Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 284
Khuyết Danh
07/09/2019
“Đừng kích động v, k mắc lắm đâu.” Mộ Nguyệt Sâm xoa mặt nhỏ của cô.
“Anh k hiểu!” Hạ Băng Khuynh cười yêu kiều.
Đối với nữ nhân mà nói, chuyện hạnh phúc nhất, trừ chuyện ng đàn ông cô yêu cũng yêu cô, thì hành động nhỏ cũng khiến cô cảm động đến mơ hồ, mà điều khiến cô thật sự cảm động k fai anh mua gì, mà là, anh cho cô biết, trong lòng anh lúc nào cũng chú ý đến cô.
Mộ Nguyệt Sâm dẫn cô đi đến cửa vào, nơi đó có 1 con đường nhỏ rậm rạp, men theo đường đó phong cảnh rất đẹp, tâm trạng Hạ Băng Khuynh cũng trở nên cực kỳ tốt, như là chớp mắt k còn thấy phiền não nữa.
Họ ngắm hoa xong, lại men theo đường đó đi về.
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi đến nỗi khiến ng khác lưu luyến k muốn kết thúc, cô thật sự muốn cứ thế nắm tay anh, chầm chậm đi trên con đường nhỏ, dù cho cứ thể đi, đi đến khuya, rồi đến trời sáng, đi đến nơi khác, chỉ cần k bị đói chết, mệt chết, cứ thế đi đến suốt đời cũng đc.
Trời tối dần.
Họ từ cừa vào, thấy đèn sáng.
“2 ng chơi mất tích à, cả chiều đi đâu?” Mộ Cẩm Đình đi qua hỏi, tay cầm nĩa, trên đó có rau và thịt.
Mắt Hạ Băng Khuynh sáng lên: “Anh rểm tối nay ăn đồ nướng sao?”
Mộ Cẩm Đình mỉm cười gật đầu: “Đúng v, là bạn thân cổ quái của em đề nghị, chúng ta ở nhà cũng k ăn, lâu lâu ăn lần cũng thấy mới lạ.”
Bên đó, Tiêu Nhân vẫy tay với Hạ Băng Khuynh: “Nhanh qua đây giúp!”
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm nói: “Vậy anh giúp anh rể, em qa với Tiêu Nhân.”
Mộ Nguyệt Sâm gật đầu.
Hạ Băng Khuynh nhận đc sự đồng ý của anh mới qa đó.
Mộ Cẩm Đình ở bên cười lén: “Aiyo, anh làm anh rể nó cũng k nghe lời anh, đều nói gái lớn k giữ đc, tim cứ giữ tới giữ lui, cuối cùng giữ ở chỗ em rồi.” Anh dùng nĩa chạm vào Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.
“Lấy nĩa ra!” Mộ Nguyệt Sâm chê bai xua tay, trong mắt lại có ý cười.
Hạ Băng Khuynh chạy đến bên Tiêu Nhân, nghĩ đến chuyện nát bị bắt gặp hồi trưa, vẫn có chút ngại: “Cái đó, chuyện lúc trưa.”
“Đừng giảo biện, 2 ng mất tích cả chiều, k lẽ muốn nói với tớ, tìm 1 nơi đánh cờ s?” Tiêu Nhần cười hì hì mặt háo sắc.
“Đc r! Tớ thừa nhận k có hứng thú với cờ!” Nếu đã bị nhìn thấu, Hạ Băng Khuynh cũng k che giấu.
“Yo yo yo, càng ngày càng k biết xấu hổ, nhưng cũng bình thường, đổi lại là tớ có bạn trai sắc hương vẹn toàn như tam thiếu, não tớ chắc chắn cả ngày chỉ nghĩ đến cùng anh ấy giao phối!’ Tiêu Nhân nói, làm biểu cảm ngưỡng mộ đố kỵ hận.
“Thầy Quý--” Hạ Băng Khuynh la lên với phía sau của Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân bị dọa đến quay mạnh đầu, sau lưng k có ai, cầm rượu đỏ trên bàn đổ đánh Hạ Băng Khuynh: “Đc lắm, con yêu tinh hư hỏng phong lãng, lại gạt người---”
Hạ Băng Khuynh nhanh chóng chạy trốn, vừa cười vừa chạy.
“Bụp--” 1 tiếng, cơ thể đụng vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn, là tên hồ ly già Mộ Nguyệt Bạch.
Anh dùng tay đỡ eo cô, gõ lên mũi cô: “Tiểu hồ đồ, vẫn hậu đậu như v!”
