Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 254
Khuyết Danh
20/07/2019
“Đc đc đc rồi, anh nói v cũng đúng, vậy anh hãy giấu tình cảm sâu tỏng tim, sau đó chúc phúc cho bọn tôi đi!” Hạ Băng Khuynh nắm tay anh, cổ vũ anh.
Quỷ mới tin anh yêu cô!
Mộ Nguyệt Bạch thâm tình nhìn cô: “Anh thật sự yêu em!”
“Haha, cảm ơn, nhưng em thật k yêu anh!” Hạ Băng Khuynh nhìn lại đôi mắt thâm tình, sau đó thả tay anh, ôm rổ đi.
Rời phòng làm việc, đi qua hoa viên, quay về đường cũ.
Về phòng, mông cô vừa đặt xuống giường, để rổ qua 1 bên, rối rắm nhìn điện thoại lần nữa, bức ảnh này ai gửi chứ? Nếu k fai là Mộ Nguyệt Bạch là ai?
Nhất định là anh ta!
Đêm nay, cô ngủ k yên.
Cảm giác này như cô ngủ bên quả bom v, nói k chừng ngày nào sẽ nổ, từ nay về sau, cô fai sống cuộc sống lo sợ đủ điều.
Mà đây k fai chuyện duy nhất k thể nói với Mộ Nguyệt Sâm!
Tệ nhất là dù bây h cô nói thật, thì như “sợ tội tự thú”, chuyện gì đó nếu đã xử lý trong bóng tối, thì sẽ k còn có duyên với ánh sáng nữa.
Sáng, cô để đồ ăn vặt vào cặp, tính vô trường phân, sau đó đem rổ để vào tủ áo, chọ ngày thiên thời địa lời, Mộ Nguyệt Sâm k ở nhà trả lại anh.
Chống lên tủ áo, cô căng thẳng phát hiện bản thân lại làm thêm 1 chuyện lén lút, nhưng k lẽ bắt cô ở trc mặt Mộ Nguyệt Sâm trả lại, luôn tiện nói cho Mộ Nguyệt Sâm, nửa đêm qua cô đến gặp Mộ Nguyệt Bạch sao? Cô còn muốn sống hay k đây.
“Em đang làm gì?”
Lúc đang đau khổ bi thương, sau lưng truyền đến tiếng lạnh lùng.
Sau lưng Hạ Băng Khuynh hóa đá.
Cô cúi đầu nhìn rổ trong tủ áo, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Tiếng bước chân ở sau đi về trc, ngày càng gần, mà cô như bị điểm huyệt k động đậy đc.
Ngàn cân treo sợi tóc, cô phá đc “huyệt”, ầm cái đóng cửa, quay người.
Mộ Nguyệt Sâm đã đến trc mặt cô.
“Mới sáng sớm, bệnh ngốc lại phát tác?” Anh k ấm k nóng, k mặn k nhạt hỏi.
“E đang suy nghĩ mặc gì thôi.” Hạ Băng Khuynh tìm cớ nói.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn áo len trắng đen trên người cô, nhàn nhạt nói: “Em xác định mình chưa thay đồ?”
Hạ Băng Khuynh cúi đầu nhìn 1 cái, mới phát hiện mình sớm đã thay xong đồ rồi, cô ngây ngốc cười khan: “Đúng đúng rồi, em đã thay đồ rồi, em thật hồ đồ.”
Mặt cô cười, tim lại đang đánh mình.
Mắt đen của Mộ Nguyệt Sâm lướt qua tia ôn nhu và mơ hồ, anh từ từ đến gần, dùng giọng cực ái muội hỏi: “Có phải vì tối qua khiến e quá mệt, hại đến em tinh thần k tập trung đc?”
“Đúng đúng là v!” Hạ Băng Khuynh sớm bị anh ép đến sợ, ng chột dạ vốn k thể chịu đc sự dọa dẫm, nào quan tâm anh đang nói gì.
Trả lời của cô khiến Mộ Nguyệt Sâm ngạc nhiên, như là lúc hôm qua cô chủ động hôn anh khiến anh kinh ngạc giật mình.
Anh điểm lên mũi cô: “K biết xấu hổ!”
Huhu, bây h cô làm gì có thời gian xấu hổ, sợ cũng k kịp!
Hạ Băng Khuynh quay qua ôm cánh tay anh, kéo anh ra ngoài: “Chúng ta xuống lầu đi, em đói chết rồi.”
