Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 276
Khuyết Danh
07/09/2019
Hạ Băng Khuynh âm thầm nuốt nước miếng: “Tâm tư nữ nhân anh đừng đoán!”
“Đúng, đúng, k đc đoán!” Tiêu Nhân phối hợp gật đầu.
“Tâm tư của nữ nhân chắc chỉ có bạn trai, cái này theo anh thấy, cũng k có giá trị đi đoán.” Mộ Nguyệt Bạch cười nhẹ.
“Hừ hừ” Hạ Băng Khuynh cười kì lạ.
Tên 2 mặt 3 dao.
Bọn họ cứ bị “khống chế” như v, đưa xuống lầu.
Đến bước kế cuối cầu thang, Hạ Băng Khuynh thoát khỏi Mộ Nguyệt Bạch, chạy bước nhỏ về trc.
Trong phòng ăn, mọi ng đều ngồi đủ.
Kế Mộ Nguyệt Sâm còn trống, như cố ý để cho ai đó.
Quý Tu cùng Mộ Cẩm Đình luôn nói chuyện nhỏ với nhau, vì mọi ng k hứng thú, nên họ cũng ngại nói lớn.
“2 đứa lên coi phòng, s quên cả đi xuống ăn cơm rồi.” Hạ Vân Khuynh có chút trách móc.
“K s, cô gái trẻ mà, k tránh khỏi hưng phấn.” Mộ Cẩm Đình liền nói.
Hạ Vân Khuynh cười, cô đang đợi lời này của Mộ Cẩm Đình.
Hạ Băng Khuynh ngồi ghế bên Mộ Nguyệt Sâm, còn chưa đến ghế, lại bị Mộ Nguyệt Bạch cướp mất.
Bà nhà anh!
Lòng cô chửi tục.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm nhìn Mộ Nguyệt Bạch lạnh lẽo, nhưng ngta vốn k quan tâm ánh mắt của anh, mũi tên sắc bén như bắn vào không trung, dù cho tên có sắc cỡ nào, cũng vô dụng.
“Anh chết đứng lên cho tôi!’ Mộ Nguyệt Sâm dưới bàn k khách khí đá chân Mộ Nguyệt Bạch.
“Chết rồi chắc k đứng dậy đc, “ Mộ Nguyệt Bạch chậm chạp mở chân ra, lại cười: “Chết nếu có thể đứng, chắc gọi là cương thi! Anh k làm chuyện khủng bố đó đâu.”
“Nếu k đứng nữa, tôi cho anh thành toái thi*!”
*tất thi thế bị phanh thây k nguyên vẹn
Hạ Băng Khuynh mở miệng: “Đc rồi, đừng cãi nữa.”
Tiêu Nhân ngồi kế thầy Quý, Hạ Băng Khuynh ngồi kế bên cô.
Bên đó, Mộ Cẩm Đình quay đầu qa: “2 đứa đi rồi, ăn cơm mà thôi, cái gì ngồi k ngồi, thầy Quý ngta là khác, đừng làm trò cười nữa.”
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lẽo, nhưng k nói gì.
“Mọi ng động đũa, ăn cơm!” Hạ Vân Khuynh nói 1 câu.
1 bàn k gọi là lớn, mọi ng lần lượt lấy đũa ăn.
Hạ Băng Khuynh sớm đã đói chết, cầm đũa gắp 1 chân gà nướng, vừa cắn 1 miếng, đột nhiên cảm thấy dưới bàn có ng dùng chân trêu chân cô, động tác rất nhẹ, hoàn toàn là trêu ghẹo.
Cô bất ngờ đến nuốt luôn miếng gà xuống.
Nước miếng chảy ra tô rau trc mặt.
“Hạ Băng Khuynh, cô dơ quá, còn để ngta ăn k.” Tiêu Nhân ở bên la.
“Sao tự nhiên vậy? Gà có vấn đề?” Mộ Cẩm Đình nghi ngờ hỏi.
Hạ Băng Khuynh xua tay: “Ngại quá, cổ họng tự nhiên ngứa.”
Đối diện, Mộ Nguyệt Sâm rút tờ khăn giấy ném qua.
Hạ Băng Khuynh nhận lấy, rút ra, đồng thời nhìn mặt anh mấy lần.
Là anh làm sao?
Mộ Nguyệt Bạch đưa đũa vẫy vẫy trc mắt cô: “ Băng Khuynh, mặt Nguyệt Sâm nở hoa sao? Sao cứ nhìn chằm chằm v?”
“K có, ai nhìn anh ấy chứ.” Hạ Băng Khuynh có chút k vui đáp, cúi đầu, lấy khăn giấy lau miệng.
Đột nhiên, chân lại bị ai trêu 1 cái.
Cơ thể Hạ Băng Khuynh liền ngồi thẳng, mắt trừng qua Mộ Nguyệt Sâm, anh rốt cuộc đủ chưa, đây là đang ăn cơm!
