Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 366
Khuyết Danh
07/09/2019
Nói xong, anh thần sắc lạnh lùng rời đi trc.
Ôn Tử Tích nhẹ cúi đầu nhìn tay mình, lúc nãy Mộ Nguyệt Sâm lấy tay ra khỏi tay cô k fai cô k có cảm giác.
Vẫn còn k đc s?
Tay bất giác nắm chặt, quay qua, cô ngẩng đầu, mặt mang nụ cười đi theo Mộ Nguyệt Sâm: “Đừng gấp v mà”
“Em gái, vậy bọn anh đi đánh bài đây, đợi lát ăn gặp nhe” Cố Quân Thụy nói 1 câu tạm biệt với Hạ Băng Khuynh.
Quản Dung Khiêm cùng Ôn Nhã Liên theo đó nói tạm biệt, 3 ng đàn ông cùng rời đi.
Ng ra cuối cùng còn giúp cô đóng cửa lại.
Hạ Băng Khuynh ngây ng ngồi đó, từ từ, mắt đỏ lên, sương mù lan tràn.
Úp mặt vào gối, cô dùng chăn cho đầu, trốn trong đó khóc thật lớn, ướt và nóng cả trong chăn, đau đến k thể thở.
Như bị vô số kim đâm vào v, cô k chịu nổi,. đến hô hấp cũng k chịu đc.
H cơm tối.
Hạ Băng Khuynh tự nhiên k tìm ngược đãi xuống ăn, sau đó nhìn họ ngồi chung, ngồi trc mặt cô, hoặc là cười, hoặc là thân mật.
Bên ngoài đã tối.
Dưới lầu.
Phòng ăn đầy người.
Ôn Tử Tích bộ dạng danh chính ngôn thuận ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, mọi ng đều k nói gì, dù s đến đương sự như Mộ Nguyệt Sâm cũng trầm mặc r, họ còn nói gì nữa.
Hạ Vân Khuynh đột nhiên nghĩ đến em gái, ngẩng đầu hỏi quản gia: “Đưa cơm cho Băng Khuynh chưa?”
“Vẫn chưa!” Quản gia cung kính đáp, lại nói: “Bây h tôi mang lên.”
“Uhm, hôm nay mang tôm tươi hoành thánh đi, bỏ thêm giá và măng, hôm nay nó nói với con, muốn ăn hoành thánh!” Hạ Vân Khuynh dặn dò.
“Dạ đc, tôi đi nói với nhà bếp, làm xong đưa lên cho cô ấy” Quản gia nói, liền rời đi.
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn chén đũa trc mắt, biểu cảm nhìn có vẻ thâm trầm.
Nhưng vì k biểu lộ hi nộ trên mặt, cũng k biết anh nghĩ gì, chỉ là khi nghe 3 chữ Hạ Băng Khuynh, tâm tư nhìn như ngày càng sâu hơn.
Ôn Tử Tích k bỏ qua sự biến đổi trong đáy mắt anh, nụ cười trên mặt khẽ thu lại, lại cười lần nữa: “Hoành thánh thêm giá và măng em cũng chưa ăn qua, nghe chị dâu nói liền chảy nước miếng, hay là đón em Băng Khuynh xuống, chúng ta cùng anh!”
“K cần!” Hạ Vân Khuynh phản đối dứt khoát.
Mộ Cẩm Đình ở bên khẽ chạm chân cô ở dưới bàn.
Hạ Vân Khuynh mới ý thức ngữ khí của mình có chút nặng, ng đến cũng là khách, lòng có k thích cũng fai nhịn, cô hòa hoãn lại: “Chân Băng Khuynh k tiện xuống lầu, vẫn là ở trong phòng ăn, nếu cô muốn ăn hoành thánh, kêu nhà bếp làm thêm 1 tô là đc.”
Ôn Tử Tích cười tiếp lời: “Chị dâu hiểu lầm r, quan trọng là để em Băng Khuynh xuống cùng chúng ta náo nhiệt, đồ ăn hôm nay phong phú, cô ấy lại thích ăn, nếu biết dưới đây nhiều đồ ngon, nhất định muốn đói chết r, để em lên đón cô ấy.”
Cô nói xong, liền đứng dậy, tự mình chủ trương đi ra ngoài.
“Ôn tiểu thư---” Hạ Vân Khuynh k ngồi đc nữa, liền đứng dậy đi theo.
Ng trong nhà bếp cũng k biết làm s.
Nhưng cũng k thể nói chen vào.
Đối với 2 trưởng bối Mộ gia, Ôn Tử Tích cũng là 1 con dâu k tệ, dù là gia thế hay là độ tương thích với Mộ gia, nhưng quan trọng là con trai thích, nếu k thích, v thì đều uổng phí, dù s cũng là cả đời ng, hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
- -------- ----------
Ôn Tử Tích nhẹ cúi đầu nhìn tay mình, lúc nãy Mộ Nguyệt Sâm lấy tay ra khỏi tay cô k fai cô k có cảm giác.
