Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 394
Khuyết Danh
07/09/2019
Cơ thẻ Mộ Nguyệt Sâm cứng đờ.
Vật phát tiết? 3 chữ này khiến nội tâm của anh sụp đổ.
Anh cố gắng mang đến cho cô, cuối cùng k fai khiến cô cảm thấy viên mãn mà vỡ vụn, cô thậm chí cảm thấy bây h a muốn cô, chỉ đơn thuần là để phát tiết.
Hạ Băng Khuynh đẩy anh ra, lật ng lại: “Nếu chúng ta k có sau này, thì đừng đến chơi đùa tôi!”
Trong lòng, dần im lặng.
Cứ thế im lặng như chết v.
K biết qa bao lâu, giường có động tĩnh, Mộ Nguyệt Sâm xuống giường.
Cửa lại mở ra và đóng lại.
Mắt Hạ Băng Khuynh dần đầy sương mù.
Cơ thể đầy dấu tích của anh, miệng cũng là hơi thở của anh ấy, nói k muốn bị anh chơi đùa, nhưng trong lòng cô k fai sớm đã chấp thuận r s.
Nói đến cùng, cũng là bản thân cô sai.
Mấy ngày sau, Mộ Nguyệt Sâm k xuất hiện ở phòng Hạ Băng Khuynh nữa.
K đến gần, anh sẽ kêu ng làm đem tí đồ ăn vặt lên.
Đây tính là gì?
Đền tội?
Ôn Tử Tích cũng mấy ngày k đến, chắc cô ta cũng mệt r, muốn nghỉ vài hôm.
May mà có Tiêu Nhân ở bên, dù tắm nắng hay ăn điểm tâm, cũng có ng nói k vô vị, cũng khiến Hạ Băng Khuynh k nghĩ bậy nhiều.
Hôm nay, bên ngoài mưa triền miên, nhiệt độ cũng xuống k ít.
“Băng Khuynh, hay chúng ta đi coi phi,! Cửa ngày k làm gì chán chết.” Tiêu Nhân ôm hộp socola, vừa ăn vừa nói.
“Đc, chúng ta đi xem!” Hạ Băng Khuynh cũng chán, lúc này mới 1h chiều, cách 5 tiếng nữa mới ăn cơm.
2 cô gái nói liền hành động.
Hạ Băng Khuynh mặc áo khoác, đưa Tiêu Nhân đến phòng media.
“Woa, đẹp quá!” Tiêu Nhân nhìn hàng ghế làm bằng da thịt, còn có màn hình cực lớn, xung quanh bố trí, k cái nào k hoa lệ: “Ng có tiền đến xem phim cũng tùy ý, Băng Khuynh, tớ thích chỗ này r, tớ sẽ ở đây đến già.”
“Cậu nghĩ cách gả cho 1 trong 2 vị thiếu gia đi, nguyện vọng lập tức thành sự thật.
“ Hạ Băng Khuynh đùa cô.
“Đừng đừng, 2 vị thiếu gia đó, thì miễn, tớ còn muốn sống thêm mấy năm!”
Tiêu Nhân lắc đầu.
Hạ Băng Khuynh cười, chỉ bên kia: “Bên đó là đồ ăn, cậu tự lấy.”
“Quá tốt r” Điều hạnh phúc nhất của Tiêu Nhân mấy ngày nay là ăn đc tất cả những thứ mình muốn, cô mở hộc tủ, bên trong đầy đồ ăn vặt, lấy để lên bàn, mở ra từng cái.
Chiều nay, họ chiếm chỗ này r.
Hạ Băng Khuynh lấy remote mở màn hình, vừa cbi chọn phim, đột nhiên, ngửi thấy mùi lạ.
Mùi này vào mũi cô, cô lập tức muốn ói: “Ọe--”=
Vật phát tiết? 3 chữ này khiến nội tâm của anh sụp đổ.
Anh cố gắng mang đến cho cô, cuối cùng k fai khiến cô cảm thấy viên mãn mà vỡ vụn, cô thậm chí cảm thấy bây h a muốn cô, chỉ đơn thuần là để phát tiết.
Hạ Băng Khuynh đẩy anh ra, lật ng lại: “Nếu chúng ta k có sau này, thì đừng đến chơi đùa tôi!”
Trong lòng, dần im lặng.
Cứ thế im lặng như chết v.
K biết qa bao lâu, giường có động tĩnh, Mộ Nguyệt Sâm xuống giường.
Cửa lại mở ra và đóng lại.
Mắt Hạ Băng Khuynh dần đầy sương mù.
Cơ thể đầy dấu tích của anh, miệng cũng là hơi thở của anh ấy, nói k muốn bị anh chơi đùa, nhưng trong lòng cô k fai sớm đã chấp thuận r s.
Nói đến cùng, cũng là bản thân cô sai.
Mấy ngày sau, Mộ Nguyệt Sâm k xuất hiện ở phòng Hạ Băng Khuynh nữa.
K đến gần, anh sẽ kêu ng làm đem tí đồ ăn vặt lên.
Đây tính là gì?
Đền tội?
Ôn Tử Tích cũng mấy ngày k đến, chắc cô ta cũng mệt r, muốn nghỉ vài hôm.
May mà có Tiêu Nhân ở bên, dù tắm nắng hay ăn điểm tâm, cũng có ng nói k vô vị, cũng khiến Hạ Băng Khuynh k nghĩ bậy nhiều.
Hôm nay, bên ngoài mưa triền miên, nhiệt độ cũng xuống k ít.
“Băng Khuynh, hay chúng ta đi coi phi,! Cửa ngày k làm gì chán chết.” Tiêu Nhân ôm hộp socola, vừa ăn vừa nói.
“Đc, chúng ta đi xem!” Hạ Băng Khuynh cũng chán, lúc này mới 1h chiều, cách 5 tiếng nữa mới ăn cơm.
2 cô gái nói liền hành động.
Hạ Băng Khuynh mặc áo khoác, đưa Tiêu Nhân đến phòng media.
“Woa, đẹp quá!” Tiêu Nhân nhìn hàng ghế làm bằng da thịt, còn có màn hình cực lớn, xung quanh bố trí, k cái nào k hoa lệ: “Ng có tiền đến xem phim cũng tùy ý, Băng Khuynh, tớ thích chỗ này r, tớ sẽ ở đây đến già.”
“Cậu nghĩ cách gả cho 1 trong 2 vị thiếu gia đi, nguyện vọng lập tức thành sự thật.
“ Hạ Băng Khuynh đùa cô.
“Đừng đừng, 2 vị thiếu gia đó, thì miễn, tớ còn muốn sống thêm mấy năm!”
Tiêu Nhân lắc đầu.
Hạ Băng Khuynh cười, chỉ bên kia: “Bên đó là đồ ăn, cậu tự lấy.”
“Quá tốt r” Điều hạnh phúc nhất của Tiêu Nhân mấy ngày nay là ăn đc tất cả những thứ mình muốn, cô mở hộc tủ, bên trong đầy đồ ăn vặt, lấy để lên bàn, mở ra từng cái.
Chiều nay, họ chiếm chỗ này r.
Hạ Băng Khuynh lấy remote mở màn hình, vừa cbi chọn phim, đột nhiên, ngửi thấy mùi lạ.
Mùi này vào mũi cô, cô lập tức muốn ói: “Ọe--”=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.