Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 266
Khuyết Danh
07/09/2019
Mộ Mộ Nguyệt Bạch s cũng trên xe này?
Cố chịu đựng, cô ngồi vị trí giữa.
Quản gia để hành lý lên.
Hạ Băng Khuynh nhân cơ hội hỏi: “Chú, vậy chị và anh rể đâu? Họ cũng ngồi xe này sao?” Cô muốn nói nếu họ chưa đi, cô thà qua đó ngồi với họ.
“Uhm, đường xe, bên đó mua đồ cũng k dễ, cho nên đại thiếu gia với thiếu phu nhân qua đó chuẩn bị trc, bây h chắc đc nửa đường rồi!” Quản lý cười nhàn nhạt đáp, sau đó xuống xe.
Đi rồi!
Hạ Băng Khuynh nhìn 2 tên trc mặt, lòng k ngừng than, hèn gì anh rể và chị thà đi trc, vẫn là họ thông minh, chung xe với 2 tên này thật sự là tai họa.
Xe khởi động, rời Mộ gia.
Lái đc 1 đoạn, không khí vẫn kỳ lạ, cứ cảm thấy có gì dao động trong không khí.
Hạ Băng Khuynh cầm đth giả bộ chơi, mắt lướt qa lại giữa 2 ng họ, Mộ Nguyệt Sâm hôm nay mặc đồ nhà màu trắng, Mộ Nguyệt Bạch ngược lại 1 thân màu đen.
Họ quả thật là 2 hung thần trắng đen.
Cô nhịn k đc lén cười.
“Ngồi qua đây!” Mộ Nguyệt Sâm từ tốn nói.
Rất hiển nhiên, anh cực kỳ k hài lòng Hạ Băng Khuynh k ngồi phía bên anh.
Mộ Nguyệt Bạch nhìn Hạ Băng Khuynh cười cười, cũng k nói gì.
Hạ Băng Khuynh ở bên k yên lòng động đậy, cười nói: “Em ngồi bên đây khá tốt, đợi lát Tiêu Nhân lên, có thể ngồi chung với em.”
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày: “Em xác định cô ta ngồi bên em?”
Hạ Băng Khuynh đáp: “Đương nhiên!”
Đúng vậy! Nha đầu này thật sự k hề muốn ngồi với cô, vì có thầy Quý, nhưng vấn đề là bây h cô sợ Mộ Nguyệt Bạch!
“Qua đây!” Mộ Nguyệt Sâm dần mất đi sự kiên nhẫn.
Hạ Băng Khuynh ở bên do dự.
Mộ Nguyệt Bạch nở nụ cười, ôn nhu như gió xuân: “Qua đó ngồi đi, anh Nguyệt Bạch k cảm thấy cơ đơn, k cần quá quan tâm anh.”
MẸ ANH!
Lòng Hạ Băng Khuynh chửi, biểu cảm lại k dám để lộ chút nào.
Dù v, sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm vẫn khó coi đến dọa ng.
Cứ tiếp tục v cũng k đc!
Cô đứng lên, đi về phía anh, đột nhiên, xe thắng lại, thân cô xông về trc, sau đó lại k khống chế đc té về sau, đằng sau như là có 1 cánh tay đang kéo cô v.
Mộ Nguyệt Sâm kịp thời kéo cô, sau đó ngón tay đã đụng vào quần áo cô nhưng k bắt đc.
Hạ Băng Khuynh té lên ng Mộ Nguyệt Bạch, cô chỉ cảm thấy đằng sau mình bị 1 cơn gió tấn công, mùi hương như hoa hồng bay qua mũi.
Chuyện ngoài ý muốn, kinh động đến cô vốn k có thời gian suy nghĩ, mông cô ngồi lên đùi Mộ Nguyệt Bạch, lưng dựa vào lồng ngực anh.
Tiếp đến, 2 tay còn ôm eo cô.
Vẫn là mùi hoa hồng: “Em cẩn thận tí!”
“Xin xin lỗi!” Lục phủ ngũ tạng Hạ Băng Khuynh nổi da gà, lập tức đứng dậy, lực ở eo vô hình chung mạnh hơn.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm hoàn toàn sắp nổ tung cả con đường.
Đặc biệt là khi thấy tay Mộ Nguyệt Bạch trên eo Hạ Băng Khuynh, mà cô lại đỏ mặt, cô dám đỏ mặt!