Vẫn còn k đc s?
Tay bất giác nắm chặt, quay qua, cô ngẩng đầu, mặt mang nụ cười đi theo Mộ Nguyệt Sâm: “Đừng gấp v mà”
“Em gái, vậy bọn anh đi đánh bài đây, đợi lát ăn gặp nhe” Cố Quân Thụy nói 1 câu tạm biệt với Hạ Băng Khuynh.
Quản Dung Khiêm cùng Ôn Nhã Liên theo đó nói tạm biệt, 3 ng đàn ông cùng rời đi.
Ng ra cuối cùng còn giúp cô đóng cửa lại.
Hạ Băng Khuynh ngây ng ngồi đó, từ từ, mắt đỏ lên, sương mù lan tràn.
Úp mặt vào gối, cô dùng chăn cho đầu, trốn trong đó khóc thật lớn, ướt và nóng cả trong chăn, đau đến k thể thở.
Như bị vô số kim đâm vào v, cô k chịu nổi,. đến hô hấp cũng k chịu đc.
H cơm tối.
Hạ Băng Khuynh tự nhiên k tìm ngược đãi xuống ăn, sau đó nhìn họ ngồi chung, ngồi trc mặt cô, hoặc là cười, hoặc là thân mật.
Bên ngoài đã tối.
Dưới lầu.
Phòng ăn đầy người.
Ôn Tử Tích bộ dạng danh chính ngôn thuận ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, mọi ng đều k nói gì, dù s đến đương sự như Mộ Nguyệt Sâm cũng trầm mặc r, họ còn nói gì nữa.
Hạ Vân Khuynh đột nhiên nghĩ đến em gái, ngẩng đầu hỏi quản gia: “Đưa cơm cho Băng Khuynh chưa?”
“Vẫn chưa!” Quản gia cung kính đáp, lại nói: “Bây h tôi mang lên.”
“Uhm, hôm nay mang tôm tươi hoành thánh đi, bỏ thêm giá và măng, hôm nay nó nói với con, muốn ăn hoành thánh!” Hạ Vân Khuynh dặn dò.
“Dạ đc, tôi đi nói với nhà bếp, làm xong đưa lên cho cô ấy” Quản gia nói, liền rời đi.
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn chén đũa trc mắt, biểu cảm nhìn có vẻ thâm trầm.
Nhưng vì k biểu lộ hi nộ trên mặt, cũng k biết anh nghĩ gì, chỉ là khi nghe 3 chữ Hạ Băng Khuynh, tâm tư nhìn như ngày càng sâu hơn.
Ôn Tử Tích k bỏ qua sự biến đổi trong đáy mắt anh, nụ cười trên mặt khẽ thu lại, lại cười lần nữa: “Hoành thánh thêm giá và măng em cũng chưa ăn qua, nghe chị dâu nói liền chảy nước miếng, hay là đón em Băng Khuynh xuống, chúng ta cùng anh!”
“K cần!” Hạ Vân Khuynh phản đối dứt khoát.
Mộ Cẩm Đình ở bên khẽ chạm chân cô ở dưới bàn.
Hạ Vân Khuynh mới ý thức ngữ khí của mình có chút nặng, ng đến cũng là khách, lòng có k thích cũng fai nhịn, cô hòa hoãn lại: “Chân Băng Khuynh k tiện xuống lầu, vẫn là ở trong phòng ăn, nếu cô muốn ăn hoành thánh, kêu nhà bếp làm thêm 1 tô là đc.”
Ôn Tử Tích cười tiếp lời: “Chị dâu hiểu lầm r, quan trọng là để em Băng Khuynh xuống cùng chúng ta náo nhiệt, đồ ăn hôm nay phong phú, cô ấy lại thích ăn, nếu biết dưới đây nhiều đồ ngon, nhất định muốn đói chết r, để em lên đón cô ấy.”
Cô nói xong, liền đứng dậy, tự mình chủ trương đi ra ngoài.
“Ôn tiểu thư---” Hạ Vân Khuynh k ngồi đc nữa, liền đứng dậy đi theo.
Ng trong nhà bếp cũng k biết làm s.
Nhưng cũng k thể nói chen vào.
Đối với 2 trưởng bối Mộ gia, Ôn Tử Tích cũng là 1 con dâu k tệ, dù là gia thế hay là độ tương thích với Mộ gia, nhưng quan trọng là con trai thích, nếu k thích, v thì đều uổng phí, dù s cũng là cả đời ng, hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
- -------- ----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.