Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
Chương 10: Để lại chơi chút đã
Mạn Linh Linh
18/05/2023
Sau khi lấy xong được mẩu giấy rơi trên đầu của Hướng Đường Nghi ra, Vu Phùng Cửu cũng chẳng để ý đến cô nữa mà xoay người bước vào trong nhà.
Anh vừa đi vừa mở đôi tờ giấy nhỏ đó ra, thấy một dòng chữ được viết bằng mực đỏ có kim tuyến, bên cạnh là một dấu son môi.
“Yêu anh\~
“Ha ha…” Rõ ràng có thể nói chuyện với nhau hằng ngày, cần gì phải bày trò như vậy đâu?
Vu Phùng Cửu cất lại mảnh giấy đó vào sau ốp điện thoại, bỗng anh phát hiện ra một sợi tóc đen nhánh, mảnh nhỏ và dài mắc ở trong kẽ tay của anh.
Là tóc của Hướng Đường Nghi, vừa nãy lúc anh vuốt lên đầu cô thì nó vướng vào à?
Vu Phùng Cửu nhướng mày, định xuẩy tay đi, đột ngột, từ trong một căn phòng trên lối đi ở hành lang vọng ra ngoài tiếng nói chuyện khẽ khẽ của Hướng Mãn Thanh.
Anh không phải là người có sở thích nghe lén hay sân si chuyện của người khác, nhưng nội dung mà bà ta nhắc tới trong cuộc hội thoại khiến cho bước chân đang sải dài của anh phải dừng lại, đứng nép ở một góc bên cạnh cánh cửa, nghe bà ta nói.
Hướng Mãn Thanh vừa mới uống rượu xong, khoan khoái mà cầm điện thoại, cười khoái trá, vừa nói thầm với người ở đầu dây bên kia.
“Anh yêu à, anh đừng có giận em như vậy. Em đã nói rồi, em chỉ yêu mình anh thôi mà?”
“Ơ kìa, sao lại giận dỗi em như vậy? Em đã nói em chỉ bám đuôi lão già họ Vu đó để moi tiền gửi cho anh, chứ có tình cảm gì với lão đó đâu?”
“Hắn còn đã có ba con, đứa lớn nhất đã mười tám rồi. Anh nghĩ xem, với bằng ấy tuổi còn có thể c**ng được nữa không?”
“Đừng giận em nữa nhé, em yêu anh nhất mà.”
“Anh hỏi cái con bé Hướng Đường Nghi ấy á?”
Nói đến đây bà ta trêu ghẹo người đàn ông bên kia, vừa nhìn lại những lớp móng tay mới vừa mới làm từ sáng hôm qua.
Hướng Mãn Thanh không hề nhận ra trong cuộc hội thoại của bà ta có xuất hiện người thứ ba, cứ thế mà nói không ngừng.
“Nó có cái c*t mới là con em ấy. Con ruột do chính mình và lão già đó sinh ra gì chứ, tất cả chỉ là nói dối thôi.”
“Nó không phải con em, càng chẳng phải con của Vu gia gì hết. Đám nhà họ Vu đó nổi tiếng thông minh xuất chúng mà chẳng thể nhận ra nổi con ranh đó chẳng giống chúng ở điểm nào cả. Hi hi hi, rốt cuộc cũng chỉ là một lũ ngu thôi.”
Một lũ ngu sao?
Vu Phùng Cửu nhoẻn miệng cười thâm hiểm, trong ánh mắt hằn lên tia máu.
Dám giả danh để lừa gạt anh sao? Khá đấy. Xem ra gan của mấy người cũng coi như lớn.
Vu Phùng Cửu nhìn xuống sợi tóc nữ ở trên tay mình, khẽ nắm lại, vò sợi tóc đó thành một cục.
Tốt thôi. Đã muốn lừa anh, anh sẽ cho chúng xem tội nói dối sẽ bị phạt nặng như thế nào.
Buổi tối đến nhanh chóng trên căn biệt thự kiểu Âu cổ điển, khi màn đêm đã bao trùm lên tất cả, đồng hồ điểm đếm mười hai giờ đêm, cả căn nhà tĩnh mịch, không một tiếng động, không một ánh đèn.
Duy chỉ còn lại thư phòng của Vu Phùng Cửu là vẫn còn đang sáng.
Anh ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, máy tính xách tay hiển thị những email do thư kí trên tập đoàn gửi về, những tập tài liệu, những bản hợp đồng được để gọn ở trên bàn làm việc.
Vu Phùng Cửu đeo một gọng kính cận nhẹ, chiếc bút máy mạ vàng được kẹp ở giữa những ngón tay thon dài, khẽ bị anh xoay thành nhiều vòng liên tục.
