Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 439
Khuyết Danh
07/09/2019
Ôn Tử Tích khoác tay ba, mặc đầm dài đỏ, tóc xoăn tự nhiên tươi mới lãnh mạn, trang điểm tinh tế.
Cô đang nhìn hướng cầu thang như cha, cười ôn nhu như nước với Mộ Nguyệt Sâm.
Ôn Nhã Liên mặc đồ tây màu đen đứng ở sau cùng, ở sau đưa tay kiểu lực bất tòng tâm với Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Bác Minh và Ôn Vệ Giang là bạn lâu năm, 2 cty làm ăn 10 mấy năm với nhau, sau đó mấy đứa con cũng quen biết, quan hệ càng thêm gắn bó.
Trên thương trường, quan hệ k thể tách rời, lợi cùng lợi, lỗ cùng lỗ, bây h 2 cty đang cùng nhau phát triển, như mặt trời giữa trưa, tự nhiên, quan hệ càng thêm thắt chặt.
Điểm này, lòng Mộ Nguyệt Sâm hiểu rõ.
Nhưng nếu anh có ý muốn ở cùng Ôn Tử Tích, cũng k kéo nhiều năm như v, chỉ là bạn.
Anh bước xuống.
“Chú Ôn, dì Ôn!” Chào hỏi ng lớn, mắt Mộ Nguyệt Sâm âm trầm nhìn Ôn Tử Tích, nhưng k giao lưu nhiều với cô, mà nhìn sang Ôn Nhã Liên: “Hnay s tự nhiên muốn qua đây, chú dì đến, k fai fai thông báo trc 1 tiếng sao!”
Ý trong lời này, anh chắc là nghe hiểu.
Ôn Tử Tích lộ bộ mặt khó xử, nghiêng ng, miệng k động nói: “Tớ khuyên r, vô dụng, cậu tha tớ đi, tớ làm s đấu lại 2 ng phụ nữ, tự cầu nhiều phúc đi!”
“2 ng ở bên thì thầm gì v?” Ôn phu nhân ở bên nói.
“Mẹ, Nguyệt Sâm bị chúng ta dọa sợ r!” Ôn Nhã Liên đáp mẹ.
“Con hiểu gì, đây là kinh hỉ!’ Ôn phu nhân cười rạng rỡ, 1 bên liếc mắt với con gái.
Ôn Tử Tích thả tay ba ra, đến giữa anh và Mộ Nguyệt Sâm, rất tự nhiên khoác tay 2 ng: “CHúng ta vào trong ngồi đi!”
Mộ Bác Minh vỗ Ôn Vệ Giang 1 cái: “Lão Ôn, chúng ta vào trong ngồi.”
“Đc, đi, vào trong!”
1 đám ng vào trong phòng khách.
Quản gia dặn ng lên trà, còn đến bếp, kêu làm vài món.
Lúc này, tự nhiên fai lưu khách lại ăn tối!”
Hạ Vân Khuynh từ trên lầu xuống, cô cũng nghe tiếng xe mà xuống.
Cô vừa hay gặp quản gia trong bếp, kêu lại hỏi: “Ai đến v?”
“Là ng nhà Ôn gia, Ôn lão gia, Ôn phu nhân, còn có Nhã Liên thiếu gia và Tử Tích tiểu thư!” Quản gia cung kính đáp, ngữ khí ôn hòa, ý truyền đạt trong mắt lại rất khẩn cấp.
“Cái gì, họ đến r?” Hạ Vân Khuynh như đón giặc lớn, đi đi về về, nắm tay r thả ra.
Nghĩ cũng biết, Ôn gia lần này đến khí thế hừng hừng.
Cô đi lại mấy lần, nhẹ giọng hỏi quản gia: “Nguyệt Sâm vào r s?”
“Vào r!”
“Lão gia, phu nhân, đại thiếu, đều ở trong s?”
“Vâng! Đều ở trong!”
“Băng Khuynh k ở trong!”
“K ở! Tôi cảm thấy đại thiếu phu nhân nên lên chăm tiểu thư Băng Khuynh thì tốt hơn, cô ấy k cần xuống! Tam thiếu, biết nên giải quyết thế nào” Quản gia kiến nghị.
Hạ Vân Khuynh nhìn vào trong, nghĩ:”V con lên lầu, có gì, thông báo con nha.”
“Đc”! Quản gia gật đầu.
Hạ Vân Khuynh gấp gáp lên lầu.
Hnay cô vào cũng k đc gì, Ôn Tử Tích có ba mẹ chống lưng, ba chồng với Ôn tổng quan hệ tốt, trường hợp hôm nay, sợ Nguyệt Sâm cũng fai nhịn, cô vào càng k thể nói bậy.
