đêm câu dẫn anh, ai kêu cô ấy k biết xấu hổ coi bản thân là nữ chủ nhân của nơi này, k cho thuốc độc cho cô ấy đã là tốt lắm rồi.”
Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô: “K đc làm loạn nữa, cô ấy rất nhanh sẽ rời đi, chuyện hôm nay đến đây thôi, lần sau k đc chơi vậy nữa.”
“Biết rồi!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, thấy đc rồi cũng thu nghén bản thân.
“Em đúng là hư hỏng---” Mộ Nguyệt Sâm sủng nịch gõ mũi cô, hôn lên môi cô.
Ngoài cửa, Ôn Tử Tích mặt trắng bệch, mắt toàn là lệ, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Mùi hôi lan tràn,
Không khí trong phòng trở nên cực kỳ khó xử.
Hạ Băng Khuynh nhịn cười nhìn Ôn tử tích.
Mộ Nguyệt Sâm đưa tay lên giữa mũi, giữ im lặng. Đọc nhanh hơn tại viehwriter.com
Mặt Ôn tử tích lúc đỏ lúc trắng, cô thật sự k dám tin, k thể chấp nhận, k thể đối mặt, cô lại ở trc mặt Mộ Nguyệt Sâm thả bom! tuy nhiên, xấu hổ chỉ mới bắt đầu.
2-3 tiếng liên tục phát ra, hoàn toàn k thể khống chế tiếng vang.
Hạ Băng Khuynh xua tay, lớn tiếng nói: “Hôi quá---, chị Ôn sao chị lại có thể thả bom? Vừa này nhất định ăn vất nhiều khoai lang, trời ơi, quả thật là khí độc, Mộ Nguyệt Sân nhanh và mở cửa, nếu k chúng ta sẽ bị ngột chết ở
đây.”
Ôn tử tích hận k thể bóp chết hạ Băng Khuynh, nhưng ngại Mộ Nguyệt Sâm ở đây, cô k thể làm gì. Mộ Nguyệ+ Sâm mang theo sự khó xử khó nói, đứng dậy mở cửa sổ.
Anh vừa quay người, Ôn tử tích đã tức giận nhìn Hạ Băng Khuynh, thấp giọng nói: “Cô động tay động chân trong sushi.”
“Oan quá chị Ôn, sushi này rõ ràng chúng ta đều ăn, em sao động tay động chân đc, là dạ dày chị k tốt.” Hạ Băng Khuynh kêu oan, bộ dạng vô tội.
“Cô---, rộ+---” Ôn tử tích còn muốn
nói gì đó, nhưng bụng đã kêu lộn k cho cô có thời gian.
Đứng dậy, cô chạy ra ngoài. “Chị Ôn, đừng | va quần đó, nếu thật
sự k ổn, nhớ gọi 120 ---> Hạ Băng | Khuynh hướng ra ngoài la lên.
Quay lại, cô cười ra tiếngầu bị vỗ 1
cái
“Shhh---” Hạ Băng Khuynh xoa đầu, nhìn Mộ Nguyệt Sâm đứng sau cô: “em gõ đầu em làm gì?”
“Em nói xem?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọng nhéo mũi cô: “Quỷ nghịch ngợm, rốt cuộc em cho tử tích ăn gì rồi?”
“ểm k cho cô ấy ăn gì cả, anh xem cafe cũng k uống, sushi cô ấy ăn em cũng ăn, cô ấy đau bụng đổ thừa em làm gì.” Hạ Băng Khuynh k vui bĩu môi, đẩy tay anh ra.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn đồ trên bàn, quả thật như cô nói.
Tai
Nha đầu này rốt cuộc động tay chân vào đâu?
Anh ngồi xuống, ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Nói nhanh, em bỏ thuốc xổ vào đâu?”
“Oan quá”
“Nói!” Hạ Băng Khuynh mắt trầm xuống.
Hạ Băng Khuynh mới k giả bộ trc mặt anh, cười 1 tiếng, ôm cổ anh: “Nếu anh chơi trò cò quay Nga (gg search nhé! Tks), anh biết đc ô nào có đạn, ô nào k, thì có phải đối thủ sẽ chết chắc k.”
Não Mộ Nguyệt Sâm rất nhanh phản ứng lại: “1 nửa sushi lúc nãy có thuốc xổ?”
“Dù cô ấy may mắn ăn 1 cái an toàn, nhưng đợi em xóa xổ hết những cái an toàn, cô ấy chỉ có thể tự lọt lưới, tự tìm đường chết, em đâu có ép cô ấy, là cô ấy tự ăn, anh cũng thấy mà, ăn đến rất hổ báo.” Hạ Băng Khuynh nói đến mình thật trong sạch.
Mộ Nguyệt Sâm nhéo mặt cô: “Lúc chọc phá người khác não khai thông nhiều đúng k? Sao trở nên thông minh như v?”
Hạ Băng Khuynh đanh mặt, trực tiếp đáp: “Vì em ghét cô ấy! Ai kêu nửa đêm câu dẫn anh, ai kêu cô ấy k biết xấu hổ coi bản thân là nữ chủ nhân của nơi này, k cho thuốc độc cho cô ấy đã là tốt lắm rồi.”
Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô: “K đc làm loạn nữa, cô ấy rất nhanh sẽ rời đi, chuyện hôm nay đến đây thôi, lần sau k đc chơi vậy nữa.”
“Biết rồi!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, thấy đc rồi cũng thu nghén bản thân.
“Em đúng là hư hỏng---” Mộ Nguyệt Sâm sủng nịch gõ mũi cô, hôn lên môi cô.
Ngoài cửa, Ôn Tử Tích mặt trắng bệch, mắt toàn là lệ, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.