“Tối qua tiêu hao nhiều thể lực v, sao có thể k đói.” Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô, ái muội nâng cằm cô lên.
Quỷ mới tin anh yêu cô!
Mộ Nguyệt Bạch thâm tình nhìn cô: “Anh thật sự yêu em!”
“Haha, cảm ơn, nhưng em thật k yêu anh!” Hạ Băng Khuynh nhìn lại đôi mắt thâm tình, sau đó thả tay anh, ôm rổ đi.
Rời phòng làm việc, đi qua hoa viên, quay về đường cũ.
Về phòng, mông cô vừa đặt xuống giường, để rổ qua 1 bên, rối rắm nhìn điện thoại lần nữa, bức ảnh này ai gửi chứ? Nếu k fai là Mộ Nguyệt Bạch là ai?
Nhất định là anh ta!
Đêm nay, cô ngủ k yên.
Cảm giác này như cô ngủ bên quả bom v, nói k chừng ngày nào sẽ nổ, từ nay về sau, cô fai sống cuộc sống lo sợ đủ điều.
Mà đây k fai chuyện duy nhất k thể nói với Mộ Nguyệt Sâm!
Tệ nhất là dù bây h cô nói thật, thì như “sợ tội tự thú”, chuyện gì đó nếu đã xử lý trong bóng tối, thì sẽ k còn có duyên với ánh sáng nữa.
Sáng, cô để đồ ăn vặt vào cặp, tính vô trường phân, sau đó đem rổ để vào tủ áo, chọ ngày thiên thời địa lời, Mộ Nguyệt Sâm k ở nhà trả lại anh.
Chống lên tủ áo, cô căng thẳng phát hiện bản thân lại làm thêm 1 chuyện lén lút, nhưng k lẽ bắt cô ở trc mặt Mộ Nguyệt Sâm trả lại, luôn tiện nói cho Mộ Nguyệt Sâm, nửa đêm qua cô đến gặp Mộ Nguyệt Bạch sao? Cô còn muốn sống hay k đây.
“Em đang làm gì?”
Lúc đang đau khổ bi thương, sau lưng truyền đến tiếng lạnh lùng.
Sau lưng Hạ Băng Khuynh hóa đá.
Cô cúi đầu nhìn rổ trong tủ áo, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Tiếng bước chân ở sau đi về trc, ngày càng gần, mà cô như bị điểm huyệt k động đậy đc.
Ngàn cân treo sợi tóc, cô phá đc “huyệt”, ầm cái đóng cửa, quay người.
Mộ Nguyệt Sâm đã đến trc mặt cô.
“Mới sáng sớm, bệnh ngốc lại phát tác?” Anh k ấm k nóng, k mặn k nhạt hỏi.
“E đang suy nghĩ mặc gì thôi.” Hạ Băng Khuynh tìm cớ nói.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn áo len trắng đen trên người cô, nhàn nhạt nói: “Em xác định mình chưa thay đồ?”
Hạ Băng Khuynh cúi đầu nhìn 1 cái, mới phát hiện mình sớm đã thay xong đồ rồi, cô ngây ngốc cười khan: “Đúng đúng rồi, em đã thay đồ rồi, em thật hồ đồ.”
Mặt cô cười, tim lại đang đánh mình.
Mắt đen của Mộ Nguyệt Sâm lướt qua tia ôn nhu và mơ hồ, anh từ từ đến gần, dùng giọng cực ái muội hỏi: “Có phải vì tối qua khiến e quá mệt, hại đến em tinh thần k tập trung đc?”
“Đúng đúng là v!” Hạ Băng Khuynh sớm bị anh ép đến sợ, ng chột dạ vốn k thể chịu đc sự dọa dẫm, nào quan tâm anh đang nói gì.
Trả lời của cô khiến Mộ Nguyệt Sâm ngạc nhiên, như là lúc hôm qua cô chủ động hôn anh khiến anh kinh ngạc giật mình.
Anh điểm lên mũi cô: “K biết xấu hổ!”
Huhu, bây h cô làm gì có thời gian xấu hổ, sợ cũng k kịp!
Hạ Băng Khuynh quay qua ôm cánh tay anh, kéo anh ra ngoài: “Chúng ta xuống lầu đi, em đói chết rồi.”
“Tối qua tiêu hao nhiều thể lực v, sao có thể k đói.” Mộ Nguyệt Sâm ôm vai cô, ái muội nâng cằm cô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.