Cộc cộc cộc.
“Thưa đại thiếu gia, là tôi đây ạ.”
Anh thả bút xuống bàn.
“Vào đi.”
Một nữ hầu nghe lệnh anh mà mở cửa ra, cung kính đi đến cạnh bàn làm việc.
Cô ta lấy ở trong túi áo ra một cái khăn tay, bên trong đó bọc những sợi tóc của từng người. Gồm của Hướng Đường Nghi, Hướng Mãn Thanh và Vu Khải Liễm.
Vu Phùng Cửu nhìn nó, rồi xua tay.
Người hầu đó lập tức vâng lệnh, gấp gọn cất lại vào trong túi áo.
“Tôi sẽ ngay lập tức cho người xác định ADN, kết quả sẽ có sớm nhất có thể, và chỉ có một mình ngài được biết kết quả, quá trình này cũng chỉ có duy nhất tôi và ngài biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba xuất hiện.”
“Được rồi, đi đi.”
Nữ hầu đó cúi đầu rồi đứng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng của anh, ngay trong đêm đã đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Hiệu suất làm việc của những người dưới quyền của anh cực cao, chỉ trong một ngày, kết quả đã được gửi đến tận tay của Vu Phùng Cửu.
Anh cầm bọc giấy được làm cực kì cẩn thận lên, xé ra, đưa tay rút ra một tờ giấy kết quả.
Ánh mắt màu hổ phách thâm trầm nhìn vào những dòng số liệu, rồi không tự chủ được mà ngửa cổ lên trần cười lớn.
Là thật này… Ừm! Có nên đuổi luôn đi không?
Vu Phùng Cửu nhếch mép cười, nghĩ thêm một lúc nữa lại cất tờ giấy đó vào trong bao, để vào trong ngăn bàn làm việc.
Anh đút tay vào túi quần, đi xuống dưới tầng, bước ra đến cửa lớn của căn biệt thự.
Vu Phùng Cửu dựa người lên thành cửa, nghiêng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Hướng Đường Nghi đang quanh quẩn ở một góc của vườn hoa.
Cô đang thơ thẩn nhìn một con chim đang đậu ở trên cành hoa Lan, thấy sau ót mình hơi nhồn nhột nên quay đầu lại thì thấy anh, đôi mắt ngây thơ chớp chớp.
Không.
Vu Phùng Cửu móc từ trong túi quần một viên kẹo bạc hà, đưa lên miệng ngậm.
Vị cay mát khiến cho anh sảng khoái.
Để lại chơi chút đã.
Anh vừa đi vừa mở đôi tờ giấy nhỏ đó ra, thấy một dòng chữ được viết bằng mực đỏ có kim tuyến, bên cạnh là một dấu son môi.
“Yêu anh\~
“Ha ha…” Rõ ràng có thể nói chuyện với nhau hằng ngày, cần gì phải bày trò như vậy đâu?
Vu Phùng Cửu cất lại mảnh giấy đó vào sau ốp điện thoại, bỗng anh phát hiện ra một sợi tóc đen nhánh, mảnh nhỏ và dài mắc ở trong kẽ tay của anh.
Là tóc của Hướng Đường Nghi, vừa nãy lúc anh vuốt lên đầu cô thì nó vướng vào à?
Vu Phùng Cửu nhướng mày, định xuẩy tay đi, đột ngột, từ trong một căn phòng trên lối đi ở hành lang vọng ra ngoài tiếng nói chuyện khẽ khẽ của Hướng Mãn Thanh.
Anh không phải là người có sở thích nghe lén hay sân si chuyện của người khác, nhưng nội dung mà bà ta nhắc tới trong cuộc hội thoại khiến cho bước chân đang sải dài của anh phải dừng lại, đứng nép ở một góc bên cạnh cánh cửa, nghe bà ta nói.
Hướng Mãn Thanh vừa mới uống rượu xong, khoan khoái mà cầm điện thoại, cười khoái trá, vừa nói thầm với người ở đầu dây bên kia.
“Anh yêu à, anh đừng có giận em như vậy. Em đã nói rồi, em chỉ yêu mình anh thôi mà?”
“Ơ kìa, sao lại giận dỗi em như vậy? Em đã nói em chỉ bám đuôi lão già họ Vu đó để moi tiền gửi cho anh, chứ có tình cảm gì với lão đó đâu?”
“Hắn còn đã có ba con, đứa lớn nhất đã mười tám rồi. Anh nghĩ xem, với bằng ấy tuổi còn có thể c**ng được nữa không?”
“Đừng giận em nữa nhé, em yêu anh nhất mà.”
“Anh hỏi cái con bé Hướng Đường Nghi ấy á?”