Nếu để e gái biết cả nhà Ôn gia đến, con bé ở trong phòng nhất định k thể bình tĩnh.
Cô đang nhìn hướng cầu thang như cha, cười ôn nhu như nước với Mộ Nguyệt Sâm.
Ôn Nhã Liên mặc đồ tây màu đen đứng ở sau cùng, ở sau đưa tay kiểu lực bất tòng tâm với Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Bác Minh và Ôn Vệ Giang là bạn lâu năm, 2 cty làm ăn 10 mấy năm với nhau, sau đó mấy đứa con cũng quen biết, quan hệ càng thêm gắn bó.
Trên thương trường, quan hệ k thể tách rời, lợi cùng lợi, lỗ cùng lỗ, bây h 2 cty đang cùng nhau phát triển, như mặt trời giữa trưa, tự nhiên, quan hệ càng thêm thắt chặt.
Điểm này, lòng Mộ Nguyệt Sâm hiểu rõ.
Nhưng nếu anh có ý muốn ở cùng Ôn Tử Tích, cũng k kéo nhiều năm như v, chỉ là bạn.
Anh bước xuống.
“Chú Ôn, dì Ôn!” Chào hỏi ng lớn, mắt Mộ Nguyệt Sâm âm trầm nhìn Ôn Tử Tích, nhưng k giao lưu nhiều với cô, mà nhìn sang Ôn Nhã Liên: “Hnay s tự nhiên muốn qua đây, chú dì đến, k fai fai thông báo trc 1 tiếng sao!”
Ý trong lời này, anh chắc là nghe hiểu.
Ôn Tử Tích lộ bộ mặt khó xử, nghiêng ng, miệng k động nói: “Tớ khuyên r, vô dụng, cậu tha tớ đi, tớ làm s đấu lại 2 ng phụ nữ, tự cầu nhiều phúc đi!”
“2 ng ở bên thì thầm gì v?” Ôn phu nhân ở bên nói.
“Mẹ, Nguyệt Sâm bị chúng ta dọa sợ r!” Ôn Nhã Liên đáp mẹ.
“Con hiểu gì, đây là kinh hỉ!’ Ôn phu nhân cười rạng rỡ, 1 bên liếc mắt với con gái.
Ôn Tử Tích thả tay ba ra, đến giữa anh và Mộ Nguyệt Sâm, rất tự nhiên khoác tay 2 ng: “CHúng ta vào trong ngồi đi!”
Mộ Bác Minh vỗ Ôn Vệ Giang 1 cái: “Lão Ôn, chúng ta vào trong ngồi.”
“Đc, đi, vào trong!”
1 đám ng vào trong phòng khách.
Quản gia dặn ng lên trà, còn đến bếp, kêu làm vài món.
Lúc này, tự nhiên fai lưu khách lại ăn tối!”
Hạ Vân Khuynh từ trên lầu xuống, cô cũng nghe tiếng xe mà xuống.
Cô vừa hay gặp quản gia trong bếp, kêu lại hỏi: “Ai đến v?”
“Là ng nhà Ôn gia, Ôn lão gia, Ôn phu nhân, còn có Nhã Liên thiếu gia và Tử Tích tiểu thư!” Quản gia cung kính đáp, ngữ khí ôn hòa, ý truyền đạt trong mắt lại rất khẩn cấp.
“Cái gì, họ đến r?” Hạ Vân Khuynh như đón giặc lớn, đi đi về về, nắm tay r thả ra.
Nghĩ cũng biết, Ôn gia lần này đến khí thế hừng hừng.
Cô đi lại mấy lần, nhẹ giọng hỏi quản gia: “Nguyệt Sâm vào r s?”
“Vào r!”
“Lão gia, phu nhân, đại thiếu, đều ở trong s?”
“Vâng! Đều ở trong!”
“Băng Khuynh k ở trong!”
“K ở! Tôi cảm thấy đại thiếu phu nhân nên lên chăm tiểu thư Băng Khuynh thì tốt hơn, cô ấy k cần xuống! Tam thiếu, biết nên giải quyết thế nào” Quản gia kiến nghị.
Hạ Vân Khuynh nhìn vào trong, nghĩ:”V con lên lầu, có gì, thông báo con nha.”
“Đc”! Quản gia gật đầu.
Hạ Vân Khuynh gấp gáp lên lầu.
Hnay cô vào cũng k đc gì, Ôn Tử Tích có ba mẹ chống lưng, ba chồng với Ôn tổng quan hệ tốt, trường hợp hôm nay, sợ Nguyệt Sâm cũng fai nhịn, cô vào càng k thể nói bậy.
Nếu để e gái biết cả nhà Ôn gia đến, con bé ở trong phòng nhất định k thể bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.