Cố chịu đựng, cô ngồi vị trí giữa.
Quản gia để hành lý lên.
Hạ Băng Khuynh nhân cơ hội hỏi: “Chú, vậy chị và anh rể đâu? Họ cũng ngồi xe này sao?” Cô muốn nói nếu họ chưa đi, cô thà qua đó ngồi với họ.
“Uhm, đường xe, bên đó mua đồ cũng k dễ, cho nên đại thiếu gia với thiếu phu nhân qua đó chuẩn bị trc, bây h chắc đc nửa đường rồi!” Quản lý cười nhàn nhạt đáp, sau đó xuống xe.
Đi rồi!
Hạ Băng Khuynh nhìn 2 tên trc mặt, lòng k ngừng than, hèn gì anh rể và chị thà đi trc, vẫn là họ thông minh, chung xe với 2 tên này thật sự là tai họa.
Xe khởi động, rời Mộ gia.
Lái đc 1 đoạn, không khí vẫn kỳ lạ, cứ cảm thấy có gì dao động trong không khí.
Hạ Băng Khuynh cầm đth giả bộ chơi, mắt lướt qa lại giữa 2 ng họ, Mộ Nguyệt Sâm hôm nay mặc đồ nhà màu trắng, Mộ Nguyệt Bạch ngược lại 1 thân màu đen.
Họ quả thật là 2 hung thần trắng đen.
Cô nhịn k đc lén cười.
“Ngồi qua đây!” Mộ Nguyệt Sâm từ tốn nói.
Rất hiển nhiên, anh cực kỳ k hài lòng Hạ Băng Khuynh k ngồi phía bên anh.
Mộ Nguyệt Bạch nhìn Hạ Băng Khuynh cười cười, cũng k nói gì.
Hạ Băng Khuynh ở bên k yên lòng động đậy, cười nói: “Em ngồi bên đây khá tốt, đợi lát Tiêu Nhân lên, có thể ngồi chung với em.”
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày: “Em xác định cô ta ngồi bên em?”
Hạ Băng Khuynh đáp: “Đương nhiên!”
Đúng vậy! Nha đầu này thật sự k hề muốn ngồi với cô, vì có thầy Quý, nhưng vấn đề là bây h cô sợ Mộ Nguyệt Bạch!
“Qua đây!” Mộ Nguyệt Sâm dần mất đi sự kiên nhẫn.
Hạ Băng Khuynh ở bên do dự.
Mộ Nguyệt Bạch nở nụ cười, ôn nhu như gió xuân: “Qua đó ngồi đi, anh Nguyệt Bạch k cảm thấy cơ đơn, k cần quá quan tâm anh.”
MẸ ANH!
Lòng Hạ Băng Khuynh chửi, biểu cảm lại k dám để lộ chút nào.
Dù v, sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm vẫn khó coi đến dọa ng.
Cứ tiếp tục v cũng k đc!
Cô đứng lên, đi về phía anh, đột nhiên, xe thắng lại, thân cô xông về trc, sau đó lại k khống chế đc té về sau, đằng sau như là có 1 cánh tay đang kéo cô v.
Mộ Nguyệt Sâm kịp thời kéo cô, sau đó ngón tay đã đụng vào quần áo cô nhưng k bắt đc.
Hạ Băng Khuynh té lên ng Mộ Nguyệt Bạch, cô chỉ cảm thấy đằng sau mình bị 1 cơn gió tấn công, mùi hương như hoa hồng bay qua mũi.
Chuyện ngoài ý muốn, kinh động đến cô vốn k có thời gian suy nghĩ, mông cô ngồi lên đùi Mộ Nguyệt Bạch, lưng dựa vào lồng ngực anh.
Tiếp đến, 2 tay còn ôm eo cô.
Vẫn là mùi hoa hồng: “Em cẩn thận tí!”
“Xin xin lỗi!” Lục phủ ngũ tạng Hạ Băng Khuynh nổi da gà, lập tức đứng dậy, lực ở eo vô hình chung mạnh hơn.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm hoàn toàn sắp nổ tung cả con đường.
Đặc biệt là khi thấy tay Mộ Nguyệt Bạch trên eo Hạ Băng Khuynh, mà cô lại đỏ mặt, cô dám đỏ mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.