Nói đến đây bà ta trêu ghẹo người đàn ông bên kia, vừa nhìn lại những lớp móng tay mới vừa mới làm từ sáng hôm qua.
Hướng Mãn Thanh không hề nhận ra trong cuộc hội thoại của bà ta có xuất hiện người thứ ba, cứ thế mà nói không ngừng.
“Nó có cái c*t mới là con em ấy. Con ruột do chính mình và lão già đó sinh ra gì chứ, tất cả chỉ là nói dối thôi.”
“Nó không phải con em, càng chẳng phải con của Vu gia gì hết. Đám nhà họ Vu đó nổi tiếng thông minh xuất chúng mà chẳng thể nhận ra nổi con ranh đó chẳng giống chúng ở điểm nào cả. Hi hi hi, rốt cuộc cũng chỉ là một lũ ngu thôi.”
Một lũ ngu sao?
Vu Phùng Cửu nhoẻn miệng cười thâm hiểm, trong ánh mắt hằn lên tia máu.
Dám giả danh để lừa gạt anh sao? Khá đấy. Xem ra gan của mấy người cũng coi như lớn.
Vu Phùng Cửu nhìn xuống sợi tóc nữ ở trên tay mình, khẽ nắm lại, vò sợi tóc đó thành một cục.
Tốt thôi. Đã muốn lừa anh, anh sẽ cho chúng xem tội nói dối sẽ bị phạt nặng như thế nào.
Buổi tối đến nhanh chóng trên căn biệt thự kiểu Âu cổ điển, khi màn đêm đã bao trùm lên tất cả, đồng hồ điểm đếm mười hai giờ đêm, cả căn nhà tĩnh mịch, không một tiếng động, không một ánh đèn.
Duy chỉ còn lại thư phòng của Vu Phùng Cửu là vẫn còn đang sáng.
Anh ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, máy tính xách tay hiển thị những email do thư kí trên tập đoàn gửi về, những tập tài liệu, những bản hợp đồng được để gọn ở trên bàn làm việc.
Vu Phùng Cửu đeo một gọng kính cận nhẹ, chiếc bút máy mạ vàng được kẹp ở giữa những ngón tay thon dài, khẽ bị anh xoay thành nhiều vòng liên tục.
Cộc cộc cộc.
“Thưa đại thiếu gia, là tôi đây ạ.”
Anh thả bút xuống bàn.
“Vào đi.”
Một nữ hầu nghe lệnh anh mà mở cửa ra, cung kính đi đến cạnh bàn làm việc.
Cô ta lấy ở trong túi áo ra một cái khăn tay, bên trong đó bọc những sợi tóc của từng người. Gồm của Hướng Đường Nghi, Hướng Mãn Thanh và Vu Khải Liễm.
Vu Phùng Cửu nhìn nó, rồi xua tay.
Người hầu đó lập tức vâng lệnh, gấp gọn cất lại vào trong túi áo.
“Tôi sẽ ngay lập tức cho người xác định ADN, kết quả sẽ có sớm nhất có thể, và chỉ có một mình ngài được biết kết quả, quá trình này cũng chỉ có duy nhất tôi và ngài biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba xuất hiện.”
“Được rồi, đi đi.”
Nữ hầu đó cúi đầu rồi đứng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng của anh, ngay trong đêm đã đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Hiệu suất làm việc của những người dưới quyền của anh cực cao, chỉ trong một ngày, kết quả đã được gửi đến tận tay của Vu Phùng Cửu.
Anh cầm bọc giấy được làm cực kì cẩn thận lên, xé ra, đưa tay rút ra một tờ giấy kết quả.
Ánh mắt màu hổ phách thâm trầm nhìn vào những dòng số liệu, rồi không tự chủ được mà ngửa cổ lên trần cười lớn.
Là thật này… Ừm! Có nên đuổi luôn đi không?
Vu Phùng Cửu nhếch mép cười, nghĩ thêm một lúc nữa lại cất tờ giấy đó vào trong bao, để vào trong ngăn bàn làm việc.
Anh đút tay vào túi quần, đi xuống dưới tầng, bước ra đến cửa lớn của căn biệt thự.
Vu Phùng Cửu dựa người lên thành cửa, nghiêng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Hướng Đường Nghi đang quanh quẩn ở một góc của vườn hoa.
Cô đang thơ thẩn nhìn một con chim đang đậu ở trên cành hoa Lan, thấy sau ót mình hơi nhồn nhột nên quay đầu lại thì thấy anh, đôi mắt ngây thơ chớp chớp.
Không.
Vu Phùng Cửu móc từ trong túi quần một viên kẹo bạc hà, đưa lên miệng ngậm.
Vị cay mát khiến cho anh sảng khoái.
Để lại chơi chút đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.