Mộ Nguyệt Sâm k xa thấy, mắt nhìn đã muốn lấy dao trái cây bên cạnh ném qua!
“Anh k hiểu!” Hạ Băng Khuynh cười yêu kiều.
Đối với nữ nhân mà nói, chuyện hạnh phúc nhất, trừ chuyện ng đàn ông cô yêu cũng yêu cô, thì hành động nhỏ cũng khiến cô cảm động đến mơ hồ, mà điều khiến cô thật sự cảm động k fai anh mua gì, mà là, anh cho cô biết, trong lòng anh lúc nào cũng chú ý đến cô.
Mộ Nguyệt Sâm dẫn cô đi đến cửa vào, nơi đó có 1 con đường nhỏ rậm rạp, men theo đường đó phong cảnh rất đẹp, tâm trạng Hạ Băng Khuynh cũng trở nên cực kỳ tốt, như là chớp mắt k còn thấy phiền não nữa.
Họ ngắm hoa xong, lại men theo đường đó đi về.
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi đến nỗi khiến ng khác lưu luyến k muốn kết thúc, cô thật sự muốn cứ thế nắm tay anh, chầm chậm đi trên con đường nhỏ, dù cho cứ thể đi, đi đến khuya, rồi đến trời sáng, đi đến nơi khác, chỉ cần k bị đói chết, mệt chết, cứ thế đi đến suốt đời cũng đc.
Trời tối dần.
Họ từ cừa vào, thấy đèn sáng.
“2 ng chơi mất tích à, cả chiều đi đâu?” Mộ Cẩm Đình đi qua hỏi, tay cầm nĩa, trên đó có rau và thịt.
Mắt Hạ Băng Khuynh sáng lên: “Anh rểm tối nay ăn đồ nướng sao?”
Mộ Cẩm Đình mỉm cười gật đầu: “Đúng v, là bạn thân cổ quái của em đề nghị, chúng ta ở nhà cũng k ăn, lâu lâu ăn lần cũng thấy mới lạ.”
Bên đó, Tiêu Nhân vẫy tay với Hạ Băng Khuynh: “Nhanh qua đây giúp!”
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm nói: “Vậy anh giúp anh rể, em qa với Tiêu Nhân.”
Mộ Nguyệt Sâm gật đầu.
Hạ Băng Khuynh nhận đc sự đồng ý của anh mới qa đó.
Mộ Cẩm Đình ở bên cười lén: “Aiyo, anh làm anh rể nó cũng k nghe lời anh, đều nói gái lớn k giữ đc, tim cứ giữ tới giữ lui, cuối cùng giữ ở chỗ em rồi.” Anh dùng nĩa chạm vào Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.
“Lấy nĩa ra!” Mộ Nguyệt Sâm chê bai xua tay, trong mắt lại có ý cười.
Hạ Băng Khuynh chạy đến bên Tiêu Nhân, nghĩ đến chuyện nát bị bắt gặp hồi trưa, vẫn có chút ngại: “Cái đó, chuyện lúc trưa.”
“Đừng giảo biện, 2 ng mất tích cả chiều, k lẽ muốn nói với tớ, tìm 1 nơi đánh cờ s?” Tiêu Nhần cười hì hì mặt háo sắc.
“Đc r! Tớ thừa nhận k có hứng thú với cờ!” Nếu đã bị nhìn thấu, Hạ Băng Khuynh cũng k che giấu.
“Yo yo yo, càng ngày càng k biết xấu hổ, nhưng cũng bình thường, đổi lại là tớ có bạn trai sắc hương vẹn toàn như tam thiếu, não tớ chắc chắn cả ngày chỉ nghĩ đến cùng anh ấy giao phối!’ Tiêu Nhân nói, làm biểu cảm ngưỡng mộ đố kỵ hận.
“Thầy Quý--” Hạ Băng Khuynh la lên với phía sau của Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân bị dọa đến quay mạnh đầu, sau lưng k có ai, cầm rượu đỏ trên bàn đổ đánh Hạ Băng Khuynh: “Đc lắm, con yêu tinh hư hỏng phong lãng, lại gạt người---”
Hạ Băng Khuynh nhanh chóng chạy trốn, vừa cười vừa chạy.
“Bụp--” 1 tiếng, cơ thể đụng vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn, là tên hồ ly già Mộ Nguyệt Bạch.
Anh dùng tay đỡ eo cô, gõ lên mũi cô: “Tiểu hồ đồ, vẫn hậu đậu như v!”
Mộ Nguyệt Sâm k xa thấy, mắt nhìn đã muốn lấy dao trái cây bên cạnh ném qua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.