- -------- ----------
“Đúng, đúng, k đc đoán!” Tiêu Nhân phối hợp gật đầu.
“Tâm tư của nữ nhân chắc chỉ có bạn trai, cái này theo anh thấy, cũng k có giá trị đi đoán.” Mộ Nguyệt Bạch cười nhẹ.
“Hừ hừ” Hạ Băng Khuynh cười kì lạ.
Tên 2 mặt 3 dao.
Bọn họ cứ bị “khống chế” như v, đưa xuống lầu.
Đến bước kế cuối cầu thang, Hạ Băng Khuynh thoát khỏi Mộ Nguyệt Bạch, chạy bước nhỏ về trc.
Trong phòng ăn, mọi ng đều ngồi đủ.
Kế Mộ Nguyệt Sâm còn trống, như cố ý để cho ai đó.
Quý Tu cùng Mộ Cẩm Đình luôn nói chuyện nhỏ với nhau, vì mọi ng k hứng thú, nên họ cũng ngại nói lớn.
“2 đứa lên coi phòng, s quên cả đi xuống ăn cơm rồi.” Hạ Vân Khuynh có chút trách móc.
“K s, cô gái trẻ mà, k tránh khỏi hưng phấn.” Mộ Cẩm Đình liền nói.
Hạ Vân Khuynh cười, cô đang đợi lời này của Mộ Cẩm Đình.
Hạ Băng Khuynh ngồi ghế bên Mộ Nguyệt Sâm, còn chưa đến ghế, lại bị Mộ Nguyệt Bạch cướp mất.
Bà nhà anh!
Lòng cô chửi tục.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm nhìn Mộ Nguyệt Bạch lạnh lẽo, nhưng ngta vốn k quan tâm ánh mắt của anh, mũi tên sắc bén như bắn vào không trung, dù cho tên có sắc cỡ nào, cũng vô dụng.
“Anh chết đứng lên cho tôi!’ Mộ Nguyệt Sâm dưới bàn k khách khí đá chân Mộ Nguyệt Bạch.
“Chết rồi chắc k đứng dậy đc, “ Mộ Nguyệt Bạch chậm chạp mở chân ra, lại cười: “Chết nếu có thể đứng, chắc gọi là cương thi! Anh k làm chuyện khủng bố đó đâu.”
“Nếu k đứng nữa, tôi cho anh thành toái thi*!”
*tất thi thế bị phanh thây k nguyên vẹn
Hạ Băng Khuynh mở miệng: “Đc rồi, đừng cãi nữa.”
Tiêu Nhân ngồi kế thầy Quý, Hạ Băng Khuynh ngồi kế bên cô.
Bên đó, Mộ Cẩm Đình quay đầu qa: “2 đứa đi rồi, ăn cơm mà thôi, cái gì ngồi k ngồi, thầy Quý ngta là khác, đừng làm trò cười nữa.”
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lẽo, nhưng k nói gì.
“Mọi ng động đũa, ăn cơm!” Hạ Vân Khuynh nói 1 câu.
1 bàn k gọi là lớn, mọi ng lần lượt lấy đũa ăn.
Hạ Băng Khuynh sớm đã đói chết, cầm đũa gắp 1 chân gà nướng, vừa cắn 1 miếng, đột nhiên cảm thấy dưới bàn có ng dùng chân trêu chân cô, động tác rất nhẹ, hoàn toàn là trêu ghẹo.
Cô bất ngờ đến nuốt luôn miếng gà xuống.
Nước miếng chảy ra tô rau trc mặt.
“Hạ Băng Khuynh, cô dơ quá, còn để ngta ăn k.” Tiêu Nhân ở bên la.
“Sao tự nhiên vậy? Gà có vấn đề?” Mộ Cẩm Đình nghi ngờ hỏi.
Hạ Băng Khuynh xua tay: “Ngại quá, cổ họng tự nhiên ngứa.”
Đối diện, Mộ Nguyệt Sâm rút tờ khăn giấy ném qua.
Hạ Băng Khuynh nhận lấy, rút ra, đồng thời nhìn mặt anh mấy lần.
Là anh làm sao?
Mộ Nguyệt Bạch đưa đũa vẫy vẫy trc mắt cô: “ Băng Khuynh, mặt Nguyệt Sâm nở hoa sao? Sao cứ nhìn chằm chằm v?”
“K có, ai nhìn anh ấy chứ.” Hạ Băng Khuynh có chút k vui đáp, cúi đầu, lấy khăn giấy lau miệng.
Đột nhiên, chân lại bị ai trêu 1 cái.
Cơ thể Hạ Băng Khuynh liền ngồi thẳng, mắt trừng qua Mộ Nguyệt Sâm, anh rốt cuộc đủ chưa, đây là đang ăn cơm!
- -------- ----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.